Sính Kiêu

Chương 145: Chương 145




Hạ Hán Chử cảm nhận được cô gái trong ngực mình dường như bị câu hỏi của anh đánh thức.

Cô không trả lời anh mà vẫn lặng thinh, lại mang theo mấy phần gấp gáp muốn lui lại, một lần nữa đưa tay lên muốn bật điện lên.

Anh tiếp tục bắt lấy tay cô, kéo trở lại, lần này quyết không buông ra. Tiếp theo anh cúi xuống, dễ như trở bàn tay bắt được môi cô.

Trong bóng tối, hai đôi môi chạm vào nhau.

Anh hôn cô.

Thoạt đầu, người đàn ông trẻ tuổi vô cùng dịu dàng, môi chỉ chạm nhẹ vào cô, mang theo hương vị nếm thử, lại như sợ làm cô hoảng sợ. Nhưng rất nhanh, khi anh cảm nhận được cô lùi bước, nụ hôn của anh trở nên kiên định hơn.

Anh ngậm lấy môi của cô, miết lấy, mút lấy, dùng nụ hôn không lời để thay thế ngôn ngữ vụng về cực độ của mình, biểu đạt nỗi nhớ nhung và tất cả những khao khát mà anh đã tích lũy cho cô trong khoảng thời gian không gặp cô.

Trong vòng tay của người đàn ông trẻ tuổi, dưới nụ hôn dịu dàng và kiên định của anh, cô ngừng giãy dụa.

Cô không phát ra tiếng, đêm tối lại khiến giác quan của người đàn ông trẻ tuổi mẫn cảm đến cực độ. Lỗ chân lông toàn thân anh giãn nở ra, nắm bắt được từng biến hóa rất nhỏ của cô gái trong lòng. Cơ thể cô như nhũn ra, hơi thở càng lúc càng dồn dập, làn da cô trở nên nóng bỏng, còn có bộ ngực sữa bồ câu của cô như ẩn giấu đôi cánh chỉ muốn bay nhảy lên, khoảnh khắc đó, chính là nhịp đập của trái tim.

Tất cả mọi thứ đều là sự phản hồi từ cơ thể không nói nên lời nhưng thành thật của cô, mang lại cho anh dũng khí và sự cổ vũ vô vùng lớn lao.

Môi lưỡi anh và cô quấn lấy nhau. Một lát sau, cuối cùng anh đã nghe được một tiếng rên khẽ đầy tinh tế trong cổ họng cô phát ra, trong nháy mắt, huyết mạch của anh căng lên như muốn nổ tung, ngọn lửa trong lòng bùng lên dữ dội.

Anh buông miệng cô ra, thở hổn hển, bế cơ thể vốn đã mềm đi trong vòng tay của mình lên, bước nhanh lên cầu thang. Anh không nhìn thấy được một bóng đen trước tay vịn cầu thang, đó là cái giá đỡ bày bình sứ. Anh đi quá nhanh, chân đá vào giá đỡ, nhưng anh không để ý, mặc tiếng bình sứ bị đổ vỡ vụn, ôm cô bước nhanh lên tầng trên.

Anh ôm cô đi vào phòng ngủ, đi về hướng bóng chiếc giường mơ hồ, đến gần rồi, đặt cô gái nhỏ đã vòng hai cánh tay quấn trên cổ anh lên giường.

Phòng khách dưới tầng, kim đồng hồ chỉ từ tám giờ tối không nhanh không chậm đi tới 11 giờ đêm.

Người đàn ông trẻ tuổi cuối cùng cảm thấy thoả mãn.

Cô gái nhỏ trong vòng tay mồ hôi chảy ròng ròng, đưa lưng về phía anh, gương mặt đè ép trong tay anh, cơ thể cuộn tròn bất động, dường như đã ngủ thiếp đi rồi.

Anh không dám đánh thức cô, hôn lên tấm lưng ướt đẫm mồ hôi đang quay về phía mình đầy âu yếm, tay sờ soạng tìm được y phục đã cởi ra, lau mồ hôi cho cô, sau đó anh ôm cô một lần nữa, để cô trở lại trong vòng tay của mình.

Cuối cùng, cô đã trở lại trong vòng tay của anh, là sự thật.

Anh nhắm mắt lại, một cảm giác mệt mỏi khổng lồ sau khi đã được thỏa mãn từ từ ập đến với anh.

Anh thật sự quá mệt mỏi.

Suốt mấy tháng nay, ngày lẫn đêm anh đồng hành với pháo, tiếng súng, đất cháy, máu me. Sau cuộc chiến, anh hầu như không được nghỉ ngơi, lại một mình đi lên chiếc quân hạm kia, bước chân lên con đường trả thù có lẽ sẽ không có đường trở về.

May mắn, trời cao cuối cùng giữ lại mạng của anh, để cho anh được tiếp tục sống. Anh trở về. Sau đó, dây cung kéo căng còn chưa kịp thả lỏng lại vội vàng lên phía bắc.

Cho tới bây giờ, vào lúc này, anh rốt cục được thả lỏng hoàn toàn.

Anh ôm cô như thế này và chìm vào giấc ngủ.

Tô Tuyết Chí nhắm mắt, lẳng lặng nghe tiếng thở đều đặn của người đàn ông đằng sau, nghe một hồi lâu, cô mở mắt ra, di chuyển cánh tay vẫn đang ôm cô trong giấc ngủ của anh, nhẹ nhàng trườn ra khỏi vòng tay anh.

Người đàn ông trẻ tuổi có lẽ rất mệt, anh ngủ rất sâu, hoàn toàn không hề hay biết.

Cô đắp chăn cho anh, mặc lại quần áo của mình, lặng lẽ ra khỏi phòng.

Nửa đêm.

Cấp trên cùng tiểu Tô đi vào đã hơn ba giờ rồi mà còn chưa thấy đi ra.

Đinh Xuân Sơn ngồi ở trong xe, thỉnh thoảng lại nhìn vào bên trong tòa nhà.

Cửa ra vào và cửa sổ tối như mực, không có ánh sáng.

Anh ta cảm giác tối nay, cấp trên cùng tiểu Tô có lẽ sẽ không đi đâu nữa.

Mình cũng không cần phải đợi thêm gì nữa.

Họ chắc sẽ không quay về thành đâu.

Mình nên đi ngủ thôi.

Về phần cấp trên cùng tiểu Tô bây giờ đang làm gì ở trong đó…

Thôi đi.

Đây không phải chuyện anh ta nên đặt nghi vấn.

Dù là anh ta đã hoài nghi từ lâu rồi. Nhưng anh ta cũng không dám nghĩ nhiều.

Dẫu cho là cảnh tượng kỳ lạ kia đã bị anh ta nhìn thấy hết…

Hai người đàn ông, có thể có biểu đạt sự thân thiết là kề vai sát cánh, hoặc là một cái ôm ấm áp lâu ngày gặp lại.

Nhưng mà, có đi qua cầu thôi mà còn cầm tay nhau không chịu buông!

Đây là ý gì.

Lẽ nào đúng như những gì mình từng suy đoán?

Đinh Xuân Sơn đang chờ đến tuyệt vọng.

Anh ta không có ý định đi vào trong để tìm họ. Anh ta sợ mình nhìn thấy hình ảnh không nên nhìn, hoặc là nghe được điều không nên nghe.

Nửa đêm rồi, có thể ngả lưng trên giường của Lỗ Nhị gác cổng để chợp mắt một chút.

Anh ta quyết định như thế, bước xuống xe, nhưng vẫn không kìm được quay đầu lại nhìn về phía tòa biệt thự. Đúng vào lúc này, bất ngờ trông thấy cánh cửa được mở ra, một bóng người từ trong đi ra.

Hạ Hán Chử ngủ cực kỳ sâu, khi anh tỉnh dậy, ý thức của anh vẫn còn ở thời điểm trước khi chìm vào giấc ngủ đêm qua.

Anh nhắm mắt, ngón tay hơi nhúc nhích, vô thức sờ sang bên cạnh.

Xúc cảm lại trống không.

Anh khựng lại, chậm rãi mở mắt ra, quay mặt sang, phát hiện bên gối trống không.

Không thấy cô đâu nữa.

Hạ Hán Chử hoàn toàn tỉnh ngủ.

Anh bật ngồi dậy, phát hiện trời đã sáng choang, rèm cửa cũng không che hết được tia sáng bên ngoài, chiếu xuyên vào bên trong.

– Tuyết Chí!

Thoạt đầu anh cho là cô đang ở trong phòng tắm, gọi một tiếng.

Không nghe được tiếng đáp lại.

Anh hất chăn đi xuống giường, kéo quần của mình mặc lên, để thân trên trần trụi đi đến chỗ phòng tắm, đẩy cửa ra.

Cô không ở đây.

Anh bắt đầu cảm thấy bất an, nhưng lại nghĩ, cô không ở đây thì chắc là dưới tầng.

Có lẽ là cô dậy sớm, thấy anh còn ngủ, không muốn đánh thức anh cho nên đi xuống trước, ở dưới chờ anh?

Anh nghĩ như vậy, tìm áo vội vàng mặc vào, mở cửa xông ra khỏi phòng ngủ, chạy xuống tầng dưới.

Trong phòng khách cũng trống rỗng.

Ánh nắng xuyên qua mấy cửa sổ lớn quay mặt về hướng Nam, phản chiếu ánh sáng rực rỡ chói mắt.

Hạ Hán Chử sải bước nhanh hơn, nhảy qua đống mảnh vỡ của bình sứ bị anh đá đổ tối qua, tìm phòng bếp và mấy gian phòng còn lại.

Trái tim anh bắt đầu hoảng loạn.

Cuối cùng anh đi ra khỏi phòng khách, gọi Đinh Xuân Sơn.

Nhưng ngay cả Đinh Xuân Sơn cũng không thấy, bao gồm cả ô tô nữa, tất cả đều biến mất.

Lỗ Nhị đang cắt tỉa nhánh cây ở đầu sân bên kia.

Hạ Hán Chử gọi ông ta. Lỗ Nhị đưa lưng về phía anh, không có phản ứng.

Anh đi đến gần ông ta, lại gọi lần nữa. Lỗ Nhị bấy giờ mới quay đầu lại, thấy là anh thì lau mồ hôi, cười:

– Hạ tiên sinh dậy rồi à?

– Tiểu Tô đi đâu rồi?

– Bỏ cây đào đi à?

Lỗ Nhị thấy xót, khó hiểu nhìn cây đào mà mình cẩn thận chăm bón nuôi dưỡng, giải thích:

– Hạ tiên sinh, cây đào sang năm là có quả rồi, giờ chặt đi tiếc quá…

Hạ Hán Chử buồn bực, cao giọng hơn:

– Tôi hỏi tiểu Tô đi đâu rồi? Không phải cây đào. Tối qua tiểu Tô đi cùng tôi đó, còn cả Đinh Xuân Sơn nữa. Họ đi đâu rồi?

Lỗ Nhị giờ mới nghe rõ, ồ lên, yên tâm hẳn.

– Tiểu Tô à, nửa đêm qua đi rồi, là trưởng phòng Đinh đánh xe đưa đi…

Đúng vào lúc này, trong phòng khách vang lên tiếng chuông điện thoại. Hạ Hán Chử bỏ mặc Lỗ Nhị chạy vào, cầm ống nghe lên.

Điện thoại là Đinh Xuân Sơn gọi tới, giải thích cho anh vì sao mình lại đi mất, nói tối qua đưa Tiểu Tô về thành, anh ta quay lại, nhưng không ngờ vừa mới ra khỏi thành thì bánh xe bị hỏng. Khi đó trên xe không có lốp xe dự phòng, anh ta đành phải bỏ xe lại, ngủ lại trong thành một đêm. Sáng nay anh ta đã liên hệ với cửa hàng sửa chữa, sợ anh sốt ruột nên gọi điện báo cho anh biết, bảo anh chờ, tầm nửa tiếng nữa anh ta sẽ quay trở lại.

– Tối qua mấy giờ Tiểu Tô đi? Vì sao lại đi? Có chuyện gì thế?

Hạ Hán Chử ngắt lời Đinh Xuân Sơn, hỏi.

Đinh Xuân Sơn giật mình.

Anh ta tưởng là cấp trên tối qua biết Tiểu Tô đi chứ.

Khi đó anh ta nhìn thấy Tiểu Tô từ trong đi ra, nhờ anh ta đưa về thành. Cậu ấy chỉ hơi cười nhẹ, nét mặt lạnh nhạt.

Đinh Xuân Sơn cho rằng Tiểu Tô và cấp trên đã nói chuyện xong thì một mình rời đi. Anh ta còn thở phào nhẹ nhõm và thầm hối hận vì những suy nghĩ đen tối đã hiện ra trong đầu.

Thì ra là mình nghĩ sai.

Xem tình hình này, Tư lệnh Hạ tối qua căn bản cũng không biết chuyện Tiểu Tô rời đi?

Anh ta chần chừ:

– Tầm khoảng hơn 11 giờ đêm ạ. Tôi đưa cậu ấy trở lại khách sạn, ngay gần bệnh viện Bắc Kinh. Về phần tại sao lại đi thì Tiểu Tô không nói với tôi, tôi cũng không hỏi ạ.

– Giờ cậu ấy đang ở đâu?

– Tôi…Tôi không rõ lắm…

– Tối hôm qua lúc cậu ấy đi, vì sao cậu không gọi tôi?

Giọng điệu của cấp trên là đang trách móc mình à?

Đinh Xuân Sơn không biết đáp sao...

Hạ Hán Chử cúp điện thoại, gọi điện tới bệnh viện tìm bác sĩ Rudolf.

– Tiểu Tô à? Sáng nay cậu ấy không đến, nhưng buổi sáng cậu ấy gọi điện chào tôi, bảo hôm nay sẽ về Thiên Thành.

Hạ Hán Chử cúp điện thoại, chờ Đinh Xuân Sơn lái xe tới đón.

Tối hôm qua anh cho là cô tha thứ cho anh rồi.

Hiện tại trực giác nói cho anh biết, tình hình dường như không phải như vậy.

Cô không đơn giản như anh nghĩ.

Anh bồn chồn và lo lắng, đi đi lại lại trong phòng khách, mắt nhìn ra ngoài, cuối cùng không kìm nén nổi đi ra ngoài.

Anh cứ đi bộ như này về thành, vừa đi vừa chờ Đinh Xuân Sơn lái xe tới, có lẽ trên đường đi sẽ gặp nhau.

Anh vừa mới ra cổng chính, từ xa trông thấy có hai chiếc ô tô hình như đang tới đây.

Không phải Đinh Xuân Sơn.

Hạ Hán Chử dừng lại nhìn, lông mày cau lại.

Chiếc xe dần dần đến gần, vẻ mặt anh cũng chuyển thành bình thản.

Hai xe lần lượt dừng ở bên ngoài cổng chính.

Xe phía sau là xe cảnh vệ. Mấy nhân viên bước xuống xe, chạy tới bên chiếc xe đầu, mở cửa xe cho người bên trong.

Hai người bước xuống xe.

Một người là Tư lệnh đội quân thứ nhất Phạm Huệ Dân đã tham gia cuộc đại chiến Nam Bắc vừa mới kết thúc không lâu, cậu của Tào Tào Chiêu Lễ con trai cả Tổng thống. Một người khác, là thư ký riêng của Tào Chiêu Lễ.

Hai người cười thật tươi đi tới.

Hạ Hán Chử ra đón, bắt tay cả hai.

Hai người họ đến để mời Hạ Hán Chử đi Tướng quân phủ tham gia một hội nghị đặc biệt.

Phạm Huệ Dân nói:

– Cách đây vài ngày, tổng thống có tổ chức chúc mừng, nhưng Yên Kiều lại không có mặt. Nói thật, vị công thần chân chính là anh mà vắng mặt, bọn tôi đi cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tôi nghe nói tối qua anh đã về Bắc Kinh nên tìm anh khắp nơi. Anh không ở Hoa viên Đinh gia, liền đoán anh có phải tới đây giải sầu không, bèn tranh thủ sáng sớm tới đón, hóa ra là bọn tôi đoán trúng rồi. Nơi đây phong cảnh như vẽ, Yên Kiều thật là biết hưởng thụ!

Anh ta ngắm nhìn bốn phía, cười thành tiếng.

Thư ký cũng cười nói:

– Tư lệnh Hạ, Tào công tử cắt cử tôi thay mặt ngài ấy mời anh đi Tướng quân phủ. Có chuyện quan trọng cần thương nghị.

Tào Chiêu Lễ hiện đã được tiến cử làm Lý sự Tướng quân phủ, phụ trách nhiệm vụ loại bỏ chiến tranh, thống nhất hệ thống, trao thưởng danh dự, v.v.

Hạ Hán Chử cười xã giao, khẽ gật đầu. Anh quay đầu lại, dặn Lỗ Nhị, sau đó lên xe về thành.

Hết chương 145

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.