Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 190: Chương 190: Khá là mệt




“Waaaa.... “

An Lam Nguyệt hét lên một tiếng, ánh mắt kinh ngạc vạn phần, tay trái duyên dáng đặt lên miệng mình, che đi khuôn miệng đang mở lớn, đôi mắt sáng lên lấp lánh, cánh tay run run nói

“Đây... Đây là.... Thật là đẹp biết bao a! “

Đưa tay cầm vật trong hộp gỗ ra, An Lam Nguyệt đưa tới đưa lui nhìn ngắm, nhìn đến mê mẩn cả người. Hạo Thiên mỉm cười nói

“Đó là sáo của tỷ đấy, thích không? “

An Lam Nguyệt lập tức gật đầu lia lịa, nói

“Thích lắm, hoa 5 cánh màu trắng toát, rất thích, rất hợp với tỷ nha. Không ngờ mắt thẩm mĩ của 2 đệ lại tinh tế đến như vậy”

Tiểu Siêu cười nói

“Tỷ thích là được rồi”

Bỗng, An Lam Nguyệt “a” một tiếng, nói

“Tỷ vẫn cảm thấy thiếu gì đó? “

Hạo Thiên hơi nghiêng đầu, khuôn mặt mê mang hỏi

“Thiếu gì? “

An Lam Nguyệt mỉm cười ấy từ trong người ra 3 sợi dây được tết lại thành hình tam giác một cách tỉ mỉ, khéo léo với màu sắc y hệt nhau, đều là màu đỏ lung linh rực rỡ. Mặc dù nhìn thì trùng màu với cây của Hạo Thiên, nhưng nó lại toát lên một khí chất rất riêng, khiến cho người ta nhìn vào liền có cảm giác đó là 2 màu sắc riêng biệt. Đưa cho mỗi người một cái, An Lam Nguyệt nói

“Gắn nó vào đi”

Cả hai liền làm theo, quả thật rất đẹp nha. An Lam Nguyệt lại nói

“Đúng rồi. Trước khi tỷ đến đây thì cha có nhờ tỷ đưa cho đệ miếng ngọc bội này, đệ gắn nó vào luôn đi”

An Lam Nguyệt lấy ra một miếng ngọc bội mà xanh lam rực rỡ, với 3 màu trắng, xanh lá và xanh biển kết hợp lại với nhau, hòa trộn với nhau chạy đọc theo đường tròn. Hạo Thiên đưa tay nhận lấy, cảm nhận khí tức của miếng ngọc bội. Hảo vật tốt nha, khí tức mát mẻ, ôn hòa, lại có cảm giác có sức mạnh truyền vào cơ thể, đem lại cảm giác bình an, nói cách khác, miếng ngọc bội này được coi như là một lá chắn vô hình vậy. Theo cảm nhận có thể thấy nó có khả năng chặn được công kích của người lv dưới 400 cấp. Đúng là vật tốt mà!

Khuôn mặt Hạo Thiên sáng rực lên, An Lam Nguyệt mỉm cười, nói

“Sao nào, thích rồi đúng không!? Miếng ngọc bội này gọi là An Sinh ngọc, đệ phải giữ gìn cẩn... “

“Rắc!”

An Lam Nguyệt chưa nói xong, Hạo Thiên tay đã bẻ miếng ngọc bội làm ba phần rồi. Khuôn mặt An Lam Nguyệt cứng đờ, mắt trừng lớn, miệng run rẩy nói

“An... An Sinh... An Sinh ngọc của ta.... Thế là hư rồi!?!....... Đệ làm cái gì vậy hả? “

Hạo Thiên quơ tay nói

“Tỷ đừng nóng, đợi đệ đi!”

Hạo Thiên sau khi bẻ miếng ngọc bội, đầu ngó tay cậu ngưng tụ mana, đưa tay khắc lên 3 miếng 3 chữ khác nhau. Xong xuôi, Hạo Thiên mỉm cười nói

“Đây. Đệ cho 2 người mỗi người một miếng, trên đó còn khắc tên của mọi người đấy”

Cả 2 nhận lấy, bàn tay run run cầm 1 phần của miếng ngọc bội. Của An Lam Nguyệt một chữ “Nguyệt” nho nhỏ, của tiểu Siêu cũng vậy, một chữ “Siêu” nho nhỏ, Hạo Thiên cũng y vậy, một chữ “Thiên” trên đấy. Mặc dù An Sinh ngọc bội đã bị bẻ làm 3 nhưng uy lực lại không hề giảm đi là bao, nó chỉ giảm từ 400 xuống 390 mà thôi. Đúng là đồ vật tốt mà!

Tiểu Siêu run rẩy nói

“Cho đệ thật sao? “

Hạo Thiên đưa tay xoa đầu tiểu Siêu, nói

“Đương nhiên rồi. Nào, mau gắn nó vào đi”

Tiểu Siêu gật đầu, khuôn mặt vạn phần vui vẻ, nở nụ cười hớn hở. Cả 3 cùng nhau nhanh tay gắn miếng ngọc bội vào sợi dây treo trên thân sáo. Treo xong, An Lam Nguyệt lại hỏi

“Rồi, bây giờ học cách thổi! Cả 2 biết không? “

Hạo Thiên và tiểu Siêu nhìn nhau, lại nhìn An Lam Nguyệt, đồng thanh

“Dĩ nhiên là..... Không rồi!”

An Lam Nguyệt cứ tưởng bọn nhóc sẽ nói “có” ai ngờ đâu. An Lam Nguyệt khuôn mặt bất mãng với câu nói, Hạo Thiên liền nói tiếp

“Nào, không biết thì học. Chẳng phải trong thư viện của lão sư có rất nhiều sách sao! Chúng ta vào đấy học cách xài”

An Lam Nguyệt gật đầu, cả 3 vào trong thư viện....

......................

Bên ngoài, bọn nhóc vẫn đang chơi đùa cùng nhau. Vui vẻ với nhau, kiếm chút đồ ăn cho bữa tối, rồi lại đánh một giấc đến sáng hôm sau.....

Sáng sớm, khi mà mặt trời vừa ló dạng, chiếu xuống mặt đất những tia nắng đầu tiên, tiếng chim hót rộn rã đón ngày mới, Hạo Thiên, tiểu Siêu và An Lam Nguyệt từ không gian hệ trở ra với cơ thể đầm đìa mồ hôi. An Lam Nguyệt ngồi xuống ghế, thở hổn hển nói

“Trời ơi, không ngờ lại tốn nhiều thời gian như vậy. Không những thế lại tốn hơi, tốn sức, rồi còn gì mà học âm tiết, âm điệu.... Mệt chết tỷ rồi!”

Hạo Thiên và tiểu Siêu cười hì hì, nói

“Được rồi, tỷ đi tắm trước đi! “

An Lam Nguyệt gật đầu, lết cái thân toàn mồ hôi của mình vào phòng tắm. Hạo Thiên và tiểu Siêu ngồi xuống ghế, suy nghĩ lại chuyện tối qua. So với việc học những cái khác, thì học sáo vẫn là khó hơn một chút. Phải biết điều chỉnh hơi của mình, lại còn những lỗ nhỏ trên thân sáo dùng để điều chỉnh âm điệu khác nhau, mỗi âm lại mỗi khác, đa dạng phong phú vô cùng. Nhưng rốt cuộc cũng học được rồi, bây giờ đã nắm rõ từ cơ bản đến nâng cao, quả thật muốn được như vậy thì không dễ tý nào, phải bỏ thời gian cả đêm trong không gian hệ, mà cả đêm bên ngoài là mấy tháng trong đấy, mất thời gian tận mấy tháng, không uổng a!

“A, Boss ra rồi à! “

Minh Kỳ thức dậy thật sớm, bắt gặp ngay Hạo Thiên và tiểu Siêu đã từ trong không gian hệ ra ngoài rồi. Hạo Thiên gật đầu, nói

“Trời vẫn còn sớm, ngươi ngủ thêm một lúc nữa đi”

Minh Kỳ rời giường, nói

“Không cần đâu ạ, tôi tỉnh hẳn luôn rồi.”

Hạo Thiên cũng không nói gì, Minh Kỳ lại ngồi xuống ghế sofa gần đó, thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn Hạo Thiên, khuôn mặt như có điều muốn nói nhưng lại không dám nói ra, như thế nhiều lần lặp lại, Hạo Thiên mới nói

“Ngươi có chuyện gì muốn nói?”

Minh Kỳ chợt hoảng, nhưng rồi bình tĩnh lại, khuôn mặt e ngại, nói

“Boss này, nghe nói cậu định để chúng tôi rời đi 4, 5 năm gì đấy. Sao lại lâu như vậy? “

Hạo Thiên khuôn mặt lạnh, cười nhạt nói

“Sao, muốn chống lệnh? “

Minh Kỳ hoảng lên, vội vàng nói

“Không có! Ý tôi không phải như vậy, Boss... Ý tôi là... “

“Được rồi, ta biết mà. Đùa chút thôi”

Hạo Thiên mỉm cười nói. Minh Kỳ thở phào, lại nói

“Không biết có chuyện hệ trọng gì mà phải mất tận 4, 5 năm?”

Hạo Thiên nói

“Chuyện này dừng ở đây đi. Đợi khi nào tất cả đã dậy rồi, ta sẽ nói nhiệm vụ cho các người”

Minh Kỳ khuôn mặt buồn bã. Hạo Thiên nhìn cậu, Minh Kỳ lúc nào cũng là người nhạy cảm nhất, cậu ta luôn để ý những việc xung quanh dù là nhỏ nhất. Bởi thế, chuyện lớn như này cậu ta cũng biết rồi. Nhưnh bây giờ chưa nói được, mà, cũng không phải chưa nói được, chỉ là không thích nói mà thôi. Hạo Thiên nhếch mép cười nhạt.

An Lam Nguyệt từ phòng tắm bước ra, mang theo hương thơm tỏa khắp nơi, lại còn mái tóc ướt xỏa tung ra sau, trông lại càng thêm quyến rũ. Hạo Thiên và tiểu Siêu mỉm cười nhìn An Lam Nguyệt, cô nói

“Sao vậy? Bị thu hút bởi tỷ rồi đúng không? “

Hạo Thiên cười nói

“Ai thèm bị tỷ thu hút cơ chứ. Đệ còn đẹp hơn tỷ nhiều! “

An Lam Nguyệt khuôn mặt khẽ nhăn, nói

“Ơ, cái thằng nhóc này. Tự luyến cũng mạnh lắm đấy! “

Hạo Thiên lại cười quay sang tiểu Siêu, nói

“Nào có, đúng không tiểu Siêu! Đệ nói xem, có phải ca đẹp hơn cả tỷ tỷ không? “

Tiểu Siêu cười hì hì, nói

“Đúng vậy, ca ca còn đẹp hơn cả tỷ nữa! “

An Lam Nguyệt khuôn mặt đơ lại, nở nụ cười “thân thiện”, hai tay lại bẻ rắc rắc, nói

“Hai đệ được lắm. Mau đứng lại cho tỷ! “

Cả 2 lập tức chạy, chạy thẳng vào phòng tắm, trước khi đóng cửa, Hạo Thiên còn nói

“Còn lâu nhé! “

An Lam Nguyệt dậm chân một cái, quay sang ngồi lại ghế. Minh Kỳ chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, đúng là ngồi dụi mắt cả chục lần vẫn không tin được lúc nãy là Hạo Thiên. Đó còn là một chủ nhân, một vị Boss lạnh lùng, nói không hài lòng một câu liền giết sao? Còn là một yêu nghiệt với tư chất vạn người có một sao? Còn là người cân cả Thiên đế và Thiên nữ sao? Còn là người không e ngại ai muốn diệt một nước sao? Sao lại còn có mặt đáng yêu như vậy, còn cả nụ cười hồn nhiên vô tư của một đứa trẻ, một nụ cười hút hồn người khác, quả thật mấy năm rồi mới lại thấy nụ cười hồn nhiên không toan tính của Boss, một khoảng khắc không bao giờ quên được a, tiếc là bọn kia không thấy.....

Vừa mới nói nghĩ đám kia không có cơ hội thấu được, ai ngờ quay sang thấy tất cả đã tỉnh, đôi mắt còn mở to ra, còn tự đánh mình một cái, tự hỏi không biết đang mơ hay đang tỉnh nữa. Chúng nhìn lẫn nhau, xác thực chuyện vừa diễn ra, khuôn mặt đứa nào đứa nấy đều hớn ha hớn hở như cầm được vàng trên tay, thậm chí tưởng như vừa mới cầm được một tuyệt thế thiên tài địa bảo ngàn năm có một vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.