Edit + Beta: Vịt
Thẩm Gia Ngôn nhìn thấy cô gái đứng sau Tạ phu nhân, dáng vẻ khoảng 20 tuổi, xem ra chính là người tìm đến sinh con cho Tạ Kế Hiên trong truyền thuyết.
Tạ phu nhân ngẩng đầu ưỡn ngực, kéo Tống Mĩ Hân tới phía trước.
Tống Mĩ Hân cùng tay cùng chân đi hai bước, cười ha ha, bị Tạ phu nhân nhéo một cái, ngay sau đó ưỡn ngực ngẩng đầu, học dáng vẻ tiểu tam ác độc trong bộ phim luân lý gia đình nào đó mà Tạ phu nhân gần đây cho cô xem, khí chất gái ngành nhìn Thẩm Gia Ngôn.
Mũi giày.
Biểu tình này là đang nói với đối phương, lão nương không sợ ngươi, mũi giày.
π_π
Tống Mĩ Hân trong lòng rơi lệ thành một dòng sông. Bản thân Thẩm Gia Ngôn so với trong tưởng tượng của cô nàng còn đẹp hơn, chân kia — dài vậy, ngũ quan kia — tinh xảo vậy, rất có khí chất a. Quả nhiên minh tinh không hổ là minh tinh, minh tinh xinh đẹp thật sự là bản thân thần tiên.
Bác ơi, cháu nhớ nhà.
Cô có thể tiếp tục cắn hạt dưa hay không.
Hoặc là nhìn mũi giày Thẩm Gia Ngôn cắn hạt dưa cũng được.
Xem mặt thì không cần, mũi giày đã là dũng khí lớn nhất của cô.
Thẩm Gia Ngôn còn tưởng trên giày có thứ gì bẩn, cúi đầu nhìn không có, giật mình, tầm mắt Tống Mĩ Hân giống như mọc trên giày cậu vậy, đi tới đâu theo tới đó.
......
Cô nương cô đây là thích giày có chút nghiêm trọng a.
Tạ Kế Hiên Tống Mĩ Hân từng gặp mặt, cô hồi bé lúc bị bệnh nằm viện, có một đoạn thời gian ở Tạ gia, còn từng chơi với Tạ Kế Hiên 7-8 tuổi.
Nói là chơi, Tống Mĩ Hân nhớ tới ký tức nghĩ lại mà kinh kia, cho dù cô hiện tại lớn lên, có một số việc đã quên, nhưng vẫn như cũ không quên được Tạ Kế Hiên "ngược đãi" cô thế nào.
"Anh, chúng ta chơi cờ tướng nhé!"
Tạ Kế Hiên phiên bản 7-8 tuổi mặt bánh bao, dáng vẻ mặt không biểu tình giống y hiện tại. "Anh chơi không giỏi."
Tống Mĩ Hân cười ha ha, cảm thấy anh trai chơi không vui, cô không thể bắt nạt người: "Em nhường cho anh một quân, anh có thể đi hai bước."
Thế là cô bị giết mảnh giáp không lưu.
...
Còn có một lần cô thấy Tạ Kế Hiên đang ăn socola, Tạ Kế Hiên chưa bao giờ cho cô đồ ăn vặt của mình vậy mà lần đầu tiên đưa một miếng socola cuối cùng cho cô. Cô cảm động rớt nước mắt, quả nhiên anh trai yêu cô.
Kết quả Tạ phu nhân về nhìn thấy, cho rằng cô ăn cả hộp socola, khấu trừ đồ ăn vặt 1 tuần của cô.
......
Loại chuyện như vậy quả thực không đếm xuể, cuối cùng lúc cô rời khỏi Tạ gia, Tạ Kế Hiên phồng mặt bánh bao đứng sau rèm cửa sổ lầu 2, răng rắc cắn thanh socola trong tay.
Cô cuối cùng gào khóc lên xe, thời gian nửa năm cũng không có thoát khỏi cơn ác mộng Tạ Kế Hiên, từ đó về sau, ai lại nói với cô tới Tạ gia, nước mắt cô liền ngăn không được.
(Đây là một ký ức đau buồn:(((()
Bi thương ngược dòng thành hồ nước.
Lúc này đối mặt với Tạ Kế Hiên, những ký ức kia lại khôi phục.
Tạ Kế Hiên hỏi: "Cô ấy là ai?"
Tạ phu nhân nói: "Mỹ Hân con quên rồi sao, con hồi bé thích chơi với con bé nhất."
Tạ Kế Hiên nói: "Quên rồi."
"......"
Tạ phu nhân kiên nhẫn, nói: "Mỹ Hân của chúng ta từ nhỏ chính là bào thai mỹ nhân, lớn thành cô gái 18 tuổi, trở nên càng đẹp."
"Con nhìn cái chân này." Tạ phu nhân nhìn chân nhỏ thô kệch của Tống Mĩ Hân, "Vừa dài vừa — khỏe."
Tống Mĩ Hân khóc, đừng nói chứ bác!
"Còn có khuôn mặt nhỏ mềm mịn kia."
Tạ phu nhân cắn răng: "Toàn là lòng trắng trứng nguyên chất!"
Khóe mắt Tống Mĩ Hân mơ hồ có nước mắt chảy xuống.
Tạ phu nhân làm tổng kết cuối cùng: "Trên người Thẩm Gia Ngôn có con bé toàn bộ đều có!"
"......"
"......"
"......"
Tống Mĩ Hân: Muốn biến mất quá.
"Nhưng con bé có thể sinh con cho con, Thẩm Gia Ngôn có thể sao?"
Tạ Kế Hiên nói: "Con đã nói rồi, không cần người khác sinh con cho con, con của con con tự tính toán."
Tạ phu nhân đổi motif, "Kỳ thực đây là nguyện vọng cả đời của Mỹ Hân, con không thể thỏa mãn con bé sao?"
Tạ Kế Hiên nhìn về phía Tống Mĩ Hân, cũng không biết có phải ảo giác hay không, Tống Mĩ Hân trong chớp mắt, ở trong đôi mắt của Tạ Kế Hiên thấy được ánh mắt cắn thanh socola hồi bé của anh. Tạ Kế Hiên hỏi: "Đây thật sự là nguyện vọng của cô sao?"
Mỹ Hân không biết, Mỹ Hân muốn ngủ.
"Cô vẫn là làm nguyện vọng khác đi."
"......"
Tạ Kế Hiên cứ như vậy ở trước mặt hai người đóng cửa lại, Thẩm Gia Ngôn nói: "Như vậy ổn chứ, mẹ anh vẫn đứng ngoài cửa đấy."
Tạ Kế Hiên ngẩng đầu: "Cậu muốn để bà ấy vào sao?"
......
Không biết còn tưởng rằng mẹ anh là mãnh hổ sài lang gì đấy.
Thẩm Gia Ngôn nói: "Cô gái kia cũng chính là mập chút, vóc dáng cao ngũ quan cũng đẹp, vẫn là rất không tệ." Dù sao đều là người một nhà, Thẩm Gia Ngôn còn muốn nói giúp mấy lời hay, đừng bởi vì cậu làm tới quá cứng.
Tạ Kế Hiên dừng một chút: "Cậu cảm thấy cô ta đẹp?"
Thẩm Gia Ngôn gật gật đầu: "Giảm cân hẳn là mỹ nữ."
Tạ Kế Hiên nói: "Vậy cũng không đẹp bằng tôi."
"......"
Ừ ừ ừ, anh đẹp nhất.
Vừa rồi Tạ phu nhân nói Thẩm Gia Ngôn kỳ thực không có cảm giác gì, Thẩm Gia Ngôn không muốn so đo với bà, từ bắt đầu đã không đặt lời Tạ phu nhân nói ở trong lòng. Cậu cũng không quan tâm Tạ phu nhân nghĩ như thế nào, chỉ là cảm thấy Tạ Kế Hiên rất không dễ dàng, cha ruột bao tiểu tam còn sinh con, cái này không khỏi khiến cậu nghĩ tới mình.
Thẩm Gia Ngôn nghĩ tới Tạ phu nhân còn ở bên ngoài, nhìn dáng vẻ kiên quyết kia, đã làm xong tương lai vì Tạ gia, quyết tâm con không đáp ứng mẹ liền không đi.
Mở cửa, lại phát hiện Tạ phu nhân và Tống Mĩ Hân đã biến mất.
"Thư ký Hoàng, Tạ phu nhân đâu?"
Thư ký Hoàng nói, "Các cậu đi vào liền rời đi."
"......"
Thẩm Gia Ngôn trước mắt không có lịch trình gì, ăn cơm xong, liền rời khỏi chỗ Mạnh Giản Minh, cùng người đại diện thảo luận tỉ mỉ kịch bản một lần.
Biên kịch đã là người quen, nước phù sa tự nhiên không thể chảy ruộng ngoài. Tân Nguyên quyết định tự mình khai phá kịch bản, Thẩm Gia Ngôn làm diễn viên chính.
Nói không kích động đó là giả, vừa nghĩ tới mình lần đầu lên màn ảnh lớn, không chỉ có làm diễn viên chính, còn có kịch bản ưu tú như vậy, cho dù ai cũng sẽ hưng phấn mất ngủ.
Thẩm Gia Ngôn quả thật mất ngủ, buổi tối không ngủ được, Tạ Kế Hiên bên cạnh đã ngủ, chặt chẽ nhắm mắt lại. Tạ Kế Hiên ngủ không chỉ có hô hấp, ngay cả biểu tình cũng trở nên nhu hòa.
Thẩm Gia Ngôn lẳng lặng nhìn, soái ca lúc ngủ cũng là soái ca, khuôn mặt này của Tạ Kế Hiên đặc biệt gánh vác được đả kích. Mũi cao mắt sâu, lông mi ở đáy mắt tạo thành một vòng bóng râm, trong ngọn đèn mờ nhạt, mang theo một cỗ cảm giác say lòng người.
Thẩm Gia Ngôn duỗi tay chọt chọt cằm anh, bóng loáng bằng phẳng, đường cong sắc bén giống như một con dao, Thẩm Gia Ngôn cảm thán, đang muốn tiếp tục sờ sờ mũi, xem có phải đã phẫu thuật thẩm mỹ hay không, nếu không vì sao chuẩn mực như vậy, lại nghe Tạ Kế Hiên đột nhiên nói: "Hừm."
Thẩm Gia Ngôn sợ hết hồn, còn tưởng Tạ Kế Hiên tỉnh, vội vàng thu tay lại, đâu nghĩ tới là đang nói mớ.
"Đây là vợ tôi."
"......"
"Tôi có tiền đẹp trai, còn cậu?"
"......"
Vâng vâng vâng, anh có tiền đẹp trai, câm mồm đi.
Thẩm Gia Ngôn trở mình, Tạ Kế Hiên phía sau vẫn đang nói, Thẩm Gia Ngôn cảm thấy buồn cười, cầm điện thoại thu âm lại, chờ Tạ Kế Hiên sau này tỉnh, mở cho anh nghe.
Ban đêm, cũng không ngủ được còn có Thẩm Thừa Vũ, hắn thức đêm gọi mấy cú điện thoại, lại theo dõi một tuần, rốt cục biết được là ai bảo bọn họ lên mạng hãm hại Thẩm Gia Ngôn, là ai thiếu nợ không trả.
Hôm sau, hắn dậy thật sớm, ở công ty quản lý Lục Hà ngồi xổm một ngày, rốt cục bắt được người.
Tô Minh Hạ buổi sáng chạy xong thông báo, buổi chiều lại đi tham dự tiệc rượu, buổi tối vốn muốn về nhà, người đại diện lại nói với hắn có quản lý cấp cao muốn gặp hắn, mặc dù mệt mỏi không thôi, Tô Minh Hạ vẫn là về công ty.
Sau khi nói chuyện với quản lý cấp cao xong đã muộn, đến gara, Tô Minh Hạ đang muốn lấy xe, có người gọi hắn lại: "Anh chính là Tô Minh Hạ?"
Tô Minh Hạ xoay người nhìn lại, không nhận ra, hắn cảnh giác nói: "Cậu là ai?"
"Thật là quý nhân hay quên, nợ tôi 50 vạn anh còn chưa trả đâu!"
Thẩm Thừa Vũ mấy ngày không ngủ ngon mắt đỏ lên, nhìn ở trong mắt Tô Minh Hạ, còn tưởng hắn muốn liều mạng. Sợ tới co cẳng bỏ chạy, Thẩm Thừa Vũ ở phía sau điên cuồng đuổi theo không ngừng, rốt cuộc ở cửa ra bắt được người.
Hai người dây dưa, Thẩm Thừa Vũ được lý không buông tha người: "Đã nói hãm hại xong Thẩm Gia Ngôn, anh liền cho chúng tôi 50 vạn còn lại, tiền đâu, anh nếu không đưa tôi hôm nay liền khiến anh ăn không được nhả không xong!"
Tô Minh Hạ tiếc mạng, nghĩ tới trước tiên ổn định người, "Cậu đừng kích động, tôi đưa cậu ngay!"
Khiến hắn không nghĩ tới chính là, cẩu tử núp ở chỗ bí mật, đã thu lại toàn bộ sự tình.
Tạ Kế Hiên hôm sau dậy sớm, tâm tình rất tốt ngồi ở bên bàn ăn ăn cơm, Thẩm Gia Ngôn ngáp xuống lầu, buồn ngủ không chịu được.
"Ngủ không ngon?"
Thẩm Gia Ngôn gật gật đầu: "Nghe nói mớ cả đêm."
Tạ Kế Hiên nghe vậy ngừng lại, "Tôi chưa bao giờ nói mớ."
"Vậy sao?" Thẩm Gia Ngôn lấy điện thoại ra, ghi âm hiển thị tròn 2 phút đấy!