Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 192: Chương 192: Gây phiền phức to rồi




Đám nhóc nghe Dữ Minh nói, khuôn mặt từ từ chuyển biến, từ kinh ngạc từ từ nhăn nhăn lại, ôm bụng cười

“Ha ha ha ha ha ha ha.... Cười chết chúng ta rồi.... Ha ha ha ha... “

Mộc Lâm vẫn ôm bụng cười, nói

“ Quào, hay cho một lão sư ban kỉ luật. Chúng ta chờ hiệu trưởng Doãn tới. Ông mau đi thông báo đi”

Dữ Minh khuôn mặt giận lại càng thêm giận, chỉ chỉ từng người, nói

“Được lắm. Mấy đứa các ngươi đợi đấy cho ta”

Nói xong liền phủi tay áo bỏ đi, đám nhóc vẫn thong thả mà ngồi xuống, từ từ dọn lại chén dĩa trên bàn, lụm những mảnh vỡ của đĩa lên, người phục vụ chạy ra, khuôn mặt hốt hoảng nói

“Các ngài cứ để đấy, để bọn tôi làm cho”

Thống Trung cười nói

“Không sao. Huynh cứ để bọn đệ nhặt lên, còn lại phiền huynh dọn chén đĩa vào trong, và lấy vài ly nước ra giúp đệ”

Người phục vụ nhanh chóng gật đầu, gọi ra vài người khác, phụ giúp dọn vào trong, rồi bưng ra cho đám Hạo Thiên vài ly nước uống.

Đám học viên vẫn ở lại xem kịch hay, bàn tán sôi nổi chuyện mới diễn ra

“Này, tôi cá rằng lần này lão già đó sẽ bị đuổi thôi!”

“điều đó là đương nhiên rồi. Ra oai với ai lại khônh ra oai, lại chọn ngay các vị đại nhan, thiên tài ngàn năm có một của học viện mà gây sự”

“Đúng vậy, lại còn dám lớn tiếng mắng chửi trước mặt Đại tư lệnh, người mà ngay cả hiệu trưởng Doãn cũng phải nể 8, 9 phần. Lão ta chết chắc rồi”

“Tôi còn dám chắc rằng lão ta sẽ bị hiệu trưởng Doãn đánh một trận nên thân nữa đấy”

“Tôi cũng chắc chắn như vậy. Lão ta mới vào mà quá hống hách, không xem ai ra gì. Lần này quả thật rất hả dạ tôi mà”

.........................

Hạo Thiên suốt nãy giờ vẫn cứ im lặng để lũ nhóc xử lý, không lên tiếng làm gì cho mệt thân cả. Tiểu Siêu kế bên nói

“Ca, ca không định gọi trực tiếp cho lão Doãn luôn à?”

Hạo Thiên lắc đầu, nói

“Gọi lão ta làm gì, sắp đến rồi kìa”

....................

Doãn Bằng nghe Dữ Minh báo cáo sự việc diễn ra, cũng ngay lập tức đi về phía căn tin xem là ai. Rồi vừa đi vừa suy nghĩ, ở nội viên này ai lại có lá gan cãi tay đôi với lão sư chứ? Hậu quả của việc cãi nhau với lão sư là sẽ vị đuổi học hoặc đình chỉ học tận 2 năm. Người cãi nhau này, một là điên không muốn học nữa, hai là...... Khoan, nhóm học sinh 16 người, đừng nói với ta là.... Ây, tên điên Dữ Minh này thật là tạo phiền phức lớn rồi mà.

Doãn Bằng tốc độ đẩy lên cao nhất, nhanh chóng tới trước cửa căn tin. Nhanh chân bước vào trong, liền bắt gặp ngay nhóm Hạo Thiên đang ngồi uống nước vui vẻ nói chuyện với nhau, tiến tới cùng với Dữ Minh.

Tên Dữ Minh này vừa vào liền nói

“Chính là bọn chúng đó hiệu trưởng Doãn. Chúng thậm chí không nghe lời tôi, còn chửi tôi, mắng tôi không có tư cách làm giáo viên, tôi chỉ nhẹ lời bảo chúng nhanh chóng đi vào lớp học vì sắp trễ giờ mà chúng đã mắng tôi như vậy rồi”

Tên Dữ Minh này, làm bộ mặt oan ức, lại còn nói dối trắng trợn. Để ta xem, hiệu trưởng Doãn sẽ xử đám nhóc các ngươi thế nào đây. So với một đám học viên thì một giáo viên như ta chắc chắn sẽ được sự tin tưởng của hiệu trưởng Doãn thôi. Đám các ngươi chết chắc rồi.

Đám nhóc nghe Dữ Minh nói mà khuôn mặt kinh ngạc không thôi. Quào, nói dối trắng trợn thật nha, lại còn làm bộ mặt đáng thương với chúng ta sao? Để rồi xem!

Còn Doãn Bằng, nghe Dữ Minh nói biết chắc là nói dối rồi. Lão ta mới vào làm việc có vài ngày thôi mà đã tỏ vẻ kiêu căng không xem ai ra gì cả. Mấy ngày này học viên cũng rất không hài lòng về lão ta, ta cũng đã nhận được rất nhiều lời phàn nàn rồi, chưa tính toán phải giải quyết ông ta sao thì hôm nay ông ta lại gây chuyện to rồi. Thật là tức chết ta mà. Doãn Bằng nói

“Dữ Minh lão sư, ông là nói bọn nhóc này mắng ông không có tư cách làm giáo viên? “

Dữ Minh nhìn sắc mặt Doãn Bằng, thấy khuôn mặt tối đen lại, lầm tưởng đang tức giận thay ông ta, liền tỏ vẻ đáng thương hơn nữa, nói

“Đúng vậy. Hiệu trưởng Doãn ngài phải đòi lại công bằng cho ta. Rõ ràng ta chỉ nhỏ nhẹ bảo chúng nhanh chân vào lớp học, mà chúng đã mắng ta như vậy. Ngài nhất định phải đuổi học chúng cho ta!”

Doãn Bằng toàn thân run rẩy, khuôn mặt tối sầm lại, quay sang đối diện với Dữ Minh.....

“Bốp”

Dữ Minh bị tán cho té sấp xuống đất, khuôn mặt đỏ tấy lên, sưng vù một cục rõ to. Đám nhóc cùng với tất cả học viên nhìn thấy, không nhìn được mà cười lăn lộn. Doãn Bằng tức giận mắng

“Ta thấy ông đúng là không đủ tư cách làm giáo viên mà. Đến cả phân biệt thân phận học sinh cũng không phân biệt được. Lại còn dám ở đây lớn tiếng mắng người đòi công đạo, hôm nay ta sẽ cho ông thấy thế nào là công đạo.... Ông nói họ mắng ông không đủ tư cách làm giáo viên nhưng họ có nói như vậy hay không hả? Hay chính ông bịa đặt nói ra? “

Đám học viên từ xa nói

“Không có, bọn họ không hề nói như vậy. Là ông ta nói dối đấy”

Doãn Bằng gật đầu, lại nói

“học viên ở đây đã làm chứng rằng bọn họ không nói, là ông đặt điều nói dối đổ tội cho họ. Còn nữa, là một giáo viên ban kỉ luật vậy mà không phân biệt được thân phận học sinh. Một lão sư phụ trách khu B, C, D mà dám can thiệp, ra lệnh áp đặt điều lệ lên học sinh khu A sao. Lại còn dám mắng chửi trước mặt Đại tư lệnh, ông đúng là không muốn làm ở đây nữa rồi mà! “

Dữ Minh nghe đến 3 chữ “đại tư lệnh” liền kinh sợ, xen vào đó là sự kinh ngạc. Ở đây vậy mà có đại tư lệnh, ở đâu cơ chứ? Dữ Minh lom khom đứng dậy, nói

“Đại tư lệnh? Ngài ấy làm gì có ở đây? “

Doãn Bằng tức giận mắng

“Bởi vậy ta mới nói ông không đủ tư cách làm giáo viên ban kỉ luật. Đã không học được cách phân biệt thân phận học viên lại còn không biết tìm hiểu về các nhân vật cấp cao trong học viện. Đại tư lệnh là người này, là đại tư lệnh trẻ tuổi nhất học viện ta. Ông hãy nhớ cho kĩ rồi sau đó quay về cuốn gói khỏi học viện đi! “

Doãn Bằng chỉ tay về phía Hạo Thiên đang ngồi nhâm nhi ly trà, không thèm để ý tới xung quanh. Dữ Minh toàn thân run rẩy, lắp bắp nói

“Sao có thể? Một thẳng nhóc sao có thể là đại tư lệnh được cơ chứ? Ngài đây là đang tìm lí do đuổi tôi đi sao?”

Doãn Bằng cười khinh nói

“Ha, tìm lí do đuổi ông đi? Đuổi ông cũng không cần lôi tới đại tư lệnh ra làm gì, chỉ dựa vào lí do ông không phân biệt được thân phận học viên, xúc phạm học viên khu A thôi, cũng đủ đuổi ông đi rồi! “

Dữ Minh bắt đầu hoảng sợ, ôm chân Doãn Bằng cầu xin

“Xin ngài hiệu trưởng Doãn, đừng đuổi tôi đi mà. Tôi hứa sẽ không có lần sau nữa, xin ngài đừng đuổi tôi đi mà”

Doãn Bằng rút chân ra, quát

“Mau cút. Ông mau quay về cuốn gói khỏi học viện cho tôi. Ngay lập tức trong hôm nay, tôi không muốn một kẻ như ông trong học viện của tôi. Mau biến! “

Dữ Minh run rẩy đứng dậy, lại quay sang cầu xin Hạo Thiên

“Xin ngài đại tư lệnh, cầu xin ngài. Tôi sẽ không như vậy nữa, xin ngài tha cho tôi một lần đi. Tôi không dám nữa, sẽ không có lần sau nữa! “

Hạo Thiên đặt ly nước xuống, lạnh lùng nói

“lão Doãn, ông không kêu người lôi ông ta đi. Thì không biết chút nữa sẽ xảy ra chuyện gì đâu! “

Doãn Bằng hốt hoảng lên, nói

“Mau cút cho ta!”

Thống Trung cười nói

“Lúc nãy còn có người ra oai rất lớn nha. Bây giờ lại cầu xin van nài giống một con cẩu ngoài đường thật! “

Dữ Minh bị chửi, khuôn mặt tức giận nhưng không dám mắng như lúc đầu nữa, vẫn cố gắng van xin

“Xin ngài đó, ngài tha cho tôi lần này đi”

Minh Kỳ lại nói

“hiệu trưởng Doãn, phiền ông lôi ông ta đi dùm có được không? “

Doãn Bằng gật đầu, đưa tay lôi ông ta ra ngoài.

Dữ Minh vừa bị lôi đi, vừa đưa tay cố gắng thoát ra nhưng vô ích, nhưng miệng thì đổi từ van xin sang chửi rủa

“Ta nguyền rủa tất cả các ngươi. Các ngươi sẽ chết không toàn thây, bị người ta đâm ngàn nhát. Ta căm thù tất cả các.... “

Doãn Bằng đưa tay đánh cho ông ta bất tỉnh, tránh để Hạo Thiên trực tiếp đưa tay bóp chết ông ta. Nhóm Hạo Thiên hoàn toàn bỏ ngoài tai tất cả những lời vừa rồi, lại tiếp tục nói chuyện với nhau, xem chuyện vừa diễn ra chỉ như một con chó điên xổng chuồng mà thôi.

Còn đám học viên, vô cùng hài lòng, hả dạ chuyện vừa xảy ra với lão Dữ Minh. Lòng tung hô nhóm Hạo Thiên. Các vị đại nhân uy vũ a, thật là khiến người ta hả dạ mà, đáng đời lão lắm lào già, từ nay yên ổn rồi, không còn bị cái lão già hống hách đó làm phiền nữa, cảm ơn các vị đại nhân rất nhiều nha

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.