Sính Kiêu

Chương 167: Chương 167




Quan hệ giữa Tào tiểu thư và anh họ Tào Chiêu Lễ rất tốt, sau khi Tào Chiêu Lễ xảy ra chuyện, cô ta chạy vạy khắp nơi liên hệ đủ bác sĩ trung và tây y, không tiếc bỏ ra số tiền lớn để cứu ngời, tiếc là dù hết lòng cứu chữa những Tào Chiêu Lễ cuối cùng cũng không qua khỏi được.

Cô ta đi vào từ cửa hông của phủ Tổng thống, đi xuyên qua tòa nhà nguy nga này, đi qua từng cánh cửa, mọi thứ cô ta nhìn thấy đều vô cùng quen thuộc, cho dù là vào lúc này bóng đêm phủ dày đặc cũng không che giấu được vẻ tráng lệ khí phái của nó.

Thế nhưng giờ đây cảnh còn người mất, nơi mà cô ta từng tự do ra vào như nhà mình hiện tại đã đổi chủ, Tào gia cũng đã tan đàn xẻ nghé. Bác cả bệnh nặng, chỉ sợ cũng không còn sống được bao lâu nữa, không còn chút hy vọng nhìn thấy Tào gia đông sơn tái khởi, mà những bộ hạ cùng thân tín khi xưa của Tào gia cũng lòng người ly tán, tình trạng không còn như trước kia nữa.

Phương Sùng Ân gặp mặt cô ta tại thư phòng cá nhân. Lúc trước Tào tiểu thư và ông ta cũng rất thân thiết, cô ta luôn gọi ông ta là bác Phương. Ông ta quan sát Tào tiểu thư được thư ký dẫn vào, nghe cô ta gọi mình một tiếng Tổng thống, khom mình hành lễ, thái độ hết sức cung kính, sau đó mới cười gọi một tiếng bác Phương, trên mặt liền nở nụ cười thân thiết, bảo cô ta ngồi.

Tào tiểu thư cảm ơn ngồi xuống.

Mỗi khi ra ngoài cô ta luôn trang điểm tỉ mỉ và ăn mặc tươm tất, hôm nay cũng không ngoại lệ. Ngoài việc gầy hơn so với trước, quầng thâm dưới mắt dù đã dặm phấn cũng không che giấu được thì cả người vẫn rất có tinh thần, thoạt nhìn không hề có gì thay đổi so với trước, vừa ngồi xuống đã cảm ơn Phương Sùng Ân trong khoảng thời gian này nhà mình đã nhận được rất nhiều sự quan tâm của ông ta.

Phương Sùng Ân thở dài, xua tay:

– Không ngờ bất hạnh quá, người cứ thế mà ra đi rồi.

Tiếp đó ông ta khen ngợi biểu dương công lao và những đức tính tốt đẹp của Tào Chiêu Lễ khi còn sống, cuối cùng nói:

– Thập Nhị, cháu hãy nén bi thương, cũng phải chú ý đến sức khỏe của mình đấy, đừng để bị sụp đổ. Chỗ bác cả cháu, bác đang soạn điện báo ngày mai sẽ gửi đi, mong ngài ấy tĩnh dưỡng sức khỏe, chớ đau xót quá.

Từ lúc đi vào Tào tiểu thư vẫn luôn treo nụ cười trên mặt, cuối cùng đến lúc này, vành mắt đỏ hồng lên, cúi đầu lấy chiếc khăn tay từ trong túi xách nhỏ của mình khẽ lau mắt, sau đó ngẩng lên lại cảm ơn lần nữa.

Phương Sùng Ân hỏi cô ta có dự định gì về sau không.

Tào tiểu thư cất khăn tay đi, chậm rãi siết chặt bàn tay, nói:

– Nay đã khác xưa, nào còn nơi nào chịu nhận cháu nữa, nhất là người trong kinh sư này ai ai mà không đạp thấp để lên cao. Xử lý nốt những việc còn lại cháu sẽ về quê, chuyên tâm chăm sóc bác cả và các vị trưởng bối trong nhà ạ.

Phương Sùng Ân gật đầu:

– Cháu có lòng hiếu thảo này là rất tốt. Nếu có việc gì khó xử thì cứ nói với bác.

Ông ta dừng một chút, – Bác nhìn thì vẻ vang lắm nhưng thực ra cũng đang ngồi trên đống lửa, cháu cũng biết mà. Nhưng chỉ cần có khả năng, bác sẽ giúp đỡ hết mình.

– Cháu cảm ơn bác. Nhưng tối nay cháu đến gặp bác là vì việc khác ạ.

– Ồ? – Phương Sùng Ân có vẻ bất ngờ, ra hiệu cô ta nói tiếp.

Tào tiểu thư hỏi: – Bác, hiện giờ cánh tay đắc lực tâm phúc của Vương Hiếu Khôn là những ai ạ?

Phương Sùng Ân nhìn cô ta, báo ra mấy cái tên, tiếp đó nói:

– Đương nhiên còn có Hạ Hán Chử nữa. Quân Tây Bắc với anh ta có tình nghĩa sâu xa, có anh ta, Vương Hiếu Khôn cũng không phải lo lắng về Tây Bắc kia.

Tào tiểu thư khẽ động ánh mắt:

– Bác có từng nghĩ tới bôi nhọ Hạ Hán Chử, hủy hoại anh ta không ạ.

Phương Sùng Ân ngạc nhiên: – Ý cháu là gì?

– Bác Phương, cháu biết một chuyện bí mật mà không thể cho ai biết của anh ta.

– Là chuyện gì?

– Chính là quan hệ bí mật giữa anh ta và cháu ngoại trai của mình.

Phương Sùng Ân vô cùng ngỡ ngàng, đứng lên:

– Cái gì? Ý cháu là Tô Tuyết Chí á? Anh ta và Tô Tuyết Chí kia…

Ông ta đột ngột dừng lại, biểu lộ quái dị đến tột độ.

Tào tiểu thư gật đầu:

– Phải ạ, chính là cậu ta. Bác cũng không nghe lầm đâu. Họ Tô kia là cháu trai của Hạ Hán Chử, thực ra từ lâu hai người đã có quan hệ không đàng hoàng rồi.

Phương Sùng Ân cuối cùng bình tĩnh trở lại, khó hiểu nhìn Tào tiểu thư.

– Làm sao cháu biết được?

– Trước kia anh ta với cháu từng có hôn ước. Về sau anh ta đột nhiên hủy bỏ hôn ước, cháu đã chú ý nhiều hơn, cuối cùng đã điều tra ra được bí mật không thể cho người khác biết của anh ta.

Bên môi cô ta nở nụ cười lạnh lùng.

– Họ Tô kia sau khi tốt nghiệp chẳng phải đã được chuyển đến phía tây ngoại ô để làm việc đó ạ? Chỗ biệt thự của Hạ Hán Chử đã trở thành nơi hẹn hò gặp mặt của hai người họ. Anh ta thường xuyên ra khỏi thành vào buổi tối bí mật gặp họ Tô tại đó, sáng hôm sau thì từng người tách nhau ra, anh ta lại về thành.

Phương Sùng Ân chậm rãi ngồi trở lại ghế, chau mày.

– Việc hai cậu cháu thông dâm với nhau còn có thể ngụy biện, nói hai nhà không có quan hệ ruột thịt gì cả, chỉ là cái danh mà thôi. Nhưng về luân thường đạo lý, những chuyện cùng giới tằng tịu với nhau này, anh ta có làm thế nào cũng không thể nào rũ sạch được. Bác có biết không, ở nước ngoài nếu mà dính dáng đến chuyện này, thậm chí còn sử dụng luật tôn giáo để phán xét các bên một cách nghiêm khắc! Trong nước mặc dù không có luật này nhưng mà Tô Tuyết Chí này cũng không phải đồ chơi đi phục vụ người khác, cậu ta từng là người đại diện cho giới y học Trung Quốc phát biểu tại Hội nghị y học thế giới. Cháu nghe nói hiện tại cậu ta còn được mời làm thành viên cho Cục y tế sắp thành lập thì phải.

– Một người là anh hùng danh tiếng vang dội, một người là thiên tài được coi là ngôi sao mới trong giới học thuật, ngay cả Tông Phụng Tiển cũng ủng hộ cậu ta, hai người này lại tằng tịu với nhau, bác Phương bác nghĩ xem, chuyện này sẽ tạo thành chấn động lớn đến mức nào. Cháu dám đảm bảo, chỉ cần tin tức được thả ra, lại có thêm sự thúc đẩy hợp lý, Hạ Hán Chử trước kia có uy tín bao nhiêu thì về sau thanh danh sẽ thối nát bấy nhiêu. Bất kể anh ta đi đến đâu cũng sẽ bị mọi người chỉ trỏ phỉ nhổ, cái tên của anh ta sẽ là trò hề trong các câu chuyện cười của mỗi một người.

Tào tiểu thư hai mắt tỏa sáng, như là đã thấy được từng sự kiện xảy ra trong tương lai, cô ta đè nén cảm xúc, nói tiếp:

– Cháu chỉ là một nữ lưu, không hiểu quốc gia đại sự, nhưng vẫn múa rìu qua mắt thợ bình luận một chút, nếu có gì không phải mong bác dạy dỗ.

– Thế lực hiện nay ở trong nước không ngoài mấy phe phái, như quân đội thân tín trực thuộc Vương Hiếu Khôn, quân Tây Bắc, quân Đông Bắc, còn có một số thế lực chủ yếu dựa vào bộ cũ của Lục Hoành Đạt và bác cả cháu. Những thế lực này nhìn bề ngoài tất cả đều hướng về Vương Hiếu Khôn, ông ta là nhân vật trung tâm cân bằng khống chế các thế lực, nhưng cục diện này nó cũng như mặt nước, bên dưới có sóng ngầm, lúc nào cũng có thể sinh biến. Hiện tại vạch trần chuyện này, tạo thanh thế lớn, rồi mời người viết báo, bôi xấu thanh danh của Hạ Hán Chử, quyết định không cho anh ta sống yên ở kinh sư được nữa. Anh ta có thể đi nơi khác, nhưng sẽ không còn người nào tin tưởng anh ta nữa, mệnh lệnh anh ta phát ra, còn giống như trước được không? Làm như thế, dù là không thể triệt để chém rụng cánh tay đắc lực của Vương Hiếu Khôn, nhưng ít nhất cũng hủy đi hơn phân nửa của ông ta.

Cô ta nhìn Phương Sùng Ân.

– Bác Phương, làm vậy, chính là cơ hội làm suy yếu Vương Hiếu Khôn, tăng cường lực lượng bản thân.

Cô ta cười lạnh.

– Bọn họ vẫn luôn miệng nói bác cả cháu mưu toan độc tài, đáng bị hạ bệ, hiện tại họ đã được như ý nguyện, nhưng lẽ nào Vương Hiếu Khôn không phải như thế hay sao? Chỉ là thủ đoạn của ông ta quá cao siêu, đẩy bác ra để cản trở, còn ông ta thì núp đằng sau. Cháu tin tưởng bác cũng không cam lòng đâu.

– Bộ hạ cũ của Lục Hoành Đạt bị tình thế ép buộc, bây giờ chỉ là khuất phục Vương Hiếu Khôn ở ngoài mặt mà thôi. Bộ hạ cũ của bác cả cháu cũng giống như vậy. Cháu với họ rất thân thuộc nhau, nếu cần đến, cháu bằng lòng làm người trung gian cho bác, cháu xin cam đoan với bác, cháu nhất định thuyết phục được họ. Rắn mất đầu, tất cả mọi người đều đang cần một thủ lĩnh mới, vị thủ lĩnh này không phải ai khác mà chính là bác. Bác chỉ cần mượn cơ hội này đứng ra tiến hành chỉnh hợp, họ nhất định sẽ đi theo bác, chờ đợi thời cơ lật đổ Vương Hiếu Khôn triệt để. Đến lúc đó, bác sẽ là Tổng thống danh xứng với thực.

Tào tiểu thư nói xong những lời thuyết phục của mình, trong mắt còn mang theo sự kích động. Cô ta nhìn Phương Sùng Ân vẫn không nói lời nào, chờ ông ta đáp lại.

Cô ta rất có lòng tin với sự thuyết phục của mình. Dù là chuyện tương lai quá xa khó mà nói được, nhưng bây giờ, chuyện bôi xấu Hạ Hán Chử làm suy yếu Vương Hiếu Khôn đối với bản thân Phương Sùng Ân mà nói chỉ có lợi chứ không hại, ông ta không có lý do không đồng ý.

Phương Sùng Ân đứng lên, chắp tay sau lưng đi đến trước cửa sổ, đứng đó một lúc lâu, bỗng nhiên quay đầu lại hỏi:

– Chuyện này, ngoại trừ bác, cháu còn nói cho ai biết nữa?

Biểu cảm của ông ta hết sức nghiêm trang.

Tào tiểu thư nói:

– Bác Phương là người thứ nhất ạ.

Phương Sùng Ân gật đầu, nói:

– Chuyện này dừng ở đây đi, về sau cháu đừng nhắc lại nữa.

Tào tiểu thư ngỡ ngàng không tin nổi:

– Bác Phương bác nói gì vậy? Bác không tin tưởng ạ? Cháu sợ đánh cỏ động rắn nên trước đó không dám có hành động khinh xuất. Nếu như cần chứng cứ, bác có thể phái người mai phục chung quanh biệt thự của Hạ Hán Chử, cháu xin cam đoan, nhất định sẽ chụp được ảnh của họ…

– Cháu hiểu sai ý bác rồi! – Phương Sùng Ân nói, – Ý của bác à, chuyện này chấm dứt tại đây. Cháu đừng nhắc với người khác, càng không được nói lung tung tiết lộ cho người thứ ba biết.

– Nhưng bác Phương, đây là cơ hội tốt…

Tào tiểu thư không dám tin, lại không chịu chấp nhận như thế, còn muốn tranh luận, sắc mặt Phương Sùng Ân đột nhiên chuyên sang lạnh lẽo, giọng nói cũng trở nên nghiêm nghị:

– Thập Nhị tiểu thư, nói thật, bác không tin Hạ Hán Chử và Tô Tuyết Chí như cháu vừa nói đâu. Cháu liên tục gặp đả kích, cảm xúc không ổn định, cho nên nghi thần nghi quỷ, quá nhạy cảm thôi. Giả dụ nếu chuyện này là thật, cháu cho rằng cháu thả tin ra ngoài người khác sẽ tin hay sao? Huống chi, cháu đừng quên, sau lưng anh ta còn có một Vương Hiếu Khôn. Ông ta sẽ để mặc chuyện này công kích Hạ Hán Chử mà không có biện pháp xử lý hay sao?

Ông ta nhìn Tào tiểu thư sắc mặt đang dần dần tái đi, giọng trở nên ôn hòa lên:

– Cháu gọi bác là bác, bác cũng coi cháu như cháu gái của mình, nên mới nói rõ lợi hại trong chuyện này cho cháu biết. Bác khuyên cháu chớ nhầm đường lạc lối. Nếu cháu cứ cố chấp ngang bướng không nghe lời khuyên của bác để xảy ra chuyện, bác sợ là mình cũng lực bất tòng tâm.

Ý tứ của ông ta quá rõ ràng. Ý tứ là bây giờ cô ta không có chỗ dựa, nếu như không nghe lời, chỉ sợ sẽ không có kết quả tốt.

Đây là sự cảnh cáo trần trụi trắng trợn.

Tào tiểu thư không phải kẻ ngốc, làm sao không biết rõ lợi hại trong đó.

Giống như loại chuyện của Hạ Hán Chử và Tô Tuyết Chí, nói trắng ra là, có thể lớn có thể nhỏ. Nếu lớn, có thể chọc thủng trời. Nhưng nếu che chắn được, ép xuống, đó chẳng qua chỉ là chút thua thiệt về phương diện đạo đức cá nhân mà thôi.

Cô ta lo lắng mình quấy lên sóng gió, tự tiện ra tay, chỉ sợ không những không đạt được mục đích mà ngược lại bị cắn ngược trở lại, cho nên mới tìm đến Phương Sùng Ân, hy vọng có thể mượn tay Phương Sùng Ân cùng nhau làm chuyện này lớn lên. Đồng thời tiến thêm một bước, nếu như có thể chỉnh hợp thế lực phản đối mà đối kháng lại dã tâm của Vương Hiếu Khôn, vậy thì cô ta không chút do dự tham dự vào trong đó, ra sức vì chuyện này, mưu đồ tương lai Đông Sơn tái khởi.

Cô ta không ngờ rằng Phương Sùng Ân sẽ có phản ứng như vậy.

Như là bị dội cho một chậu nước lạnh một cách đột ngột, sắc mặt Tào tiểu thư thay đổi. Cô ta bàng hoàng đứng lên, đột nhiên, đụng phải ánh mắt thâm sâu của Phương Sùng Ân quăng tới, bỗng rùng mình một cái.

Phương Sùng Ân đương nhiên là bị Vương Hiếu Khôn khống chế trong tay, bất lực, nhưng muốn đối phó với mình thì lại dễ như trở bàn tay.

Cô ta vô cùng chán chường thất vọng, cụp mắt xuống, không dám nói thêm gì nữa, chỉ lí nhí vâng dạ.

Phương Sùng Ân chuyển sang hiền hòa đi tới trấn an cô ta vài câu, nói mình sẽ phái người đi giúp đỡ hậu sự cho Tào Chiêu Lễ, sau đó sẽ đưa cô ta về quê.

Tào tiểu thư đi rồi, Phương Sùng Ân cho gọi thân tín đến, ra lệnh đi theo giám thị Tào tiểu thư, khi hậu sự của Tào gia xong rồi cần phải ngay lập tức đưa cô ta về quê. Thân tín vừa rời khỏi, Phương Sùng Ân một mình đi đi lại lại trong phòng rất lâu, cuối cùng cầm điện thoại lên gọi cho Hạ Hán Chử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.