Ngày hôm sau, Phủ Tổng thống tổ chức một cuộc họp định kỳ, thông báo cho tất cả các bộ ở Bắc Kinh đến tham dự họp, đích thân Tổng thống chủ trì, thảo luận các công việc trọng yếu của các bộ trong 6 tháng cuối năm.
Trong những cuộc họp định kỳ như này, Vương Hiếu Khôn đương nhiên sẽ không tham dự mà phái Thứ trưởng Chương Ích Cửu đi dự thay mình. Nhưng các bộ còn lại thì không thể học theo Vương Hiếu Khôn được, bất kể thế nào thì cũng phải nể mặt Tổng thống, tất cả đều đến dự đông đủ, trong đó bao gồm Hạ Hán Chử.
Cuộc họp kéo dài lê thê cả một ngày, giữa trưa nghỉ ngơi và tổ chức một bữa cơm đơn giản, chiều lại tiếp tục đến tận chiều muộn mới kết thúc, nhân viên hành chính đi ra nói Tổng thống mời cơm chiêu đãi mọi người.
Ai mà không biết chuyện khoảng thời gian trước Phương Sùng Ân mở tiệc chiêu đãi công sứ các nước kết quả kinh phí vượt trội chỉ tiêu nên đã phải tự móc tiền túi ra chi trả. Không chỉ có mỗi lần đó, cũng có một tin đồn được lan truyền rộng rãi rằng kể từ khi ông ta trở thành tổng thống, tháng nào cũng bị mất tiền, khổ không thể tả. Mọi người về sau nhắc đến, có người đồng tình, có người thì chê cười. Mặc dù nghi ngờ mục đích mời cơm lần này của Tổng thống là cứu vãn tôn nghiêm bản thân, đương nhiên là phối hợp, nhưng hôm nay đã họp hành cả ngày, ngày mai là cuối tuần, buổi tối phần lớn mọi người đều có kế hoạch riêng hoặc là có xã giao, ai mà còn muốn ở lại ăn bữa cơm này nữa, mọi người đều cảm ơn, sau đó lịch sự từ chối hết.
Chương Ích Cửu và Hạ Hán Chử ngồi cùng nhau, đang trò chuyện vui vẻ thì nhân viên hành chính nhìn sang, bởi vì anh ta lúc trước vẫn có chút giao tình với Phương Sùng Ân, lại là người quen biết cũ với vị nhân viên hành chính này, sợ là bị điểm đích danh, vì thế giành nói:
– Không biết Tổng thống hôm nay mời cơm cho nên tôi đã hẹn gặp giai nhân vào tối nay rồi. Nhưng mà Yên Kiều thì không, cậu ta nhất định sẽ ở lại, không phụ ý tốt của Tổng thống đâu.
Dạo gần đây anh ta đang theo đuổi vị Đường tiểu thư rất nổi tiếng kia, nghe nói không nề hà vất vả thường xuyên đi lại giữa hai nơi. Về phần Hạ Hán Chử, bà thím nhà họ Phương thấy anh bấy lâu nay vẫn còn độc thân, tuổi trẻ tuấn tài, muốn làm mối cho anh. Đây cũng không phải là chuyện lạ gì.
Tất cả mọi người đều cười, nhao nhao nhìn Hạ Hán Chử, đều nói anh nên ở lại.
Nhân viên hành chính cũng cười:
– Thứ trưởng Chương anh không ở lại cũng được, không thể làm hỏng chuyện tốt của anh được. Nhưng mà thím Phương đúng là có tới, vừa rồi còn dặn dò tôi nhất định phải giữ Yên Kiều ở lại.
Mọi người lại bật cười vang. Chương Ích Cửu cười to nhất, đẩy Hạ Hán Chử.
Đường tiểu thư hơi khó theo đuổi, anh ta đã theo đuổi được một thời gian rồi nhưng đến nay vẫn chưa có tiến triển gì, anh ta càng lúc càng sốt ruột, hiện tại trong lòng chỉ nghĩ đến cuộc hẹn hò, trêu chọc hai câu bảo Hạ Hán Chử không thể phụ ý tốt của trưởng bối được, không được qua loa lấy lệ, cho Phương Sùng Ân chút mặt mũi, sau đó thì cùng với mọi người rời đi.
Hạ Hán Chử liền ở lại. Nhân viên hành chính mời anh đến hậu trạch của phủ Tổng thống. Phương Sùng Ân mặt mày tươi cười ra đón. Quả nhiên là thím Phương cũng ở đó, lúc ăn cơm, nhiệt tình làm mối cho Hạ Hán Chử. Hạ Hán Chử lịch sự ứng phó cả buổi. Cơm nước xong, Phương Sùng Ân cho người tiễn bà thím đi trước, sau đó mình đi tiễn Hạ Hán Chử, không cho người nào đi theo, dẫn Hạ Hán Chử tản bộ, vừa đi ra ngoài vừa trò chuyện.
– Nhìn khắp trong và ngoài nước, vị Tổng thống như tôi có lẽ trước nay chưa từng có, và không có người thứ hai đâu.
Hạ Hán Chử nói:
– Tổng thống khiêm tốn rồi. Tổng thống chỉnh cung suất vật, án không lưu độc, ngày đêm vất vả hết lòng lo lắng việc nước, điều này ai cũng nhìn thấy, khiến người khác kính nể.
Phương Sùng Ân phê đáp công văn phải nói là thần tốc. Nghe nói nhiều lúc, nhân viên vừa mới trình công văn của các bộ lên, người của các bộ vừa mới quay về, công văn được phê duyệt đã gửi lại ngay rồi.
Ông ta xua tay:
– Chỉ là con rối thôi, cũng coi như có chút tác dụng. Vốn vô dụng rồi, lại muốn lười biếng nữa, vậy thà về quê bán khoai còn hơn.
Tối hôm qua ông ta gọi điện cho mình hôm nay giữ mình lại ăn cơm, Hạ Hán Chử biết ông ta có việc, hiện tại chỉ có hai người, khách sáo đôi câu liền không nhiều lời nữa, chờ Phương Sùng Ân mở miệng.
Phương Sùng Ân cũng không vòng vo nữa:
– Yên Kiều, Tào Chiêu Lễ mấy ngày trước đã chết tại bệnh viện, chắc cậu cũng biết rồi.
Người đi trà lạnh, ai cũng biết Tào gia không còn hy vọng phục hồi rồi. Báo tang của Tào Chiêu Lễ chỉ đăng một góc nhỏ không ai để ý đến trên báo chí, một vài từ đơn giản đã bị choáng ngợp bởi một loạt các tin quảng cáo xung quanh.
– Tối muộn hôm qua, Thập Nhị của Tào gia tới gặp tôi.
Phương Sùng Ân dừng lại ở cuối cây cầu bên đường, nói tiếp:
– Cậu có biết mục đích cô ta tới tìm tôi là gì không?
Hạ Hán Chử dừng bước. Phương Sùng Ân đè thấp giọng.
– Cô ta nói, cậu và vị cháu ngoại trai họ Tô kia của cậu có quan hệ mờ ám, dễ bị chỉ trích.
Ông ta không hề giữ lại bí mật mà nói thẳng ra, chỉ là, cách nói uyển chuyển hơn thôi.
Đáy mắt Hạ Hán Chử lóe lên một cái, biểu cảm lại tự nhiên, tiếp tục nhìn ông ta chờ ông ta nói tiếp.
Theo như suy nghĩ của Phương Sùng Ân, Hạ Hán Chử nghe xong ắt sẽ kinh ngạc, buồn bực và xấu hổ, thậm chí sẽ phủ nhận tại chỗ. Dù sao loại chuyện này để chế độ riêng tư thì không sao, nhưng nếu bị công khai, giống như Tào Thập Nhị đã nói, hai người đều là người có mặt mũi, chuyện này liên quan đến danh dự của họ, nó sẽ có tác động tiêu cực khôn lường.
Cho nên Phương Sùng Ân nói xong liền âm thầm quan sát đối phương, bắt gặp anh không có phản ứng gì cả, ngay cả ý muốn giải thích cũng hoàn toàn không có thì không khỏi kinh ngạc, dừng một chút nói tiếp:
– Tào Thập Nhị muốn dùng điều này để làm mưu đồ lớn, công kích làm ô danh của hai người, ép hai người phải rời khỏi kinh sư, từ đó làm suy yếu bên kia.
– Cô ta đã nghĩ sai rồi. Đúng vậy, tôi là bị người khác quản chế, cậu lại là cánh tay tâm phúc của bên kia, cậu đứng trước bất lợi, dĩ nhiên đối với tôi không có hại chút nào. Nhưng con người tôi từ trước đến nay ân oán rõ ràng. Ông ta là ông ta, Yên Kiều là Yên Kiều, đừng nói tin tức của Tào Thập Nhị chỉ là lời đồn thất thiệt, mà cho dù là thật, đó cũng là chuyện riêng của cậu, có liên quan gì đến người khác, tôi có phải là người sử dụng thủ đoạn xấu xa sau đây để trục lợi cho bản thân mình không. Huống chi…
Ông ta nhíu mày.
– Tiểu Tô từng có ơn với nhà họ Phương tôi. Tôi tuyệt đối không cho phép Thập Nhị Tào gia này gây chuyện. Cô ta bị tôi khiển trách nghiêm khắc tại chỗ, tôi cũng đã cho người giám thị cô ta, mau chóng đưa cô ta về quê, tuyệt đối không để cô ta gây thêm rắc rối. Ngoài ra, tôi cũng có tính toán, cho rằng tốt nhất nên báo với cậu, để cậu có cẩn thận đề phòng, không để tiếp tục có những người ngu ngốc làm những điều vô nghĩa tương tự như vậy trong tương lai mà vu khống cậu.
Nói xong, giống như đây chỉ là thuận tiện nhắc nhở mà thôi, sau đó ông ta tiếp tục bước đi, tiễn thêm một đoạn mới dừng lại, cười cười:
– Tôi tiễn đến đây thôi. Yên Kiều đi thong thả.
Hạ Hán Chử khẽ gật đầu.
Phương Sùng Ân nhìn theo bóng lưng của anh, đột nhiên nói:
– Yên Kiều, người bạn như cậu, tôi sẵn lòng kết giao. Phương mỗ tuy vô năng, nhưng cũng coi như lăn lộn nửa đời người, vẫn có mắt nhìn người đấy. Về sau có gì cần giúp, cậu cứ lên tiếng.
Hạ Hán Chử dừng bước quay đầu lại nhìn Phương Sùng Ân, sau đó tiếp tục bước đi về phía cổng lớn.
Phương Sùng Ân đưa mắt nhìn bóng lưng kia biến mất trong bóng đêm, tâm trạng thoải mái hẳn.
Hai đội quân Tây Bắc, một là Mã Quan Sinh, một là Phùng Quốc Bang, hai quân đội này từ sau nhiễu loạn năm ngoái đều có sự hòa hoãn của phần mình, quan hệ với Hạ Hán Chử đều rất tốt. Có thể nói, Hạ Hán Chử là đại diện cho lợi ích trung tâm của họ. Nhưng trước đó không lâu, Vương Hiếu Khôn đã làm một chuyện, chính là lấy danh nghĩa ổn định địa phương có công, phong Phùng Quốc Bang làm Vinh Uy tướng quân, cũng cho phát quân phí. Bên Mã Quan Sinh lại không có động tĩnh gì. Nặng bên này nhẹ bên kia, nghe nói, Mã Quan Sinh rất bất mãn.
Phương Sùng Ân nhìn ra được, Vương Hiếu Khôn đang kiêng kỵ quân Tây Bắc mà chơi trò phân hóa nội bộ. Mà nếu hai bên vì cái này mà lục đục với nhau, thậm chí là khai chiến, điều này hiển nhiên cũng không phải là cục diện mà Hạ Hán Chử muốn nhìn thấy.
Phương Sùng Ân không nhìn thấu hết nguyên do trong đó, nhưng vẫn ngửi ra được chút mùi vị. Thì ra giữa Vương Hiếu Khôn cùng các ái tướng đắc lực của mình cũng không hẳn bền chắc như thép.
Do đó, đây là lý do có cuộc trò chuyện chân thành tối nay.
Cảnh vệ của phủ Tổng thống bắt gặp Hạ Hán Chử đi ra, ngay lập tức mở cửa cho anh, cúi chào.
Hạ Hán Chử bước ra khỏi phủ Tổng thống, trông thấy ô tô đã đỗ sẵn bên kia đường, Báo đưa anh tới hiện đang đứng chờ bên cạnh xe, mở cửa xe cho anh xong thì ái ngại nói mình có việc riêng cần đi xử lý, không thể lái xe được, anh ta đã kêu một thủ hạ khác lái thay để đưa anh về rồi.
Hạ Hán Chử liếc một cái về vị trí lái, qua cửa xe thoáng nhìn thấy tài xế ngồi đó đầu đội mũ lưỡi trai, hai tay đặt lên tay lái, bóng lưng thẳng tắp tư thế sẵn sàng, chỉ chờ xuất phát thôi.
Báo nói mình có việc muốn đi, phái người khác tới thay mình, vậy tài xế chắc là tâm phúc của anh ta rồi.
Lúc anh ta giải thích, biểu cảm có vẻ không được tự nhiên, cứ thi thoảng lại liếc về phía tài xế. Nhưng Hạ Hán Chử lại không để ý, đương nhiên không hỏi nhiều, thu ánh mắt lại, hơi gật đầu, cúi người chui vào trong xe, ngồi yên.
Báo đóng cửa xe cho anh.
– Đi Công quán đi.
Hạ Hán Chử dặn một tiếng, đầu hơi ngửa ra sau, tựa người vào ghế, nhắm mắt lại.
Tài xế kỹ năng thuần thục, không nói chuyện, khởi động ô tô lập tức lái đi.
Hạ Hán Chử lòng đầy tâm sự, dù nhắm mắt lại lông mày cùng hơi chau nhẹ. Anh không nhúc nhích, như là đã ngủ rồi. Nhưng lúc sắp đến Công quán, cuối cùng vẫn không thể kìm nén được suy nghĩ muốn gặp cô.
Biết là vào những lúc này mình không nên tiếp xúc quá nhiều với cô.
Nhưng…
Anh muốn gặp cô, rất muốn gặp cô ngay lúc này. ngôn tình sủng
Muốn ôm cô vào lòng, ngay cả khi không làm gì cả, cũng đều rất tốt.
Rốt cuộc anh chỉ là một người bình thường, không phải lúc nào cũng có thể đưa ra hành động chính xác nhất.
– Đi biệt thư ngoại ô phía tây đi.
Anh không mở mắt, chỉ lên tiếng chỉ thị.
Tài xế vẫn không nói gì, tiếp tục lái xe.
Hạ Hán Chử lại nhắm mắt lại, nhưng ngay sau đó cảm thấy rất không thích hợp.
Anh mở mắt ra, nhìn cảnh đường phố bên ngoài xe. Màn đêm đã buông sâu, nhưng anh nắm rõ đường xá kinh sư như lòng bàn tay. Quả nhiên, cảnh đường xá rất không đúng. Đây không phải con đường đi về hướng ngoại ô phía tây.
Anh nhíu nhíu mày, rốt cuộc mới để ý đến tài xế đang lái xe cho mình.
Báo làm sao thế, sao lại phái một thủ hạ tài xế không chịu nghe lời gì vậy.
Anh nhìn tài xế bị ghế ngồi đằng trước che hết hơn nửa người chỉ lộ phần sau đầu dưới chiếc mũ, không vui gõ vào chiếc ghế đằng trước:
– Đi biệt thự ngoại ô phía tây.
Tài xế vẫn không quay đầu lại, chỉ bình thản hỏi một câu:
– Anh đến đó làm gì? Hẹn hò à?
Hạ Hán Chử sững sờ, nhìn “tài xế” kỹ hơn, sau đó thì bật cười thành tiếng trầm thấp:
– Sao lại là em?
Tô Tuyết Chí chuyển quay đầu mang mũ lưỡi trai lại, liếc nhìn anh:
– Mấy ngày rồi anh không tới gặp em. Em hỏi Đinh Xuân Sơn, anh ta nói anh đang bận. Tối nay em rảnh nên vào thành muốn nhìn xem anh đang bận cái gì, có phải là bận đi xem mắt không.
Hạ Hán Chử hắng giọng một cái, lại nhìn ra ngoài đường.
– Mình đang đi đâu thế em?
Tô Tuyết Chí cười đáp:
– Tư lệnh của em ơi, anh cứ ngồi yên đừng hỏi gì cả. Đến rồi em sẽ gọi anh.
Hết chương 168