Edit + Beta: Vịt
Lúc này đã tỉnh táo, Thẩm Gia Ngôn cũng không cách nào không nhìn trạng thái thân mật như vậy nữa, nhưng không tiện rút tay ra, liền làm bộ như cái gì cũng không xảy ra, nhắm mắt lại. Chờ buổi sáng lúc lại mở mắt, nhìn thấy Tạ Kế Hiên nằm nghiêng bên cạnh cậu, còn đang nắm tay cậu.
Tạ Kế Hiên ngủ không có lãnh khốc như bình thường thoạt nhìn, Thẩm Gia Ngôn vẫn là lần đầu tiên cách gần như vậy. Ài, lớn lên đẹp trai thật đấy, góc ra góc, cạnh ra cạnh, là con đẻ của ông trời rồi.
Lúc này, bên ngoài có người đi vào, Thẩm Gia Ngôn nghe thấy động tĩnh, cảm thấy lúng túng, vội vàng nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Đỗ Tử Tửu vừa mở cửa, liền nhìn thấy hai người nằm tay trong tay, đột nhiên ăn đầy mồm lương cẩu, sáng sớm thật khó chịu, đang định đánh thức, liền thấy Tạ Kế Hiên mở mắt ra, hung hăng nháy mắt với hắn.
Đỗ Tử Tửu suy nghĩ một chút, sau này còn cần anh làm người vung tiền, chỉ có thể khuất phục.
Nghe động tĩnh người rời đi, Thẩm Gia Ngôn mở mắt, nhìn Tạ Kế Hiên còn đang ngủ.
......
Ngủ nghiện như vậy sao, còn không tỉnh.
Ba hôm sau, Thẩm Gia Ngôn có thể xuống đất đi, thân thể cậu coi như không tệ, khôi phục khá nhanh, chính là vết thương vẫn đau, nhưng có thể chịu được.
Nhóc con uống hai lần sữa, sột soạt kéo hất ra. Lúc Thẩm Gia Ngôn nằm trên giường, hộ sĩ một ngày ôm ba lần cho cậu nhìn, mỗi lần Thẩm Gia Ngôn đều cảm thấy đẹp hơn lần trước. Nhóc con còn cực kỳ dính Thẩm Gia Ngôn, ở trong tay Thẩm Gia Ngôn uốn tới ẹo lui, tới trong tay hộ sĩ thì giả chết, đưa về trong tay Thẩm Gia Ngôn lại mở máy.
Tạ Kế Hiên ôm cũng vậy, mặc anh hôn hôn thế nào cũng không dỗ được chỉ thờ ơ.
Thẩm Gia Ngôn xuống giường, từ từ đi bộ tới phòng trẻ sơ sinh, nơi này hộ sĩ đều nói tiếng Anh, nhìn cũng không giống người Anh người Mỹ. Thẩm Gia Ngôn đứng ở ngoài cửa sổ thủy tinh, nghe cô nàng giới thiệu tình hình của nhóc con.
Phiên dịch ra chính là.
"Ăn ngon, ngủ khỏe."
Trong phòng trẻ sơ sinh lớn như vậy chỉ có 5 đứa trẻ, lớn lên đẹp quả nhiên vẫn là phải có so sánh, Thẩm Gia Ngôn nhìn trẻ con khác lại nhìn con nhà mình, nhìn thế nào cũng thấy đẹp.
Nhóc con nằm trong ổ của mình, quấn chăn nhỏ màu hồng, giống con nhộng ong, quả nhiên giống như hộ sĩ nói, ngủ khỏe. Lúc này vừa uống xong sữa, ngủ say vù vù. Đã ngủ rồi, Thẩm Gia Ngôn nghĩ cũng không quấy rầy nhóc nữa, đang định đi, nhóc con đột nhiên mở mắt.
Giãy dụa, Thẩm Gia Ngôn không thể rời đi, hộ sĩ ôm lấy nhóc, không động đậy, tới trong tay Thẩm Gia Ngôn, uốn éo, uốn éo. Nhiều ngày như vậy vẫn là một cục nho nhỏ, mềm nhũn như không xương, miệng nhỏ không răng mím mím, cả người đều là mùi sữa. Thẩm Gia Ngôn đã học được tư thế ôm bảo bảo chính xác, cẩn thận bế nhóc.
Nhóc con ở trong ngực cậu hưng phấn lắm, cánh tay nhỏ ú thịt, nắm nắm đấm nhỏ, mắt lấp lánh, đang tò mò nhìn thế giới này, tựa hồ tâm tình không tệ. Thẩm Gia Ngôn cười, vốn muốn niết niết mặt, nhưng lại không dám niết, khuôn mặt ú thịt kia giống như quả đông lạnh, Thẩm Gia Ngôn thật sự sợ niết hỏng.
Tạ Kế Hiên lúc trở lại vừa vặn gặp bọn họ ở đây, bảo bảo và Thẩm Gia Ngôn chơi không biết trời đất, Thẩm Gia Ngôn nhìn thấy anh đi vào, nhanh chóng đưa bảo bảo cho anh, kết quả nhóc con một khắc trước còn rất hoạt bát, giống như bị ai đó ấn nút tắt máy, thẳng tắp không nhúc nhích.
(Cục cưng từ bé đã học được nghề bánh tráng nướng =)))))))
Giống như động vật nhỏ gặp phải nguy hiểm giả chết tránh kẻ địch.
Bản năng của nhóc cũng không biết học từ ai, Thẩm Gia Ngôn thấy chơi vui, nhưng chỉ khổ Tạ Kế Hiên, dỗ mấy ngày mới không vậy nữa, đổi được chút xíu yêu thương.
Đỗ Tử Tửu nói, "Rất bình thường, tao thấy trẻ con đàn ông sinh đều khá thông minh, có thể là lúc mang thai hoàn cảnh không giống, từ nhỏ đã có bản năng phòng ngự, bất quá nhóc nhà mày quả thực rất lợi hại." Hắn nói nhịn không được cười lên, Tạ Kế Hiên vừa vào cửa lại khôi phục nghiêm túc.
Ba ba Tạ không nhận được yêu thương cũng không nổi giận, cầm lấy cuốn truyện của nhóc con trước khi sinh ra đọc cho nhóc, ngồi bên giường sơ sinh đọc cho nhóc con nghe.
"Hôm nay, Sói Xám Lớn đến tìm Mũ Đỏ Nhỏ......"
"U u u —"
"Bảy chú lùn tổ chức sinh nhật cho công chúa Bạch Tuyết......"
"U u u —"
Nhóc con ngủ vù vù, lúc Tạ Kế Hiên đặt quyển truyện xuống, nhóc vừa vặn tỉnh dậy. Đọc cả buổi sáng, nhóc con nhất định cảm ứng được rồi nhỉ, Tạ Kế Hiên nhìn con trai nhà mình, mắt to trắng đen rõ ràng kia chớp chớp, nằm trên giường lắc lư tay nhỏ chân nhỏ, đáng yêu nhất trên thế giới chính là con trai nhà ta, anh đưa tay ôm lấy.
Giả chết.JPG
"......"
Thẩm Gia Ngôn ở bệnh viện hai tuần mới có thể xuất viện, buổi chiều trước một ngày, Đổng Hạ Lãng và Mạnh Giản Minh tới bệnh viện thăm cậu. Đổng Hạ Lãng vừa vào đã nhào tới bên giường, trong mắt ngậm nước mắt, "Anh Thẩm! Em lo cho anh lắm đấy, hai hôm nay ăn không ngon ngủ không yên, chỉ sợ anh xảy ra chuyện."
Thẩm Gia Ngôn cười: "Không sao không sao, chính là dạ dày không thoải mái, đừng lo lắng."
Đổng Hạ Lãng cầm trong tay cheesecake vừa làm xong, lề mề đi tìm đĩa đựng vào. Mạnh Giản Minh chững chạc hơn chút, biết có Tạ Kế Hiên ở đây, Thẩm Gia Ngôn khẳng định không sao cả, cũng không biết tại sao không nói với hắn tình huống cụ thể, hắn muốn đến thăm, cũng bị Tạ Kế Hiên cản.
Bất quá lăn lộn ở giới giải trí lâu như vậy, hắn biết rõ đạo lý không nên biết thì đừng hỏi, hai người không nói hắn cũng không hỏi, chỉ có hai câu về chuyện công việc, "Kịch bản nhìn trúng cái nào không?"
Thẩm Gia Ngôn hai hôm nay nằm viện đã xem chút, nhưng không có bộ quá vừa ý. Đã trải qua 2 bộ phim nam phụ cậu nên lên thêm 1 bậc thang. Hơn nữa hiện tại trên mạng nhiệt độ cao như vậy, là lúc nên chính một bộ phim.
Mấy kịch bản Mạnh Giản Minh cho cậu đều rất không tệ, nhưng Thẩm Gia Ngôn cảm thấy không có đột phá, tác phẩm kiểu vừa xem đã không cần xem cái khác nữa, không tìm được.
Mạnh Giản Minh gật gật đầu: "Tôi cũng cảm thấy còn cần thương lượng thêm, hiện tại không vội, chờ cậu dưỡng tốt thân thể, chúng ta lại nói."
Cheesecake Thẩm Gia Ngôn hiện tại vẫn chưa thể ăn, liền để cho Đổng Hạ Lãng ăn. Đổng Hạ Lãng vừa ăn bánh ngọt, vừa nói: "Anh Thẩm, đứa em trai kia của anh khoảng thời gian này vẫn luôn tới tìm anh, còn bảo anh trả lời điện thoại hắn." Trên mặt Đổng Hạ Lãng khinh thường: "Hắn đánh người còn có mặt mũi tới đây, loại người này đừng để ý đến hắn nữa."
Thẩm Gia Ngôn cũng không muốn để ý, "Hắn nói thế nào?"
Đổng Hạ Lãng nói: "Cũng không nói gì, chính là thoạt nhìn không quá vừa ý, hình như gặp phải chuyện gì."
Ngày mưa to, Thẩm Thừa Vũ đứng ở ngoài cửa nhà Trịnh Hiểu Nam, trong tay cầm hoa, hắn đã đứng 1 tiếng, thật sự không có kiên nhẫn gì. Cũng may Trịnh Hiểu Nam trước khi hắn muốn đi, cầm ô xuất hiện.
"Đã nói chúng ta chia tay rồi, anh đừng xuất hiện nữa."
"Anh cần biết lý do."
Quần Thẩm Thừa Vũ bị xối ẩm gần hết rồi, gió thổi qua, thảm thương, nhưng hắn đứng không nhúc nhích, thoạt nhìn còn rất kiên cường. Trịnh Hiểu Nam nhìn khuôn mặt này có chút dao động, nhớ tới mình lúc đó coi trọng Thẩm Thừa Vũ thế nào, trong lòng mềm nhũn: "Có thể sau này hẵng nói hay không, hôm nay mưa to quá."
Thẩm Thừa Vũ biết rõ năng lực của mình là cái gì, biểu tình của hắn càng thêm cô đơn bi thương: "Sao em có thể không nói tiếng nào đã rời đi? Em quên chúng ta hồi đó đã ước định rồi hay sao? Anh ngay cả mua nhà ở đâu cũng đã quyết định xong, ngay cả phòng ngủ của con sau này thiết kế thế nào cũng đã nghĩ qua nhiều lần, em hiện tại nói với anh muốn chia tay?"
Trịnh Hiểu Nam thở dài, cô cũng không có cách nào: "Thừa Vũ, anh có phải đắc tội với ai hay không?"
"Có ý gì?" Thẩm Thừa Vũ vẻ mặt sửng sốt.
"Em có thể nói chỉ có việc này, cha mẹ em hiện tại không cho em lui tới với anh, ngay cả cửa lớn cũng không cho em ra, em cũng không có cách nào." Cô dứt lời xoay người rời đi, sau khi vào cửa, cha Trịnh Hiểu Nam hỏi: "Nói rõ rồi?"
Trịnh Hiểu Nam gật gật đầu.
Mẹ cô thở dài: "Con nói nhà nó cũng không phải nhà giàu gì, có thể đắc tội ai chứ?"
"Con đâu biết, con chỉ biết, người anh ấy đã đắc tội chúng ta không thể đắc tội, vậy chúng ta không thể lui tới với anh ấy nữa."
"À, thật không nghĩ đến. Nếu không phải mấy quý thái thái trong giới có chị em tốt hơn mẹ lén nói cho mẹ biết, mẹ cũng không biết tại sao mình bị bọn họ bài xích." Bà vỗ ngực, may mà bà kịp thời ra quyết định, Thẩm gia cũng không có bối cảnh gì, chia tay thì chia tay đi.
Thẩm Thừa Vũ ném hoa vào thùng rác, tàn bạo lườm Trịnh gia một cái, đầu óc hắn không ngu, nghĩ tới nghĩ lui sợ là có người đang trả thù hắn. Người này có thể làm cho Trịnh gia kiêng kỵ không thôi, khẳng định lai lịch không nhỏ, lại liên hệ ai có hận ý với hắn, là ai cũng không khó đoán.
Mày hay lắm Thẩm Gia Ngôn, mày chờ đó cho tao!
Hôm sau, Thẩm Gia Ngôn lên đường về nhà, team chuyên gia và Đỗ Tử Tửu sung sướng đếm số tiền giấy dày cộp cũng hoan nghênh cậu lại sinh một đứa nữa.
Tạ Kế Hiên gật đầu: "Biết rồi."
"......"??
Xin đừng tự quyết định nhé cám ơn.
Đoàn người kéo mấy vali về nhà, nhóc con do bảo mẫu đặc biệt chăm sóc nhóc ôm, vừa vào cửa, Tạ Kế Hiên trước dẫn nhóc đi thăm phòng mình. Nói là đi thăm, kỳ thực nhóc con đâu nhìn hiểu.
Tạ Kế Hiên quấn nhóc trong chăn nhỏ khô ráo, bên trong mặc quần áo nhỏ đã sớm mua, ôm nhóc đi tới đi lui. Nhóc con bập bập mím môi, chớp đôi mắt to đen trắng rõ ràng, đi theo Tạ Kế Hiên nhìn tới nhìn lui.
Trải qua ở chung khoảng thời gian này, rốt cục không giả chết trước mặt Tạ Kế Hiên nữa. Nhưng không quá vồn vã, bất quá những người khác một mực không để ý, cha ruột như vậy đã không tệ.
Tạ Kế Hiên không chê mệt ôm đi tham quan trong nhà một vòng, lại để cho Thẩm Gia Ngôn ôm, tự mình quay phim. Ở trong ngực Thẩm Gia Ngôn, nhóc con giống như cá về trong nước, uốn tới ẹo lui, hoạt bát vô cùng, tay nhỏ chân nhỏ có thể động liền động, giống như trên người Thẩm Gia Ngôn có chốt ON mở nhóc ra vậy.
Thẩm Gia Ngôn vẫn là lần đầu tiên ở phương diện ngoài công việc đối diện ống kính, cũng không biết nên làm cái gì, cứ từng phòng đi thăm, lúc ở phòng gym, Tạ Kế Hiên để cho cậu đứng bên cửa sổ sát đất, Thẩm Gia Ngôn cũng không biết anh muốn làm gì, liền hướng ống kính hé miệng cười.
Tham quan xong, nhóc con cũng ngủ thiếp đi, Thẩm Gia Ngôn vội vàng đặt nhóc trên giường, tay cậu sắp tê rần rồi, một đứa nhóc con, sao nặng vậy.
Để ăn mừng Thẩm Gia Ngôn xuất viện, đầu bếp làm một bàn thức ăn ngon, đều là mấy đồ dễ tiêu hóa, Thẩm Gia Ngôn không dám ăn quá no, nhưng ăn không ít. Nằm trên giường nhìn bụng mình, cơ bụng đã sớm không thấy, mặc dù cũng không tới nỗi có bụng nhỏ quá rõ ràng, nhưng nằm xuống rồi cũng không xẹp xuống tuyệt đối phải giảm cân.
Cậu đang mơ mơ màng màng muốn ngủ, Tạ Kế Hiên ở đằng kia lên giường, đột nhiên đưa tay cầm lấy tay cậu.