Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 156: Chương 156: Sơ lược Nghịch Thiên hội (1)




Hội Nghịch Thiên nằm ở khu rừng chết Haxjima, Hạo Thiên đã tạo một cánh cửa không gian liên kết chỗ Dược gia với hang động nhỏ gần “lâu đài” Nghịch Thiên của Hạo Thiên.

Gọi là “lâu đài” cũng được mà gọi là tòa thành cũng đúng, bởi cả khu đất ở đây, rộng lớn bao la hơn trăm triệu mét vuông mà cậu xây gần hết, trải dài vô tận ra. Xung quanh còn tạo nên một lớp màn bảo vệ bằng sương mù, không có bông tai do cậu làm, hay do Mộ Phong làm và được Hạo Thiên vẽ ấn kí lên thì mới có thể ra vào màn sương này. Còn nếu không thì chỉ có việc xuyên qua màn sương, sau đó là về vị trí ban đầu, hoặc xuyên qua tòa thành luôn, về phía bên kia của tòa thành, nhưng không cách nào vào được. Tuy nhiên, từ bên trong tòa thành nhìn ra sẽ thấy được tất cả, toàn bộ khu rừng đôi diện tòa thành, sẽ thấy được các sự vật đang chuyển động bên ngoài kia

Hang động nhỏ nay được đặt trong phạm vị của màn sương, không phải mất công xuyên qua màn sương rồi mới vào trong được.

Minh Thi sau khi bước qua cánh cổng liền hầm hừ đi trước. Tất cả cũng nhanh chóng mà theo sau, cánh cửa không gian sau đó cũng được đóng lại. Rời khỏi hang động, tòa thành khổng lồ của Hạo Thiên ngay lập tức hiện ra, tuy đứng cách nó rất xa, nhưng vẫn có thể thấy được sự không lồ của nó.

Một nhóm Hạo Thiên, cậu đi trước, hai bên là Tiểu Siêu và An Lam Nguyệt, kế đến là Minh Thi vẫn một bộ hầm hừ bực bội, sau cùng là đám nhóc. Từ xa có thể thấy được trên tòa thành có người đang canh gác, tuy có thể nói đây là nơi không ai lui tới, hay nói đúng hơn là không ai dám tới, nhưng các lính gác vẫn nghiêm ngặt tuần tra, canh gác kĩ lượng.

Hạo Thiên đi gần tới nơi, đám lính gác loi nhoi bu lại một chỗ chỉ chỉ trỏ trỏ, rồi lại ùa nhau mau chóng mở cửa thành. Hạo Thiên tới nơi thì cửa thành cũng đã được mở ra rồi, một đoàn lính lúc nãy trên tường chạy xuống, trên tai đeo một chiếc bông nhỏ, đồng loạt cúi đầu

“Cung nghênh chủ nhân!”

Hạo Thiên thấy được, trong nhóm này có người quen mà do chính Hạo Thiên dẫn về, cũng có mấy tên mới không biết đến khi nào. Hạo Thiên khẽ gật đầu, một bộ lạnh lùng nói

“Vất vả rồi! “

Rồi một mạch đi thẳng vào trong, để lại đám lính vẫn đang ngơ ngác. Tên lính cũ thì vẫn một khuôn mặt vui vẻ mỉm cười chào nhóm Hạo Thiên, đám lính mới thì khều khều tên lính cũ nói

“Đại ca này, kia thực là chủ nhân nơi này sao?”

“Đúng vậy, các người đừng nhìn chủ nhân như vậy mà khinh thường. Cậu ấy mạnh nhất đấy, cũng là người xây dựng nên nơi này, cũng là lão đại của các vị đại nhân kia.”

“Huynh nói thật sao? Không ngờ vị chủ nhân của chúng ta lại nhỏ tuổi như vậy, nếu đúng như những gì huynh nói thì, chủ nhân đúng là yêu nghiệt mà! “

“Đúng vậy... A, ta vậy mà quên mất, chưa cho người đi thông báo cho các vị đại nhân nữa, cũng chưa thông báo đến toàn thể về sự xuất hiện của chủ nhân. Aaaa, lần này nguy to rồi! “

...................

Hạo Thiên một mạch dẫn đầu vào trong, một vài người đang đi đi lại lại ở nơi này, mỗi người lại mặc một bộ trang phục giống nhau nhưng màu sắc lại khác nhau, bông tai thì tất cả đều có cùng một màu là đen, nhưng phân biệt theo 2 màu là đen xám và đen tuyền, chính là màu đen mà nhóm Lâm Phi được ban cho. Ở công hội Nghịch Thiên, sau khi tăng hết 3 bậc nâu, vàng, trắng rồi sẽ được trực tiếp thăng lên cấp đen xám. Không như những tên quản lý ở công hội, là cấp bậc cam, vàng rồi mới đến đen. Tuy nhiên, bây giờ cấp bậc cam đã được Hạo Thiên loại ra, chỉ còn lại cập vàng là quản lý, nhưng những người quản lý này có thể tùy ý ra vào tòa thành Nghịch Thiên, còn những thành viên trong công hội tuy nói là lên đen xám rồi, nhưng chưa chắc được vào tòa thành này.

Còn nữa, trong tòa thành này. Theo đề nghị mà Hạo Thiên nhận được từ Thiên Lăng, và cậu đã đồng ý thì, nơi này chia thành 3 bang, bang cận chiến, bang tầm xa, bang chuyên cả về cận chiến và tầm xa. Bang cận chiến vàng lục (màu vàng pha chút xanh), tầm xa vàng tím ( vàng xen kẻ tím), chuyên về cả hai là vàng. Trang phục tuy giống nhau nhưng màu sắc trang phục sẽ được đổi cho tương thích với vị trí mà thành viên chọn. Bông tai thì đương nhiên nhất loạt đều là đen xám. Còn về các nghề nghiệp khác thì đã được chia thành các khu riêng biệt, nói chung, tính đến thời điểm hiện tại thì tất cả đã ổn thỏa cả rồi, không còn gì đánh quan ngại nữa hết.

Hạo Thiên sau khi vào trong, ngó tới ngó lui một hồi, cất bước lên tầng trên. Đám thành viên ở đây thấy có người xuất hiện thì tập trung lại, chặn đường tất cả, tuy nhiên không xổ xàng, kiêu ngạo mà xấn tới làm vẻ mặt chủ nhân, mà nhẹ nhàng, một tên ôn nhu đứng ra nói

“Chào các đệ đệ, chúng ta trước đây chưa từng gặp các đệ. Các đệ đến từ bang nào vậy?”

Hạo Thiên khẽ đưa mắt nhìn, liếc xéo đám người ở đây. An Lam Nguyệt kế bên khẽ mỉm cười nói

“Thiên Thiên a, có vẻ đệ đi lâu quá cũng không tốt nha! Không ai biết mặt đệ cả! “

“Các ngươi mau tránh đường! “

Minh Thi mang một tâm trạng bực bội, ngang nhiên đi tới, vượt qua đám người này. Tên này vẫn ôn nhu, đưa tay chặn Minh Thi lại mà mỉm cười nói

“Đệ đệ này, nếu đệ vẫn không nói thì ta không thể cho đệ vào được đâu! “

“Ta nói... Tránh ra! “

“Bang”

Minh Thi lời vừa nói ra, tay liền manh động vỗ một chưởng lên ngực cậu thanh niên này. Cậu ta bị đánh cho văng xa vài mét, lập tức lộn người đứng dậy, tiến lên chặn lại, đánh về phía Minh Thi, nói

“Nếu đệ vẫn ngoan cố thì đừng trách ta không nhắc trước! “

“Dựa vào một đệ tử nhỏ nhoi như ngươi!”

Minh Thi ánh mắt lạnh nhạt lướt qua, đưa tay nắm chắc tay của cậu thanh niên này, ném đi chỗ khác. Tốt xấu gì cũng là đệ tử, là thuộc hạ nơi này, cũng nên nhẹ tay một chút vậy.

“Sư huynh, huynh không sao chứ? “

Đám người mau chóng vây quanh cậu thanh niên ôn nhu, hỏi han đủ thứ. Minh Thi sau khi đánh đủ, lại ngay lập tức đi lên lầu. Tiếp sau đó, Hạo Thiên vẫn cứ đứng nhìn, khẽ thở ra nói

“Haizzz, ta đi cũng không lâu. Không ngờ tới nơi này lại biến thành như vậy, chứa chấp những tên yếu đuối vậy sao?”

“Ngươi nói gì? Chúng ta không yếu, chúng ta đã rất cố gắng để đạt được vị trí như ngày hôm nay! “

Một tên nói

“Ồ, ta nhớ đãi ngộ của ta cho các thành viên đâu có tệ, sao các ngươi tu vi lại thấp như vậy? “

Hạo Thiên giở giọng khiêu khích, lại nói

“Hay là mấy tên đại nhân ở đây thấp kém quá, không đủ tài năng dạy các ngươi, nên các ngươi mới yếu đuối như vậy đây?”

“Không cho phép ngươi nói các đại nhân như vậy!”

Nói xong, cậu thanh niên này liền manh động, trở mình đánh về phía Hạo Thiên, Hạo Thiên không nhúc nhích, đứng yên tại chỗ. Chưởng đánh tới đạp ngay ngực Hạo Thiên, nhưng cậu cười nhạt nói

“Khá lắm!”

“Aaaa”

Tên này bị Hạo Thiên dùng uy áp chấn cho bay đi, la lên. Hạo Thiên cười nhạt, nói

“Các ngươi còn định lề mề tới khi nào? “

Lời nói nghe như nhẹ nhàng, như có thể cảm nhận được sự chấn động trong đó, như thể âm thanh truyền đi muôn nơi trong tòa thành này, gây nên cảm giác hơi run sợ, đến cả những bức tường còn khẽ rung lên, chấn động âm thanh thật cường hãn!

“Ai da, ai da... Boss a, lâu rồi không gặp!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.