Trong bóng tối, Tô Tuyết Chí vừa thở hổn hển, vừa bật cười thật khẽ:
– Dựa vào đâu chứ. Em thích ngủ cùng Lan Tuyết đó! Anh không vui thì tìm người khác mát xa cho anh đi…
Hạ Hán Chử khựng lại, với tay ra bật đèn đầu giường lên.
Căn phòng ngủ bỗng tràn ngập ánh sáng dịu và mờ ảo.
Tô Tuyết Chí mở to mắt, nhìn gương mặt anh tuấn của anh cúi xuống thật gần sát ánh mắt mình, bốn mắt nhìn nhau, giằng co một lát, thở dài, đầu hàng:
– Được rồi, được rồi, em biết rồi, em sẽ cố gắng.
Mái tóc ngắn hỗn loạn, gương mặt sáng sủa rạng rỡ, khi cười lộ lúm đồng tiền, cái miệng luôn vô tình khiến người khác bực bội, tiếng thở dài biếng nhác quyến rũ mê hoặc người khác mà không biết, còn cả sự trêu chọc cùng khiêu chiến trước đó với anh nữa. Nếu không phải anh dựa vào ý chí mạnh mẽ của mình để chống cự, kịp thời cắt đứt, chỉ sợ lại lần nữa bị mất mặt, bị cô châm biếm…
Ánh mắt Hạ Hán Chử càng trở nên thâm trầm, cổ họng khẽ động đậy, không nói một lời, ấn cô trên gối.
Tô Tuyết Chí lại ngoảnh mặt đi, ra sức trốn tránh sự thân mật của anh:
– Ưm…chờ chút…Em thấy buổi sáng nay anh không vui. Sao anh lại không vui, không phải bởi vì tối qua em giữ em gái anh ở lại ngủ cùng đó chứ?
Hạ Hán Chử dừng lại.
Cuối cùng cô cũng nhớ đến anh rồi, vào lúc đêm khuya muộn mà lén lút đến gặp anh.
Phòng ngủ không khóa, còn không phải chính vì điều này hay sao.
Anh còn mong chờ cái gì!
Anh thỏa mãn rồi. Nên thỏa mãn rồi!
Hạ Hán Chử không muốn niềm vui bị quét sạch, khiến mình không vui, khiến cô không vui. Anh cũng không muốn nhớ đến những lời mà cô nói tối hôm trước, dẫu rằng những lời cô nói như một cái gái, đâm vào lòng anh, khiến anh không thể nào nhổ nó ra được.
Không hôn được mặt, anh liền thuận thế mà dịch chuyển xuống dưới, cười khẽ, gặm cắn cô lung tung, miệng nói:
– Anh không hề không vui…
– Anh rõ ràng là không vui!
Anh chậm rãi dừng lại, mặt chôn vào bên cổ cô.
Tô Tuyết Chí cảm thấy hơi thở nóng hổi của anh phả vào làn da bên vai bị tuột một bên áo xuống, giống như có con kiến đang bò, ngưa ngứa. Cô rụt rụt vai, cười thúc giục:
– Nhanh lên, nói đi, vì sao anh lại giận! Em ghét nhất người dễ giận…
Nói xong, cô thấy anh vẫn còn lặng thinh, liền làm bộ như muốn đẩy anh ra, bỗng nghe anh thấp giọng nói:
– Những lời mà em nói với em gái anh tối qua nghĩa là gì?
Giọng anh rất nặng nề. Tô Tuyết Chí nghĩ nghĩ, nhớ đến những câu nói mà tối cô qua đã nói em gái anh.
– Không thể nào? Anh vì mấy câu nói kia của em à? – Cô ngây người, – Anh cho rằng em đang dạy hư Lan Tuyết à?
Trong lời nói của cô chứa đầy sự ngỡ ngàng.
Hạ Hán Chử kỳ thật vào khoảnh khắc nói ra kia thì đã hối hận rồi.
Cần gì phải nói ra, để cô biết có tác dụng gì?
Ngay cả bản thân anh cũng hiểu, không vui và buồn bực của anh đang thực tế là vô lý và nực cười. Anh có thể tự xử lý với những cảm xúc không nên có này, đợi xử lý xong, thì nó cũng sẽ trôi qua thôi.
Hiện tại nói ra rồi, anh liền bị câu chất vấn của cô làm cho nghẹn lời, lắc đầu, bỗng cảm thấy mất hết hứng thú, không còn ý nghĩa gì nữa. Anh lặng thinh một lát, chậm rãi buông cô ra, từ trên người cô lăn xuống, cười nói:
– Thôi, không nói cái này nữa. Thực ra anh không sao cả. Hay là đi ngủ đi?
Anh trưng cầu ý kiến của cô,
– Cũng muộn rồi, hôm nay đi nhiều nơi, chắc em cũng mệt rồi.
Tô Tuyết Chí nhìn anh một lát:
– Đừng lảng sang chuyện khác nữa. Rốt cuộc anh có ý gì, anh nói rõ ràng đi. Có phải anh cảm thấy em sai rồi không?
Cô suy nghĩ một chút, bỗng nhiên như hiểu ra:
– Có phải bây giờ anh muốn em thề, thề rằng cho đến khi núi không còn đất, sông không bao cạn, trời đất hợp làm một, đôi ta mới chia lìa nhau à?
Tự cô nói xong cũng thấy buồn cười, bật cười thành tiếng, nhào tới, hai cánh tay trơn mượt chống trên ngực anh, ôm cổ anh, trêu trọc:
– Ôi, Hạ Hán Chử, lẽ nào là thật? Nếu em nói vậy, anh có tin không? Anh sẽ rất vui à?
Trong lòng Hạ Hán Chử cảm thấy vô cùng khó chịu đến khó hiểu, cố chịu đựng, ngồi dậy.
– Anh không muốn em nói vậy.
Anh quả quyết phủ nhận.
Tô Tuyết Chí vẫn nằm lên trên ngực anh, lại quan sát anh một lát, cuối cùng, phát giác anh thật sự không vui, nụ cười trên mặt cô cũng dần dần biến mất.
Cô buông anh ra, rút cánh tay đang ôm anh về, ngồi quỳ một bên, nhìn anh.
– Không thể nào, anh thật sự vì mấy câu nói đó của em mà tức giận?
Trong lòng cô thầm chỉ trích sự đáng sợ của người đàn ông này.
– Em nghĩ anh hiểu lầm rồi. Em nói như vậy cũng không phải đùa bỡn tình cảm của anh. Ý của em là, chúng ta vừa ở bên nhau, nhưng đôi bên có phù hợp ở bên nhau lâu dài hay không, thì không ai nói trước được. Thực ra cũng chưa chắc là em, cũng rất có thể, một thời gian sau, anh sẽ cảm thấy em không phù hợp với anh thì sao.
Nói rồi, cô lại sực nghĩ tới một câu cuối cùng mà Hạ Lan Tuyết hỏi mình trước khi ngủ kia.
– Không nói em, mà nói anh, lẽ nào anh hiện tại quyết định cầu hôn em, bảo em gả cho anh? – Cô hỏi anh.
Hạ Hán Chử vẫn yên lặng.
– Cho nên anh xem, em nói như vậy, em không cảm thấy có vấn đề gì cả, còn tốt hơn so với vừa bắt đầu thì thề thốt này nọ. Anh nói có đúng không?
Hạ Hán Chử nhìn cô, vẫn yên lặng như thế.
Tô Tuyết Chí nói:
– Anh vẫn còn giận?
– Anh không có. – Anh rầu rĩ trả lời cô.
– Anh có.
Không hề báo động trước, đột nhiên, anh dường như trở nên bực bội, sắc mặt trầm xuống, nhắm mắt lại, sau đó mở ra, nhìn cô đang ngồi quỳ một bên, dùng một giọng điệu như đang nhẫn nại cực độ nói:
– Anh đã nói không rồi. Em đừng lải nhải nữa.
Tô Tuyết Chí nghiêm trang nhìn anh, sắc mặt cũng dần lạnh xuống.
– Vậy thì anh nghỉ ngơi đi, em đi đây!
Cô vén chăn, nhảy xuống giường anh, quay lưng về phía anh sửa sang lại quần áo vừa rồi bị làm cho sộc sệch, hơi hơi quay đầu lại, thấy người đàn ông kia đang nhìn mình, nhưng không có ý định ngăn cản, liền không hề dừng lại, mở cửa, bước ra khỏi căn phòng này.
Giống như khi tới, Tô Tuyết Chí lặng lẽ đi qua hàng lang yên tĩnh, về tới phòng mình.
Hạ Lan Tuyết còn đang ngủ rất say, không hề biết cô vừa đi ra ngoài rồi quay về.
Bên tai là tiếng hít thở đều đều của Hạ Lan Tuyết, Tô Tuyết Chí mở to mắt, nhìn bóng đêm đen như mực, trong lòng vô cùng phiền muộn khó chịu.
Anh rốt cuộc có ý gì, lại bởi vì mấy câu nói của mình mà cứ canh cánh trong lòng?
Sao trên đời này lại có người đàn ông lòng dạ hẹp hòi như vậy cơ chứ?
Cô vốn cho rằng, vào buổi tối hôm đó khi cô đã quyết định ở bên anh, trước khi thực hiện bước đó, cô đã đủ nói rõ ràng với anh rồi.
Không chỉ vậy, nghe giọng điệu của anh lúc đó, đối với tương lai, chính bản thân anh cũng như đi trên lớp băng mỏng. Giờ thì hay rồi, ở bên nhau, mới có mấy ngày thôi mà anh lại có yêu cầu như vậy đối với mình.
Trong đầu anh rốt cuộc đang nghĩ gì vậy, đúng là hoang đường và nực cười.
Tô Tuyết Chí càng nghĩ càng giận, không thể nào ngủ được, lại sợ ảnh hưởng đến Lan Tuyết, nằm trên giường mà không dám cử động. Đang khó chịu, bỗng nhiên bên tai nghe có tiếng gõ cửa rất khẽ.
Cô ngẩn ra, nghiêng tai lắng nghe, đúng là có tiếng gõ cửa, không phải cô nghe lầm.
Gõ xong rồi dừng lại, rồi lại gõ, sau đó liền ngừng, như là đang chờ đợi.
Tô Tuyết Chí nhắm mắt lại, không thèm để ý.
Trực giác của cô nói cho cô biết, giờ phút này đứng bên ngoài gõ cửa là ai.
Cô còn đang giận, không muốn gặp anh.
Em gái anh hiện đang ngủ trong này, cô không tin anh không đi.
Nhưng khiến cho cô bất ngờ là, một lát sau, tiếng gõ cửa lại vang lên, so với trước thì còn to hơn. Bởi vì là đêm muộn nên nghe vô cùng rõ ràng.
Tô Tuyết Chí tức khắc khẩn trương lên, mượn bóng đêm nhìn sang Hạ Lan Tuyết nằm bên cạnh.
Cô ấy đang ngủ, dường như cũng bị ảnh hưởng, Tô Tuyết Chí thấy cô ấy hơi động đậy một chút. Tiếng gõ cửa đã ngừng, nhưng rất nhanh, lại lần nữa vang lên, mang theo sự ngoan cố bắt ép người ta không thể phớt lờ.
Tô Tuyết Chí không thể làm lơ được nữa, cẩn thận xuống giường, cũng không có thời gian tìm giày, cứ để chân không chạy ra, khẽ khàng mở cửa, lẻn ra ngoài, đè thấp giọng mắng người bên ngoài:
– Anh điên rồi à, định làm em gái anh dậy à…
Người đàn ông trẻ tuổi không nói một lời, kéo cô qua, đè lên bức tường. Tô Tuyết Chí còn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh hôn lên.
Hành lang không bật đèn, đen như mực, không có cửa sổ, bóng đêm so còn dày đặc hơn cả trong phòng.
Tô Tuyết Chí cứ như vậy bị anh đè vào bức tường giơ tay lên cũng không thấy năm ngón, bị bắt ngửa đầu, thừa nhận nụ hôn mãnh liệt của anh. Cô cảm nhận được cảm xúc giờ phút này của anh, nụ hôn của anh, đều mang theo sự trừng phạt, trả đũa.
Rất nhanh, môi lưỡi của cô đã bị sự thô lỗ của anh làm cho phát đau.
Cô không thích bị anh làm cho như vậy, muốn ngăn cản, nhưng người đàn ông như cảm nhận được ý đồ của cô, đột ngột, ôm cô nâng lên cao.
– Tô Tuyết Chí, em nói đúng, tất cả đều đúng, nhưng em là người phụ nữ không tim không phổi.
Trong bóng tối, anh đè ép giọng nói xuống thấp nhất, cắn răng, đáp lại một câu bên tai cô, sau đó cúi xuống, không còn sự thương tiếc như trước nữa, cách một tầng áo ngủ, há miệng, hung hăng cắn xuống.
Tô Tuyết Chí suýt nữa kêu ra tiếng, cố gắng cắn môi chịu đựng, người run rẩy, thân mình mềm nhũn như sắp ngã, mặc cho anh ôm lấy mang về phòng ngủ của anh.
Người đàn ông trẻ tuổi này vừa hung dữ vừa mạnh mẽ, có lực khống chế tuyệt đối. Anh đã là một cây súng nạp đầy đạn, cũng là một con ngựa hoang vừa thoát khỏi dây cương, Tô Tuyết Chí hoàn toàn không chống đỡ được, bị bắt phải thừa nhận, cho đến khi anh chuẩn bị đưa vào, mới đột nhiên nghĩ tới, vội chống người dậy ngăn anh lại.
– Anh mang cái kia vào đi. – Cô nói với anh.
Từ sau khi dọn về Hoa viên Đinh gia, cô cũng chuẩn bị đồ bảo hộ mà ở hiện tại có tên là bao cao su ở tủ đầu giường của anh.
Cả người anh cứng lại, không nói lời nào, ngay sau đó mạnh mẽ muốn tiếp tục.
– Mang vào, chúng ta sẽ tiếp tục. – Tô Tuyết Chí kiên quyết.
Hạ Hán Chử thở hổn hển, giọng khàn đi:
– Nếu có chuyện, anh sẽ chịu trách nhiệm.
Tô Tuyết Chí đột nhiên hoàn toàn tỉnh táo.
– Anh chịu trách nhiệm như nào? Dù là anh muốn, em cũng không muốn!
Một giọt mồ hôi nóng bỏng từ trên trán người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn rơi xuống trán cô gái nhỏ dưới cơ thể anh. Cô không một chút thoái nhượng nào.
– Nghe không Hạ Hán Chử? Hoặc là nghe lời em, hoặc là dừng tại đây.
Anh cắn răng, không tiếp tục nữa, nhưng cũng không lui lại. Cả người anh căng cứng, tựa như một con dã thú gấp rút muốn thoát khỏi lồng giam, trong bóng đêm giằng co với cô.
Tô Tuyết Chí đợi một lát, lấy sức đẩy người đàn ông trên người xuống.
Anh lăn xuống nằm trên giường.
Tô Tuyết Chí không có tâm tư đâu mà nghiên cứu điểm mấu chốt của anh. Điểm mấu chốt của người đàn ông, có lẽ chính là được sử dụng để giẫm đạp, là thứ mà cô vĩnh viễn cũng không thể nào hiểu được.
Cô nhanh chóng xuống giường, sờ soạng tìm quần áo của mình, mặc lại, đợi hơi thở ổn định rồi, nói với người trên giường:
– Anh là người trưởng thành rồi, tự quản lý cảm xúc của mình cho tốt.
Cô bỏ mặc anh, đi chân không, lần thứ hai trong tối nay ra khỏi căn phòng này, trở lại phòng của mình.
Hạ Lan Tuyết vẫn còn ngủ rất say, Tô Tuyết Chí nhẹ nhàng lên giường.
Thời gian còn lại của tối nay, anh không đến nữa, cô cũng gần như thức đến tận sáng. Lúc ngủ dậy, cô nhớ lại những chuyện phát sinh tối hôm qua, cuối cùng không thể không thừa nhận, quan hệ giữa cô và Hạ Hán Chử phát triển quá nhanh chóng, nhanh giống như tia chớp, trong thời gian ngắn ngủi chưa tới nửa tháng, đã nhảy vọt từ cảm ứng trái tim lẫn nhau đến bước cuối cùng của nam và nữ rồi.
Tô Tuyết Chí từ trước vẫn luôn cho rằng mình là người lạnh nhạt trong tình cảm, thì ra không phải như thế, chỉ là cô chưa gặp được Hạ Hán Chử mà thôi.
Không thể phủ nhận, người đàn ông tên là Hạ Hán Chử này có sức hấp dẫn vô cùng mãnh liệt đối với cô.
Đó hẳn là do sự hấp dẫn của hormone phát ra, thứ đã che đi khoảng cách quá lớn giữa hai người, đưa họ đến với nhau.
Mà đêm nay, nó chỉ là khởi đầu của sợ phơi bày mầm mối.
Tô Tuyết Chí nhận thấy, cô và Hạ Hán Chử đều cần phải bình tĩnh suy nghĩ lại.
Ngày hôm sau, cô thức dậy khá muộn, Hạ Lan Tuyết đã không thấy, gối cũng đã ôm đi rồi, có lẽ là về phòng mình từ sớm. Đi xuống, cũng không thấy Hạ Hán Chử đâu.
Thím Hạ nói anh có việc phải đi, sáng sớm nay đã ra ngoài rồi.
Ngày hôm qua đi ra ngoài du xuân về, thím Hạ từng liệt kê các cuộc điện thoại ban ngày nhận được với Hạ Hán Chử, hầu hết là đều tìm anh.
Dù sao cũng là tháng giêng, tiệc mời rất nhiều, mấy hôm trước anh chơi trò mất tích, ngày hôm qua tin tức anh về thành đã lan rộng, thiệp mời xã giao gửi tới như mưa là hết sức bình thường.
Tô Tuyết Chí vẫn còn chưa thoát ra được sau chuyện tối qua, đang không muốn đối mặt với anh, thực ra là xấu hổ, còn chưa nghĩ được hôm nay gặp mặt thì thái độ nên như nào, Vốn dĩ anh đi ra ngoài xã giao là tốt nhất, nhưng không biết tại sao, tâm trạng cô lại giảm sút mạnh.
– Tôn thiếu gia nói, hôm nay cậu ấy không thể đi cùng mọi người, cậu ấy đã gọi người tới lái xe cho mọi người để đưa mọi người đi chơi rồi.
Ngày hôm qua Hạ Lan Tuyết nói hôm nay cô ấy còn muốn đi chơi mấy nơi nữa. Tô Tuyết Chí hỏi cô ấy đâu, thím Hạ nói hình như cô ấy ở đình viện.
Tô Tuyết Chí qua đó tìm, nhìn thấy cô ấy và anh họ đang đứng dưới gốc cây, trò chuyện với nhau, anh họ ăn mặc trang phục khi ra ngoài.
Tô Tuyết Chí đi qua, nghe thấy anh họ hỏi cô ấy định mấy giờ xuất phát.
Hạ Lan Tuyết như hơi do dự, lặng thinh không nói lời nào.
Tô Tuyết Chí gọi cô ấy một tiếng, cô ấy quay sang, vội vã đi tới.
Tô Tuyết Chí cười nói:
– Sáng tôi dậy muộn, ảnh hưởng thời gian. Chúng ta có thể xuất phát rồi.
Hạ Lan Tuyết nhìn cô, lắc đầu:
– Em nghĩ rồi, người đông đúc quá, đi chơi cũng không thú vị, không đi thì hơn. Hôm nay em muốn ở nhà nghỉ ngơi.
Tô Tuyết Chí đang tâm trạng sa sút chẳng có tinh thần, nghe vậy cầu còn không được, trò chuyện vài câu thì đi vào, nghĩ tới Phó Minh Thành liền gọi điện thoại đến bệnh viện Thanh Hòa ở Thiên Thành, hỏi thăm tình hình anh thế nào. Biết được anh mấy ngày này đã hồi phục nhiều, luôn nghe theo dặn dò của bác sĩ, hiện tại vẫn đang nằm bệnh viện.
Cúp điện thoại, cô thất thần một lát, cuối cùng đưa ra quyết định, chờ tối nay Hạ Hán Chử về thì sẽ nói với anh, ngày mai cô sẽ quay về Thiên Thành.
Sau tết Nguyên Tiêu thì sẽ khai giảng ngay, chỉ còn hơn một tuần nữa thôi, cô còn cần chuẩn bị phòng thí nghiệm, rất bận rộn.
Vào giờ cơm trưa, cô nói với Hạ Lan Tuyết là mình định ngày mai quay về Thiên Thành, bảo cô ấy cứ ở lại đây thêm mấy ngày.
Hạ Lan Tuyết lập tức bày tỏ, thực ra cô ấy cũng không muốn ở lại bên này nữa, có thể cùng cô quay về Thiên Thành. Diệp Hiền Tề dĩ nhiên là đi theo hai cô gái, vì thế sự việc được quyết định nhanh chóng. Đầu giờ chiều, Tô Tuyết Chí cùng anh họ và Hạ Lan Tuyết cùng ra ngoài mua quà tết để biếu vợ chồng Hiệu trưởng Hòa.
Tối hôm nay, Hạ Lan Tuyết có lẽ là tâm sự được hết nỗi lòng rồi nên không ôm gối tới đòi ngủ với Tô Tuyết Chí nữa. Tầm 10 giờ, Tô Tuyết Chí còn chưa ngủ, dựa vào đầu giường đọc sách, bỗng nhiên nghe loáng thoáng có tiếng ô tô lái vào cổng lớn.
Cô nhìn quyển sách trong tay, không nhúc nhích. Một lát sau, bên ngoài có tiếng gõ cửa rất nhỏ vang lên.
Cô buông quyển sách xuống, khoác áo xuống giường, lấy lại bình tĩnh, chậm rãi mở cửa ra.
Người từ sáng sớm đã ra ngoài kia cuối cùng đã trở về, mặc chế phục chỉnh tề, một tay đút túi quần, đứng ở bên ngoài cửa phòng cô.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, ngay sau đó đều cùng dời ánh mắt đi.
– Thím Hạ chắc đã nói với anh rồi đúng không?
Ánh mắt Tô Tuyết Chí dừng trên cúc áo đồng ở cổ anh, cố nói bằng giọng bình thản nhất:
– Bọn em định sáng mai sẽ quay về Thiên Thành.
Hạ Hán Chử nhìn một dúm tóc ngắn đỉnh đầu cô, ừ một tiếng thật thấp:
– Anh sẽ đi về cùng bọn em. Sang năm mới, Bộ tư lệnh cũng rất nhiều việc.
Tô Tuyết Chí không nói gì, đứng im một lát, thấy anh cũng lặng thinh, tay vẫn đút túi quần, liền gật đầu:
– Vâng, vậy sáng mai gặp.
Nói xong, cô khép cửa lại.
Người đàn ông nhìn cánh cửa đóng ngay trước mặt mình, chần chừ, bỗng nhiên như hạ quyết tâm, đưa tay lên muốn gõ cửa lần nữa thì bên trong có tiếng động rất nhỏ.
“Cạch” một tiếng, là tiếng khóa trái cửa.
Tay anh giơ giữa không trung, khựng một lát, cuối cùng chậm rãi thả xuống, lại lần nữa cắm vào túi quần, đầu ngón tay chạm vào vật nằm trong túi.
Anh đứng một lát mới quay người chậm rãi rời đi.
…..
Buổi sáng 8 giờ có chuyến xe lửa đi phía Nam.
7 giờ 55 phút.
Mới ra tháng giêng được vài ngày, hơn nữa sáng sớm, chuyến xe lửa rời khỏi Bắc Kinh sáng nay hành khách không nhiều lắm, trên sân ga chỉ có thưa thớt vài hành khách đang đợi tàu, đều là những người hình như đi công tác, đang nhìn về hướng đường sắt, chờ xe lửa vào trạm, chợt nhìn thấy một nhóm người đi vào ở phòng chờ, là trưởng ga đích thân đưa vào trạm, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, tất cả đều nhìn qua đó.
Một nhóm năm sáu người, có thiếu gia, cũng có tiểu thư trẻ tuổi, còn có một người đàn ông trẻ tuổi mặc quân phục, vóc dáng cao gầy, thân hình đĩnh đạc, đứng trên sân ga, nét mặt nghiêm trang lạnh lùng, khá gây chú ý.
Hành khách đang chú ý đến bên này, đúng lúc này, một hồi còi từ xa vọng tới, xe lửa tiến vào trạm, chậm rãi dừng lại. Nhân viên trên tàu mở toa xe ra, hành khách lần lượt lên tàu.
Trưởng ga ân cần dẫn đoàn người này lên toa xe ghế lô đằng trước. Tùy tùng mang hành lý lên tàu, Hạ Lan Tuyết cùng anh họ lên rồi, Tô Tuyết Chí cũng đi lên.
– Tư lệnh Hạ, mời anh lên tàu. Anh may mắn lắm đó, ngồi đúng chuyến đúng giờ vào trạm, chuyến tàu sẽ khởi hành ngay bây giờ. Tục ngữ nói, trong năm nhìn vào tháng Giêng, năm nay anh chắc chắn sẽ thuận buồm xuôi gió, liên tiếp thăng chức.
Trưởng ga đứng ở ngoài cửa toa tàu nói mấy câu chúc may mắn đưa tiễn.
Hạ Hán Chử mỉm cười, gật gật đầu, đang chuẩn bị lên tàu, bỗng nhiên, cách bên ngoài không xa, ngay lối vào sân ga, một nhân viên nhà ga chạy vào, nhìn thấy Hạ Hán Chử thì hô to:
– Tư lệnh Hạ, xin dừng bước.
Hạ Hán Chử dừng lại.
Nhân viên nhà ga chạy đến trước mặt anh:
– Vừa rồi trạm nhận được điện thoại từ Thư ký của Tổng thống gọi tới, bảo chúng tôi ngăn anh lại, nói Tổng thống hôm nay mở Hội nghị lâm thời khẩn cấp, yêu cầu Tư lệnh Hạ tạm dừng hành trình, lập tức trở về tham dự!
Tô Tuyết Chí đứng ở ngay cửa toa tàu, thấy Hạ Hán Chử quay đầu lại nhìn cô, chần chừ một giây thì đi tới.
Tô Tuyết Chí nói:
– Anh có việc thì đi làm việc đi, bọn em quay về trước là được.
Trong nhóm người đồng hành cũng có thủ hạ được huấn luyện có tố chất. Hạ Hán Chử gọi hai thủ hạ xuống, dặn dò một hồi, cuối cùng nhìn Tô Tuyết Chí, nói:
– Anh sẽ bảo Đinh Xuân Sơn đến nhà ga đón mọi người.
Tô Tuyết Chí gật gật đầu, đi vào trong ghế lô, ngồi xuống.
Hạ Lan Tuyết cũng biết anh trai tạm thời có việc không đi cùng được, mở cửa sổ tàu ra, thò đầu ra ngoài, vẫy tay tạm biệt anh.
Xe lửa sắp chạy. Tô Tuyết Chí nhìn qua cửa sổ, lại thấy một nhân viên nhà ga chạy vào, gọi Hạ Hán Chử, nói là có người tên Chương Ích Cửu gọi điện thoại tới, thúc anh lập tức trở lại, bảo anh đi nghe điện.
Anh vẫn đứng trên sân ga không nhúc nhích.
Giờ xuất phát đã đến, nhân viên bảo vệ trên sân ga đang thổi còi thông báo xe lửa chuẩn bị xuất phát, nơi đầu tàu cũng có tiếng còi tàu vang lên.
Dưới sức kéo của hơi nước, trung tâm bánh xe chậm rãi quay vòng, kéo bánh sắt màu đen của xe lửa, chậm rãi đi về phía trước, thân tàu theo đó rung lên nhè nhẹ.
Xe lửa sắp chạy rồi.
Đột nhiên, Tô Tuyết Chí thấy Hạ Hán Chử cất bước, đuổi theo toa xe của mình.
Tim cô nảy lên thật mạnh, không kịp nghĩ gì cả, theo bản năng đứng bật dậy, chạy ra ghế lô, chạy thẳng tới cửa ra vào của toa tàu, đã thấy anh nhanh nhẹn lao theo lên xe lửa đang di chuyển về phía trước, chạy về hướng mình.
Hai người gặp nhau ở lối đi.
Nhân viên trên tàu đang chuẩn bị đóng cửa lại, bỗng nhiên thấy anh bám vào cửa tàu đi lên thì không dám thúc giục, đứng chờ một bên.
Tô Tuyết Chí thấy anh một tay lấy một cái hộp vuông nhỏ trong túi quần ra, tay kia kéo bàn tay cô, đặt chiếc hộp còn mang theo nhiệt độ cơ thể anh vào lòng bàn tay cô, thấp giọng nói thật nhanh:
– Anh đúng là cầm thú cũng không bằng. Nếu em không tha thứ cho anh, có thể ném nó đi.
Nói xong, anh lập tức chạy về phía cửa toa, ngay trước một khắc xe lửa sắp rời khỏi sân ga, nhảy xuống.
Tô Tuyết Chí kịp phản ứng, đuổi theo tới cửa toa xe, bám lấy một thanh cửa, thò người ra, nỗ lực nhìn ra ngoài, thấy anh đã xoay người, dọc theo sân ga, đi nhanh vào trong.
Xe lửa hoàn toàn ra khỏi sân ga, bỏ lại bóng dáng kia lại phía sau, rất nhanh, biến mất trong tầm mắt.
– Tiên sinh! Tiên sinh! Như vậy rất nguy hiểm! Anh mau vào trong đi, tôi cần phải đóng cửa!
Nhân viên nhà ga vô cùng khẩn trương, không ngừng nhắc nhở cô.
Theo tốc độ càng lúc càng nhanh của xe lửa, gió phần phật từ cửa toa tràn vào trong, thổi tung mái tóc ngắn của Tô Tuyết Chí.
Cô chậm rãi lùi lại, tay cầm món đồ mà một khắc cuối cùng anh đưa, trở lại ghế lô, ngồi trở lại.
Trái tim vẫn còn đập thình thịch, gần như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Hết chương 116