Đoàn xe ô tô vừa đi, hai hàng lính đồn trú địa phương được bố trí canh giữ tại cửa ra vào trạm ga mới thu đội, giải trừ giới nghiêm.
Báo ở gần đó không thể nào tới gần được, nhưng biết đã xảy ra chuyện gì, bấy giờ mới vội vã đi vào, chỉ thấy một mình Tô Tuyết Chí đứng trên bãi đất trống bên ngoài phòng chờ.
Thủ hạ đồng hành cùng thấy anh ta đến thì chạy tới, báo cáo lại mọi chuyện vừa rồi.
Báo chau mày, nhưng cũng không do dự, bước nhanh đến chỗ Tô Tuyết Chí.
– Tiểu Tô, nơi này không thể ở lâu, đi thôi.
Nói xong, anh ta lại chỉ thị thủ hạ kế hoạch vẫn không thay đổi, tập hợp mọi người ngay lập tức lên đường.
Tô Tuyết Chí vẫn đứng yên, mãi sau mới thu lại ánh mắt vẫn đang nhìn theo hướng đoàn xe đi về hướng bắc biến mất khỏi bầu trời đêm, nhìn sang anh ta, hỏi:
– Cậu họ sẽ bị làm sao?
Báo biết sự lo lắng của cô, giải thích:
– Tiểu Tô đừng quá lo, Tứ gia không nguy hiểm tính mạng đâu. Mục đích của Vương Hiếu Khôn là ngăn chặn ngài, đổ thêm dầu vào lửa đối với Tây Bắc…
Anh ta dừng lại, cũng không giấu diếm, nói thẳng:
– Vương Hiếu Khôn giám thị theo dõi rất chặt, trước khi đi, Tứ gia chỉ lo sẽ bị chặn đường, cho nên đã có sắp xếp rồi. Tôi sẽ cầm thư của ngài ấy đi trước qua đó để dàn xếp, đề phòng tình hình chuyển biến xấu đi. Bản thân Tứ gia sẽ tự nghĩ cách tìm cơ hội để thoát thân.
Tô Tuyết Chí nhìn vẻ mặt nặng nề của anh ta: – Nhưng chuyến này đã thất bại rồi, cậu họ muốn thoát thân lần nữa sợ là càng khó hơn, có đúng không?
Báo không trả lời, ngầm thừa nhận.
– Còn nữa, thời gian cũng không thể chậm trễ quá lâu, có đúng không?
Quân Tây Bắc là đao và kiếm trong tay Hạ Hán Chử. Theo tin tức đã nhận được, mấy ngày trước Vương Hiếu Khôn đã bí mật phái đặc sứ đi gặp Phùng Quốc Bang, nghe nói là hứa hẹn sẽ phân phối vũ khí và trang bị tiên tiến nhất cho quân đội của ông ta. Dù hai người Mã Phùng lúc trước có chút giao tình, nhưng đối mặt với cám dỗ lớn, có trở mặt hay không không một ai đảm bảo được. Nhỡ đâu đánh nhau, hai bên đều có tổn thất. Đợi đến khi đó, dù là Hạ Hán Chử qua đó thì cái anh nhận được chỉ là một trò chơi đã kết thúc.
Đánh vào thời gian, đây cũng là nguyên nhân mà Vương Hiếu Khôn hiện tại dùng hết mọi thủ đoạn để ngăn cản Hạ Hán Chử rời khỏi kinh sư.
– Tôi sẽ cố gắng cứu vãn, liên hợp với người của mình tranh thủ duy trì cục diện, sau đó xem tình huống của Tứ gia rồi sẽ quyết định bước tiếp theo. – Báo chần chừ một lúc nói.
Tô Tuyết Chí chậm rãi lắc đầu.
– Việc này vô cùng quan trọng, tốt nhất phải do cậu họ đích thân đi. Bon họ nhanh nhất ngày mai mới quay về kinh sư được, hiện tại vẫn đang trên đường đi, các anh vì sao không nhân cơ hội này mà thử một lần?
Báo kiên nhẫn giải thích:
– Nơi này cách phủ Bảo Định không đến hai trăm dặm, đi không tới một giờ, Chương Ích Cửu có thể lên xe lửa ở đó sau đó đi thẳng tới kinh sư. Đây là biện pháp nhanh nhất. Nếu tôi đoán không sai, rất có khả năng sẽ có một chuyến xe lửa đặc biệt xuất phát từ đó lên phía bắc, cả chặng đường sẽ không dừng lại. Hơn nữa, đường xe lửa sẽ xuyên qua một đoạn khe núi, ô tô không thể đi thẳng được, nhất định phải đi đường vòng, chúng ta rất khó mà đuổi kịp được. Chương Ích Cửu rất khôn khéo, anh ta sẽ không để sơ hở cho chúng ta đâu.
– Đổi cách nghĩ khác đi. Không phải chúng ta đuổi theo xe lửa, mà để xe lửa không thể không dừng lại thì sao? – Tô Tuyết Chí suy tư nói.
Báo khẽ giật mình:
– Ý của cậu là?
– Anh đi theo tôi.
Tô Tuyết Chí đi nhanh đến phòng của trạm trưởng nói muốn mượn bản đồ xe lửa.
Trạm trưởng vừa tiễn mấy vị Phật lớn đi, đang muốn đi ngủ, thấy cô tới, nhận ra cô chính là người vừa đi cùng Hạ Hán Chử, lại bắt gặp người đàn ông đi cùng cô dáng vẻ không dễ gây vào thì không dám từ chối.
Tô Tuyết Chí mời trạm trưởng ra ngoài, trải tấm bản đồ ra bàn, ngón tay chỉ vào trên bản đồ, từ Định Châu đang đứng đi hướng bắc, dọc theo tuyến đường sắt đi lên, đến trạm ga phủ Bảo Định mà Báo vừa nhắc tới, dừng một chút, tiếp tục đi hướng Bắc, bắt đầu đếm.
Từ phủ Bảo Định đến ga xe lửa cuối cùng của kinh sư, tổng cộng có mười một trạm.
– Anh Báo anh xem đi, hiện tại việc điểu khiển vận hành xe lửa của đường sắt một ray sử dụng khóa điện báo hiệu đường bộ. Sau khi xe lửa đến trạm, muốn đến trạm tiếp theo thì phải được phát thẻ báo hiệu đường bộ thì mới có thể ra khỏi trạm. Trong mười một trạm này, có trạm nào mà anh có thể cho người đến đó nhanh nhất trước nhất, trước khi xe lửa đến mà khống chế trạm ga, ngăn không cho biển báo đường vào máy chặn. Như thế, trạm tiếp theo không thể nhận được biển báo đường, biết là chuyến xe lửa riêng biệt, hành khách trên xe rất đặc biệt, trạm trưởng chắc chắn không dám cho đi, ắt sẽ ngăn lại…
Báo mắt sáng lên, đi tới gần nhìn vào bản đồ, ngón tay di chuyển trên bản đồ, ngay sau đó điểm vào trạm huyện Định Hưng trên đó, gõ gõ mấy cái.
– Nơi này! Đương nhiên không phải điều động người của Bộ Tư lệnh, tránh để họ phát giác ra, mà thời gian cũng không kịp. Nhưng Tứ Phương hội thì có phân hội tại đó. Người của họ trong nửa giờ là có thể tới kịp trạm ga. Giờ tôi liên hệ với Trần Anh ngay tức khắc để anh ta phái người lập tức qua đó, khống chế trạm ga, cắt đường dây điện thoại liên lạc. Nếu như thuận lợi, xe lửa sẽ dừng tại ga Cố Thành. Hai nơi này cách nhau rất gần, chỉ tầm mấy chục dặm, anh ta lại tiếp tục phái một nhóm người đồng thời đến trạm Cố Thành, tốc chiến tốc thắng đón người xong thì đi ngay. Chương Ích Cửu dù khôn khéo đến mấy cũng sẽ không nghĩ tới chúng ta còn có biện pháp này, nhất định sẽ không đề phòng…
– Tiểu Tô, biện pháp của cậu rất tốt, chúng ta có thể thử.
Báo rất phấn chấn. Anh ta vội cầm lấy điện thoại bàn lên, liên hệ với Trần Anh bằng phương pháp khẩn cấp tạm thời đã thỏa thuận trước đó.
Không đến mười lăm phút, Trần Anh gọi điện thoại tới. Báo trao đổi với anh ta xong, cúp điện thoại, nhìn thời gian nói:
– Giờ tôi lập tức dẫn người đến Cổ Thành tiếp ứng.
Đang gấp rút định đi, anh ta lại như sực nhớ ra gì đó, lại dừng bước lại nhìn Tô Tuyết Chí, lưỡng lự đôi giây nói:
– Tiểu Tô, nếu như kế hoạch thành công, bên Tứ gia có thể thoát thân, hẳn ngài ấy sẽ đi luôn mà không thể đến hội hợp với cậu được. Đương nhiên tôi sẽ phái người đưa cậu đi, nhưng nếu Chương Ích Cửu đã chặn đuổi theo Tứ gia bằng được, tôi đoán chừng để báo cáo công việc, vì việc này sẽ không để cậu đi đâu. Nơi này gần kinh sư, nhân thủ của họ có mặt khắp nơi, cậu phải chuẩn bị tinh thần…
Tô Tuyết Chí dĩ nhiên hiểu ý anh ta.
– Không cho tôi đi, vậy tôi quay về thôi. Tôi vốn cũng muốn về. Huống hồ tôi là một bác sĩ, họ có thể làm gì tôi chứ.
Cô nghĩ nghĩ một chút, cầm bút trên bàn lên, lại lấy một tờ giấy viết vội mấy câu, tìm một phong thư cho thư vào, đưa cho Báo.
– Khi gặp cậu họ, nhờ anh chuyển cho cậu họ giúp tôi.
Báo dùng ánh mắt cảm kích nhìn cô, trịnh trọng nhận lấy cất kỹ trong ngực, thấp giọng nói:
– Cảm ơn cậu, Tiểu Tô!
…..
Không hề dừng lại, Chương Ích Cửu hạ lệnh cho đội xe ngay trong đêm lên phía bắc, không đến một giờ đã đến phủ Bảo Định, đi thẳng vào nhà ga.
Trạm ga đã bố trí trọng binh trấn giữ, sau khi tiến vào đã thấy xe lửa lên phía Bắc đậu trên đường ray trong trạm ga, chờ hành khách đến.
Lên xe lửa, tiến vào một gian phòng khách, sau khi xe lửa bắt đầu chạy, thần kinh luôn căng thẳng cả một chặng đường của Chương Ích Cửu mới thả lỏng xuống. Anh ta đích thân đi đến đầu xe lửa dặn dò người lái tàu, lại dẫn người đi kiểm tra từng toa tàu. Lúc quay lại thì gặp phó quan mà Đồng Quốc Phong phái tới và một đội vệ binh cầm súng canh giữ ở trên hành lang ngay bên ngoài cửa ghế lô, bày trận nghiêm mật, nghĩ nghĩ, lặng lẽ phất tay, dùng động tác ra hiệu cho mọi người lui lại, không cho phép tới gần. Phó quan hiển nhiên không muốn, nhưng e ngại tôn ti, bắt gặp nét mặt lộ vẻ bất mãn của Chương Ích Cửu, không dám chống lại, đành phải miễn cưỡng lui lại một chút.
– Đúng là chó cậy thế chủ.
Chương Ích Cửu bụng chửi một câu, đuổi người đi rồi mới đẩy cửa đi vào trong.
Hạ Hán Chử ngồi ngay vị trí bên cửa sổ, ánh mắt rơi vào mảnh hoang vu đen kịt ở bên ngoài, biểu cảm bình thản.
Chương Ích Cửu đặt bình cà phê mang tới xuống, rót một tách cà phê cho anh. Hạ Hán Chử nhận lấy nói cảm ơn. Chương Ích Cửu lại đưa một điếu thuốc lá. Hạ Hán Chử xua tay, để anh ta tự rút ra. Chương Ích Cửu cũng đặt bao thuốc lá xuống, ngồi xuống đối diện với anh, giật giật chiếc cúc trên quân phục, nới lỏng cổ áo, bắt chuyện:
– Yên Kiều, hồi trước chú không phải như này, nơi nào cái nào cũng đi được làm được. Nói thực ra anh cũng không có hứng thú gì mấy, chỉ xã giao thôi, tuổi lớn rồi, giờ có muốn đi cũng không đi được nữa, nhưng sao mà chú lại cai được thuốc lá thế? Lần đó anh đi khám bệnh, bác sĩ tây y cũng bảo anh cai thuốc, anh thử mấy lần rồi mà không thể. Chú có bí quyết gì thì nói cho anh với, đừng có giấu anh.
Hạ Hán Chử cười nói:
– Có bí quyết gì đâu, tôi sợ chết, chỉ muốn được sống thêm mấy năm thôi.
Nếu là bình thường, câu nói này đương nhiên là đúng, nhưng bây giờ, Chương Ích Cửu lại nghi ngờ Hạ Hán Chử đang nói móc mình, cười gượng nói:
– Xem ra trong lòng Yên Kiều đã có nơi gửi gắm rồi, tốt quá, đây cũng là số may. Chẳng như anh đây chẳng có ai ràng buộc, chết sớm hay chết muộn cũng không khác gì nhau. Chú cũng biết, anh thích Đường tiểu thư đã lâu, nhưng mà tại sao cô ấy lại chẳng ưa anh chứ? Vậy thì thôi, anh không cai nữa.
Hạ Hán Chử chỉ cười không nói gì, cầm tách cà phê lên uống một ngụm.
Chương Ích Cửu nhìn anh, bắt gặp anh rất trầm lặng, hơi chần chừ, thở dài nói:
– Anh cũng chỉ nghe lệnh làm việc thôi, không còn cách nào khác. Mong chú thông cảm cho anh.
Hạ Hán Chử nói:
– Tôi biết. Tôi không trách anh.
Anh càng nói như vậy, Chương ích Cửu càng thấy chột dạ, trong lòng càng bất mãn với Vương Hiếu Khôn.
Nhiều người như thế, loại chuyện đắc tội với người khác như này sao lại phái mình đi làm chứ. Để mình đến thì thôi đi, còn phái thêm người canh giữ giám thị 24/24 nữa.
Đương nhiên, Vương Hiếu Khôn làm như thế, ngoại trừ là đang ép mình phân rõ giới hạn với Hạ Hán Chử ra, cũng coi như biểu thị là tâm phúc của ông ta, bởi vì chuyện này cực kỳ bí mật, không mấy người biết cả. Nhưng trong lòng Chương Ích Cửu vẫn vô cùng khó chịu, thấy Hạ Hán Chử uống hai ngụm cà phê xong lại đặt cà phê xuống, làm động tác bảo mình cứ tự nhiên, anh ngả người ra ghế, nhắm mắt lại chợp mắt. Anh ta không kiên nhẫn được nữa, lưỡng lự một lúc, dò xét hỏi:
– Yên Kiều, anh cả gan hỏi chú một câu, chú và Tổng trưởng Vương có chuyện gì thế?
Hạ Hán Chử mở mắt ra nhìn anh ta, cười nhạt:
– Trạm sắp đến là Cố Thành phải không? Chắc còn bảy tám trạm nữa mới đến nơi, mất mấy giờ đấy, hay là anh cũng nghỉ ngơi một chút đi, hôm nay chắc cũng mệt lắm rồi.
Cục diện bây giờ như thế nào, Chương Ích Cửu biết rõ, thấy anh không muốn nói đành phải thôi, đè những nghi ngờ và tò mò xuống, nói:
– Được. Chú cũng mệt rồi, chú nghỉ đi, anh đi sang phòng bên cạnh. Anh cũng nghỉ chút đây.
Hạ Hán Chử đưa mắt tiễn. Chương Ích Cửu đi ra, đứng chỗ nối toa tàu đẩy cửa sổ ra hút thuốc, lúc nhíu mày suy nghĩ, chợt thấy tốc độ xe lửa chậm lại.
Anh ta biết phía trước là trạm Cố Thành, nhưng đây là chuyến xe lửa đặc biệt đã được phê duyệt, sẽ không dừng lại nửa đường mà đi thẳng đến kinh sư luôn. Anh ta thoạt đầu tưởng rằng mình bị ảo giác, nhìn nhìn, thấy đúng là thật, xe lửa càng ngày càng chậm, cuối cùng dường như sắp dừng hẳn lại bên trong trạm nhỏ không đáng chú ý này, bèn gọi phó quan, lệnh cho anh ta dẫn người canh giữ ở đây, mình thì chạy đến đầu xe lửa, vừa lúc trông thấy phụ trách xe lửa ở đối diện vội vàng đi tới.
– Chuyện gì thế? Tại sao dừng lại?
Chương Ích Cửu nghiêm nghị chất vấn. Quản lý xe lửa cuống quít cúi đầu:
– Vừa rồi lúc tiến vào trạm ga trông thấy đèn tín hiệu là màu đỏ, điều này nói rõ trạm phía trước chưa đưa biển báo lùi vào máy chặn, chắc là trong điều hành xảy ra vấn đề. Các vị đều là quý nhân, cưỡng ép đi tiếp, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì thì sao, cứ cẩn thận làm theo quy định, vào trạm này trước đã, rồi liên lạc với trạm phía trước xem thế nào. Không có chuyện gì thì tiếp tục đi.
Chương Ích Cửu vô cùng tức giận, thấy xe lửa đã vào trạm ga rồi dừng lại thì thúc:
– Nhanh lên! Ngay lập tức gọi điện cho trạm phía trước hỏi xem chuyện gì. Tôi nói cho anh hay, nếu xảy ra chuyện, cẩn thận cái đầu trên cổ các anh đấy.
– Vâng vâng, ngài chờ chút, tôi liên lạc ngay đây.
Xe lửa còn chưa dừng hẳn, quản lý xe lửa đã mở cửa xe xông xuống, chạy vào văn phòng trạm trưởng.