“Không đâu thưa tiểu thư, muội đừng nhìn thấy số lượng 1500 này mà bảo nhiều, thực chất bao nhiru đâu chỉ chiếm khoảng 1 phần 10 khu rừng này mà thôi.”
Hồ yểu điệu vừa quỳ một gối vừa nói
“Làm rất tốt. Vậy, các ngươi đang làm gì ở đây? “
Hạo Thiên hỏi
“Chúng tôi đang đi khảo sát nơi này, thỉnh thoảng sẽ có một vài yêu thú xung đột nhau, nên chúng tôi đi giải quyết”
Tinh trả lời
“Được rồi, ta cũng tới thông báo với các ngươi cái này. Sau bữa cơm chiều hãy đến hội trường, chúng ta có việc cần thông báo. “
Hạo Thiên quay lưng đi, cả 4 yêu nô vẫn cứ quỳ. Đồng thanh nói
“Đã rõ! “
Hạo Thiên lại đi loanh quanh xem xét nơi này, phải nói là vô cùng hoàn hảo, mọi việc được lo rất chu toàn. Ghé vào xem thư viện thì thấy nó rất ư là nhiều sách, đủ mọi loại cả. Còn phòng dược liệu thì rất nhiều loại, số lượng lên đến hàng vạn, từ các loại thường đến hiếm, nhưng những loại cây được cho là hiếm ở đây thì ở phòng thí nghiệm trong không gian hệ của Hạo Thiên có rất nhiều, thậm chí còn đem đi cho song long ăn như kẹo ngọt nữa. Nhưng so nơi này với bên ngoài kia thì số lượng này được cho là rất nhiều.
Sau đó xem vài nơi khác, rồi quay ngược trở lại phòng. Ninh Dịch vẫn cứ ở bên Dược Tuấn Lão mà chăm sóc, Minh Thi thì ngồi trên vành cửa sổ mà nhìn ra bên ngoài, chẳng thèm ngó ngàng gì tới. Bầu trời bên ngoài đang xuống, một sắc đỏ dần hiện lên, bao phủ cả khu rừng. Nhìn như là màu của máu vậy, ánh mặt trời lúc hoàng hôn nhìn thật đẹp mà cũng thật làm lòng người sợ hãi, bởi nó phủ lên khu rừng một màu đỏ tươi rực rỡ, như màu của máu vậy! Khi mặt trời lặn xuống hết, đám nhóc quay trở lại với trên tay là thức ăn, đầy ấp thức ăn.
Đặt từng dĩa từng dĩa thức ăn lên bàn. Đám nhóc ngồi vây quần bên nhau, cười nói vui vẻ mà thưởng thức thức ăn. Hạo Thiên cũng tham gia cùng, thức ăn nơi này làm cũng đặc biệt ngon, mùi vị đậm đà, hương thơm thì bốc lên từng đợt từng đợt. Thức ăn vào đến miệng như được hòa tan, ngon ngọt vừa ăn, không quá mặn cũng khônh quá lạc. Hạo Thiên rất thích, có cảm giác như đang ăn thức ăn của mẹ cậu vậy.
Minh Thi giận thì giận nhưng ăn vẫn rất ngon, có vẻ thức ăn ngon xoa dịu đi nỗi giận hờn của cậu. Nhìn khuôn mặt có vẻ dịu đi đôi chút rồi, sau khi ăn xong lại tiếp tục lại ngồi trên vành cửa sổ mà ngắm nhìn bầu trời đang dần chuyển tối. Dược Tuấn Lão thức dậy cũng thực đúng lúc, đám nhóc đang định đi tới hội trường thì cậu ta dậy. Ninh Dịch lập tức khụy gối kế bên mà hỏi han
“Ca ca.... Ca có sao không? Có còn đau ở đâu không? Có cảm thấy mệt nữa không?”
Dược Tuấn Lão nương theo cánh tay của Ninh Dịch mà ngồi dậy, nhẹ nở nụ cười mà lắc đầu
“Không sao.... Ta không sao nữa rồi.... Cảm ơn đệ. Làm đệ lo lắng nhiều rồi! “
Ninh Dịch nở nụ cười hạnh phúc, Dược Tuấn Lão lại đưa ánh mắt tìm kiếm, nhìn thấy Minh Thi lại lập tức cười nói
“tiểu Th.... “
“Câm miệng! Ta không cho phép ngươi gọi ta như vậy. “
Minh Thi lại một mặt tức giận, đi ra phía cửa chờ đợi. Mặt Hạo Thiên khẽ nhăn lại, nhìn Dược Tuấn Lão đang buồn rầu mà nói
“Được rồi, từ từ rồi tiểu Thi cũng sẽ thừa nhận ngươi thôi. Bây giờ uống viên đan dược này vào đi! “
Ninh Dịch nhận lấy viên đan dược nho nhỏ kia, đưa cho Dược Tuấn Lão, Ninh Dịch nói
“Cảm ơn chủ nhân rất nhiều! “
Dược Tuấn Lão cũng không ngần ngại mà uống vào. Bản thân là một luyện dược sư thì đương nhiên sẽ biết rằng đan dược Hạo Thiên đưa là gì. Sau khi uống vào cảm thấy cơ thề vô cùng thoải mái, như tràn đầy năng lượng. Nhìn lại vết thương cũ thì chỉ còn là vết sẹo mà thôi, nhưng cũng âm thầm cảm ơn vết sẹo này đã giúp huynh đệ họ tiến gần nhau hơn, chỉ là Minh Thi còn.....
Dược Tuấn Lão đưa mắt nhìn Minh Thi, chậm rãi đứng dậy. Hạo Thiên quay lưng đi trước, kèm theo lời nói
“Chúng ta mau đi thôi! “
Đám nhóc tủng ta tủng tẳng theo sau, nhanh chân đi về phía hội trường.
Hội trường ở nơi này, cũng không tính là quá rộng, nhưng nếu nói chứa tới 2 vạn người cũng là dư sức. Hội trường phân làm hai bên, lại có hai cửa ra vào. Một cửa dành cho thành viên và đệ tử, cửa còn lại là cho nhóm Hạo Thiên đây. Của dành cho thành viên và đệ tử thì nối liền với chỗ dành cho họ đứng, là đứng chứ không phải ngồi. Tất cả phải đứng nghe, đây cũng có thể được xem là một sự luyện tập cơ chân đi, còn sắp xếp chỗ đứng thì xếp theo bang. Còn cửa dành cho nhóm Hạo Thiên nối thẳng lên sân khấu, cao hơn so với mặt đất là 1m. Trên sân khấu hiện tại đã được sắp xếp sẵn ghế ngồi cho nhóm Hạo Thiên.
Nhóm cậu mở cửa bước vào, đi một mạch liền lên chỗ ngồi. Ngồi xuống sẵn đợi, dù sao thời gian vẫn còn tận 20p, ngồi xuống nói chuyện đã. Chỗ ngồi thì xếp theo thứ tự từ cao xuống. Hạo Thiên ngồi giữa tiểu Siêu và An Lam Nguyệt hiện tại cũng đã được Hạo Thiên làm cho đôi bông tai màu đỏ lấp lánh, Thiên Tuyết thì nhí nha nhí nhảnh ngồi trên đùi An Lam Nguyệt. Ngay sau là Minh Thi, Ninh Dịch và Dược Tuấn Lão cùng với nhóm Minh Kỳ, kế tiếp là Dạ Thiên Lăng và nhóm Lâm Phi. Tổng cộng có tất cả là 4 hàng ghế.
Hạo Thiên bình tĩnh lạnh lùng ngồi xuống ghế quan sát xuống dưới. Tiểu Siêu cũng im lặng kế bên, An Lam Nguyệt và Thiên Tuyết đùa giỡn với nhau. Đám nhóc trò chuyện vui vẻ ngay phía sau lưng. Bên dưới sân khấu, các thành viên, đệ tử đang tăng dần, đi tới chỗ bang của mình. Bất cứ ai ở nơi này đều phải lựa chọn vào một bang, để có thể luyện tập cho tốt kĩ năng thiên phú của mình. Đứng đầu các bang là những đệ tử ưu tú do đám nhóc quan sát lựa chọn. Có tổng cộng 3 bang và đương nhiên cũng sẽ có 3 bang chủ, là các thành viên trẻ tuổi đã được lựa chọn kĩ lưỡng. Còn về số người hiện tại có trong Nghịch Thiên hội này là tổng cộng 578 người, không quá nhiều. Bởi nơi này không cần số lượng mà chỉ cần chất lượng!
Tiểu Siêu lẳng lặng quan sát cùng Hạo Thiên, bỗng cậu nói
“Ca, có vẻ như sau một thời gian nơi này đã đông hơn và chất lượng cũng rất tốt.”
Hạo Thiên khẽ cười nói
“Đương nhiên rồi. Bọn nhóc làm việc rất tốt đấy”
“Hì... Ca!”
“Hửm? “
“Ca ca! “
“Có chuyện gì? “
“Không có gì! Chỉ muốn kêu thế thôi! “
Tiểu Siêu cười nói. Hạo Thiên xoa đầu tiểu Siêu, chợt cười nói
“Cái thằng nhóc con này!”
“Hì hì! “
Tiểu Siêu sau một thời gian đã quen dần, và cũng thường xuyên gọi Hạo Thiên là ca ca, có vẻ gọi như vậy làm cậu rất thích. Nên chốc chốc lại gọi Hạo Thiên như vậy. An Lam Nguyệt kế bên cũng cười nói
“Vậy cũng gọi tỷ đi!”
“Nguyệt tỷ, tỷ tỷ! “
“Cậu bé ngoan! “
An Lam Nguyệt xoa đầu tiểu Siêu, cười nói. Đám nhóc phía sau hùa theo
“Tỷ tỷ!”
“Đám nhóc ngoan”
An Lam Nguyệt mỉm cười với chúng. Chúng cười vui vẻ với nhau, cứ như thế tỷ tỷ ca ca một hồi. Bốn yêu nô của Hạo Thiên đã tụ tập lại và đứng ngay phía sau tất cả.
20p sau, tất cả đã tập trung đông đủ, màu áo nào ra màu áo nấy. Đứng đầu mỗi bang lại là một người, 2 nữ 1 nam, nghiêm nghiêm túc túc mà đứng trước, không ai ồn ào bất cứ điều gì cả. Ngay lúc này đây, đám nhóc chợt im lặng không nói chuyện, Dạ Thiên Lăng đứng ra thông báo, đứng trước con mắt của 578 người. Dạ Thiên Lăng giọng thanh cao, vang vọng toàn trường, nói
“Xin chào tất cả các đệ tử cùng thành viên của Nghịch Thiên hội. Hôm nay ta gọi các ngươi tới đây vì sự có mặt của chủ nhân nơi này. Chắc hẳn rằng nhiều người còn chưa biết mặt của chủ nhân nơi này. Chỉ nghe đồn từ những thành viên cũ, rằng “chủ nhân nơi này trẻ lắm, nhìn còn non nớt lắm, đặc biệt lại đẹp trai” hay “chủ nhân nơi này tuy trẻ nhưng rất mạnh, lại giàu có” chẳng hạn! Nhưng nói qua nói lại cũng chỉ có thành viên cũ là biết mặt của chủ nhân nơi này, cũng chẳng có tấm ảnh nào ở nơi này để có thể biết được khuôn mặt người đó. Vậy, hôm nay ta sẽ giải đáp thắc mắc của những đệ tử, thành viên mới nơi này, rằng chủ nhân nơi này là ai mà có thể chi tiền nhiều đến nỗi có thể xây dựng nên nơi to lớn chừng này, trông như thế nào và mạnh đến dường nào?”
Dạ Thiên Lăng nói đến đây thì hơi dừng lại, làm cho những con người nơi đây bắt đầu tò mò nhìn về phía sân khấu, quan sát nhóm Hạo Thiên, để ý thấy có vài vị khách mới đến mà lại ngồi vào vị trí phía trước các đại nhân. Bắt đầu đoán mò, nhưng những thành viên cũ đã có thể nhìn ra được, ai là chủ nhân nơi này và đang ngồi ở nơi đâu.
Dạ Thiên Lăng tiếp tục nói, lần này giọng lại càng to hơn nữa
“Chủ nhân nơi này. Chủ nhân Nghịch Thiên hội, Đường Hạo Thiên! “