Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 193: Chương 193: Sống không bằng chết




Sau bữa sáng, Hạo Thiên nhận được lệnh bài của Phiên Thiên tướng, đó là khối ngọc màu xanh lam, khắc một chữ “Phiên” tinh tế, đường nét cẩn thận từng li từng tí một, sáng lóa, thể hiện rõ sự uy nghiêm của nó. Hạo Thiên quơ tới quơ lui vài cái, cười nhạt rồi cất nó đi.

Hôm nay Hạo Thiên cho người truyền lệnh tới công hội, triệu tập tất cả thành viên về công hội trong vòng 2 ngày. Hai ngày sau tất cả thành viên trong công hội phải có mặt đầy đủ, ai không có mặt trực tiếp trục xuất không hỏi lí do.

Còn hiện tại, Hạo Thiên và đám nhóc đang trên đường trở lại Đường gia tộc. Dù sao hiện tại cũng rất rãnh rỗi, không có gì để làm cả, về lại nhà để chơi một lát, sau đó lại suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo.

Về đến nhà, cha và mẹ Hạo Thiên có việc đã vào Chính Cung. Hạo Thiên cười nhẹ, nói

“Các người có thể đi xung quanh chơi, nhưng đừng có gây rối đấy”

Đám nhóc gật đầu, lại nhìn Hạo Thiên một cách thất thần, trong đầu chúng lại vang lên câu nói “Boss lại cười rồi a“.

Hạo Thiên để đám nhóc đi loanh quanh chơi, còn mình thì cùng với tiểu Siêu và An Lam Nguyệt ở lại trong phòng. Hạo Thiên hỏi

“Tiểu Siêu này, trong thư viện của lão sư có sách nói về việc thay đổi kí ức bằng cách thôi miên đúng không? “

Tiểu Siêu gật đầu, nói

“Đúng vậy. Chúng ta thay đổi kí ức của người khác dựa trên sóng âm công kích vào não bộ, có thể dùng đàn, sáo,... Bất cứ thứ gì tạo ra âm thanh”

Hạo Thiên gật đầu, lập tức lấy ra quyển sách ấy. Nhìn xem cách thức để tạo nên chiêu thức thay đổi kí ức này. Tiểu Siêu và An Lam Nguyệt cũng xúm vào xem, bởi sắp tới cả 3 sẽ cùng nhau thực hiện chiêu thức này, phải xem cùng nhau và hỗ trợ lẫn nhau. Thế là cả 3 bắt đầu học bản nhạc này.....

.................

Bên phía đám nhóc, Thiên Tuyết dắt tất cả đi rất nhiều nơi, lại cho người làm vài món ăn vặt để mang theo ăn trong khi tham quan, bất giác, tất cả lại cùng nhau đi tới sân tập.

Nơi này, đệ tử vẫn đang trong tiết học của mình. Đám nhóc đứng lại quan sát, hài lòng thay Hạo Thiên. So với lần trước thì, tất cả đã tiến bộ hơn rất nhiều, nhanh nhẹn hơn, lv tăng cũng không ít. Đặc biệt cậu bé Đường Ngọc Lam kia, tiến bộ cũng thật mau, lần trước trông ốm yếu gầy trơ xương, vậy mà bây giờ đã có da có thịt, cao hơn một chút rồi.

Lại đi tới nơi khác, lần này định tới vườn hoa của Vương Thiên Nhi, nhưng muốn qua dó sẽ đi ngang nơi ở của vị thất trưởng lão làn trước bị Hạo Thiên chơi một vố lớn. Đám nhóc đi ngang qua, lại bất chợt nghe thấy bên trong truyền ra vô số tiếng la hét đau đớn tột cùng...

“Chát”

“Aaa... Thất trưởng lão xin tha mạng... Lần sau chúng tôi không dám nữa... “

“Chát”

“Aaa... “

“Chát....”

“Đúng là một lũ ăn hại mà, chỉ có việc bưng một cái bình cũng không xong. Còn ở đây làm gì nữa, đúng là lũ ăn hại, lũ phế thải. Hôm nay ta sẽ đánh chết cái ngươi”

“Bụp”

Sợi dây roi của Thất trưởng lão bị một cánh tay nắm chặt lại. Minh Kỳ ánh mắt như muốn xé xác lão ta, nói

“Ông làm cái chó gì vậy?”

Thất trưởng lão ban đầu kinh ngạc, về sau thấy đám nhóc Hạo Thiên thì lại cười nhạt, giựt sợi roi ra, cười khinh nói

“Là lũ chó của tên nhóc kia sao? Các ngươi làm cái gì ở nơi này, sao không cút về hầu hạ tên nhóc con đó đi”

Đám nhóc xung quanh khụy xuống, đỡ những người hầu bị đánh đến thương tích đầy người dậy, quần áo họ thậm chí bị vết roi quất tới rách nát, lộ ra làn da bên trong. Đám nhóc cởi áo khoác ngoài, trùm lên cho họ, dìu họ nằm xuống một khoảng đất trống, sạch sẽ một chút, nhờ 4 nữ chăm sóc cho họ. Minh Kỳ lại liếc thất trưởng lão nói

“Ông nghĩ ông đang làm cái gì vậy? Chỉ làm vỡ một cái bình mà đánh họ như vậy? Ông là người hay là súc vật? Có cần đi học một khóa dạy lại nhân cách con người không? Còn nữa, chủ nhân chúng tôi dù sao cũng là Đại thiếu gia ở đây, chức vị ngang ông hoặc thậm chí là hơn. Đừng có mở mồm chó ra là nhóc này nhóc nọ, cẩn thận ta cắt đứt cái lưỡi chó của ông! “

Thất trưởng lão bị Minh Kỳ chửi cho nổi điên lên, cầm roi quất về phía cậu, Minh Kỳ nhích người né tránh, giơ tay bắt lấy sợ roi của thất trưởng lão, nắm lại thật chặt, thất trưởng lão tay cầm cũng thật chắc, khuôn mặt giận dữ gằn từng chữ một

“một con chó không bên cạnh chủ mà chạy qua đây làm gì? Thích quản chuyện thiên hạ sao, nếu vậy thì đừng trách ta ác! “

Thất trưởng lão cầm càng chắc sợi roi, một luồng điện truyền thẳng vào sợi roi, hòng có ý định giật chết Minh Kỳ. Dược Tuấn Lão một bên để ý rõ, hét lên

“Minh Kỳ, mau buông tay”

Minh Kỳ nhanh chóng buông tay ra, trước khi buông còn quăng ngược lại cho thất trưởng lão. Thất trưởng lão giận dữ nhìn Dược Tuấn Lão, nói

“Câm họng ngươi lại đi”

Đồng thời, quất sợi roi vẫn đang có điện về phía Dược Tuấn Lão. Dược Tuấn Lão với cái thân thể mới lv một trăm mấy thôi, sao có thể nhanh nhẹn hơn thất trưởng lão cơ chứ. Xác định rằng Dược Tuấn Lão sẽ ăn trọn một roi này! Nhưng, có cơ hội đó sao? Đám nhóc còn ở đây thì lão ta có cơ hội đó sao? Không hề!

Dược Tuấn Lão giơ tay định đỡ, những tưởng rằng mình sẽ lãnh một roi đó, nhưng không hề...

“Bộp”

Dược Tuấn Lão chờ 5s, rồi lại 10s sau, nhưng không hề cảm thấy đau đớn gì cả. Lại thấy có bóng người che chắn cho mình, từ từ bỏ tay xuống xem là ai. Dược Tuấn Lão một phen bất ngờ tột độ, ánh mắt kinh ngạc nhìn Minh Thi đang đứng chắn cho cậu.

Minh Thi tay nắm chắc sợi roi vẫn đang có điện, lôi thuộc tính không hề làm gì được Minh Thi bởi thực lực cách nhau một trời một vực. Kẻ trên trời người dưới đất, không chạm được tới nhau. Minh Kỳ ánh mắt tức giận, trừng lớn, quát

“Ngươi nghĩ ngươi đang làm gì?”

Giựt sợi roi khỏi tay thất trưởng lão, Minh Thi truyền vào đó một nguồn hỏa lực to lớn, lại có xuất hiện rất nhiều nguyên tố hắc, hỏa hắc đan xen, Minh Thi đã tạo nên được một ngọn lửa cực mạnh dưới cơn tức giận, “Hắc Hỏa”!

Quất sợi roi về phía thất trưởng lão, lão ta kinh ngạc mà cũng hoảng sợ né tránh. Nhưng vẫn không kịp, sợi roi trực tiếp đập vào lưng lão ta, Hắc Hỏa lan nhanh, cháy lớn lên thành một đám Hắc Hỏa lớn, thiêu cháy lão ta trong Hắc Hỏa. Lão ta la lớn, nhưng la đến cỡ nào thì bên ngoài cũng sẽ không nghe được, bởi đám nhóc đã tạo một màn chắn lớn, bao bọc cả khu này lại rồi. Lão ta có la đến khàn giọng vẫn không ai nghe thấy được đâu.

Thất trưởng lão nhìn người hầu mà mình đã đánh lúc nãy, giơ tay van xin nói

“Cầu xin các ngươi cứu ta, mau cứu ta”

Đám người hầu sợ hãi, ôm lấy nhau. Minh Thi lại cười nhạt, đợi cho đến 1p sau khi Hắc Hỏa lan trên người lão ta thì lập tức thu hồi lại ngọn lửa của mình. Để lộ ra một lão già bị đốt đến phỏng toàn thân, nơi này nơi nấy đều bị cháy đến đỏ lên, phồng rợp, lại xuất hiện mụt nước li ti, nhiều nơi thịt bị thiêu đến chín, màu nâu nâu đỏ đỏ như thịt tái. Người không ra người, vật không ra vật, phỏng nặng luôn a. Xét qua thì mức độ phỏng lên đến 90% nhưng vẫn sống được, đúng là người tu luyện cày cấp có khác nhau. Minh Thi thiêu rụi sợi roi, lại ngồi xổm xuống cạnh lão ta, cười lạnh nói

“Ha, lão già chó chết nhà ông. Mở mồm ra là lại nhóc này nhóc nọ, chết tiệt này chết tiệt kia, xem con người không bằng cả súc vật, hành hạ người khác như vậy, khiến người ta sống không bằng chết bằng những hành động dã man và lời nói cay nghiệt. Để hôm nay ta sẽ cho ông biết thế nào là sống không bằng chết, để lão già ông một lần nếm trải cuộc sống không bằng chết. Cái vé này ta bán miễn phí cho ông luôn đấy, nhớ dùng cho cần thận.”

Đám nhóc lúc này thấy cũng khá sợ Minh thi rồi, ngoài miệng nói như vậy, thực chất giận chuyện lão ta gọi Boss là nhóc này nhóc nọ thì chỉ 30%, còn chuyện lão ta quăng roi về phía Dược Tuấn Lão thì mức độ giận lên tới 70% luôn ấy chứ. Rõ ràng là kiếm cớ để trả thù mà. Lại còn, đã thừa nhận Dược Tuấn Lão thì gọi một tiếng “ca ca” luôn đi, sao cứ mãi cố chấp thế chứ!

Minh Thi nói xong liền đứng dậy, bỏ ra ngoài. Thất trưởng lão toàn thân phỏng nặng, phỏng cả khuôn mặt rồi, không nhúc nhích nổi dù chỉ là một ngón tay, chỉ “ư ư “ vài tiếng mà không thể nói thành câu. Toàn thân đau nhức dữ dội, quả thật Minh Thi ra tay là xác định lão ta sẽ sống không bằng chết rồi!

Đám nhóc che đi thất trưởng lão, nói

“Các vị tỷ tỷ đừng nhìn, sẽ gặp ác mộng đấy! “

Dược Tuấn Lão thì vẫn ngơ ngác nhìn Minh Thi, không tin được người che chắn lúc nãy lại là Minh Thi. Có phải nó tha thứ cho mình rồi không? Tiểu Thi tha thứ cho mình rồi sao? Làm sao đây, hay là ra bắt chuyện với đệ ấy thử xem sao? Aaaa... Tiểu Thi a...

“Haizzz, các ngươi thật là biết gây chuyện mà”

(p/s: nhân dịp Giỗ tổ Hùng Vương, tác đã cố gắng hết sức để bạo chương nhưng cố thế nào thì cũng chỉ được 3 chương mà thôi.... Nhưng cũng đã bạo rồi, hôm nay chúc mọi người có ngày chủ nhật vui vẻ bên gia đình nha )

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.