Sính Kiêu

Chương 144: Chương 144




Địa điểm ngoại ô phía tây ban đầu là do vị đại thần quân cơ tiền Thanh đích thân lựa chọn, mục đích là để nghiên cứu bắt chước một số vũ khí tiên tiến của phương Tây có áp đặt các hạn chế công nghệ vào thời điểm đó nhằm tăng cường sức mạnh quân sự trong nước. Vì tính chất cơ mật, vị trí lựa chọn xa xôi, nên các nhà máy, công trình đều được quy hoạch và xây dựng cẩn thận.

Thời cuộc rung chuyển, hoàng triều cũ từ lâu đã tan thành mây khói, bị cuốn vào đống giấy cũ của lịch sử một cách tàn nhẫn, hùng tâm tráng chí của vị đại thần năm xưa cũng trôi theo dòng nước, nhưng nơi này vẫn còn đó. Do giao thông đi lại bất tiện nên nó đã bị bỏ hoang nhiều năm và không ai đoái hoài đến.

Xe chạy đến vùng ngoại ô phía Tây, sau khi đi qua một đoạn chân đồi được bao quanh bởi các biệt thự khác nhau, rẽ một cái, trước mặt hiện ra một con đường núi đá xanh.

Năm đó yêu cầu xe ngựa đi qua nên đã trải đá, cho nên so với đường núi bình thường, con đường trước mặt đương nhiên rộng hơn, nhưng xe hơi vẫn không vào được.

Đinh Xuân Sơn đỗ xe lại, giới thiệu, dọc theo con đường này đi vào tầm hai ba dặm là đến nơi.

Tô Tuyết Chí cùng Hạ Hán Chử xuống xe, mấy người đi bộ vào trong.

Sau nhiều năm bị bỏ hoang, con đường giờ cỏ dại mọc um tùm, càng đi vào đường càng gồ ghề.

Đi được khoảng nửa đường thì gặp con suối trước mặt. Cây cầu đá nom mặt cầu có vẻ rộng và bằng phẳng trên con suối kia giờ đã không còn, chỉ còn trơ lại cái khung.

Theo như Đinh Xuân Sơn giải thích, một vài năm trước, nó đã được những người dân sống gần đó phá bỏ và vận chuyển về để sửa sang lại nhà ở, hiện nay chỉ còn lại một cây cầu gỗ hẹp với bốn năm khúc gỗ tròn xếp cạnh nhau để nối hai bên bờ, hết thô sơ.

Đinh Xuân Sơn cũng xin lỗi vì chưa kịp cho người tới sửa cây cầu, chỉ có thể được dựng tạm thời theo cách này để đi qua.

Đang là mùa hè, trời vẫn còn chưa tối, ánh chiều tà lan tỏa khắp nơi, dòng suối chảy xiết, tiếng nước ù ù, mặt cầu trơn trượt.

Hạ Hán Chử đi trước, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Tô Tuyết Chí.

Cô đi lên cầu, giẫm lên một cây gỗ tròn, đi rất vững vàng. Lại đi tiếp về phía trước chừng một dặm, lờ mờ nghe thấy tiếng ầm ầm của máy phát điện, cô biết đến nơi rồi.

Mặt bằng ở đây rất lớn, tất cả đều có trước sau, có diện tích từ năm đến sáu trăm mét đến hàng trăm nghìn mét vuông. Đương nhiên, hiện tại nơi sử dùng không cần quá nhiều, chỉ cần mở phòng thí nghiệm cùng một xưởng thực nghiệm nhỏ là được rồi.

Một thời gian trước, Đinh Xuân Sơn đã cử người tới hỗ trợ, sau khi cải tạo, địa điểm được chọn hiện tại đã được đổi mới, khu làm việc và khu ở được phân chia riêng biệt, quy hoạch đã hoàn thiện, tất cả đều đang được chuyển đổi, nhân viên cũng tăng thêm so với trước khi Tô Tuyết Chí đi.

Ngoài tiến sĩ Dư ra thì hiện tại có thêm ba thành viên khác, một người là nhà hóa học họ Đoàn, là bạn từng đi du học với tiến sĩ Dư, hai người khác là kỹ sư, một người họ Hoàng, một người họ Chu, đều là người trẻ tuổi đầy nghị lực, quyết tâm muốn làm gì đó có ích cho đất nước. Họ không chỉ ký thỏa thuận không tiết lộ thông tin, mà Đinh Xuân Sơn còn cho điều tra thân phận và lý lịch kỹ càng, bảo đảm không có bất cứ vấn đề gì.

Lúc này, tiến sĩ Dư vừa kết thúc công việc trong ngày, đang chuẩn bị đến nhà ăn để ăn tối cùng đồng nghiệp thì biết được Tô Tuyết Chí đã trở về và tới đây. Anh ta rất vui mừng đi ra đón. Vừa gặp nhau anh ta nói một chút về tình hình gần đây, giới thiệu thành viên mới với Tô Tuyết Chí.

Những người kia đã nghe nói đến Tô Tuyết Chí từ chỗ tiến sĩ Dư, biết cô là người khởi xướng và chủ đạo dự án nghiên cứu này, cũng chịu trách nhiệm về nguồn vốn của dự án thì rất kính trọng cô. Gặp mặt xong, mấy người tiến sĩ Dư không có tâm trạng ăn cơm nữa mà dẫn Tô Tuyết Chí đi xem địa điểm.

Địa điểm được cải tạo đã tiến vào giai đoạn cuối, đặc biệt là phòng thí nghiệm chính, trang thiết bị về cơ bản đã được hoàn thiện, Tiến sĩ Dư đã có thể bắt đầu làm việc với các đồng nghiệp của mình rồi.

Anh ta rất phấn khích, trạng thái tinh thần anh ta khác hoàn toàn so với thời điểm lần đầu khi Tô Tuyết Chí mới quen biết anh ta, như đổi thành một người khác. Khi anh ta nghe Tô Tuyết Chí nói sản phẩm thử nghiệm cô mang đi đã phát huy tác dụng và đã chữa khỏi cho hai trường hợp, mà hai trường hợp này còn là bệnh nan y hiện nay thì vô cùng kích động, cùng với mấy thành viên đều vỗ tay hoan hô.

Tô Tuyết Chí cười nói:

– Bây giờ mới bắt đầu thôi, sau này chắc chắn sẽ còn nhiều khó khăn hơn nữa. Hơn nữa điều kiện sống ở đây tuy chưa đạt yêu cầu nhưng em tin rằng mọi thứ sẽ tốt lên. Mọi người cùng nhau hợp tác nhất định sẽ làm nên sự nghiệp.

Kỹ sư Hoàng vừa vỗ tay vừa nói:

– Tô tiên sinh khách sáo quá. Thành thật mà nói, có thể được tham gia vào dự án nghiên cứu này là may mắn lớn nhất của tôi. Cậu yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức để đáp lại sự tin tưởng của cậu và tiến sĩ Dư đã đặt vào tôi.

Đoàn tiên sinh và tiểu Chu cũng đồng lòng tỏ thái độ của mình.

Đúng vậy, điều kiện chỗ ở nơi này đơn sơ, không thể so với thành phố, nhưng được tham gia vào một dự án đầy hứa hẹn như thế này thì ai mà ngại khó. Trong lòng tất cả mọi người đều mong chờ.

Tô Tuyết Chí cảm nhận được sức mạnh mạnh mẽ từ đội ngũ mới này.

Làm việc với một đoàn đội giỏi tương đương đã thành công được một nửa, cô cảm thấy rất có lòng tin.

Tham quan xong, cô nói với tiến sĩ Dư mình còn phải quay về Thiên Thành một chuyến, sau khi tốt nghiệp xong và xử lý nốt một số công việc khác thì cô sẽ quay lại đây. Cô bảo họ đi ăn cơm, còn cô đi vào phòng phòng nghỉ dành cho khách.

Ngày hè dài này cuối cùng cũng kết thúc, hoàng hôn đã tắt ánh hào quang cuối cùng của nó, màn trời biến thành xanh đậm, trên núi đã tối xuống.

Trong phòng nghỉ lóe lên ánh sáng mờ nhạt của đèn chân không.

Vừa rồi Hạ Hán Chử không đi theo cô mà ở lại chỗ này đợi cô.

Cô đi vào, trông thấy trên bàn đặt hai hộp cơm. Anh đứng dựa vào trước cửa sổ, bóng lưng không nhúc nhích, như thể đang nhìn bóng núi mờ ảo dưới màn đêm ngoài cửa sổ, lại như đang nhập tâm suy nghĩ gì đó.

Cô lặng lẽ dừng bước, nhìn bóng lưng của anh, một lát sau đưa tay lên gõ nhẹ vào khung cửa.

Anh quay đầu lại.

Cô nở nụ cười, đi vào.

Anh cũng đi trở lại, hỏi cô thấy có ổn không.

Tô Tuyết Chí gật đầu.

– Đói chưa?

Anh chỉ vào hộp cơm trên bàn.

– Vừa nãy Đinh Xuân Sơn mang đến, là đồ ăn ở căn tin tập thể. Nếu không hợp khẩu vị của em thì chúng ta về thành…

– Không cần đâu, ăn luôn ở đây đi. Đợi lát nữa em còn có việc nói với anh.

Tô Tuyết Chí ngồi xuống, cầm lấy một hộp cơm đặt trước mặt, mở nắp ra.

Bên trong có cơm, trứng ốp lếp và đậu mầm xào.

Hạ Hán Chử thấy cô nói vậy cũng ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm.

Thức ăn vốn hơi khô, cô đói bụng, ăn hơi nhanh, không cẩn thận bị nghẹn, ngẩng lên tìm nước uống đã thấy anh đưa cốc nước tới. Cô cảm kích nhận lấy uống hai ngụm, cả người dễ chịu xuống, đặt cốc nước xuống nói cảm ơn anh.

– Em cứ ăn từ từ. Anh không giành của em đâu mà lo.

Anh thấp giọng nói. Giọng điệu nghiêm trang, nhưng lại như trêu chọc cô.

Tô Tuyết Chí nhìn anh, không nói gì, lại tiếp tục gẩy hai miếng cơm, nuốt xuống, nói:

– Anh còn nhớ buổi tối ngày đó lúc anh đưa em về trường, em từng nhắc với anh về kế hoạch của em không?

Cô chỉ dùng câu nói này làm lời dẫn, cũng không mong đợi Hạ Hán Chử sẽ nhớ nó. Dù sao thì khi đó cô tâm huyết dâng trào bật thốt ra mà thôi, huống chi lúc đó cũng chưa nói xong.

Nhưng khiến cô ngạc nhiên là anh lại lên tiếng:

– Nhớ. Lúc đó anh hỏi em là kế hoạch gì, nhưng em lại không nói cho anh biết. Là lần đó đúng không?

Tô Tuyết Chí ngỡ ngàng, lại lần nữa ngẩng lên nhìn anh.

Đôi mắt anh đen nhánh, sâu thẳm, cũng đang nhìn cô.

Cô khẽ chuyển ánh mắt đi, gật đầu.

– Đúng ạ, chính là lần đó.

– Kế hoạch mà em đang nói vào thời điểm đó, là những gì mà anh hiện đã biết, chính là nghiên cứu chế tạo và phát triển chất kháng sinh, hoặc gọi là thuốc kháng sinh, cụ thể, một trong số chúng chính là penicillin. Đây là một loại Penicillium từ tự nhiên, có tác dụng diệt vi trùng, anh đã tận mắt chứng kiến rồi, cực kỳ nổi trội nhưng lại vô hại đối với cơ thể con người. Nó là loại kháng sinh phổ rộng, có hiệu quả đối với nhiều bệnh ở giai đoạn cuối, các bệnh như nhiễm trùng huyết, viêm nội tâm mạc, viêm màng ngoài tim, viêm màng não,… đều có tác dụng rõ rệt. Nếu được sử dụng cho chấn thương, nó có thể thúc đẩy quá trình chữa lành vết thương, và tránh nhiễm trùng. Nói theo cách này, loại thuốc này cũng có ý nghĩa rất lớn đối với chiến tranh.

Anh gật đầu:

– Hiểu rồi!

Tô Tuyết Chí đẩy hộp cơm đi, đặt đũa xuống.

– Lần đó trước khi em đi Tự Phủ, em có nhờ trưởng phòng Đinh tìm địa điểm mới, ngoài cân nhắc địa điểm phải rộng rãi ra, cũng bởi vì em phát hiện ra một chuyện.

Tô Tuyết Chí nói lại chuyện đêm đó rất có thể đã có người xâm nhập vào phòng thí nghiệm, thấy cô đi vào thì đã lẻn qua cửa sổ để chạy thoát cho anh biết.

– Em không yên tâm cho nên đã có đề phòng. Trước khi đi em đã di chuyển hết các chủng khuẩn và toàn bộ số liệu thí nghiệm có liên quan đi rồi. Em đi được mấy ngày thì tòa thí nghiệm nửa đêm bị hỏa hoạn, buộc phải mở cửa phòng thí nghiệm. Hôm sau tiến sĩ Dư thu dọn lại phòng thí nghiệm phát hiện thiếu một ống đựng đĩa petri huyết thanh. Không loại trừ khả năng bị rơi mất, nhưng khả năng lớn hơn là đã bị người ta nhân hỗn loạn mà trộm đi. Nếu đúng như bị trộm đi, vậy thì càng minh chứng sự lo lắng của em.

– Có người âm thầm điều tra phòng thí nghiệm của em. Em không biết là ai, nhưng để thăm dò, ngay cả chuyện phóng hỏa cũng làm được thì đây không phải người bình thường. Cho nên em muốn nhờ anh giúp em.

Hạ Hán Chử tựa vào lưng ghế, nhìn cô.

– Em nói đi.

– Phòng thí nghiệm cần được bảo vệ an ninh ở mức độ cao nhất.

– Không vấn đề. – Anh gật đầu. – Lúc nãy anh rảnh rỗi có đi xuống dưới xem xét địa hình. Anh cũng định nói với em là bảo Đinh Xuân Sơn phái một đội binh lính thường trú, canh gác nơi này 24/24, đảm bảo cho sự nghiên cứu và sự an toàn của bọn em.

Tô Tuyết Chí gật đầu.

– Tất nhiên em không thể để anh cung cấp một nơi và thực hiện bảo vệ một cách vô ích. Loại thuốc này vô cùng có ý nghĩa đối với chiến tranh. Anh cũng biết, tương lai khi nó được sản xuất hàng loạt, để báo đáp lại, sẽ ưu tiên cho anh điều phối sử dụng.

– Rất cảm ơn em. Anh cũng rất vinh dự khi có thể cống hiến chút sức lực ít ỏi của mình cho những gì em đang làm. Giống như Rudolf đã nói, đây là một sự nghiệp vĩ đại vì lợi ích của nhân loại.

Anh nói vô cùng chân thành.

Tô Tuyết Chí đột nhiên cảm thấy như gặp được một tri kỷ. Thực tế thì cô không kìm nén được, tiếp tục bày tỏ với anh.

– Anh biết không, thực ra thì penicilin chỉ là một trong những loại thuốc kháng sinh, tuy nó có hiệu quả trị liệu rất cao, nhưng không phải vạn năng, một số người có phản ứng mẫn cảm với nó thì không thể dùng được. Chất kháng sinh là một đại gia tộc, trong đại gia tộc này, ngoài penicilin, vẫn còn nhiều loại thuốc có thể điều trị các bệnh khác đang chờ ra mắt. Trong tương lai, chúng có thể không được tạo ra trong phòng thí nghiệm của em, nhưng những gì bọn em đang làm bây giờ cung cấp một cách suy nghĩ mới cho những người trong lĩnh vực y tế. Em tin tưởng, chờ penicillin được biết đến rộng rãi, càng có nhiều chuyên gia lấy cảm hứng từ điều này và đầu tư nghiên cứu, như vậy tương lai gần, các kháng sinh còn lại sẽ lần lượt ra đời, điều này có ý nghĩa vô cùng to lớn đối với việc nâng cao khả năng điều trị bệnh của con người …

Hạ Hán Chử nhìn chăm chú cô gái trẻ đối diện, cô đang cố gắng giải thích cho anh, biểu cảm nghiêm túc, nói đến tương lai, ánh mắt sáng ngời, tinh thần phấn chấn, thần thái động lòng người kia, ánh mắt tự tin kia, làm cho trái tim anh không khỏi rung động trước cô.

Cô đang nói những gì, anh không chút mảy may cho vào đầu óc, trong đầu anh chỉ đang nghĩ đến, sao cô lại động lòng người như thế, khiến người ta say mê đến thế.

Cả đời này cùng ngồi với cô, nghe cô nói chuyện, kể cả là nói những thứ mà anh không có hứng thú chút nào, anh cũng không hề thấy chán.

– Phải, em nói rất đúng!

Anh gật đầu đúng lúc, cười thành tiếng, cổ vũ cô tiếp tục nói.

Tô Tuyết Chí giật mình, cảm nhận được anh đang tán tụng mình.

Ngay lập tức cô cảm thấy hơi xấu hổ vì sự phô trương và phù phiếm bề ngoài của mình.

Cô cũng để ý tới người đàn ông trẻ tuổi đối diện, anh đang nhìn cô, không hề chớp mắt, trong ánh mắt lộ rõ tình cảm và sự khen ngợi không chút che giấu.

Có lẽ là ánh đèn của cây đèn chân không trên đỉnh đầu quá tối, anh lại nhìn cô như thế, từ sau khi gặp nhau tại bệnh viện vào lúc chạng vạng tối, cảm giác xa lạ giữa hai người đột nhiên như được thay thế bằng một thứ gì đó mập mờ vô hình.

Cô bị anh nhìn làm cho cả người không được tự nhiên, nhịp tim cũng không ổn định, bất giác ngừng lại không nói nữa.

Trong phòng liền trở nên yên tĩnh.

Một con côn trùng đêm chẳng biết đã chui qua cửa sổ bay vào trong từ lúc nào, vây quanh ngọn đèn, không ngừng đảo quanh.

– Về đi.

Tô Tuyết Chí bỗng nhiên nói một câu, đứng lên, đi ra ngoài.

Hạ Hán Chử yên lặng đi theo sau, cùng cô tạm biệt với tiến sĩ Dư. Hai người đi trước, Đinh Xuân Sơn đi phía sau, dọc theo con đường kia đi bộ ra ngoài. Trên đường đi không ai nói gì, chỉ có tiếng các loại trùng đêm trong núi quanh quẩn bên tai.

Lại lần nữa đi đến trước cây cầu gỗ kia, cả hai cùng dừng bước, nhìn nhau.

Tô Tuyết Chí đi trước.

Nhờ ánh trăng chiếu sáng, lại có kinh nghiệm lúc tới, cô giẫm lên gỗ tròn, ban đầu khá thuận lợi, không ngờ lúc sắp đến đầu bên kia, đế giày cọ phải khối rêu ẩm ướt, trượt chân, cả người nghiêng đi, đúng lúc này một cánh tay từ phía sau kịp thời đưa tới bắt lấy tay cô.

– Cẩn thận!

Mượn lực đỡ từ anh, Tô Tuyết Chí giữ thăng bằng chân, bước xuống cầu.

Anh bước xuống cầu cùng cô, nhưng không buông tay mà vẫn cầm lấy tay cô.

Tô Tuyết Chí cố giãy ra nhưng anh cầm rất chặt.

Đinh Xuân Sơn chưa qua cầu, đứng bên kia cầu, mặt quay đi, nhìn bóng cây bên đường, như là nơi đó có thứ gì đó thu hút anh ta.

Cô đè thấp giọng:

– Anh buông tay ra.

Mấy tháng trước, khi cô còn đang rơi vào trong tình yêu cuồng nhiệt nồng nàn, thì anh lại lấy danh nghĩa muốn tốt cho cô, tự tay đẩy cô rời khỏi anh để đi báo thù.

Ngoài sự cảm động chấp nhận sự sắp đặt của anh, cũng để anh yên tâm đi làm việc, cô không hề trách anh nửa phần.

Bởi vì anh thật sự nghĩ cho cô, muốn tốt cho cô.

Hiện tại anh trở về, lại một lần nữa dụ dỗ cô.

– Quay về biệt thự nhé. Anh có lời muốn nói với em.

Anh trầm thấp nói.

Tô Tuyết Chí nhìn khuôn mặt của đàn ông này dưới ánh trăng đầy chăm chú, một lát sau, cụp mắt xuống, tiếp tục bước đi.

Đinh Xuân Sơn rốt cục qua cầu, giữ khoảng cách xa.

Mấy người đi hết quãng đường phải đi bộ, trở lại chỗ xe, lên xe.

– Đi biệt thự.

Hạ Hán Chử lên tiếng.

Xe ô tô phóng nhanh đến biệt thự mà hai người đã ở bên nhau mấy ngày đêm, người gác cổng Lỗ Nhị thấy là Hạ Hán Chử thì mừng rỡ ra mở cổng.

Hạ Hán Chử xuống xe, đứng ở cổng trò chuyện với Lỗ Nhị tai càng ngày càng nghễnh ngãng, hỏi sức khỏe ông ta gần đây thế nào.

Tô Tuyết Chí bỏ mặc anh đi thẳng vào trong. Cô băng qua hành lang lát đá cuội trong đình viện, đi đến trước cửa phòng, đẩy ra, đi vào.

Không có người ở, trong phòng dĩ nhiên không bật đèn. Mới đi vào, trước mắt là một màu đen kịt.

Cô đứng sau cánh cửa dựa vào trí nhớ đưa tay lên lần mò tìm công tắc điện bên tường.

Cô tìm một hồi, cuối cùng đầu ngón tay chạm vào vật kim loại đang rủ xuống với bề mặt nhẵn. Đang định kéo xuống, bỗng nhiên, một bàn tay ấm áp với các đốt ngón tay thon dài với tới, bao lấy tay cô, ngăn động tác bật đèn của cô.

Cô khựng lại.

Một giây sau, người đàn ông sau lưng nắm lấy tay cô, mang theo cơ thể cô đưa cô quay lại, để cô đối mặt với anh.

Mắt của cô đã thích ứng được với bóng tối.

Trong bóng đêm mông lung, cô trông thấy người đàn ông đứng sau cánh cửa, mang theo mấy phần cẩn thận, dùng hai cánh tay của anh từ từ ôm lấy cô, ôm lấy hoàn toàn, cuối cùng, kéo vào trong ngực anh.

– Anh rất nhớ em.

– Em có nhớ anh không.

Lẳng lặng ôm cô một lát, trong bóng tối yên tĩnh xung quanh, cô nghe được tiếng nói dịu dàng của người đàn ông trẻ tuổi vang lên bên tai mình, trầm thấp mà kiềm chế, tràn đầy tình cảm.

Hết chương 144

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.