Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 159: Chương 159: Tiểu quái vật? Tiểu yêu nghiệt!!!




“Chủ nhân Nghịch Thiên hội, Đường Hạo Thiên!”

Dạ Thiên Lăng tay chỉ về phía Hạo Thiên đang ngồi, khuôn mặt thoáng lạnh lùng, bất chợt đứng dậy tiến về phía Dạ Thiên Lăng. Dạ Thiên Lăng hơi cúi đầu, lùi về chỗ ngồi của mình. Đám thành viên và đệ tử bắt đầu trầm trồ, kinh ngạc, khó tin, hoang mang, hoảng loạn,.... đủ mọi loại sắc thái đang tập trung nơi đây.

Hạo Thiên lạnh lùng liếc nhìn xuống, mái tóc đỏ rực được búi cao, thả ra hai bên là lọn tóc màu xanh biển, đôi mắt hai màu liếc nhìn làm người ta cảm thấy ớn lạnh. Môi hơi nhếch lên, cậu nói

“Xin chào tất cả thành viên và đệ tử của Nghịch Thiên hội, ta là chủ nhân nơi này, Đường Hạo Thiên. Bấy lâu nay ta có việc không xuất hiện ở nơi này, nhưng đã có đám nhóc lo việc nơi này cho ta, quản lý nơi này cũng rất tốt, huấn luyện nên các ngươi thì tạm được, không quá tốt. Như vậy ta vẫn chưa hài lòng cho lắm. Nhưng từ hôm nay phương pháp luyện tập của các ngươi sẽ được thay đổi để trở nên mạnh hơn. Ta không muốn thuộc hạ của ta lại yếu đuối tới như vậy đâu..... Ta cũng chỉ có đôi lời như vậy. Các ngươi có gì muốn hỏi? “

Vừa mới xuất hiện đã gây cho người ta cảm thấy ân tượng rồi. Từ vẻ ngoài xuất chúng đến giọng nói thanh thoát êm tai, lại thêm sự lạnh lùng, thần bí khó tả làm người ta phải chú ý không rời. Nhưng nói sao thì nói, vừa xuất hiện đã nói họ yếu, sức mạnh chỉ tạm được, lại còn, ngươi có biết chúng ta đã luyện tập khổ sở thế nào không hả, bây giờ lại thay đổi phương pháp, chúng ta lại phải chịu đựng thêm cái gì nữa đây cơ chứ! Dù có hơi cao thật đấy, nhưng dù sao cũng chỉ là một tên nhóc 12, 13 tuổi mà thôi. Sao lại kiêu ngạo nghĩ mình mạnh nhất ở đây cơ chứ!

Một đệ tử màu áo vàng lục, ở bang cận chiến giơ tay nói

“Vậy, xin cho tôi hỏi một câu. Chủ nhân họ Đường vậy là người của Đường gia nhỉ? Không biết địa vị của chủ nhân là? “

Hạo Thiên đưa đôi mắt liếc nhìn, khẽ cười nói

“Ta sẽ trả lời câu hỏi của các ngươi. Nhưng trước hết hãy uống nó đi! “

Hạo Thiên lấy ra một loạt các bình thuốc đưa xuống cho các bang chủ, bên trong là một viên thuốc màu trắng tinh, không mùi không vị. Hay nói cách khác đây là trứng của trùng độc được Hạo Thiên nuôi. Nhìn nó giống một viên thuốc như thực chất không phải là thuốc, mà là một loại trùng độc sau khi vào cơ thể sẽ chạy thẳng vào tim và sinh trưởng ở đó. Chỉ cần một tia ý thức giết chúng của Hạo Thiên thì trùng độc sẽ phản ứng lại, chạy lên não bộ và ăn mòn não của đám này.

Bên chỗ Ninh Dịch, Dược Tuấn Lão trố mắt nhìn. Thân làm một luyện dược sư chưa từng thấy qua viên thuốc nào như vậy cả, đây là một loại đan dược mới chăng? Và, Dược Tuấn Lão nhanh chóng nhận được đáp án....

Xác định tất cả “thuốc” đã vào cơ thể của 578 người, Hạo Thiên khẽ cười nói

“Ta nói các ngươi một bí mật. Viên “thuốc” các ngươi uống lúc nãy, là trứng của một loại trùng độc, sau khi các ngươi uống vào nó sẽ chạy thẳng vào tim các ngươi mà trú ngụ, tên nào phản bội ta thì biết kết cục rồi đấy! “

Lời Hạo Thiên vừa nói khiến cho 578 con người ỏe đây chấn động, hoang mang, khó tin, ngơ ngác, còn đám nhóc thì cười hì hì, xem như chuyện thường tình. Có vẻ như đám này không tin, một tên mặc đồng phục vàng tím ở bang tầm xa, miệng lắp bắp nói

“Ngài lấy gì để chứng minh? “

Hạo Thiên khẽ cười, nói

“Vậy, lấy ngươi thử nghiệm đi! “

Lời vừa dứt, tên này lập tức ôm tim, ngã lăn trên đất vùng vẫy kịch liệt quằn quại đau đớn trên mặt đất. Đám người xung quanh hoảng sợ lùi ra xa, một nữ nào đó có vẻ thân thiết với tên này, chạy lại ôm lấy hắn mà cầu xin Hạo Thiên

“Xin chủ nhân tha mạng, chủ nhân tha mạng a!”

Hạo Thiên nhếch mép, nhìn đám người đang sợ hãi xung quanh, còn lén lút ôm ngực mình, sợ mình là người tiếp theo. Hạo Thiên khẽ nói nhẩm gì đó, tên đang quằn quại này ngừng lại, thở dốc lên, hoảng sợ mà run lên cầm cập. Thực chất trứng trùng độc mới vào cơ thể chưa lâu, chưa nở ra nữa, nó nằm ở tim và tên này mới ôm tim mà đau như vậy, nếu nó nửo rồi ngay lập tức lên não bộ thì chưa đầy 2p não của tên này sẽ vị ăn mòn hết. Lúc nãy chỉ là Hạo Thiên tương tác với chúng thôi mà đã kịch liệt như vậy rồi, trùng độc này nuôi đúng là không uổng phí mà!

“Vậy, ai còn muốn thử?”

“VÌ CHỦ NHÂN PHỤC VỤ, MỆNH LỆNH CỦA CHỦ NHÂN CHÍNH LÀ TRÊN HẾT! “

Đồng loạt quỳ xuống, khẽ run lên nhưng gắng giọng mà hô cho lớn. Hạo Thiên lại nói

“Ngước mặt lên đi. Các ngươi tiếp tục câu hỏi. Lúc nãy ngươi hỏi ta địa vị là gì trong Đường gia hả? Ta là Đại thiếu gia của Đường gia”

Đám người từ từ ngẩng đầu lên, lại có tên hỏi

“Người không sợ chúng tôi sẽ nói cho người ngoài biết về tổ chức này và chủ nhân nơi này là ai sao?”

“Về việc này thì ta không lo, thứ nhất là các ngươi sẽ không nói ra, bởi vì các ngươi biết mình sẽ chết nếu tiết lộ thông tin nơi này ra ngoài. Thứ hai là sớm muộn gì nơi này cũng sẽ được mọi người biết đến thôi, nhưng biết đến là biết về hội Nghịch Thiên ngoài sáng kia, còn hội ở trong tối chúng ta sẽ làm những công việc đại loại như là.....giết người chẳng hạn! “

Đám người rùng mình khi nhìn thấy vẻ mặt của Hạo Thiên, cậu cười thì trông vô cùng đẹp, mang vẻ mặt lạnh lùng thì vô cùng soái, ngầu và đặc biệt vẻ mặt chết chóc sát ý nổi lên lại khiến người ta vừa sợ vừa không cưỡng lại được mà muốn nhìn nhiều hơn nữa.

“Vậy, ngài lv bao nhiêu và hệ là gì? “

Một tên khác lại hỏi

“Lv 470 và.... các ngươi nghĩ ta sẽ có hệ gì?”

Hạo Thiên trả lời, dù sao cũng bên mềm dẻo một chút, để bọn chúng không quá ghét vị chủ nhân này và phục tùng cậu một cách chân thành, không có ý phản lệnh nào, mà chỉ nghe lệnh lập tức làm theo.

Lời Hạo Thiên vừa nói ra, tất cả lại một phen chấn kinh, không riêng gì đám người này, đám nhóc Hạo Thiên cũng một phen bất ngờ, la ầm lên

Thống Trung: “Boss lại lên cấp mau như vậy, sắp không đuổi kịp rồi a! “

Dạ Thiên Lăng: “Boss chậm lại đã, đợi bọn tớ nữa chứ! “

Thiên Tuyết: “Ca ca là đỉnh nhất, hì hì”

.....................

Còn đám người ở đang, một phen chấn kinh ngẩn ngơ một lúc lâu, chủ nhân mới bao tuổi cơ chứ, sao lại có thể mạnh như vậy??? Không phải là gạt bọn này chứ?

Một tên khác lại không chờ được mà giơ tay hỏi

“Vậy chủ nhân lấy gì để chứng minh đây ạ? “

“Chứng minh? Các ngươi ở đây có thứ gì đó mà các ngươi nghĩ là cứng nhất, bền nhất không thể bị phá vỡ không?”

Hạo Thiên hỏi. Đám người bắt đầu nhìn nhau, một tên khác nói

“Chủ nhân, ở phòng rèn chắc sẽ có tinh thể cứng, để thuộc hạ đi lấy!”

“Được”

Tên này nhanh chóng chạy đi, Hạo Thiên nơi này lại lấy ra một quả cầu đo sức mạnh. Giơ lên và nói

“Đây là cầu đo sức mạnh dành cho lv từ 200 đến 450, tên nào lên đo thử chứng mình quả cầu này đo đúng đi! “

Mấy tên này dần dần quen với vị chủ nhân mới này, không còn thấy tia hoảng sợ, hoang mang, lo lắng nữa, mà thay vào đó là sự tin tưởng, thích thú, cởi mở. Lần lượt vài tên bước tên đo thử, gật đầu chấp nhận quả cầu đo này đo đúng thì trả lại cho Hạo Thiên. Hạo Thiên quan sát lv của đám này, mặc dù đã gần 20 hết thảy mà lv chỉ mới gần 200, có phải cũng quá yếu rồi không. Mặc dù nói so nơi này với bên ngoài kia thì đã được coi là rất mạnh, nhưnh so với đám nhóc Hạo Thiên thì xách dép cũng không xứng!

Hạo Thiên nhận lấy quả cầu, khẽ cười.....

“Bùm”

Quả cầu ngay lập tức bị mana của Hạo Thiên chấn cho nổ tung thành những mảnh vụn nhỏ trước con mắt của bao nhiêu con người. Chỉ số mana vượt ngưỡng cho phép của cầu đo sẽ xảy ra hiện tượng nổ, điều này ai cũng biết. Chính vì vậy mà đám người này hiện tại đang vô cùng kinh ngạc, mồm chữ O mắt chữ A mà nhìn chăm chăm những mảnh vụn đang rơi xuống kia.

Cùng lúc này, tên đi lấy tinh thể cứng đã trở lại rồi. Hắn với đôi mắt kinh ngạc đem tinh thể cứng lên cho Hạo Thiên. Một khối tinh thể nhỏ, màu đen, có lấp lánh những sợi màu trắng. Những người thợ rèn nơi này nhìn thấy biết ngay là một khối tinh thể vô cùng cứng, xét theo kinh nghiệm của họ thì phải đun nó rất lâu, từ 1 đến 2 tháng mới có hi vọng nun chảy được nó, còn muốn đập vỡ nó ra ấy hả, đương nhiên là không thể...... nào.....rồi..... Aaaaaaaaaa

Hạo Thiên cầm khối tinh thể, quơ qua quơ lại trước mặt, bỗng nhiên nắm nó vào giữa lòng bàn tay, bóp lại. Phải, chính là bóp lại a, nhẹ nhàng bóp lại và khối tinh thể đã thành những mảnh vụn nhỏ!

Tinh thể này được tìm ngoài tự nhiên, tìm thấy hình dạng nào thì chính là như vậy, không thể nào mà đập cho nó nát ra được, chỉ có thể đun lên mà thôi. Vậy mà ngay trước mắt đây, viên tinh thể bị bóp nát ra như cám vậy, khiến nhiều tên phải trầm trồ không thôi. Hạo Thiên khẽ cười nói

“Viên tinh thể này cứng nhất rồi sao? Sao ta thấy nó mềm quá vậy! “

Cả đám nuốt nước bọt, tưởng tượng cái cảnh cổ mình, hay bất cứ bộ phận cơ thể nào mà bị bàn tay đó nắm trúng chắc chủ có nước mà nát xương! Hạo Thiên lại nói

“Lúc nãy các ngươi có hỏi ta hệ gì đúng không? Vậy các ngươi nghĩ ta hệ gì? “

“Hỏa ạ? “

“phừng“. Một ngọn lửa nhỏ xuất hiện, bay lơ lửng trước mặt bọn họ

“Thủy thì sao ạ? “

“Ton“. Cũng như vậy, một khối nước nhỏ xuất hiện, lơ lửng trên không.

Cứ như vậy cho đến khi đủ tất cả các hệ hỏa, thủy, lôi, quang, hắc, thổ, phong, tất cả đều xuất hiện ra. Lại một lần nữa, Hạo Thiên khiến tất cả phải trầm trồ, e ngại về mạng sống của mình. Một yêu nghiệt như vậy, đa hệ và còn lv 470,sao có thể chứ. Lại còn tuổi mới bao nhiêu đâu, sao có thể yêu nghiệt đến như vậy. Với sức mạnh đó, thậm chí chỉ cần cái búng tay thôi là có thể giết toàn bộ chúng ta rồi. Chưa kể đến còn có cá vị đại nhân kia, sức mạnh của họ cũng là một điều phi thường, chúng ta được ở nơi này đúng là vừa may mắn cho tiềm lực phát triển mà còn nguy hiểm đến tính mạng nữa a!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.