Người có thân phận như Liên Liễu Xương đột tử tại Nhiệt Hà, tin tức này dĩ nhiên không thể che giấu được, tin về người chết đã lan truyền rất nhanh, Thượng Nghĩa Bằng công khai thừa nhận việc mình làm, với lý do Liên Liễu Xương có hành vi câu kết với thế lực nước ngoài, chia rẽ mình với đồng ưu, y không muốn câu kết với kẻ ô hợp, gặp phải uy hiếp, lập tức mạo hiểm diệt trừ kẻ gian.
Đây là thông tin lớn thu hút nhiều sự chú ý nhất trong những ngày cuối năm, được cả nước quan tâm đến, dư luận lên tiếng ủng hộ Thượng Nghĩa Bằng, cho rằng đó là hành vi yêu nước. Tổng thống nhận được điện báo nhận tội của Thượng Nghĩa Bằng, chẳng những không trách tội mà ngược lại còn khen thưởng. Bộ Tài chính trong tình huống ngân sách eo hẹp nhưng vẫn cố gắng hết sức điều động kinh phí và được xử lý đặc biệt, chỉ trong mấy ngày đã nhanh chóng phân bổ mười vạn nguyên quân phí, tuy như muối bỏ biển, nhưng cũng được xem như một sự khẳng định chính thức đối với hành vi trừ gian của Thượng Nghĩa Bằng.
Tính chất sự kiện nhanh chóng được lấn át, Quan Tây cũng loạn thành một nồi cháo, các lực lượng khác nhau không ai phục ai, kẻ yếu thì tự lập một phương quan sát thế cục, kẻ binh hùng tướng mạnh thì ngay ngày hôm sau khi tin tức về cái chết của Liên Liễu Xương lan truyền ra ngoài thì đã tranh nhau tranh đoạt địa bàn của gã, hỗn chiến lẫn nhau, gây chú ý tứ phương, ảnh hưởng vô cùng ác liệt.
Năm mới đi qua còn chưa được mấy ngày, bánh trôi của tết Nguyên Tiêu còn chưa được ăn, Tổng thống lại nhận được tin tức, hai thế lực lớn nhất dưới thời Liên Liễu Xương là Mã Quan Sinh chiếm cứ Tây Bắc Bình Lương và Trần Tam Nguyên chiếm cứ phía Nam Hưng Yên phủ, hai bên vì tranh đoạt mảnh đất trung tâm Quan Tây mà giằng co lẫn nhau, hỏa pháo mấy ngày liền, chẳng những gây thương vong cho dân chúng, hôm qua còn ngộ thương vài kiều dân thương hội nước Anh không kịp rút lui, trong đó có một người bị thương nặng đã chết. Công sứ Anh vừa hoảng sợ vừa phẫn nộ, liên hợp với công sứ của mấy nước còn lại tổ chức biểu tình nghiêm trọng, yêu cầu bồi thường và đồng thời cũng mau chóng bình ổn biến cố, bảo vệ lợi ích của kiều dân địa phương. Tổng thống nhận được tin tức cùng vô cùng phẫn nộ, ứng phó với người nước ngoài xong, sáng nay lập tức triệu tập mở hội nghị khẩn cấp, thương thảo đối sách.
Lúc Hạ Hán Chử tới nơi, Hội nghị lâm thời này được tổ chức tại văn phòng Tổng thống phủ, mọi người đã đến đông đủ, chỉ chờ một mình anh. Anh cúi chào mọi người, xin lỗi vì sự đến muộn của mình.
Tổng thống gật gật đầu, ra hiệu cho anh ngồi xuống. Hạ Hán Chử lựa chọn vị trí ở cuối nhất ngồi xuống, nhìn thoáng qua, nhìn thấy ngoài Chương Ích Cửu cùng với một vài nhân viên cơ yếu của Tổng thống phủ thì những người còn lại đều thuộc Bộ tổng Tham mưu, Quân bộ và Tướng quân phủ.
Đúng như Chương Ích Cửu đã nói với anh trong điện thoại, đây là một Hội nghị quân sự lâm thời.
Tổng thống đi thẳng vào vấn đề, thông báo tình hình Quan Tây, hỏi mọi người đối sách như nào. Vương Hiếu Khôn cùng Lục Hoành Đạt không phát biểu, những người còn lại thì thảo luận sôi nổi, có mắng chửi Quan Tây không phải người, cũng có người ám chỉ Thượng Nghĩa Bằng mua danh chuộc tiếng gây rắc rối. Một vị thứ thưởng Bộ tham mưu thường ngày có quan hệ xã giao rất thân thiết với Lục Hoành Đạt cười lạnh nói:
– Hay cho Thượng Nghĩa Bằng, giết người được tiền, còn giành được thanh danh, giờ cả nước đều biết y là anh hùng. Gây ra hỗn loạn lớn như thế, y nên đi thu dọn mới đúng. Tổng trưởng Vương, y là bộ hạ cũ của ông, ông có gì nói không?
Vương hiếu Khôn gần đây sức khỏe không tốt, thần sắc mệt mỏi, hai mắt vô thần, cả người nhìn già đi rất nhiều, xua xua tay:
– Thôi, đừng làm tôi khó xử mà. Thượng Nghĩa Bằng đã tự lập một phương rồi. Khách sáo mà nói, gặp mặt gọi tôi một tiếng Lão Tư lệnh, không khách sáo, tôi còn phải kính y nữa. Lời tôi nói thì có tác dụng gì.
Thứ trưởng Quân bộ nói tiếp:
– Thượng Nghĩa Bằng cáo già xảo quyệt, y ở phía đông, cách xa Quan Tây, dù y có mở miệng đồng ý, đến lúc đó giằng co qua lại, điều quân đội tới chỉ sợ phải mất nửa năm, Tổng trưởng Vương đúng là có lòng mà lực không đủ thật.
Mọi người nhìn nhau, chuyển đề tài, bắt đầu từng người hiến kế, nói liên quan đến loạn Quan Tây, ai nấy đều hận không thể lập tức phái quân đội đến đó bình định, nhưng vừa nhắc đến sẽ do ai xuất binh thì tất cả đều câm nín.
Xuất binh đánh giặc, phải có lợi lộc. Trận chiến này, dù là đánh thắng, cả nước đều theo dõi sát sao, mình là một hòa thượng ngoại lai, cũng không thể nào chiếm miếu được, chẳng được lợi ích gì, còn phải tốn quân lương, cộng thêm việc sẽ phải mất nhân sự, ai mà chịu làm đây.
Thảo luận một lúc lâu không có kết quả, Chương Ích Cửu hắng giọng, nói:
– Tôi xin mạn phép nói một câu. Cục diện hòa bình hiện nay, Tổng thống duy trì không hề dễ dàng, không thể bị sụp đổ được, hao tài tốn của không nói, sợ rằng bọn đạo chích địa phương thừa cơ quấy rối, đến lúc đó sợ rằng nơi nơi đều loạn. Theo tôi thấy, đánh hay không chưa nói, nhưng sao không phái đặc sứ qua đó, truyền đạt thượng lệnh của Tổng thống, dẹp yên địa phương, bình định cục diện trước. Nếu có thể bình ổn loạn cục, chẳng phải còn tốt hơn là lao sư động chúng? Một khi đánh thật, cục diện rốt cuộc như nào, phải kéo dài bao lâu, tôi sợ rằng các vị ngồi đây không một ai có thể biết được.
Anh ta vừa nói xong, vài tướng quân của Tướng quân phủ gật đầu tán thành.
Nếu Chương Ích Cửu đã lên tiếng như thế, vậy chính là ý đồ thật sự của Tổng thống khi mở hội nghị hôm nay rồi, dĩ nhiên không một ai phản đối. Lại thấy trong hội nghị hôm nay Hạ Hán Chử vốn không có tư cách tham dự lại được đặc cách tham gia, hiển nhiên, người đảm nhiệm vai trò đặc sứ này đã được chọn rồi.
Mọi người hiểu rõ, lại lần nữa đồng loạt nhìn về phía anh.
Chương Ích Cửu tiếp tục nói:
– Tôi với Yên Kiều tuy qua lại không nhiều, nhưng mấy năm nay cũng tận mắt chứng kiến cậu ấy làm được không ít việc. Cậu ấy tuy trẻ tuổi, nhưng bất kể kiến thức, uy vọng, ứng biến, hay là năng lực, đều khiến tôi vô cùng khâm phục. Lần này đảm nhiệm đặc sứ Quan Tây, gách vác trách nhiệm rất lớn, cần có sự cam đảm ứng biến siêu phàm mới đảm nhiệm được. Tôi ủng hộ đề cử Yên Kiều.
Lục Hoành Đạt lộ vẻ hơi do dự, nhưng chung quy cũng không lên tiếng. Vương Hiếu Khôn hai mắt khép hờ, nhìn như đã ngủ gật trong cuộc họp rồi.
Tổng thống thì thầm thảo luận với vài vị tướng quân ngồi bên cạnh ông ta, sau đó nhìn mọi người một vòng, hỏi có ai có đề cử nào khác không. Thấy không ai trả lời, gật đầu nói:
– Vậy thì quyết định như thế đi.
Ông ta đứng lên, nhìn Hạ Hán Chử.
– Yên Kiều, tôi ủy nhiệm cậu làm đặc sứ Tổng thống, thay tôi đi một chuyến, mau chóng giải quyết sự việc. Giấy tờ ủy nhiệm lát sẽ phát, cậu lập tức chấp hành ngay.
Hạ Hán Chử cũng nhanh chóng đứng dậy, tuân lệnh.
Nghi thức trao quyền và thụ kiếm ngắn gọn thực hiện xong, Tổng thống lại triệu tập riêng Hạ Hán Chử, động viên khích lệ anh, nói đây là lần đầu tiên anh đảm nhiệm vị trí quan trọng, cố gắng gánh vác trọng trách, cả nước đều đang chú ý, tin rằng anh sẽ không làm mình thất vọng. Hạ Hán Chử lại lần nữa cúi chào, đáp lại, anh cảm ơn sự tín nhiệm và bồi dưỡng của Tổng thống, sẽ dốc hết sức mình hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Chỉ là một đặc sứ chỉ có cái danh, dĩ nhiên không làm được bất cứ chuyện gì. Để tạo áp lực cho các phe phái Quan Tâm hiệp trợ đặc sứ, dựa trên nguyên tắc điều động quân đội gần đó, Tổng thống hạ lệnh triệu tập mấy quân đội trực thuộc chung quanh Quan Tây, tạo thành một quân đội liên hợp, trong trường hợp cần thiết dùng võ lực tạo áp lực, đánh hoặc không đánh, tất cả đều do Hạ Hán Chử toàn quyền chỉ huy.
Vốn là nội bộ chuyện, đột nhiên thăng cấp thành nhân viên ngoại giao, thời gian còn lại của ngày hôm nay, Hạ Hán Chử bận đến không có thời gian rảnh rỗi, tổ chức các thành viên của đoàn đặc sứ, sắp xếp lộ tuyến đi ra ngoài. Chuẩn bị xong xuôi, ngay đêm khuya muộn, anh lên chuyến tàu được đặc biệt sắp xếp cho chuyến đi này của anh, ra khỏi Bắc Kinh đi Quan Tây.
Trong mưa rền gió dữ, dưới phòng chờ, đèn đuốc thông suốt, trên sân ga vào đêm khuya, không có hành khách bình thường, chỉ có hơn trăm binh lính ngũ trang chỉnh tề đang chờ đợi. Đoàn xe vừa đi vào, binh lính theo thứ tự lên xe lửa. Chương Ích Cửu thay mặt Tổng thống, Vương Hiếu Khôn phái Đồng Quốc Phong, cùng một số thành viên khác tất cả đều đến trạm xe lửa tiễn Hạ Hán Chử.
Chương Ích Cửu chúc mừng anh, nói tạm biệt, nói chờ anh chiến thắng trở về, sự thăng tiến đang chờ anh, nếu làm xong chuyện này thì đây là cơ hội để gia tăng uy tín, là cơ hội mà Tổng thống trao cho, anh phải nắm cho chắc.
Đồng Quốc Phong trước đó đã âm thầm gặp anh, phân tích tình hình mấy chi quân đội phụ cận Quan Tây được điều động thuyên chuyển cho anh.
Gọi là quân đội liên hợp, trên thực tế chính là quân đội không chính hiệu tụ tập do ba phương cấu thành mà thôi. Một phương là thuộc Phan Bưu bộ trú đóng ở Nhuế Thành, nghe nói đại bộ phận là binh thuốc phiện, sức chiến đấu như nào có thể nghĩ. Một phương là Thái Trung Quý ở Giải Châu, lực lượng huy động cũng tạm được, nhưng vị Thái Trung Quý này với nhà họ Liêu Thiên Thành có muôn vàn quan hệ, Đồng Quốc Phong chuyển lời của Vương Hiếu Khôn, nói Hạ Hán Chử cần phải lưu ý nhiều vào. Phương thứ ba duy nhất có thể dùng là nhóm nhân mã thuộc Phùng Quốc Bang đến từ Xuyên Bắc Thái Bình.
Phùng Quốc Bang có giao tình cùng với Trần Tam Nguyên – một phe phái Quan Tây, trước đây cũng có lui tới với Vương Hiếu Khôn, hẳn là có thể đề bạt.
Ba đội quân này dựa theo mệnh lệnh chắc chắn là lập tức triệu tập ngay, trong vòng ba ngày sẽ phải tới huyện Phượng Hoàng phụ cận Quan Tây khẩu để tập hợp, chờ đặc sứ Tổng thống đến.
Nên nói đã nói xong, còn lại, chỉ là những câu xã giao.
Hạ Hán Chử đi lên ghế lô đã mở sẵn cửa cho anh, hai đội binh lính đeo súng chạy tới hai bên cửa, đợi anh lên xe.
Đám Đồng Quốc Phong và Chương Ích Cửu bắt tay anh, chúc anh chiến thắng trở về.
Chương Ích Cửu cười nói:
– Thời gian khẩn cấp, hôm nay không thể mở tiệc đưa tiễn Yên Kiều được, anh xin khất nợ chú trước, đợi chú quay về, anh sẽ mở tiệc chúc mừng chú chiến thắng sau nhé.
Hạ Hán Chử cười cảm ơn, bắt tay xong, cũng vẫy tay tạm biệt với những người đứng trên sân ga tiễn mình, vừa quay người, nụ cười trên mặt anh biến mất.
Trong lòng anh quá rõ ràng.
Tổng thống cần dùng cái giá thấp nhất để bình định loạn Quan Tây. Nhiệm kỳ của ông ta đã làm được một nửa, sắp hết khóa rồi. Với thủ đoạn và lực lượng của mình, đương nhiên ông ta không dễ dàng trao quyền, ông ta muốn bảo đảm tiếp tục kế nhiệm. Thậm chí có lời đồn, Tổng thống có ý định hoạch định chế độ chức vụ trọn đời. Ông ta cần trong thời điểm này duy trì được đại cục ổn định mà ông ta đã xây dựng nên, chứng minh năng lực thống trị của mình.
Chính trong cục diện này, được Vương Hiếu Khôn – người được các phe phái coi là nhân vật số hai hiện tại đang gặp phải áp lực lớn chưa từng có. Vương Hiếu Khôn toàn lực ủng hộ anh, mục đích là để có được sự bảo đảm của mình, thậm chí là mở rộng lực ảnh hưởng.
Hạ Hán Chử có một dự cảm, Vương Hiếu Khô đang ứng biến lấy lui làm tiến.
Ám sát Liên Liễu Xơơng, Hạ Hán Chử đã lường trước điều này giống như một bước phản ứng dây chuyền, chỉ là tới nhanh đến như vậy, vẫn nằm ngoài dự kiến của anh.
Chuyến đi này, anh chỉ có thể thành công, không thể thất bại.
Nhưng, nói vậy cũng quá nực cười.
Nào có lần nào cho phép anh có cơ hội thất bại đâu cơ chứ?
Từ sau khi Hạ gia bị diệt môn, trong con đường trưởng thành của anh, anh cần phải cẩn thận chặt chẽ, thận trọng từng bước. Có câu “Tiền hiền đa vãn đạt, mạc phạ tấn sương xâm”, “Đông ngung ký thệ, tang du phi vãn”, những điều này cách anh vô cùng xa xôi.
Anh không có cơ hội sửa sai.
Từ lúc mười tuổi đến nay, trong mười năm qua, việc duy nhất anh làm mà không mất đi lý trí, đó là…
Hạ Hán Chử đứng trước chân đạp ở toa xe, quay đầu lại, nhìn bầu trời đêm nơi tòa thành phía xa xa kia.
Hiện tại anh vô cùng hối hận, hối hận đêm hôm trước mình không kiểm soát được bản thân mà cãi cọ với cô, khiến cho cô không vui.
Đêm giao thừa đó, một mình cô lái xe mất năm giờ đồng hồ, từ một toà thành đuổi tới một tòa thành khác, tới để thực hiện lời hẹn với anh.
Vì anh mà làm đến như thế, anh còn mong ước điều gì nữa? Trước đó hai người không phải đã nói rõ ràng rồi đó sao?
Anh không thể đảm bảo tương lai với cô, cô cũng không cần anh chịu trách nhiệm.
Chỉ là một đoạn tình cảm bất cứ lúc nào cũng có thể chấm dứt mà thôi.
Nếu anh đủ lý trí, lúc ấy anh nên cự tuyệt. Cô không phải dạng người như Đường tiểu thư, có thể gọi là tới đuổi là đi. Cô là con gái họ Tô. Cứ vậy mà chiếm hữu cô, làm anh có cảm giác tội lỗi.
Nhưng anh đã hoàn toàn đánh mất lý trí – thực ra với cô, nếu anh còn đủ lý trí mà nói, thì ngay từ đầu anh sẽ không theo đuổi cô, tới gần bên cô.
Chỉ trong mấy ngày đêm ngắn ngủi da thịt thân mật, không ngờ anh lại nổi lên lòng tham, được voi lại đòi tiên. Anh hoàn toàn tin tưởng những gì cô đã nói với em gái mình mà anh đã nghe được ở trong phòng tắm. Những hành động và lòng dũng cảm phi thường trước đó của cô đã chứng minh cho anh thấy rằng cô là một cô gái độc nhất vô nhị. Những gì cô nói là những gì cô nghĩ.
Anh cố sức để chịu đựng, nên lúc ấy không bước ra để cắt ngang.
Anh bất mãn, mất mát.
Anh không muốn chấp nhận một hiện thực như vậy, một ngày nào đó trong tương lai, có lẽ vì sự đánh mất của người đàn ông tên Hạ Hán Chử, có lẽ vì sự thay lòng của cô gái tên Tô Tuyết Chí, cô sẽ không thuộc về mình nữa. Cô sẽ thích một người đàn ông khác, nằm trong lòng người đàn ông khác, làm những chuyện như đã làm cùng mình. Ý nghĩ này khiến cho anh vô cùng ghen ghét, trong lòng như bị rắn độc cắn. Sau khi cãi cọ và tức giận đuổi cô đi, anh lại không kìm được mà lại đi đưa cô trở về.
Anh muốn cởi bỏ lớp quần áo ngăn cách anh vừa cô, để phần cứng rắn nhất của mình vùi sâu vào nơi mềm mại ẩm ướt nhất của cô, thật sự hài hòa mà không có trở ngại gì. Anh muốn cảm thụ độ ấm và sự mềm mại từ nơi cô, hoàn toàn mà chiếm hữu cô.
Sau khi bị cô dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, anh liền tỉnh táo. Anh đã vi phạm giao ước ở bên nhau của hai người trong đêm giao thừa, làm một chuyện ngu ngốc hoàn toàn đánh mất lý trí.
Anh không còn mặt mũi nào mà đối mặt với cô, nhưng anh không quên, cô nhẹ nhàng hỏi anh, lẽ nào anh sẽ cầu hôn với em ngay lúc này hay sao.
Anh muốn nói với cô, anh sẽ không. Bởi vì anh không đủ tư cách.
Nhưng, nếu anh có thể nói, anh rất sẵn lòng.
– Uuu…..
Nơi đầu tàu vang lên còi tàu trầm thấp, âm thanh uy nghiêm, làm cho sân ga dưới chân cũng theo đó mà rung lên.
Hạ Hán Chử thu ánh mắt, bước lên thùng xe.
……
Nửa đêm. Tô Tuyết Chí ban ngày trở lại Thiên Thành vẫn rất tỉnh táo, không hề buồn ngủ.
Anh họ ở phòng bên đã ngáy vang như sấm từ lâu rồi, cách một bức tường vẫn có thể nghe được tiếng ngáy của anh ta.
Tô Tuyết Chí dựa vào đầu giường, ngọn đèn ở đầu giường mờ nhạt, chăm chú lật lên lật xuống chiếc nhẫn trong tay.
Chiếc nhẫn tròn bằng vàng có kiểu dáng rất đơn giản, điểm khác biệt duy nhất là mặt trong chiếc nhẫn có khắc dòng chữ triện rất nhỏ, cẩn thận nhận rõ, Hán Chử trân trọng.
Sáng sớm hôm qua anh đi ra ngoài, là đặt làm chiếc nhẫn này ư?
Cả một ngày từ lúc anh vội vã nhảy lên tàu đưa cho cô vật này cho đến khi cô đến nơi và xuống xe lửa, tâm tình của cô vô cùng rối loạn.
Giờ phút này, đêm khuya tĩnh lặng, cô nhìn chiếc nhẫn, hồi tưởng lại đêm giao thừa cô bôn ba một mình đi trên đường kia, khi cô tới thực hiện lời hứa của mình, là lúc hai người tới bước cuối cùng, anh lui bước và thẳng thắn với cô.
Sự hiểu biết của cô với anh không nhiều lắm, nhưng cô biết, anh có kẻ thù rất lớn mạnh, anh có dã tâm hướng về phía trước. Anh không phải người tốt mang ý nghĩa bình thường. Anh thân hãm trong lốc xoáy, như chính anh đã nói, thân vùi sâu trong bùn lầy, âm mưu, giết người, hai tay anh nhuốm đầy máu tanh. Anh từng vô tình mà chê cười sao trời của cô, anh cũng sẽ không chút do dự mà giúp cô phanh phui những điều đen tối đằng sau xưởng sản xuất thuốc không mang lại nhiều lợi ích cho anh. Anh đối với người khác vô tình, đối với bản thân vô tình, hoàn toàn không biết thương xót gì cả, cứ như đó chỉ là thể xác cho một khối linh hồn cư trú tạm mà thôi. Nhưng đồng thời, anh lại là một người anh trai vô cùng dịu dàng, một “cậu họ” sẵn sàng giữ kín bí mật của cô một cách vô điều kiện.
Một người đàn ông tràn ngập mâu thuẫn như thế lại có sức hấp dẫn trí mạng, làm cho cô sau khi ý thức được mình thích anh, đã không màng tất cả mà chạy về phía anh.
Vào khoảnh khắc của đêm đó, cô cảm nhận được rất rõ khát vọng tột độ của anh với mình, nhưng anh lại nao núng, lùi bước trước sự đồng ý hoàn toàn của cô.
Tô Tuyết Chí thật sự đã bị sự kiềm chế và lùi bước của người đàn ông này làm cho xúc động sâu sắc. Chính giây phút đó, hành động của anh đã tác động đến tình cảm của cô lớn hơn rất nhiều so với toàn bộ những săn sóc quan tâm và lời thổ lộ trước đây của anh với cô.
Cho nên, cô không chút do dự mà nói với anh, cô không cần anh phụ trách.
Đó là sự thật, cô đã rung động trước người đàn ông trẻ tuổi này rồi, không muốn bất cứ điều gì cả, chỉ muốn ở bên anh mà thôi.
Cô là người không muốn tạo áp lực cho người khác.
Bởi vì biết anh sợ tương lai, cô hy vọng anh có thể buông bỏ gánh nặng tình cảm và ý thức trách nhiệm nặng nề với cô, cùng ở bên cô, tận hưởng tình yêu nam nữ một cách thuần khiết nhất.
Thân ở trong loạn thế như thế, lại đứng trên cơn lốc xoáy, nếu tương lai của anh thật sự như lời anh nói, không có lực để khống chế, vậy đã định sẵn giữa cô và anh không có kết quả. Ví dụ như, anh sẽ đúng như anh đã lo lắng, chết ngoài ý muốn, chẳng hạn, anh sẽ phải dời xa cô, cô nghĩ mình sẽ rất đau khổ, nhưng cũng sẽ chuẩn bị tinh thần.
Theo duyên mà ở bên nhau, tùy duyên mà rời xa nhau, cô cho rằng anh cũng đồng ý như thế.
Cho nên, cuộc cãi vã và mâu thuẫn xảy ra vào đêm hôm đó thật sự là không giải thích được.
Cô không ngờ rằng, câu nói bình thường mà cô dùng để đối phó với anh lại khiến anh lo lắng như thế, sau đêm đó, lại dùng phương thức như vậy để trả lời cô.
Anh từng đi du học nước ngoài, chắc chắn là biết tặng nhẫn sẽ có ý nghĩa gì đối với tình yêu nam nữ.
Rốt cuộc bắt đầu từ khi nào anh lại đột nhiên có ý nghĩ muốn cầu hôn cô?
Cô đương nhiên là thích anh, thích đến vô cùng. Tô Tuyết Chí cảm thấy mình đã bị người đàn ông này làm cho si mê đến thần hồn điên đảo, nếu không cô sẽ không có hành động điên cuồng trong đêm khuya lái xe năm giờ đồng hồ để đến gặp anh.
Nhưng mà quá nhanh, tất cả thật sự quá nhanh.
Sau khi nghe chỉ dẫn từ nội tâm, là chạy về phía anh, trở thành người yêu của anh, hiện tại, đối mặt với chiếc nhẫn anh trao, có phải cô chỉ cần làm thêm một bước nữa, là trao hết toàn bộ thân thể và trái tim mình cho anh phải không?
Tô Tuyết Chí nhìn chiếc nhẫn khiến cho cô bất ngờ và ngỡ ngàng, tự hỏi bản thân.
Buổi sáng nhìn anh có vẻ như là có chuyện rất quan trọng, không biết khi nào sẽ quay về Thiên Thành đây. Chờ anh về rồi, anh có tới tìm cô luôn không?
Giờ anh đang ở đâu, đang làm gì?
Chỗ cô đang ở không có điện thoại, nhỡ anh tìm cô, không liên lạc được thì làm sao đây.
Cô có cần nộp đơn đăng ký yêu cầu trang bị điện thoại không?
Cô nhắm mắt lại, dựa vào đầu giường, đầu ngón tay vuốt ve chiếc nhẫn, cảm nhận được vết lõm dòng chữ trên chiếc nhẫn để lại, sau đó chậm rãi đeo nó vào ngón áp út tay trái, rất vừa vặn.
Cô đang suy nghĩ lung tung, đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Cô xác định, là có người nửa đêm tới gõ cửa.
Là Hạ Hán Chử ư?
Tô Tuyết Chí mở to mắt, không ngờ lại rất căng thẳng, tim đập thình thịch, cuống quýt xốc chăn lên nhảy xuống giường, xỏ vội giày, khoác vội chiếc áo khoác, vội vã chạy ra khỏi phòng, băng qua đình viện, chạy ra cổng ngoài.
Cô đang định mở cổng, mượn ánh trăng tháng 11 mờ ảo, thấy chiếc nhẫn còn ở trên tay, liền tháo xuống, miết trong lòng bàn tay, lấy lại bình tĩnh, sau đó mới chậm rãi mở cổng ra.
Bên ngoài đứng một người.
Là Đinh Xuân Sơn.
Ở đầu hẻm, có ánh đèn ô tô hắt ra, hình như đang đợi anh ta.
Tim Tô Tuyết Chí đập mạnh.
– Tô thiếu gia, xin lỗi vì muộn thế này còn làm phiền cậu. Là như này, Tư lệnh nhờ tôi chuyển lời tới cậu, anh ấy phải đi ngay trong đêm đến Quan Tây, tạm thời không về Thiên Thành, bảo tôi nói với cậu một tiếng.
Đinh Xuân Sơn tự thấy lời dặn dò này của cấp trên rất không bình thường, rất khó hiểu, nhưng cũng chỉ có thể làm theo mà thôi.
Anh ta nói xong, gật gật đầu, định đi.
Tô Tuyết Chí gọi anh ta lại.
– Là phải chiến đấu đúng không?
Đinh Xuân Sơn do dự, nói:
– Gần như thế. Sự việc cấp bách, Tư lệnh vừa mới lên xe lửa Bắc Kinh đi rồi, tôi cũng phải đi đây, đến bên đó để hội hợp với anh ấy.
Tô Tuyết Chí tim thắt lại, thoáng ngập ngừng:
– Cậu họ có lời nào nữa không?
Đinh Xuân Sơn nhìn vị thiếu gia nhà họ Tô đang quấn chặt áo khoác vào người, lắc đầu:
– Không có. Tô thiếu gia đi nghỉ đi, không quấy rầy cậu nữa.
Nói xong, lại định đi.
– Trưởng phòng Đinh!
Anh ta đi được vài bước, lại nghe vị thiếu gia nhà họ Tô gọi mình, liền dừng lại, quay đầu lại.
– Làm phiền anh, khi gặp Tư lệnh Hạ, giúp tôi chuyển một câu, vật tôi đã nhận rồi, sẽ giữ gìn cẩn thận.
Cô dừng một chút.
– Hy vọng cậu họ sớm ngày trở về, tôi muốn được trực tiếp nghe những lời mà cậu họ muốn nói với tôi.
Trong lòng Đinh Xuân Sơn càng cảm thấy kỳ lạ, lại nhìn gương mặt trắng tinh và dịu dàng dưới ánh trăng sau cánh cổng, gật đầu:
– Được, tôi sẽ chuyển lời của cậu tới Tư lệnh.
Tô Tuyết Chí nhìn anh ta đi vội vã, bóng dáng mau chóng biến mất ở đầu hẻm, rất nhanh, ô tô cũng lái đi, chung quanh lại lâm vào yên tĩnh.
Cô đóng cổng, mở lòng bàn tay ra, nhìn chiếc nhẫn tỏa ánh sáng dịu nhẹ dưới ánh trăng, sau đó siết chặt lấy, chậm rãi đi vào.
Hết chương 117