Edit + Beta: Vịt
Thẩm Gia Ngôn sửng sốt, không rõ anh đây là ý tứ gì, suy nghĩ một chút nhịn không được: "Tạ tổng, bụng tôi không đau."
Tạ Kế Hiên nói đương nhiên: "Bụng tôi đau."
"......"
Đây là cái trò chơi đau bụng thì phải dắt tay gì đó sao.
Thẩm Gia Ngôn quan tâm nói: "Có muốn tới bệnh viện khám không?" Tạ Kế Hiên khoảng thời gian này tới nay bận rộn đều sắp chân không chạm đất rồi, cậu đợt này nằm viện, người này sáng sớm bay sang nước ngoài làm việc, nửa đêm 12h lại bay về, còn có thể có tinh lực đến thăm nhóc con, Thẩm Gia Ngôn nhìn bội phục không thôi. Có thể làm người có tiền không phải không có đạo lý.
Tạ Kế Hiên nhíu mày: "Chuyện nhỏ nhịn chút là qua thôi, tôi không thích phô trương lãng phí."
"......" Vậy sao?
Anh nói như vậy Thẩm Gia Ngôn cũng không có cách nào, chỉ có thể để cho anh nắm, coi như có qua có lại, cậu cũng không phải loại người không biết tốt xấu, người ta đã giúp mình, không có đạo lý cậu sẽ cự tuyệt.
Hai người cứ như vậy nắm tay một giấc tới trời sáng, buổi sáng lúc tỉnh dậy, Thẩm Gia Ngôn mở mắt ra đã nhìn thấy cái đầu tóc như nhung trên đầu vai mình. Tạ Kế Hiên không biết lúc nào thì dựa tới, cách cậu cực kỳ gần, có thể ngửi thấy được mùi dầu gội tươi mát.
Thẩm Gia Ngôn muốn đứng dậy đi toilet, dịch đầu Tạ Kế Hiên qua một chút, không đợi đứng dậy, lại trượt dựa tới, lại dịch, lại trượt về. Thẩm Gia Ngôn không dịch được nữa, ngừng lại, lúc này tay vẫn bị nắm, cư nhiên không rút ra được. Thẩm Gia Ngôn cầm gối lót lên cho Tạ Kế Hiên, lại tách từng ngón tay ra, mới rốt cục có thể đi toilet.
Lúc Thẩm Gia Ngôn ra ngoài, nhóc con đã uống xong sữa, đang nằm trên giường sơ sinh tự mình chơi, nói là chơi, kỳ thực ngay cả người cũng không thể lật, chỉ có thể động động tay đá đá chân. Thẩm Gia Ngôn ôm lấy nhóc, nhóc lập tức hoạt bát, pu pi mở ra miệng nhỏ còn chưa mọc răng.
Thẩm Gia Ngôn hôn hôn mặt nhóc, nhóc con uốn éo càng thêm vui vẻ.
Ăn cơm xong, Thẩm Gia Ngôn đã lâu không lên mạng, thời gian nằm viện vì an tâm dưỡng thân thể, bệnh viện không đề nghị cậu quan tâm chuyện công việc, cậu cũng không mở weibo gì đó, tạm thời đều giao cho Mạnh Giản Minh đi xử lý.
Mở weibo ra, Thẩm Gia Ngôn trước đi xem hot search, xem xem có chuyện gì mới hay không, dù gì cũng lăn lộn trong giới giải trí, chuyện trong giới của mình cũng không biết, đi ra ngoài thật mất mặt.
Cậu vừa nhìn hot search, ngây ra, hot search thứ 1 hôm nay là: Thần Cổ retake, topic hot cũng đang hừng hực thảo luận Thần Cổ retake.
Thần Cổ Giảng Thuật chính là câu chuyện của một chàng trai có chướng ngại về nhận thức giới tính tự mình giải cứu. Cha mẹ ly hôn, cha sau khi không chịu đựng được hành vi của hắn từ bỏ hắn, lập gia đình khác, chàng trai chỉ có thể nương tựa vào bà ngoại, trong quá trình trưởng thành đã trải qua vô số đấu tranh, cuối cùng giãy thoát được gông xiềng đi về phía câu chuyện hồi sinh.
Một bộ phim cực kỳ không tệ, ở quốc tế từng đạt giải, nhưng Thẩm Gia Ngôn sở dĩ biết nó, cũng không phải bởi vì bộ điện ảnh này đạt giải, mà lại bởi vì nam phụ trong đó.
Không, cũng có thể nói là nữ phụ, dù sao lúc ấy cũng không có chứng thực giới tính, một thời gian dài, Thẩm Gia Ngôn đều cho là nữ, còn coi là nữ thần của mình.
Thẩm Gia Ngôn mở tin tức ra, nói là đang chuẩn bị retake, muốn tuyển chọn diễn viên, còn muốn chế tác chương trình, nghe nói vai chính trong đó còn sẽ làm giám khảo tham dự chương trình, một bộ khí thế ào ạt.
Cho đến hôm nay, lại nhớ tới chuyện trước kia, Thẩm Gia Ngôn vẫn có chút không thể quên được, cũng không phải còn thích "nữ thần". Thử nghĩ chút, cho dù là ai sau khi giao ra chân tâm, phát hiện nữ thần toàn tâm toàn ý đặt trong lòng vậy mà là đàn ông, đều không chịu được đả kích được chứ, càng đừng nhắc tới cậu bây giờ còn kết hôn với "tình địch" của mình, hơn nữa còn có thằng cu của người nào đó.
Đây là báo ứng của việc thích đại lão trang điểm nữ sao?
Thẩm Gia Ngôn tắt weibo, trên điện thoại lại thêm một cuộc gọi nhỡ, không cần nhìn cậu cũng biết, nhất định là Thẩm Khởi Minh.
Thẩm Khởi Minh hai hôm nay một mực gọi điện thoại cho cậu, Thẩm Thừa Vũ không tìm được cậu, sẽ phái cha mình ra sân. Thẩm Gia Ngôn cũng không biết bọn họ tại sao tích cực như vậy, Thẩm Thừa Vũ lần đó đẩy cậu cậu còn chưa tìm hắn tính sổ đâu, vội vàng đến cửa như vậy, tìm đòn phải không?
Thẩm Gia Ngôn cũng không tiện cứ bỏ mặc ông ta như vậy, chờ lúc Thẩm Khởi Minh lại gọi tới, thống khoái nhận.
"Gia Ngôn, con ở đâu?" Thẩm Khởi Minh vất vả tìm được địa chỉ nhà trọ của Thẩm Gia Ngôn, chờ lúc tìm đến người đã sớm dọn đi, tìm khắp nơi không có kết quả, chỉ có thể gọi điện thoại.
"Con ở nhà."
"Nhà nào? Con dọn đi rồi?"
"Cha có việc gì không?"
"Gia Ngôn." Thẩm Khởi Minh biết Thẩm Gia Ngôn sẽ không nói với ông, cũng không nắm không buông, vội vàng nói rõ mục đích: "Hai hôm nay Hiểu Nam một mực làm loạn chia tay với Thừa Vũ, hình như là bởi vì Thừa Vũ đắc tội ai đó, con biết là ai không?"
Cậu giống như biết xem bói sao? Cái này cũng tới hỏi cậu. "Con không biết."
"Gia Ngôn, dù nói thế nào Thừa Vũ cũng là em trai con, con không thể trơ mắt nhìn nhân duyên tốt của nó cứ như vậy đứt." Thẩm Khởi Minh cầu xin, Thẩm Gia Ngôn vẫn là lần đầu tiên nghe thấy Thẩm Khởi Minh nói với cậu như vậy: "Đẩy con là nó không đúng, nó đã ý thức được mình sai, nếu như nó nhận lỗi cũng không được, vậy cha nhận lỗi với con được không?"
"Thừa Vũ đôi khi có chút kích động, nhưng các con đã là người lớn, không phải đẩy một cái thôi sao, lại không sao cả, cái này có gì đáng lo đâu."
Lớn lắm đấy, Thẩm Gia Ngôn nghe rõ rồi: "Trả thù người của nó không phải con, con cũng không rảnh vậy."
"Vậy Tạ Kế Hiên?"
Thẩm Gia Ngôn sửng sốt, nghĩ thầm sẽ không thật sự là Tạ Kế Hiên chứ, nhưng cậu không nói với Thẩm Khởi Minh: "Ông chủ lớn như Tạ Kế Hiên quan tâm mấy chuyện linh tinh này làm gì."
Sau khi cúp máy, Thẩm Thừa Vũ vội vàng ghé tới: "Anh ấy thừa nhận chưa?"
Thẩm Khởi Minh lắc lắc đầu, Thẩm Thừa Vũ hừ lạnh: "Anh ta thừa nhận mới có quỷ, chính là bọn họ làm, không muốn con sống tốt, hận không thể con sống không bằng chết Thẩm Gia Ngôn mới hài lòng đấy, chờ xem, con sớm muộn cũng trả lại!"
Thẩm Gia Ngôn suy nghĩ hai ngày, lúc ăn tối, vẫn là nhịn không được hỏi Tạ Kế Hiên: "Chuyện Thẩm Thừa Vũ là anh làm sao?"
"Chuyện gì?"
Thẩm Gia Ngôn nói: "Tôi nghe nói nó bị bạn gái đá, nghe nói đắc tội ai đó."
Tạ Kế Hiên hết sức lãnh khốc: "Chỉ là bị đá mà thôi, người có tiền thiện lương như tôi ít lắm."
"......"
Thẩm Thừa Vũ vốn đã cách người có tiền chỉ có một cánh cửa, anh lập tức đạp người về nguyên quán, thật quá thiện lương.
Một tháng nghỉ ngơi kết thúc, Thẩm Gia Ngôn phải khởi công lần nữa, bắt đầu tiến hành tuyên truyền《Thập lý hồng nhan》, phim truyền hình đã chế tác xong, lập tức sẽ phát sóng, cùng đương kì còn có phim thần tượng của Chu Tầm Chi, hai phe ở đài truyền hình và trên mạng cùng phát sóng.
Tạ Hồng Phi lúc này vẫn chưa được thả, không có Tạ Hồng Phi, Đường Kính liền không liên hệ được tài nguyên, chỉ có thể để cho Chu Tầm Chi trước nhờ lịch trình của tổ phim.
Hai phe ngược lại đụng không gặp, Thẩm Gia Ngôn cũng không muốn ở trường hợp công việc cùng Chu Tầm Chi gặp mặt, nhưng không có Chu Tầm Chi, ngược lại bị một người khác tìm tới cửa. Thẩm Gia Ngôn nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, rốt cuộc là cha con, mặt mũi rất giống, "Tạ tiên sinh."
Tạ Kính Đông bất động thanh sắc đánh giá nam nhân trước mặt, nếu nói lớn lên đẹp quả thực lớn lên đẹp, nhưng trong giới giải trí mỹ nhân nhiều, Tạ Kế Hiên rốt cuộc coi trọng người này ở điểm nào đây.
Ông gật gật đầu: "Không ngại tán gẫu với tôi chút chứ, theo lý thuyết quan hệ của cậu và Kế Hiên, hiện tại nên gọi tôi một tiếng cha mới đúng."
Thẩm Gia Ngôn cũng không cảm thấy Tạ Kính Đông sẽ thích tiếng cha này của cậu, rất thức thời không lên tiếng.
"Tôi với mẹ nó không giống nhau, tôi ủng hộ tự do yêu đương, cậu và Kế Hiên kết hôn là chuyện của các cậu, chỉ cần có thể hạnh phúc, làm cha tôi đây đương nhiên sẽ chúc phúc."
Thẩm Gia Ngôn cười ứng phó: "Cám ơn."
Ông ta khoát khoát tay, lại thở dài: "Chỉ là Kế Hiên quá bướng bỉnh, dẫn tới tôi rất không vui, cậu nói rõ ràng là anh em, tại sao nhất định muốn đuổi tận giết tuyệt chứ." Nói đến đây rốt cục nhắc tới mục đích: "Hai bọn nó giúp đỡ nhau một chút thì sao, cậu đi khuyên Kế Hiên thả em trai nó ra, tôi về cẩn thận nói với mẹ nó chút, Minh Thu nghe lời tôi nhất."
"Cậu cũng không muốn không nhận được sự thừa nhận của Tạ gia chứ, nhân vật công chúng, nói ra cũng không quá dễ nghe."
Chuyện này sao có thể nhận lời, cậu không thể cho Tạ Kế Hiên thêm phiền toái, Thẩm Gia Ngôn áy náy cười cười: "Tạ công tử đánh người, luật pháp tự sẽ cho mọi người một công đạo, Tạ Kế Hiên nói không được, tôi càng không thể nói, ngài vẫn là tìm nhiều quan hệ chút, tranh thủ cho hắn được xử nhẹ đi."
Thần sắc lười nhác của Tạ Kính Đông phút chốc căng thẳng, ánh mắt nhìn Thẩm Gia Ngôn có chút không giống. Ông vốn tưởng một con hát nói hai câu dễ nghe sẽ vội vàng dính lấy, không nghĩ tới còn rất cứng.
A, đây là sau lưng có chỗ dựa, eo ưỡn thẳng rồi, không sợ ông!
Âm thanh Tạ Kính Đông lạnh xuống: "Cậu phải nghĩ kỹ, đừng tưởng kết hôn với Tạ Kế Hiên là có thể hậu sự không lo, cậu khả năng còn không biết, làm đương gia Tạ gia, nhất định phải có người thừa kế, cậu đã làm xong chuẩn bị Tạ Kế Hiên sinh con với phụ nữ khác rồi sao?"
Không cần đâu tôi sẽ tự mình sinh, hơn nữa đã sinh rồi.
Thẩm Gia Ngôn không nói chuyện.
Tạ Kính Đông hừ lạnh một tiếng đứng lên, ở trước mặt ông giở ngang ngược, cũng không có kết quả gì tốt. "Tự cậu suy nghĩ chút đi, tôi chờ tin tức của cậu."
Đổng Hạ Lãng ngồi trên xe nhìn thấy Thẩm Gia Ngôn từ bên trong đài truyền hình đi ra ngoài, vội vàng nghênh đón, khẩn trương nói: "Anh không sao chứ anh Thẩm?"
"...... Không sao đâu." Thẩm Gia Ngôn không rõ y khẩn trương cái gì. Đổng Hạ Lãng nói: "Em vừa nãy nhìn thấy Tạ tiên sinh gọi anh lại, ông ấy không làm gì anh chứ?"
"Không có, tán gẫu hai câu thôi."
Về chuyện Tạ gia Thẩm Gia Ngôn không tiện nói ra bên ngoài, nhưng cậu khá hiếu kỳ chính là: "Cậu biết Tạ tiên sinh?"
Đổng Hạ Lãng nói: "Lúc ở công ty từng nhìn thấy."
Thẩm Gia Ngôn tan việc khá muộn, lúc về đến nhà, nhóc con đã ngủ. Thẩm Gia Ngôn len lén tiến vào nhìn, bảo mẫu nói với cậu, hôm nay uống no sữa, vừa mới ngủ, một mực chờ cậu về, còn khóc nữa.
Thẩm Gia Ngôn đau lòng, đây là lần đầu tiên bọn họ tách ra thời gian dài như vậy. Hơn một tháng qua, Thẩm Gia Ngôn mỗi ngày đều sẽ tới chơi với nhóc, ôm nhóc đi bộ một lát, đôi khi không ngủ, còn sẽ hát cho nhóc, hai cha con lập nên tình cảm thâm hậu.
Lúc ban đầu, nghĩ sau này còn phải tách ra, Thẩm Gia Ngôn quyết định nói gì cũng sẽ không đi quá gần nhóc con, nhưng cha con liên tâm, nhóc con vừa sinh ra, đã nhận thức cậu, ngay cả cha ruột Tạ Kế Hiên cũng không phản ứng. Quyết tâm của Thẩm Gia Ngôn ở trong ánh mắt khát vọng của nhóc con triệt để tan rã, cậu biết mình dù thế nào cũng không cự tuyệt được.
Thẩm Gia Ngôn cực kỳ hối hận.
Nhóc con lúc này tỉnh dậy, dường như cảm giác được Thẩm Gia Ngôn, mắt to tràn đầy ánh sáng chớp chớp, duỗi tay nhỏ chân nhỏ bộ dáng giống như muốn ôm ôm. Thẩm Gia Ngôn đâu lỡ không như ý nhóc, vội vàng ôm lấy.
Hơn một tháng, lúc này cử động cũng nhanh nhẹn không ít, hừ hừ a a đung đưa tay thịt nhỏ, giống như đang chào hỏi với Thẩm Gia Ngôn. Thẩm Gia Ngôn đánh giá, bức ảnh xấu lúc vừa sinh ra cậu vẫn giữ, so với hiện tại, giống như thay đổi ma pháp. Lúc này giống như nắm gạo nếp, trứng gà bóc vỏ, trắng tròn tròn, mượt mà lại đáng yêu.
Tạ Kế Hiên tạo cho nhóc hoàn cảnh tốt nhất, cái gì cũng dùng tốt nhất, nhất là ăn, dinh dưỡng đầy đủ, chăm sóc chu toàn, nhất định có thể bảo đảm nhóc bình an khỏe mạnh lớn lên. Thẩm Gia Ngôn ôm nhóc ở trong phòng đi mấy vòng, Tạ Kế Hiên từ bên ngoài đi vào, "Vẫn chưa ngủ sao?"
"Ngủ rồi, bị tôi đánh thức."
Tạ Kế Hiên tan việc sớm, lúc này vừa rửa mặt xong, tóc vẫn ẩm, mặc đồ ngủ pikachu, "Hôm nay nghe bảo mẫu nói đã khóc."
Thẩm Gia Ngôn gật đầu: "Có một bữa không ăn, không sao chứ?" Nghe nói khóc cự tuyệt ăn sữa, bà vú rất sốt ruột.
"Bữa tối ăn lại toàn bộ rồi."
"......" Thẩm Gia Ngôn cười: "Không chịu thiệt, tôi thích."
Tạ Kế Hiên nói: "Giống tôi."
"......"
Giống anh giống anh.
Lúc này vừa ăn no, tinh thần khá tốt, Thẩm Gia Ngôn dỗ thế nào cũng không nhắm mắt, Tạ Kế Hiên ôm tới, nói với Thẩm Gia Ngôn: "Cậu đi ngủ trước đi, tôi dỗ nó."
Kết quả nhóc con không buông Thẩm Gia Ngôn đi, thấy Thẩm Gia Ngôn muốn đi, liền lắc lư tay nhỏ kêu lên, hoàn toàn không để ý tới âm thanh của Tạ Kế Hiên. Thẩm Gia Ngôn chỉ có thể lại ôm trở lại, Tạ Kế Hiên đứng ở một bên, một màn không muốn nhìn thấy nhất đã xảy ra.
Thẩm Gia Ngôn cứ như vậy dỗ tới dỗ lui, rốt cục có lẽ tinh lực không đủ muốn ngủ, nhóc con mới thả Thẩm Gia Ngôn đi.
Tạ Kế Hiên thả lại nhóc trên giường, cha con giằng co, Tạ Kế Hiên mặt không biểu tình nói: "Con không thể như vậy."
Nhóc con khua tay múa chân, thoạt nhìn rất cao hứng.
Tạ Kế Hiên nghiêm túc: "Chiếm dụng thời gian của ba ba là không đúng.
"Pu pi pu pi, u u u —"
"Con không muốn em trai sao?"
"U u u —"
Tạ Kế Hiên dốc lòng giáo dục thật lâu mới rời đi, trở lại chui vào phòng tắm, Thẩm Gia Ngôn đang nằm ở trên giường xem Weibo, lại nhìn thấy chủ đề có liên quan tới "Thần Cổ" retake, trước mắt xem ra nhiệt độ rất cao, team sau lưng còn cố gắng cọ nhiệt độ, fan nhớ chuyện xưa cũng đang cố gắng cọ topic. Ngay cả mấy fan của Thẩm Gia Ngôn ở nick clone cậu follow, cũng đang nói chuyện này.
Thẩm Gia Ngôn liếc nhìn bình luận, một lát sau, Tạ Kế Hiên từ phòng tắm đi ra ngoài, chỉ quấn khăn tắm. Thẩm Gia Ngôn nhìn một cái, ngơ ngơ, người này không phải đã tắm rồi sao?
Tạ Kế Hiên vẫy vẫy mái tóc ẩm ướt, có vài giọt nước rơi vào trên người, theo da trượt xuống. Thẩm Gia Ngôn nhìn lại ghen tỵ, người này không chỉ mặt đẹp, vóc người cũng là con đẻ của ông trời a. Nghệ sĩ bọn họ ngày ngày luyện tập cũng không nhất định có thể GET cơ bụng hoàn mỹ chân thật.
Người so với người tức chết người.
Tạ Kế Hiên tuốt tóc một cái, đứng ở đầu giường dùng khăn lông lau người, Thẩm Gia Ngôn giống như đang nhìn model chụp tạp chí. Lau xong người, Tạ Kế Hiên vung tay ném khăn lông.
......
Thẩm Gia Ngôn không nhịn được: "Anh không lau khô tóc rồi ngủ hả?" Kỳ thực Thẩm Gia Ngôn muốn nói chính là, tùy chỗ ném khăn lông không tốt lắm đâu. Nhưng biệt thự lớn là Tạ tổng người ta mua, người ta muốn tùy chỗ ném cái gì cũng được.
Dưới ánh đèn lờ mờ, ánh mắt Tạ Kế Hiên có chút thâm thúy mê ly, mặt không biểu tình nói: "Ngồi máy bay mấy tiếng, tay đau."
"......"
Tim có đau không hả?
Trong tủ có máy sấy, Thẩm Gia Ngôn cắm điện, nói: "Tôi dùng máy sấy thổi cho anh nhé."
Tạ Kế Hiên thở dài: "Chỉ có thể như vậy."
"......"
Tạ Kế Hiên ở bên giường ngồi xuống, Thẩm Gia Ngôn quỳ gối trên giường, ấn chốt mở, máy sấy ù ù thổi ra gió mát.
Lúc Thẩm Gia Ngôn đóng vai phụ không ai có thể trang điểm cho cậu, cái gì cũng tự mình làm, từ từ đi theo nhà tạo mẫu tóc tập luyện được tay nghề tốt, sấy tóc đã cố thể thành nghề. Lúc cậu sấy tóc cho người khác, quả thực là thợ mát-xa tiêu chuẩn, sấy tới người ta buồn ngủ, nhưng sấy cho Tạ Kế Hiên một hồi lâu, lại càng thổi càng cứng ngắc.
Thẩm Gia Ngôn có chút xấu hổ, có phải đã lâu không sấy ngượng tay hay không, thò đầu nhìn Tạ Kế Hiên: "Tạ tổng, anh khó chịu à?"
Tạ Kế Hiên không biết tại sao đột nhiên đứng lên, dọa Thẩm Gia Ngôn giật mình.