Cả đám nhìn nhau, ngơ ngác hồi lâu. Thống Trung nhảy cẩng lên trên giường, cười lớn nói
“Các cậu có thấy lúc nãy không? Thấy chuyện gì mới diễn ra không!? Boss cười đó, thật không ngờ Boss còn có mặt này!”
An Lam Nguyệt ngồi trên ghế, tay vẫn cầm khăn lau khô tóc mình, nói
“Các đệ lần đầu thấy à? “
Đám nhóc đồng loạt gật đầu, cười tươi, nói
“Có phải tỷ thấy rất nhiều lần rồi không? “
An Lam Nguyệt cười hì hì, nói
“Không, cũng mới thấy thôi”
Đám nhóc gật đầu, đúng là hiếm lắm mới thấy được nụ cười của Boss mà, mặc dù tiểu Siêu cũng lạnh lùng như Hạo Thiên vậy. Nhưng tiểu Siêu cười với bọn nhóc nhiều hơn, thi thoảng lại nở nụ cười, còn Hạo Thiên thì muốn thấy được nụ cười thật tâm của cậu rất khó, thấy được nụ cười ngây thơ không toan tính lại càng khó hơn, như mò kim đáy bể vậy. Nhưng quả thật không ngờ tới, hôm nay Hạo Thiên lại nở một nụ cười ngây thơ, vô tư ngay tại nơi này. Đám nhóc nhìn mà mãn nguyện, Thống Trung nói
“phải mở tiệc ăn mừng mới được! “
Minh Kỳ lại nói
“2 ngày nữa học viện mở tiệc rồi, tới lúc đó ăn mừng cũng chưa muộn đâu”
Thống Trung gật đầu, lại cười vui vẻ, bàn với đám nhóc về chuyện lúc nãy.
.......
Sau một hồi Hạo Thiên với tiểu Siêu ở trần từ phòng tắm bước ra, chỉ mặc một chiếc quần jean dài, tóc ướt xỏa ra sau lưng, che đi tấm lưng trắng noãn không vết sẹo nào. Chỉ có phía trước là một thân sẹo rải rác khắp nơi, lại thêm một thân cơ thể cơ bắp săn chắc, đầy đủ, bụng sáu múi bước ra ngoài. Trông cả hai lúc này vô cùng hút ánh nhìn của mọi người, đặc biệt bây giờ trong phòng lại đang có con gái là Di Di, Băng Liên, Gia Linh và Thiên Tuyết.
“Aaaaaa... “
Bốn cô gái hét lên một tiếng, đưa tay che mặt, quay đi chỗ khác, Thiên Tuyết nói bằng giọng ngượng ngùng
“Ca.. Ca đang làm gì vậy chứ? Mau... Mau mặc đồ vào đi”
Hạo Thiên và Tiểu Siêu ngồi xuống ghế, tay cầm khăn vẫn bình thản lau khô tóc, Hạo Thiên nói
“Muội làm sao vậy? Đâu phải mới thấy một lần cơ chứ, ngại ngùng cái gì! “
Thiên Tuyết tay vẫn che mặt, nói
“Nhưng... Nhưng người ta đã lớn rồi. Ca làm như vậy người ta sẽ xấu hổ đó”
Hạo Thiên và tiểu Siêu nhìn nhau...
“Phụt... Ha ha ha ha ha... “
Ôm bụng cười, Hạo Thiên nói
“Muội mới bao nhiêu tuổi?”
Thiên Tuyết nói “ muội... Muội đã 7 tuổi rồi đấy!”
Hạo Thiên liền cười, nói
“Mới 7 tuổi mà lớn cái gì cơ chứ”
Thiên Tuyết giận dỗi, chân giẫm xuống đất, nói
“Ca! “
Hạo Thiên quơ quơ tay, nói
“Được rồi được rồi. Ca mặc là được chứ gì”
Hạo Thiên và tiểu Siêu lấy ra 1 chiếc áo, mặc vào, tránh cho những ai kia thấy nhiều mà mê thì không hay đâu.
Còn đám nhóc, lại là lần thứ 2 chứng kiến nụ cười của Hạo Thiên, khoảng thời gian được nhìn thấy không phải 3, hay 4 năm, mà chỉ tích tách trong vòng 1 tiếng đồng hồ mà thôi. Có phải hôm nay có sự kiện gì xảy ra không? Có phải Boss nhận được điều gì đặc biệt không? Có phải lão sư giảm thời gian huấn luyện lại không? Hay là đã chế tạo ra cái gì mới mẻ hay ho nên cảm thấy vui, cho nên mới cười nhiều như vậy chăng? Thật không tin được mà, dù là lí do gì, nhưng hôm nay quả là ngày tuyệt vời mà, đáng để ăn mừng a.
Hạo Thiên cười xong liền quay qua nhìn đám nhóc, nói
“Các ngươi định như vậy tới khi nào? Không đi rửa mặt à, không đói à? Nếu vậy thì ở đây đi, chúng ta đi trước đây”
Đám nhóc cuống lên, Thống Trung vội nói
“Khoan đã, đợi chúng tớ một lát, xong ngay đây!”
Hạo Thiên cười nhạt, đám nhóc bắt đầu đi vệ sinh cá nhân. Còn 3 người Hạo Thiên thì chải chuốt lại tóc tai, chỉnh chu quần áo gọn gàng. Sau khi xong hết rồi thì cùng bọn nhóc đi ngay. Vì mới sáng sớm thôi đã đặc biệt vui vẻ rồi, nên bọn nhóc gọi một cái liền là tất cả món ăn, lại mỗi món 3 phần. Đặc biệt vui vẻ cho nên phải ăn mừng, bọn nhóc ăn một cách rất say sưa hăng hái a.
Ở nội viện chỉ có một căn tin mà thôi, nhưng nơi này lại đặc biệt rộng, rộng đến không tưởng, có thể cùng lúc chứa được cả ngàn người luôn ấy, món ăn ở đây lại hoàn toàn miễn phí cho tất cả những ai đang hoạt động và làm việc trong nội viện này. Món ăn ngon bổ, giúp ích rất nhiều cho việc tu luyện cày cấp a.
Nhóm Hạo Thiên say sưa hăng hái ăn, ăn quên cả trời đất, không thèm để ý xung quanh đang có chuyện gì xảy ra.....
........
Lúc này, khi mà học viên xung quanh đang ăn sáng, ăn một cách vội vã, thì một người trung niên bước vào, thân hình khá là ốm, mặc quần áo của giáo viên, nhìn qua thì là đồ của giáo viên kỉ luật. Còn đám học viên khi thấy vị trung niên này thì tốc độ ăn lại càng đẩy nhanh hơn nữa, vội vã ăn, có đứa thậm chí còn bỏ đĩa thức ăn đang dở, đứng dậy xách cặp chạy đi mất.
“Sao giờ này còn ở đây? Sắp trễ giờ học rồi có biết không hả? “
Hừ, lão già này lại tới nữa rồi, thật phiền phức mà. Đám học viên tỏ vẻ khó chịu, nhưng không dám phản kháng lại, chỉ lặng lẽ xách cặp đứng dậy đi. Còn người trung niên thì tỏ vẻ kiêu ngạo, hống hách nhìn đám học viên đang đi khỏi. Ha, Dữ Minh ta ra tay đúng là lợi hại. Chỉ có mấy ngày mà bọn chúng đã răm rắp nghe theo ta rồi, ra oai phủ đầu với chúng đúng là được lợi mà, ha ha ha ha... Ý, còn đám nhóc đó, sao còn không đi, còn vui vẻ ngồi lại ăn uống? Không xem ta ra gì sao? Phải cho chúng biết tay mới được!
....................
Đám Hạo Thiên đang ăn uống, không thèm để ý xung quanh có sự kiện gì diễn ra hay không. Cho đến khi.....
“Rầm”
Dữ Minh khuôn mặt hung hăng, nhăn nhó đập xuống bàn ăn của đám nhóc một cái rõ to, còn làm lật vài đĩa, đổ hết cả thức ăn. Dữ Minh nói
“Các em là học viên lớp nào? Sao bây giờ còn ở đây mà không lên lớp?”
Thống Trung vẫn đang ăn, bất thình lình đĩa thức ăn bị đổ, lại rơi ra đầy đất. Ánh mắt chìm xuống, liếc sang nhìn Dữ Minh. Còn đám học viên, khi thấy Dữ Minh tiến lại bàn của nhóm Hạo Thiên thì biết có chuyện hay sắp xảy ta rồi, không đi về lớp nữa mà trực tiếp ở lại xem kịch hay sắp diễn ra.
Dữ Minh nhìn Thống Trung, nói
“Liếc cái gì mà liếc! Em có biết mình đang liếc ai không? Mà tôi chưa từng thấy các em ở nội viện, là học sinh khu nào vậy hả? Nhìn quê mùa như vậy mà dám ở đây à, có biết những món ăn này đắt lắm không? Sợ là cả đời em không có để mà ăn đấy, bây giờ lại còn ở đây ăn trực như vậy, biết là đồ miễn phí nên thừa cơ ăn nhiều đúng không? Hả? “
Quào, lão già Dữ Minh này cũng dữ dằn quá ta, chửi không chừa mặt ai luôn, lại còn đụng vào nhóm Đại tư lệnh mà chửi, hôm nay ông tàn đời rồi lão già à! Đám học viên đứng xem mà cười thầm trong lòng, đón chờ kết cục bi thảm đến với lão ta.
Thống Trung tay vẫn cầm đùi gà đang ăn dở, tiếp tục ăn nốt phần còn lại, quăng đi khúc xương, chùi tay sạch sẽ, ngồi lại ngay ngắn, nói
“Là lão sư mới đến sao? Nằm trong ban kỉ luật của nội viện à, sự kiêu ngạo cũng hơi lớn rồi đấy. Nói chúng ta quê mùa sao? Chắc ông sang hơi chúng ta? “
Quả thật, lúc xuống ăn thì có mặc sơ sài một chút. Chỉ mặc chiếc áo thun bên trong còn bên ngoài thì khoác lên chiếc áo của học sinh nội viện. Nhưng như vậy mà nói chúng ta quê mùa, không xem lại mình sao. Một lão già quần áo đã lỗi thời, lại còn bay màu, chỉ có cái đồng phục của nội viện lão sư là mới, nhìn qua vô cùng quê mùa, vậy mà dám chửi chúng ta quê mùa. Cái lão già này, đã kiêu căng như vậy thì không cần thiết ở đây nữa rồi!
Dữ Minh bị chửi, khuôn mặt giận đỏ lên, nói
“Em! Thật quá vô lễ mà, em là học viên khu nào vậy, mau chóng khai tên tuổi ra!”
Minh Kỳ ngồi kế bên, cũng đã ăn xong, lau miệng sạch sẽ, nói
“Vậy phiền lão sư khai tên và phụ trách khu nào trước cái đã?”
Dữ Minh khuôn mặt kiêu căng nói
“Ta là Dữ Minh, giáo viên ban kỉ luật, phụ trách khi B, C và D”
Đám nhóc lúc này lại cười lên, Lưu Vân nói
“Chỉ có 3 khu đó mà ở đây lên mặt với chúng ta! Ông là lão sư mới đến sao? “
Dữ Minh bị chọc cho điên rồi, nói
“Đúng vậy thì sao? Các em dám vô lễ với giáo viên, ta nhất định sẽ nói với hiệu trưởng Doãn đuổi học tất cả! “
Đám nhóc làm khuôn mặt kinh ngạc, Dữ Minh lại tưởng tất cả đang sợ, nói
“Sao? Sợ rồi chứ gì? Khôn hồn thì mau xin lỗi ta, rồi khai tên họ ra! “