Anh sẽ có hành động như vậy là điều mà Tô Tuyết Chí không thể ngờ tới. Trong mù mịt ngắn ngủi cô lại dường như hiểu ra.
Trái tim cô chợt đập liên hồi, trong lòng bối rối.
Trong ánh lửa, cô nhìn thấy anh vừa nói chuyện với Đinh Xuân Sơn và đám người cảnh sát trưởng, trạm trưởng, vừa thỉnh thoảng mà quay đầu lại liếc nhìn cô, lòng sực tỉnh ngộ, vội vàng mặc chiếc áo to rộng vào, che đi cơ thể, lại quay lưng lại để sửa sang mình, sau đó đứng lên.
Hạ Hán Chử nhanh chóng quay trở lại bên cô, nói nơi này chưa đảm bảo an toàn, xe lửa cũng không thể đi ngay được, đợi giao thông đường sắt khôi phục lại thì nhanh nhất cũng phải hết ngày mai. Cô lại đang có việc, cho nên anh sẽ lái xe tiếp tục đưa cô lên phía bắc.
– Cậu yên tâm, đảm bảo cậu vẫn kịp đến dự buổi khai mạc hội nghị y học vào ngày mai.
Nói xong, anh nhìn toa tàu bị ngọn lửa nuốt hết cách đó không xa, trên mặt lộ vẻ áy náy.
Toa tàu bốc cháy dữ dội, ngọn lửa bùng lên tận trời, có những cụm lửa nhỏ và các mảnh vỡ khác nhau bay ra từ vụ nổ cắm trên nền tuyết, trông vô cùng đáng sợ.
– Nhưng mà cũng phải xin lỗi cậu, chờ tới bên đó rồi, tôi sẽ chuẩn bị quần áo cho cậu, nhưng những cái khác thì mất rồi. Chỉ mong không ảnh hưởng tới hành trình lần này của cậu. – Anh còn nói thêm.
– Không sao. Những thông tin cần thiết đều nằm ở đây ạ.
Tô Tuyết Chí đã bình tĩnh trở lại, chỉ chỉ vào đầu mình.
Anh hơi hơi mỉm cười, gật đầu, ánh mắt khẽ lướt qua toàn thân cô, dừng ở ngực cô, đi xuống, cuối cùng rơi xuống chân cô.
Trước khi toa xe nổ mạnh, cô đi chân không, giờ đôi chân này đang đứng trên nền tuyết lạnh lẽo.
Ban đầu bởi vì khẩn trương mà không có cảm giác gì, khi thả lỏng rồi mới cảm thấy lạnh băng, đầu ngón chân cuộn lại, một chân dẫm lên mu bàn chân kia.
Phát hiện ánh mắt anh dừng trên chân mình, Tô Tuyết Chí vội đứng yên:
– Cháu không lạnh…
– Đinh Xuân Sơn!
Còn chưa nói hết đã thấy anh quay đầu lại gọi một tiếng.
Đinh Xuân Sơn đuổi cảnh sát trưởng và trạm trưởng đi làm việc, anh ta thì dẫn theo người mình đứng canh phòng bốn phía, nghe thấy gọi thì bảo thủ hạ tiếp tục chú ý, mình thì chạy lên.
Vừa rồi cấp trên nói, anh tiếp tục lái xe đưa Tiểu Tô đi kinh thành, còn anh ta sẽ ở lại xử lý hậu quả sự việc.
Sắp xếp như thế, Đinh Xuân Sơn cũng thấy hợp lý.
Hiện tại nơi nguy hiểm nhất thực ra chính là nơi này, tuy khó có thể phát sinh nữa, nhưng nhỡ đâu còn có mai phục thì sao.
Hai thủ hạ cùng đi theo tối nay đều là những tay già đời, thân trải qua bách chiến, kinh nghiệm phong phú, trước đó không kịp theo tốc độ xe của Tư lệnh mà bị bỏ lại phía sau, về tình cảm có thể tha thứ, đổi lại là mình, cũng không chắc có thể đuổi theo kịp. Hiện tại xe kia vừa đuổi tới kịp lúc, bảo họ hộ tống Tư lệnh đi kinh thành, vấn đề chắc không lớn.
– Tư lệnh còn có việc ạ?
– Đi tìm đôi giày và chăn đến đây. Nhanh lên.
Đinh Xuân Sơn bấy giờ mới để ý tới tình trạng nhếch nhác của Tiểu Tô, gật đầu đi làm việc ngay.
– Cậu chờ một lúc nhé.
Anh nói với Tô Tuyết Chí, sau đó cởi chiếc áo vest cashmere màu xám đậm đang mặc, ngồi xổm xuống, trải nó trong tuyết rồi để cô dẫm lên để giữ ấm.
Áo khoác của anh cũng đã cho cô, trên người chỉ mặc mỗi áo vest dệt kim để giữ ấm, giờ cũng cởi ra nốt, chỉ còn mỗi chiếc áo sơ mi mỏng trên người.
Anh còn có bệnh ho kinh niên nữa.
Tô Tuyết Chí ngây ra, vội lắc đầu.
– Không cần đâu ạ. Cháu không lạnh đâu. Cậu họ mặc lại đi…
Anh như không nghe thấy, ngồi xổm trước cô, đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy một chân đang cuộn lại của cô, dùng lực vô cùng nhẹ nhàng nhưng không cho phép kháng cự kéo về, phủi tuyết dính trong lòng bàn chân, đặt nó lên, lại tiếp tục kéo chân kia của cô lại, cuối cùng cuốn áo lót lên, để chiếc áo dệt kim phủ kín đôi chân của cô.
Đôi chân được bao phủ bởi lớp nhung cashmere mềm mại còn mang theo nhiệt độ cơ thể anh, ngay lập tức ấm lên.
– Lát tôi sẽ mặc sau. Có quần áo dự phòng chuẩn bị sẵn để trên xe khác, chút tôi sẽ đi lấy.
– Tôi không lạnh.
Nói xong, anh ngửa mặt lên, mỉm cười với Tô Tuyết Chí đang cúi xuống nhìn mình, mặt mày giãn ra, đứng lên.
Tô Tuyết Chí chỉ đành giẫm lên chiếc áo anh cởi ra quấn lấy chân cô, trong lòng hỗn loạn, cảm giác kỳ lạ không thể diễn tả thành lời. Cô không cảm thấy mình có thể nhận được sự quan tâm chăm sóc như vậy từ anh, cảm giác này quá xa lạ, nó hoàn toàn nằm ngoài phạm vi bình thường của mối quan hệ giữa hai người.
Nhưng cô không thể từ chối dưới sự nài nỉ mạnh mẽ và dịu dàng của anh. Cô chỉ có thể đứng bất động, cảm giác chân mình sắp bốc cháy đến nơi rồi. May mắn là Đinh Xuân Sơn quay lại rất nhanh, cầm theo một cái chăn và một đôi giày nhung mới tinh, nói chăn lấy trong ghế lô khác, đôi giày là của một vị phu nhân phú thương, lẽ ra là mua về cho con trai, anh ta thấy nó có kích cỡ tương đương với Tiểu Tô, liền cầm đến.
Tô Tuyết Chí thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng nhận giày, đi vào.
Hơi rộng chút, nhưng không thành vấn đề.
Đi giày vào xong, cô nhặt chiếc áo vest trên tuyết, định phủi bụi tuyết trên đó, sau khi đã sạch thì trả lại cho anh, nhưng không biết tại sao có vẻ như anh không muốn cô chạm vào nó, đón chiếc áo từ trên tay cô, cầm lấy rũ rũ vài lần rồi mặc lại.
Tối nay coi như may mắn, ghế sô số 1 là toa xe độc lập, không gian cũng rộng rãi, vụ nổ lớn ngoài lan gần đến gian ghế lô bên cạnh của một đôi vợ chồng quan chức cũng tính đi kinh thành, hai người chỉ bị thương ngoài da, người chồng bị mảnh vỡ văng trúng đầu, còn lại toa xe cũng không không vấn đề gì lớn. Nhưng mà hành khách bị chấn động không nhỏ, sau màn nổ súng và vụ nổ qua đi, họ tranh giành đường, giẫm đạp lên nhau mà chạy, có vài người bị thương. Khi đó cảnh sát cũng không khống chế được hiện trường, người bỏ chạy cũng rất nhiều, chỉ còn lại một số trong hoảng loạn không kịp mang hành lý đi, hành lý bị rơi hỗn loạn trên tàu và sân ga. Hiện tại thấy bên trong hình như đã không còn chuyện gì nữa, có người nghĩ tới đồ đạc của mình muốn vào để lấy, lại bị cảnh sát chặn ở bên ngoài, nói còn chưa dập được lửa, hành khách liền tụ tập chờ ở phòng chờ bên ngoài, tiếng ồn ào không ngừng.
Hạ Hán Chử nhìn bốn phía một vòng, lại dặn dò Đinh Xuân Sơn ở lại giải quyết cho xong sự việc, trấn an hành khách duy trì trật trự, sắp xếp người bị thương đi bệnh viện, mau chóng dập tắt lửa khôi phục lại đường sắt. Chỉ thị xong, anh không hề ngừng lại dẫn theo Tô Tuyết Chí mau chóng ra khỏi trạm, bảo cô lên xe, đưa chăn cho cô để cô đắp, anh thì đi đến chiếc xe đằng sau, nhận áo từ một thủ hạ, mặc vào, sau đó quay trở lại, khởi động ô tô lái đi.
Tô Tuyết Chí quay đầu nhìn nhà ga phía sau dần dần biến mất ở trong bóng đêm, nhớ tới một màn vừa rồi, trong lòng vẫn còn mang theo sự kinh hãi cùng với may mắn sống sót sau tai nạn.
Nếu không nhờ anh đến kịp thời, giờ phút này có lẽ cô đã theo toa xe kia hóa thành tro tàn rồi.
Có điều là cô lại khó hiểu. Thích khách tối nay, rõ ràng là, mục tiêu nhắm vào cô. Cô không hiểu, sự tồn tại của cô rốt cuộc đã ảnh hưởng và cản trở tới ai mà đến mức họ phải có động thái lớn sắp xếp như này.
Thành thật mà nói, loại người nhỏ bé như mình mà có “đãi ngộ lớn” như này, thật là quá kỳ lạ.
Cô quay sang nhìn Hạ Hán Chử bên cạnh đang lái xe, muốn nói cảm ơn với anh, cảm ơn anh cứu mạng cô, thì lại nghe anh nói:
– Cậu không cần phải cảm ơn tôi. Mục tiêu tối nay, lẽ ra là tôi.
Tô Tuyết Chí ngẩn ra nhìn anh, trong đầu xoay chuyển, cuối cùng cũng hiểu ra một chút.
– Ý cậu họ là gì ạ? Ý cậu họ là vé tàu anh họ đưa cho cháu, là của cậu họ?
– Đúng vậy.
Anh dừng một chút,
– Tối nay lẽ ra tôi với em gái cũng sẽ đi kinh thành, nhưng tạm thời có việc không đi được, nghe nói cậu cũng đi cùng ngày, nên tiện thể chuyển vé cho anh họ cậu.
Nói xong, anh ngoảnh sang, nhìn thấy là biểu cảm hết sức kinh ngạc của cô.
– Sau khi xe lửa xuất phát rồi thì tôi mới biết được có khả năng sẽ có một cuộc ám sát nhằm vào tôi, cho nên đuổi theo.
– Thật lòng xin lỗi, tôi không nghĩ rằng, bởi vì tôi mà tối nay cậu lại bị kinh hãi lớn như thế, suýt chút nữa thì…
Anh đột nhiên dừng lại.
Không biết là cảm xúc biến hóa, hay là vì nguyên nhân gì khác, anh ho vài tiếng, thân hình cứng đờ, nhíu nhíu mày, sau đó như cố gắng ép xuống, nói tiếp:
– Tôi xin lỗi, tất cả đều do tôi, đã liên lụy đến cậu…
Tô Tuyết Chí vừa rồi chỉ quá bất ngờ mà thôi, cô không hề có ý trách cứ gì anh. Chẳng trách lúc ấy anh họ cứ cuống quýt vội vàng, đưa vé cho cô xong là đi ngay. Thì ra là có chuyện như này.
Thấy anh ho lên, trên mặt mang nét đau đớn, cô vội lắc đầu:
– Không sao ạ, không liên quan đến cậu họ, cháu không hề trách cậu họ. Cậu họ bị sao không? Có khó chịu lắm không? Khó chịu thì đừng nói gì cả.
– Tôi không sao. – Anh cười nhẹ, thần sắc lại khôi phục như bình thường.
– Cậu không trách là tốt rồi. Đến kinh thành còn mất hai ba tiếng nữa, tôi lái chậm một chút, cậu nghỉ ngơi đi, muốn ngủ cứ ngủ đi, tới rồi tôi sẽ gọi cậu dậy.
Anh không nói chuyện nữa, Tô Tuyết Chí cũng lặng thinh, bên tai chỉ còn tiếng động cơ ô tô, cô cuộn tròn mình lại, rúc trong chiếc áo của anh cùng với cái chăn kia.
Không biết tại sao, cô nhớ đến vụ ám sát khác cũng nhằm vào anh mà bản thân đã từng trải qua trước đấy.
Khi đó, cô vừa mới biết anh.
Sau đó, cô lại nhớ tới những lời anh nói với mình vào buổi tối hôm đó cách đây không lâu, khi cô tiễn anh ra khỏi phòng thí nghiệm đã nói anh là người tốt.
Cô không nhịn được kéo chăn xuống lén lút quay mặt sang, nhìn nửa gương mặt đang nhìn thẳng về phía trước kia.
Anh lái xe, ánh mắt nhìn thẳng, nét mặt chuyên tâm bình tĩnh.
Tô Tuyết Chí nhìn anh một lúc, trong lòng dần dần không biết vì sao lại có cảm giác trống rỗng cùng với khổ sở y như buổi tối hôm đó.
Cái người này, trên quan hệ nam nữ và đạo đức cá nhân, quả đúng là tồi tệ vô cùng. Nhưng ngoài cái này ra, dường như anh chẳng có điểm nào khiến người khác phải chỉ trích cả.
Cũng không biết rốt cuộc anh đã có một cuộc sống như nào. Nhìn anh, có vẻ như đã quá quen với những vụ ám sát khủng khiếp có thể giết chết anh bất cứ lúc nào.
Mỗi người đều có cách sống khác biệt và phù hợp nhất. Chỉ có thể lý giải như vậy thôi.
Bờ vai của anh bỗng nhiên hơi hơi giật giật.
Quả tim Tô Tuyết Chí khẽ nảy lên, sợ anh biết cô đang nhìn anh liền vội quay mặt đi, kéo cao chăn lên, cuộn thân mình cho càng nhỏ lại, sau đó nhắm mắt lại.
Tiếp theo, cũng không có chuyện gì xảy ra nữa.
Anh lái xe rất vững, tốc độ cũng không nhanh không chậm, ánh sáng tối tăm, trên người cũng ấm áp, lẽ ra rất thích hợp để ngủ một giấc, nhưng Tô Tuyết Chí không ngủ được, nhắm mắt lại, lại nhớ tới cảnh anh đạp cửa xông vào ghế lô, sau đó tự mình cởi áo đưa cho cô … Đột nhiên, trên con đường phía trước, một con chó hoang từ đâu chạy ra.
Anh đạp phanh. Thời đại này xe không có dây an toàn, Tô Tuyết Chí bị bất ngờ, cả người theo quán tính nhào về đằng trước, khi sắp đụng vào kính xe trước ô tô, anh với tay phải ra túm chặt cô lại.
Tô Tuyết Chí bị anh túm chặt lôi trở lại, vẫn còn run sợ, ngồi ổn định rồi, cô quay sang nhìn anh, thấy anh chậm rãi dừng xe lại, cả người vẫn không nhúc nhích, đặc biệt là bên phải, có vẻ hơi cứng.
Tô Tuyết Chí tức khắc nhớ tới vừa rồi khi anh ho khan, trên mặt lộ vẻ đau đớn, bắt đầu cảm thấy không bình thường, theo bản năng của bác sĩ, hỏi:
– Cậu họ làm sao vậy? Trên người cậu họ bị thương phải không?
Anh có vẻ như bình ổn lại rất nhanh:
– Không sao cả, chúng ta tiếp tục lên đường…
Anh chuẩn bị khởi động ô tô.
– Chờ chút!
Trong xe ô tô ánh sáng mờ tối, Tô Tuyết Chí mở đèn xe lên, quan sát anh.
– Tôi không sao! Cậu nhìn tôi làm gì? – Anh chậm rãi nói.
– Cởi áo ra!
Anh không cởi, còn cười:
– Cậu muốn tôi cởi áo ra làm gì? Tôi là cậu họ của cậu đấy. Tôn ti trên dưới, có biết không hả?
Lại quay sang, nhìn ra sau.
– Nhân viên của tôi sắp đuổi kịp rồi, chúng ta đi thôi. – Nói xong lại định lái xe.
Tô Tuyết Chí rút chìa khóa xe ra.
– Cậu họ có cởi không? Cậu họ không cởi, cháu sẽ cởi.
Bị cô ép, anh cuối cùng mới chậm rì rì cởi áo ra.
– Quay sang đây! Lưng ấy!
Anh lại bất đắc dĩ đành phải làm theo, quay lưng lại.
– Thật sự không sao đâu, tôi đã nói với cậu rồi, tôi chỉ bị thương ngoài da chút thôi, không sao cả…
Sau khi quay lưng lại, dưới ánh đèn, Tô Tuyết Chí thấy bên phải chiếc áo vest cashmere trên người anh đã bị dính máu và nhuộm một mảng.
Cô ra lệnh cho anh bám vào cửa xe, nâng áo vest lên, sau lưng áo anh máu nhuộm đỏ thẫm.
Cô kéo áo sơ mi được sơ vin ra, cẩn thận vén lên, cuối cùng, nhìn thấy trên lưng trên bả vai bên phải của anh có một mảnh sắt trông giống như sắt tàu hỏa. Từ chiều dài vết thương cho thấy nó dài 7 hay 8 cm, nhìn ra được là khá sâu, phần lớn mảnh sắt kia đã đâm sâu vào trong, chỉ còn lộ ra hình tam giác nhỏ ra bên ngoài.
Máu đang từ miệng vết thương nhỏ hẹp kia chậm rãi chảy ra, nhuộm đỏ cả nửa eo lưng của anh.
Sân ga khi đó, trên sân ga ánh lửa chói chang, cảnh tượng lại hỗn loạn, vết thương của anh nhuốm máu chắc cũng không nhiều, nhưng cô vẫn không cảm nhận được thực ra anh đã bị thương rồi.
Không biết vết thương sâu bao nhiêu, vị trí này gần phổi, nếu như chẳng may cắm vào phổi, gây tràn khí màng phổi…
– Tôi thật sự không sao. Chút thương tích này tôi tự biết, chịu đựng được. Sáng mai tới kinh thành rồi, tôi đi bệnh viện xử lý là được…
Anh quay đầu lại, mỉm cười giải thích, thình lình đụng vào đôi mắt đầy vẻ tức giận nhìn anh chằm chằm thì khựng lại.
– Cậu họ cần gì phải thế? Cậu họ thể diện làm cái gì?
Chẳng trách anh không cho cô sửa sang lại áo vest cho anh, có lẽ là muốn giấu cô, không để cô phát hiện ra chỗ thủng trên chiếc áo.
Không cần phải nói, ngay cả cái áo khoác của anh mà cô đang mặc trên người chắc chắn cũng có chỗ thủng rồi.
– Cậu họ rõ ràng bị thương, cháu hai lần hỏi rồi, vì sao cậu họ lại không nói?
Giọng cô hết sức nghiêm khắc.
Nụ cười trên mặt anh cứng lại, ngập ngừng một chút, nói:
- …Được rồi, là tôi sai, tôi không nên sĩ diện…
Nói xong rồi, vẫn thấy cô chẳng nói một lời thì chột dạ nhìn cô.
– Vậy cậu nói đi, giờ phải làm sao…
Đối với người như này, Tô Tuyết Chí cũng không thể nào giận mãi được, suy nghĩ một lát, hỏi:
– Đằng trước có phòng khám nào không? Đi đến đó, cháu xử lý vết thương cho cậu họ, buổi tối cũng không cần lái xe, tìm một nơi để cậu họ nghỉ ngơi, ngày mai hẵng lên đường.
– Nhưng cậu còn có Hội nghị mà? – Anh khẽ nhắc nhở.
– Không cần, ngày mai chỉ khai mạc thôi, không quan trọng, bỏ lỡ cũng không sao. Chỉ cần đến kịp buổi báo cáo của Hiệu trưởng là được, là ngày cuối cùng, ngày thứ ba.
– Thế được.
Anh thở một hơi nhẹ nhõm, mỉm cười với cô.
– Cậu đừng tức giận, tôi nghe cậu hết, thật đấy. Đi một đoạn nữa tầm mấy chục km là trấn Cao Bình, chúng ta có thể nghỉ ở đó. Cậu ngồi yên, tôi xuống bảo thủ hạ một câu, sau đó chúng ta đi tiếp.
Tô Tuyết Chí lại xuống xe, đi đến bên anh, mở cửa cho anh:
– Cậu họ xuống ngồi qua bên kia đi.
Cô chỉ chỉ vào vị trí của mình.
– Sao vậy? – Anh không hiểu nhìn cô.
– Cậu họ như vậy có thể lái xe được à? Cậu họ không sợ nhưng cháu sợ. Cậu họ qua đó ngồi cho cháu.
– Cậu biết lái à
– Chỉ cần cậu họ không sợ xe lật thì cháu lái được.
Nói xong, Tô Tuyết Chí nhìn chiếc xe đuổi kịp đỗ phía sau.
– Đương nhiên, nếu cậu họ không yên tâm, cháu sẽ đi gọi người của cậu họ tới để lái…
– Không cần không cần, tôi không cần họ! Cậu lái đi, cũng được, tôi chẳng sợ xe lật…
Hạ Hán Chử vừa nói vừa ho hai tiếng, nhưng có vẻ như là đang cười thì đúng hơn, ngẩng lên, thấy cô nhìn mình đăm đăm, biểu cảm có vẻ không vui thì vội thu nụ cười lại, xuống xe, ngoan ngoãn ngồi qua bên kia.
Thủ hạ của anh chạy tới hỏi có chuyện gì.
Tô Tuyết Chí nói buổi tối không nên đi tiếp nữa mà đến trấn đằng trước để nghỉ ngơi một đêm, sáng mai đi tiếp. Nói xong, cô lên xe, cầm chăn vừa rồi mình đắp phủ lên người anh, lại lần nữa cảnh cáo anh ngoan ngoãn ngồi yên, sau đó thì khởi động xe, thử thử cảm giác, lái xe đi, theo sự chỉ dẫn của anh, mau chóng đến trấn Cao Bình.
Hết chương 92