Edit + Beta: Vịt
"Người được chọn sẽ tham gia diễn nam hai, Trần Vũ."
Kết quả này thật sự vô cùng ngoài dự tính, vừa tuyên bố, mọi người đơ trong nháy mắt, ngay cả màn đạn cũng chậm một nhịp. Fans Trần Vũ tự nhiên rất cao hứng, dốc toàn lực la lên, vì thần tượng của mình cố gắng cổ động, ống kính lúc này quét qua thính phòng, không chỉ một người đang thì thầm xôn xao, vẻ mặt không hiểu ra sao.
Sau đó trên màn hình lớn công bố kết quả bỏ phiếu của hai người.
Thẩm Gia Ngôn 1 triệu 2 nghìn vạn, mà Trần Vũ cuối cùng vô địch là một triệu 2 nghìn 500 vạn phiếu.
Chỉ nhiều hơn Thẩm Gia Ngôn 500 vạn. Có thể nói hết sức kịch tính.
Thẩm Gia Ngôn đứng ở trên sân khấu, tiếng vỗ tay xung quanh nổi lên bốn phía, ruy băng tung bay, ống kính đều tập trung trên người Trần Vũ. Mặc dù là bên bị thua, nhưng lại giống như người ngoài cuộc, nhìn Trần Vũ nhận hoa tươi và tiếng vỗ tay, trên mặt tự tin mỉm cười đắc ý, trong lòng bình tĩnh không có chút gợn sóng nào.
Cậu vỗ tay cho người ta, giương lên nụ cười chuyên nghiệp, ở trước ống kính thể hiện cẩn thận. Không có mất mát và phẫn nộ như trong phán đoán của Tô Minh Hạ, thậm chí còn mang theo một tia giải thoát, dường như đối với kết quả này đã có lường trước.
Tô Minh Hạ chặt chẽ nhìn chằm chằm Thẩm Gia Ngôn, định từ trong góc tìm được sơ hở của Thẩm Gia Ngôn, nhưng tới lúc xuống sân khấu, Thẩm Gia Ngôn cũng không có để cho hắn như nguyện.
Tương Đông Xương thấp giọng hỏi hắn: "Cậu thật sự cảm thấy Trần Vũ tốt hơn Thẩm Gia Ngôn?" Phiếu chênh lệch 500 vạn, trong chuyện này tuyệt đối có công lao của Tô Minh Hạ.
Trong mắt Tô Minh Hạ có nôn nóng không che dấu được, cảm giác này tựa như một quyền đánh vào trên bông, có trọng lực nhưng đánh vô ích, cả đời cũng không có thời điểm khó chịu như vậy. Không tổn thương được người khác không nói, bản thân ngược lại bị nội thương.
"Không phải mình tôi cảm thấy như vậy, đây là sự lựa chọn của mọi người."
Khuôn mặt Tương Đông Xương thất vọng, hắn nhưng không giống Thẩm Gia Ngôn còn phải ở trước ống kính ra vẻ. Lúc này nửa phần mặt mũi cũng không cho, cho dù ống kính quét tới, cũng không có một tia ý cười.
Trần Vũ không tệ, nhưng Thẩm Gia Ngôn mới có linh hồn của vai chính hơn hắn.
Lúc này màn đạn nổ tung. Không chỉ có fans Thẩm Gia Ngôn, người đi đường cũng hỏi thăm tại sao.
"Cái quỷ gì vậy???"
"?????"
"Kết quả này là thật sao?"
Netizen nháo nhào comment.
— Người qua đường, trước mặc kệ những cái khác, phần diễn của Trần Vũ có chỗ nào ưu tú hơn Thẩm Gia Ngôn sao??
— Tui hình như đang nằm mơ.
— Bên chính thức chú ý chi tiết bỏ phiếu công khai chứ??
Cũng có fans Trần Vũ phản bác, nhưng đều bị ngập chìm trong tiếng chất vấn của số đông. Kết quả của《Thần Cổ》vừa ra, trên weibo cũng nổ, phiếu của Trần Vũ nhiều hơn 1 triệu, comment nhưng không có fans có thể khống bình luận, lúc trước còn có fans nói nhân khí như vậy các thím không phục cũng phải phục, sau khi xem weibo, lại là đánh mặt sờ sờ.
Không có ai quan tâm Trần Vũ thắng hay không, chỉ quan tâm thắng tại sao không phải Thẩm Gia Ngôn.
Sau khi livestream kết thúc, Thẩm Gia Ngôn xuống sân khấu, ở bên ngoài đài truyền hình họp nhỏ cùng fans một chút.
"Xin lỗi là bọn em không cấp lực." Có fans bởi vì áy náy vậy mà rơi nước mắt, Thẩm Gia Ngôn dở khóc dở cười, vội vàng nói: "Thi đấu chính là như vậy, có người thắng thì có kẻ thua, khóc cái gì, chẳng lẽ anh giống như không được thất bại sao?"
Mọi người thấy biểu tình Thẩm Gia Ngôn quả thật không có giả bộ, tâm tình nhẹ nhàng không ít.
Mạnh Vân Tinh muốn khóc không khóc được, y là leader của nhóm fans, nói với Thẩm Gia Ngôn: "Nam thần, anh ở trong lòng em là giỏi nhất!"
Thẩm Gia Ngôn cười, nói: "Em không phải viết kịch bản cho anh sao, tái ông thất mã yên tri phi phúc (*), anh chờ không kịp muốn quay nó đây."
((*) Tái ông thất mã yên tri phi phúc: Họa phúc ở đời khó mà lường trước, họa phúc khôn lường)
Mẹ nó!!
Mọi người đều ngây người, Mạnh Vân Tinh càng giống như nằm mơ. Hơi mù trong lòng một cái quét sạch, cao hứng suýt chút nữa nhảy lên.
Mọi người đều nhìn về phía Mạnh Vân Tinh, thầm nghĩ theo đuổi thần tượng đuổi tới mức độ này tuyệt đối là xưa nay chưa từng có, kiểu mẫu của thành công. Vậy mà có thể để cho nam thần diễn kịch bản của mình, đây không phải chuyện mà bọn họ chỉ có thể não bổ sao!! Hiện tại vậy mà thành thực tế, không chỉ có Mạnh Vân Tinh, mọi người đều cảm thấy giống như đang mơ.
Mạnh Vân Tinh lúc này khóc thật, kích động: "Hu hu, nam, nam thần."
Thẩm Gia Ngôn khen nói: "Vân Tinh viết truyện thật sự rất có thiên phú, kịch bản này sẽ không để cho mọi người thất vọng."
Một câu nói kia của Thẩm Gia Ngôn, sau đó không biết bao nhiêu fans vì những lời này mở ra hành trình sáng tác, còn có mấy người thành tác giả văn mạng, coi viết kịch bản cho Thẩm Gia Ngôn là ước mơ, đương nhiên, đây đều là để sau hẵng nói.
《Thần Cổ》bên này còn đang suy nghĩ làm sao lợi dụng độ topic hiện tại vì《Thần Cổ》tạo topic, kéo dài nhiệt độ, để có thể mang tới phòng bán vé náo nhiệt cho bộ phim. Nhưng một đêm sau đó tiếp tục nhìn, đã không còn mấy người chấp nhất kết quả cuộc thi, fans cũng đang thảo luận kịch bản mới của Thẩm Gia Ngôn.
Sở dĩ có thể kích thích nhiệt độ, là bởi vì Thẩm Gia Ngôn muốn diễn kịch bản mà fans viết cho cậu, cái này ở giới giải trí, quả thực là chưa từng nghe thấy.
Cho nên không chỉ có fans, ngay cả người qua đường cũng kinh ngạc. Nháo nhào ấn vào topic xem náo nhiệt, sau đó bị câu chuyện chân thật của thần tượng và fans làm cảm động, không khỏi ôm kỳ vọng, muốn biết tin tức có liên quan tới kịch bản.
Về phần《Thần Cổ》như thế nào, đã không mấy ai quan tâm.
Tô Minh Hạ còn đang chờ Tân Nguyên nổi giận, nhìn fans Thẩm Gia Ngôn tiếp tục giậm chân, nhưng không nghĩ tới một giấc tỉnh dậy, nhiệt độ mà《Thần Cổ》tạo ra đã nhanh chóng tiêu tán. Không ai quan tâm hắn tại sao cho Thẩm Gia Ngôn điểm thấp nữa, hôm qua còn có thể nhìn thấy hot search hắn cho Thẩm Gia Ngôn điểm thấp, hiện tại đã sớm không thấy nữa.
Đâu chỉ là một quyền đánh vào trên bông, hắn đây là một quyền đánh vào trên đá, đối phương sừng sững bất động, mình đau tới gần chết. Tô Minh Hạ cũng nhịn không được nữa, ném toàn bộ đồ bên tay, tức tới mắt đỏ bừng.
Tất cả thiết kế tỉ mỉ đều biến thành một trận chê cười, nực cười chính là bản thân hắn, trò cười cũng chỉ có mình hắn.
Loại đả kích cực đại này khiến Tô Minh Hạ sụp đổ.
Thẩm Gia Ngôn một giấc ngủ tới tự nhiên tỉnh, chỗ bên cạnh đã trống. Vừa mở cửa phòng ngủ ra, đã ngửi thấy mùi khét nhàn nhạt. Trong phòng bếp dưới lầu, Tạ Kế Hiên đang làm điểm tâm.
Đầu bếp đứng ở một bên, muốn nói lại không dám nói, nhìn Tạ Kế Hiên đựng trứng rán bị cháy vào trong đĩa. Vạn phần ghét bỏ, nhưng thấy Tạ Kế Hiên nhìn sang, lập tức vung lên nụ cười tán dương.
Nói: "Sắc hương vị đều đủ, đây là trứng rán hoàn mĩ nhất mà tôi từng thấy."
"......"
Kiếm tiền không dễ dàng a.
Tạ Kế Hiên bưng đĩa ở bên cạnh bàn ăn nhìn thấy, nhìn thấy Thẩm Gia Ngôn xuống, lặng lẽ ăn.
"Tạ tổng, anh buổi sáng chỉ ăn mấy thứ này sao?"
Tạ Kế Hiên đầu cũng không ngẩng: "Không ai mời ăn cơm, không ăn những thứ này thì ăn cái gì."
"......"
Bữa ăn sáng bưng lên bàn, Tạ Kế Hiên còn chấp nhất ăn trứng rán cháy, Thẩm Gia Ngôn không nhìn được, nói: "Tạ tổng, ăn bánh bao đi, nhân là gạch cua, ngon lắm."
Tạ Kế Hiên nuốt nước miếng, không động đậy tiếp tục ăn trứng rán của anh, tủi thân muốn chết.
Thẩm Gia Ngôn không còn cách nào, mọi người cùng nhau yên lặng ăn xong điểm tâm, Tạ Kế Hiên mặc áo khoác vào, nói: "Không ai mời cơm, tôi đi làm."
"......"
Phá án rồi, động lực để Tạ đại tổng tài đi làm là không có ai mời cơm.
Sau khi Tạ Kế Hiên đi, Thẩm Gia Ngôn ở nhà. Lúc này Bảo Bảo vừa uống sữa xong, tinh thần rất tốt, Thẩm Gia Ngôn ôm lắc lư, nhóc khua tay nhỏ chân nhỏ, ở trong ngực ba ba vui vẻ.
Thẩm Gia Ngôn hỏi nhóc: "Papi đi làm rồi, con nhớ ba ấy không hả?"
"Không nhớ không nhớ." Thẩm Gia Ngôn âm thanh non nớt thay Bảo Bảo nói: "Papi là thùng cơm, chỉ biết ăn, ai sẽ nhớ ba ấy chứ."
Vừa nói xong, liền nghe thấy phía sau có tiếng đồ vật rơi xuống đất, Thẩm Gia Ngôn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tạ Kế Hiên đứng ở phía sau cậu, cặp công văn trong tay rơi trên mặt đất, linh hồn chịu đả kích trầm trọng.
......
"Tôi nói đùa đấy haha." Thẩm Gia Ngôn cười lúng túng: "Đừng để ý nha Tạ tổng."
"Hừm." Tạ · thùng cơm · Kế Hiên tức giận xoay người, ngay cả cặp công văn cũng không cầm, hổn hển rời đi.
Ui cha hao tâm tổn trí quá. Thẩm Gia Ngôn dỗ Bảo Bảo, rầu rĩ: "Làm sao đây, papi giận rồi."
Âm thanh non nớt nói: "Papi giận rồi làm sao đây, đánh một trận là được rồi."
Tạ Kế Hiên vừa đi ra khỏi cửa nhớ tới cặp công văn chưa cầm quay người trở lại, lại một lần nữa biến mất biểu tình.
Thẩm Gia Ngôn không nghĩ tới anh còn sẽ trở lại, chờ sau khi Tạ Kế Hiên rốt cuộc rời đi, thật sự rầu rĩ. Lúc này, ban công truyền đến tiếng chuông, Thẩm Gia Ngôn nghe tiếng tìm qua, phát hiện là điện thoại của Tạ Kế Hiên.
Điện thoại tới là thư ký Hoàng: "Anh Thẩm, Tạ tổng quên cầm điện thoại, anh ấy hiện tại đang họp, anh có thể đưa tới không ạ."
"Được." Vừa lúc cậu không có việc gì, Thẩm Gia Ngôn thống khoái nói.
Thư ký Hoàng hỏi: "Tạ tổng hôm nay có chút không vui, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Thẩm Gia Ngôn sao có thể đem chuyện cậu ở sau lưng anh nói Tạ đại tổng tài thùng cơm kết quả bị đương sự bắt tại trận nói ra chứ, có lệ nói: "Chắc là tối qua ngủ không ngon."
Thư ký Hoàng ý vị thâm trường "Ò" một tiếng.
Thẩm Gia Ngôn bị hắn "Ò" Hậu tri hậu giác kịp phản ứng: "Cậu đừng hiểu lầm —"
"Không có không có." Thư ký Hoàng một bộ em hiểu: "Anh Thẩm vất vả rồi."
"???"
Ê! Não bổ không được quá đáng a!
Thẩm Gia Ngôn cúp điện thoại, lại đột nhiên nhìn thấy màn hình khóa của Tạ Kế Hiên, ngây ngẩn.
Phía trên là bức ảnh lộ lưng bị Tạ Kế Hiên càm ràm rất nhiều lần của cậu, còn là ảnh gốc. Cậu trong tấm ảnh nhìn ống kính, lúc ấy dựa theo yêu cầu của nhiếp ảnh gia, cần loại ảnh mắt mị hoặc này, nói là fans thích vậy. Thẩm Gia Ngôn dựa theo nhiếp ảnh gia nói mà làm, chụp xong chỉ nhìn qua một cái, không có cảm giác gì, nhưng lúc này ở trên điện thoại Tạ Kế Hiên nhìn thấy, lại cảm thấy có chút sexy.
Đầu tai khẽ đỏ lên, không biết sao, Thẩm Gia Ngôn không dám nhìn tiếp nữa, vội vàng tắt màn hình, giống như là phỏng tay, đút vào túi quần.
Đi tới Tân Nguyên, mọi người đều đối với kết quả cuộc thi《Thần Cổ》tỏ vẻ tức giận, Thẩm Gia Ngôn không nói gì, cười cười đi qua. Trên lầu Tạ Kế Hiên đã họp xong, Thẩm Gia Ngôn đến phòng làm việc của tổng tài, đứng ở cửa, nhưng do dự, đột nhiên không biết đẩy cửa ra phải đối mặt với Tạ Kế Hiên thế nào.
___________
Xưng hô baba của Bảo Bảo cưng vchhh luôn. Bé sẽ gọi Muối là ba ba, gọi anh Hiên là papi