Ngay sau đó, quản lý xe lửa dẫn theo một người đàn ông mặc đồng phục vội vàng chạy tới. Người này là trạm trưởng ga Cố Thành, bởi vì biết được rằng tối nay sẽ có chuyến tàu đặc biệt chạy thẳng lên phía bắc đi ngang qua cần phải khẩn cấp chặn đoàn tàu bình thường sắp đi qua, sợ điều hành xảy ra sự cố, cho nên đích thân tới trạm ga để giám sát, lại không ngờ rằng số mình đen như thế, sự cố lại xảy ra đúng chốt của mình.
Ông ta bắt gặp nét mặt sầm sì nghiêm trọng của Chương Ích Cửu, trong lòng khẩn trương, vội giải thích ngay:
– Sếp bớt giận, không phải tôi dám dừng tàu lại, mà là biển báo đường ở trạm tiếp theo vẫn chưa được cấp, cũng không biết tình hình cụ thể của trạm đằng trước thế nào, cho nên mới không dám cho đi.
– Gọi điện thoại đi. Vì sao không gọi hỏi.
– Không gọi được ạ. Bên kia luôn không nhận được, có vẻ như đường dây liên lạc có vấn đề. Tôi vẫn luôn gọi, chỉ cần thông được sẽ lập tức báo cáo ngay.
Chương Ích Cửu nhảy xuống xe lửa, đứng trên sân ga nhìn về phía trước.
Hai đường ray thẳng tắp kéo dài về hướng bắc, nơi cuối cùng ngoài bóng đêm đen kịt ra thì không nhìn thấy gì hết.
Lông mày của anh ta nhíu chặt.
Anh ta cùng Hạ Hán Chử bởi vì lợi ích mà kết giao với nhau, về sau dần dần thân quen hơn cho đến tận bây giờ, tuy chưa nói đến là tri giao, nhưng trước hôm nay khi nhiệm vụ khó khăn này rơi trên đầu anh ta, hai người vẫn coi như là bạn tốt cũng không phải nói quá. Anh ta rất có mắt nhìn người. Hạ Hán Chử bề ngoài thì tàn nhẫn lạnh lùng, thực ra rất biết đạo nghĩa. Người biết đạo nghĩ mới đáng để kết giao, sẽ không đâm sau lưng người ta. Đây cũng là nguyên nhân mà anh ta sẵn sàng qua lại với Hạ Hán Chử, thậm chí còn hy vọng trở thành bạn bè chân thành của nhau.
Anh ta không cảm thấy Hạ Hán Chử có lý do gì muốn gây bất lợi cho Vương Hiếu Khôn, Hạ Hán Chử cũng không giống loại người vong ân phụ nghĩa này. Cho nên anh ta không hiểu nổi, vì sao Vương Hiếu Khôn lại đề phòng Hạ Hán Chử đến như thế. Biết rõ Hạ Hán Chử và quân Tây Bắc có quan hệ sâu xa, vậy mà còn dùng chiêu này, đây không phải là muốn rút răng nanh của anh đó sao?
Con người có tính nóng nảy, nhất là người có bản lĩnh. Trừ phi cam tâm bị người ta tròng dây trên cổ, bằng không gặp phải chuyện như này, ai không biết suy nghĩ nhiều một chút? Hạ Hán Chử hiện tại rời khỏi kinh sư, Chương Ích Cửu cũng có thể hiểu cho.
Bây giờ chuyện đã xảy ra rồi. Thành thật mà nói, đối với Hạ Hán Chử, anh ta không muốn làm kẻ ác. Nhưng cũng hết cách thôi, anh ta cũng là kẻ yếu.
Anh ta nhìn ra xa một lát, trong lòng bỗng nhiên nảy sinh một tia bất an.
Vào thời khắc đặc biệt này, một chuyện xảy ra trùng hợp thì thôi, nhưng hai chuyện cùng đồng thời xảy ra, chặn xe lửa ở nơi này….
Anh ta nghĩ nghĩ, đề phòng có chuyện xảy ra tiếp theo lập tức quay đầu lại đang muốn trở lại xe lửa, đột nhiên đúng lúc này ở hướng phòng chờ có tiếng huyên náo.
Chương Ích Cửu nhìn qua đó, bắt gặp ở phòng chờ đối diện xông vào một nhóm người. Ánh đèn lờ mờ, nhìn từ xa nên không thấy rõ lắm, nhiều chấm đen, nhìn phải ít nhất hơn trăm người, tất cả đều là đàn ông, thanh niên trai tráng chiếm đa số, cách ăn mặc giống như là nông dân.
Anh ta giật mình: – Chuyện gì thế? Làm cái gì vậy?
Quản lý xe lửa cũng ngẩn cả người.
Các nhân viên trực tại nhà ga bên ngoài không thể ngăn được nhiều người như vậy. Chẳng mấy chốc, những người đó đã chen chúc ở trên sân ga, vai vắt bao tải mỏng, xoa xoa tay hết nhìn đông tới nhìn tây, miệng thì la hét:
– Hàng hóa đâu.
Trên sân ga vốn vắng vẻ không có mấy người bất giác trở nên chật chội lên.
Nhân viên trực hổn hển chạy tới báo cáo, nói đây đều là thôn dân trong thôn gần đây, vừa rồi, một người tự xưng là người của nhà ga vào thôn, nói là trong đêm nay sẽ có một lô hàng hóa đến, cần phải tháo dỡ khẩn cấp, muốn họ tới hỗ trợ, vận chuyển hàng hóa xong rồi thì mỗi người sẽ được phát một đồng bạc. Thôn dân phấn khởi không ai ngủ được, thanh niên trai tráng toàn thôn đều đồng ý, ngay cả người trung tuổi cũng đi theo tới.
Quản lý xe lửa không hiểu gì cả, cuống quýt xua tay, nói to:
– Không có chuyện vậy đâu. Các người bị lừa rồi. Tất cả giải tán đi, nhanh đi về đi.
Mặc dù khoảng cách không xa, nhưng hơn nửa đêm phải rời khỏi giường êm đến đây, hiện tại tiền thì không có, thôn dân dĩ nhiên không vui, khăng khăng là người của trạm ga tới gọi bọn họ. Một bên không chịu đi, một bên vội vã đuổi người, ồn ào vô cùng. Không biết ở đâu đột nhiên ném ra rất nhiều đồng bạc, rơi xuống như mưa, rơi bắn tung tóe dưới đất. Cũng không biết là ai hô to nhặt tiền đầu tiên, thôn dân kịp phản ứng, tranh nhau nhặt tiền, trên sân ga đầy hỗn loạn.
Chương Ích Cửu bỏ mặc nơi này, đang định xông lên xe lửa, bỗng nhiên thấy gáy đau nhức, bị cái gì đó đập trúng, trước mắt biến thành màu đen, tai ong lên một tiếng, cả người ngã xuống đất.
Khi tỉnh lại, anh ta thấy đầu vẫn còn nhức. Anh ta cố gắng mở mắt ra, phát hiện mình đã nằm trên một tấm phản cứng, rất nhiều người vây chung quanh, đều đang lo lắng nhìn anh ta, trong đó có cả trạm trưởng, phát hiện anh ta đã mở mắt, trạm trưởng thở phào một hơi:
– Tỉnh rồi. Thứ trưởng Chương tỉnh rồi.
Chương Ích Cửu rên lên một tiếng, chạm vào gáy bị sưng, giãy giụa cố gắng ngồi dậy.
Trạm trưởng vội cùng mọi người đỡ anh ta dậy, lấy lòng nói:
– Thứ trưởng Chương ngài có sao không? Làm bọn tôi sợ phát khiếp. Tôi đã gọi lang trung đến rồi, ngài cứ nghỉ một chút đi.
Nói xong, thúc người đi lấy nước cho anh ta.
Chương Ích Cửu cuối cùng cũng nhìn thấy rõ mình đang nằm trong phòng điều hành của trạm trưởng. Cơn đau ở đầu làm anh ta nhớ được hình ảnh trước khi mình bị ngất đi, cả người run lên, bật dậy nhìn ra ngoài.
Xe lửa vẫn còn ở đó, nhưng nửa người cũng không thấy bóng dáng đâu. Dưới ánh đèn lờ mờ, trên sân ga vắng tanh vắng ngắt.
– Người đâu hết rồi! – Anh ta quát.
Trạm trưởng vội nói thôn dân đều đã giải tán đi về rồi.
– Phó quan đâu!
Trạm trưởng chỉ chỉ bên ngoài.
Chương Ích Cửu nhìn nhìn, trông thấy phó quan đứng ở ngoài cửa, gục đầu ủ rũ.
Không cần hỏi, nhìn dáng vẻ này Chương Ích Cửu cũng có thể đoán được tình huống. Đã có thủ hạ lại báo cáo những chuyện xảy ra về sau cho anh ta sau khi bị đánh ngất. Quả nhiên là đúng như anh ta đã nghĩ, Hạ Hán Chử đã thoát thân rồi. Lúc đó trên sân ga rất hỗn loạn, phó quan dẫn người đi canh giữ ghế lô trên toa tàu, không ngờ trên xe lửa đột nhiên có một nhóm võ trang đầy đủ xông lên xe lửa, đám phó quan bị bất ngờ trở tay không kịp buộc phải giao nộp khí giới, những người còn lại cũng không dám phản kháng, Hạ Hán Chử đã được thuận lợi đưa đi.
Chương Ích Cửu ra lệnh cho trạm trưởng cùng với tất cả những người liên can còn lại ra ngoài, lại cho người đi gọi phó quan đến.
Phó quan đi vào, ánh mắt né tránh, vẻ mặt hoảng loạn, cúi đầu xuống, thở cũng không dám thở.
Chương Ích Cửu nhìn như vô cùng phẫn nộ nhưng thực ra trong lòng lại thấy may mắn, đồng thời còn cảm kích người đã đánh ngất mình kia.
Đêm nay sau khi thuận lợi ngăn lại Hạ Hán Chử, lo lắng lớn nhất của anh ta chính là sẽ xảy ra chuyện không mong muốn trước khi lên xe lửa. Chỉ cần lên xe lửa là sẽ an toàn. Chỉ là anh ta nằm mơ cũng không ngờ trên đường đi lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn đến mức như này.
Hiện giờ thì anh ta đã hiểu hết rồi, trạm phía trước đã bị khống chế, buộc tàu dừng lại. Bây giờ suy nghĩ một chút, rất là đơn giản. Nhưng trước đó, anh ta không ngờ sẽ còn có cách thức này, căn bản không hề có đề phòng trước.
Trong tình huống vừa rồi, nếu như mình không bị đánh ngất xỉu, nhất quyết không chịu thả người, vậy thì hoàn toàn trở mặt với Hạ Hán Chử rồi. Anh ta không muốn. Nhưng nếu thả người, vậy thì khi trở về anh ta phải chịu trách nhiệm không hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Giờ thì tốt rồi, sự việc xảy ra đột ngột không ai ngờ tới được, người cũng không phải mình thả đi mà là tâm phúc của Đồng Quóc Phong phái tới giám thị…
Chương Ích Cửu lạnh lùng nói:
– Vậy là anh đã hạ lệnh thả người à?
Phó quan đã không còn khí thế như trước nữa, ủ rũ giải thích:
– Tôi cũng chẳng còn cách nào khác. Cũng không phải tôi sợ chết, mà là lúc đó trong khoang xe quá nhỏ, người lại đông, địch ta khó phân, nếu thật sự nổ súng cũng sẽ làm cho anh em chúng ta bị thương. Hơn nữa…
Y cắn răng:
– Họ Hạ bình thường có thể thu nạp được lòng người. Tôi thấy họ căn bản cũng không muốn động thủ, chỉ có một mình tôi thì làm được cái gì? Tôi không thả thì biết làm gì?
Chương Ích Cửu không biết nói gì thêm nữa.
Phó quan bắt gặp sắc mặt anh ta hòa hoãn hơn, nghĩ anh ta dù không chính miệng nói thả người, nhưng bây giờ người đã đi rồi, anh ta với mình vẫn là châu chấu cùng buộc trên sợi dây thừng, anh ta không thể nào thoát khỏi liên quan được, quả tim thả lỏng hơn, thương lượng lấy lòng:
– Thứ trưởng Chương, giờ phải làm sao? Có phái người đuổi theo không? Tôi nghe theo anh hết.
Chương Ích Cửu liếc đối phương, lạnh lùng nói:
– Hạ Hán Chử là ai anh còn không biết à? Chúng ta dừng chân ở một nơi rách nát hoang vắng này, tôi lại còn bị thương ở đầu, lang trung gọi tới mà chẳng thấy mặt mũi đâu, đuổi theo cái rắm ấy. Mà đuổi liệu có thể đuổi được không?
Phó quan vâng dạ, lại cẩn thận hỏi:
– Vậy phải làm sao? Trở về biết ăn nói thế nào đây? Mong Thứ trưởng nghĩ cách.
Chương Ích Cửu cũng đã nghĩ ra kế sách đối phó rồi. Dù sao thì nhất định phải đưa người trở về. Anh ta híp mắt lại, lấy đồng hồ trong túi ra xem thời gian, nói:
– Còn chưa qua bao lâu đâu, Tô Tuyết Chí chắc là chưa đi được xa, gọi điện thoại, lập thẻ đường. Không tiếc cái giá nào cũng phải cản người lại bằng được.
Phó quan cũng là kẻ già đời trong quan trường, sao mà không biết đây là biện pháp tốt nhất. Cá lớn đi rồi, vậy thì bắt con tép con tôm về cũng được, tốt xấu gì cũng coi như là đồng bọn, dù sao thì vẫn còn hơn là hai tay trống trơn trở về. Y nghe lệnh, cần điện thoại lên gọi đến nhà ga Định Châu hỏi tình hình.
Lúc này lang trung mới tới, Chương Ích Cửu ngồi xuống để lang trung băng bó đầu cho mình.
Phó quan nhận điện thoại trao đổi vài câu với đầu bên kia, ngừng lại, quay đầu lại nhìn Chương Ích Cửu đang cắn răng vì bị đau.
– Nhìn tôi làm gì, đừng nói là bắt người cũng phải trông vào tôi đấy nhé.
Chương Ích Cửu đang có một bụng uất ức, tức giận quát lên.
Phó quan vội nói:
– Thứ trưởng hiểu lầm rồi. Vừa rồi bên kia nói Tô Tuyết Chí kia căn bản không đi, giờ vẫn đang ngồi trong nhà ga.
Chương Ích Cửu ngây người: – Anh dẫn người đi đến đó luôn đi.
Phó quan đáp vâng, để điện thoại xuống vội vã đi ngay.
Chương Ích Cửu nhìn theo bóng lưng kia, lưỡng lự một chút, lại nói:
– Đợi chút. Để tôi đi cùng.
Phó quan nịnh bợ:
– Thứ trưởng đang bị thương, anh cứ nghỉ ngơi đi. Để tôi đi cho, tôi sẽ không để cậu ta chạy thoát đâu.
Chương Ích Cửu phớt lờ y đi ra ngoài, đợi ô tô lái tới, lên xe chỉ thị quay về Định Châu.
Bốn giờ sáng.
Chương Ích Cửu bị giày vò cả một đêm cuối cùng cũng trở lại nhà ga Định Châu. Qua cánh cửa gỗ bẩn thỉu cũ kỹ trong phòng chờ, anh ta trông thấy Tô Tuyết Chí ngồi tại một góc trong phòng chờ, cúi đầu, mượn ánh đèn mờ mờ trên đỉnh đầu lặng lẽ đọc một quyển sách để trên gối.
Chương Ích Cửu sai tất cả mọi người ở bên ngoài, anh ta đi vào, có lẽ là nghe được tiếng bước chân của anh ta, người kia ngẩng lên nhìn sang.
Tô Tuyết Chí này chẳng những là cháu ngoại trai của Hạ Hán Chử, còn nhận được nhiều sự quan tâm từ anh, dựa vào y thuật của mình, bản thân cũng có tiếp xúc với nhiều nhân vật quan trọng ở kinh sư. Chương Ích Cửu dĩ nhiên cũng không muốn trở mặt với cậu ta, lại thấy cậu ta tuổi còn quá trẻ, cũng không muốn làm cậu ta bị hoảng sợ, vì thế dừng bước, mỉm cười gọi một tiếng tiểu Tô.
Tô Tuyết Chí nói:
– Thứ trưởng Chương tới bắt tôi à?
Chương Ích Cửu giật mình, hơi mất tự nhiên hắng giọng:
– Nào có nào có, cậu hiểu lầm rồi. Con đường phía trước nguy hiểm lắm, tôi tới để đón cậu về kinh. Mong cậu phối hợp để tôi đỡ bị khó xử.
Tô Tuyết Chí cười nhẹ, gập sách lại đặt vào trong hành lý, nhấc lên nói:
– Đi thôi, tôi theo anh quay về.
Hết chương 172