Trấn Cao Bình mặc dù diện tích không lớn, nhưng lại là nơi nhất định phải đi qua giữa kinh thành cùng với Thiên Thành, thương nghiệp phồn vinh, chỉ cách nơi này mấy dặm, lại xây dựng trạm xe lửa, người người ra ngoài đều phải đi qua nơi này, bởi vậy trấn này tuy nhỏ nhưng trong trấn cửa hàng nào cũng có.
Tô Tuyết Chí lái xe đến trấn Cao Bình vào lúc hơn 1 giờ sáng, đang là thời khắc đêm sâu nhất, mọi nhà trên trấn đều đã đóng cửa cài then, từ xa nhìn lại, đen như mực, chỉ thỉnh thoảng có tiếng chó sủa vang lên thưa thớt. Nhưng mà, vận số của họ vẫn coi như may mắn, dọc theo đường trấn đi vào trong một đoạn thì nhìn thấy bên đường có một phòng khám tây y nhỏ có dấu Chữ thập đỏ bằng tấm gỗ đính ở cửa.
Có phòng khám tây y ở đây, dĩ nhiên là chuyện tốt.
Phòng khám mở tại gia, đoán chừng bác sĩ cũng ở bên trong đó. Tô Tuyết Chí lập tức dừng xe, bảo Hạ Hán Chử chờ trong xe, cô thì xuống xe, đi tới gõ cửa. Gõ một lát, nghe bên trong có tiếng hỏi vọng ra, biết được có người bị thương thì nói:
– Phòng khám này không khám ngoại khoa, chỉ khám nội khoa. Đừng gõ nữa, đi vào sâu trong trấn nữa, rẽ phải, tìm một phòng khám Đông Y, bảo lang trung khám cho đi.
Tô Tuyết Chí thấy tấm biển hiệu bằng gỗ trên cửa ông ta ghi rõ là chữa trị cả nội ngoại, đấy rõ ràng là không có y đức, không muốn tiếp tục đi tìm phòng khám trong đêm nữa, tức giận, cô đập mạnh vào cửa:
– Tôi cần cồn và vodudin. Chỗ anh chắc có thứ này đúng không. Anh không mở cửa phải không? Nếu không mở, có tin tôi lái xe đụng nát cửa nhà anh không hả?
Vị bác sĩ này rõ ràng là trời lạnh không muốn ra khỏi giường ấm áp để khám bệnh, ban đầu nghe giọng đối phương rất non trẻ, nói năng cũng lịch sự lễ phép, liền từ chối ngay. Dù sao bị ngoại thương cũng không chết người ngay được, tống cổ đi là xong. Nào ngờ đâu người ta lại trở nên hung hãn, sợ làm thật thì không dám thoái thác nữa, đành phải ra khỏi giường.
– Tới đây, chờ một lát…
Trong nhà được bật đèn lên, cửa mở ra.
Hạ Hán Chử kéo cái chăn mà cô đã phủ lên người mình xuống, ra khỏi xe.
Hai thủ hạ của anh cũng đi theo đến.
Ba người đứng bên ngoài, không ai nói gì, lẳng lặng nhìn cô đập cửa thình thình.
Bác sĩ ngáp dài đi ra, cầm áo blouse trắng treo trên tường vừa mặc vào vừa quan sát người đi vào.
Người bị thương là một chàng thanh niên trẻ tuổi mặc chế phục quân nhân, có lẽ là bởi mất quá nhiều máu mà sắc mặt trắng bệch, mặt mày đen như quạ, từ lúc đi vào thì không nói một lời nào, nhưng trên mặt vẫn luôn mang theo ý cười rất nhẹ, nhìn rõ là một người vô cùng ôn hòa.
Hai người ở cửa cũng không nói gi.
Chỉ có mỗi chàng thanh niên tuấn tú thanh mảnh đập cửa, ăn mặc lôi tha lôi thôi kia, giống như là nửa đêm khoác bừa áo của người lớn trong nhà rồi ra ngoài, xem tuổi, có vẻ như là tùy tùng của người thanh niên sĩ quan trên mặt vẫn mang nét cười, thái độ là hung hăng nhất.
Bác sĩ né người, chỉ nói chuyện với người sĩ quan trẻ tuổi kia, hỏi là bị thương như nào, bảo anh ngồi xuống, để mình kiểm tra vết thương.
Tô Tuyết Chí liếc nhìn chung quanh, phòng khám thì xập xệ, giấy phép hành nghề treo trên tường bám đầy bụi, còn dính vài vết lấm lem như là phân ruồi, mà chiếc áo blouse trắng mà bác sĩ đang mặc thì đã biến thành màu cháo lòng, vết bẩn trước ngực không biết là vết gì.
– Tránh ra!
Tô Tuyết Chí tự mở hộp dụng cụ phẫu thuật và lấy ra các dụng cụ cần thiết, gọi một thủ hạ của Hạ Hán Chử qua, cùng vị bác sĩ đi giám sát nấu nước sôi mười phút, rồi tự mình lấy băng gạc khử trùng. Bận rộn một lúc, chuẩn bị xong hết rồi, dùng cây kéo cắt quần áo bị máu đông dính trên người, lộ ra vết thương, rửa sạch sẽ. Sau khi kiểm tra cẩn thận, nhét một miếng gạc vào miệng anh, bảo anh chịu đau, sau đó dùng dụng cụ kẹp chặt mảnh tam giác lộ ra ngoài. Kéo ra miếng sắt rồi, từ miếng sắt có thể nhìn ra, vết thương sâu khoảng 4 cm.
Nếu đổi thành nữ giới với lớp cơ bắp mỏng hơn, với chiều sâu này thì đã đâm vào phổi rồi.
May mắn, bối cơ của anh vẫn dầy cứng.
Cô cố gắng ấn độ dày của bối cơ tại vị trí bên trái của anh, dựa trên kinh nghiệm giải phẫu, cô đoán rằng vẫn chưa gây tổn thương đến phổi.
Tô Tuyết Chí thở ra một hơi nhẹ nhõm, sau đó tiến hành vệ sinh vết thương, sát trùng xong, khâu lại vết thương, quan sát không còn chảy máu nữa thì dùng băng gạc phủ lên, cuối cùng thì quấn vài vòng, cố định lại.
Xử lý xong vết thương, cô nhìn anh một cái.
Toàn bộ quá trình, anh chỉ ngồi yên không nhúc nhích, miệng vẫn ngậm băng gạc mà cô vừa rồi nhét vào, gương mặt trắng toát, trán lấm tầm mồ hôi, chợt cũng ngước lên nhìn cô.
Cô nén ý nghĩ muốn hỏi xem anh có đau không xuống.
Chắc chắn là đau rồi, không cần hỏi cô cũng biết, liền dặn dò anh ngày mai đến kinh thành xong thì lập tức đi bệnh viện tiêm huyết thanh uốn ván.
Trong phòng khám nhỏ này không có huyết thanh.
Lông mi dài của anh hơi giật giật, anh nhổ miếng gạc trong miệng ra, rầu rĩ mà ừ một tiếng.
Tô Tuyết Chí thấy dáng vẻ ỉu xìu của anh, sợ là mất máu nhiều, lại đang lúc đêm khuya muộn, có lẽ đã quá mệt mỏi rồi, liền nói:
– Hay là chúng ta nhanh chóng tìm một nơi để nghỉ đi.
Anh không nói gì, nhận áo khoác của một thủ hạ, lẳng lặng mặc vào, rồi cất bước đi ra ngoài. Một thủ hạ khác ném xuống một đồng bạc, cũng đi theo ra.
Tô Tuyết Chí vừa rửa tay vừa hỏi bác sĩ, trên trấn có khách sạn nào điều kiện tốt không.
Bác sĩ kia có lẽ tận mắt nhìn thấy cô xử lý vết thương nhanh gọn và chuyên nghiệp, thái độ trở nên lịch sự hơn nhiều, nói dọc đường đi vào trong thị trấn, đối diện lối vào trấn ngay ngọn đồi đất bên đường có một khách sạn lớn nhất của trấn nằm ở đó.
Tô Tuyết Chí cảm ơn bác sĩ, đi ra ngoài.
Hạ Hán Chử đã ngồi trong xe, mắt nhìn phía trước, cô lên xe, anh cũng không nói gì.
Tô Tuyết Chí ban đầu cũng không để ý, tiếp tục lái xe, lái thong thả về phía trước mấy trăm mét, quả nhiên, nhìn thấy bên đường có một khách sạn có tấm biển lớn ghi tên khách sạn Tường Phúc treo ngay trước cổng, vì thế mà đỗ xe bên đường, đi xuống, đẩy cửa đi vào khách sạn tối om, đến trước quầy, đánh thức nhân viên đang ngủ trên ghế dài phía sau quầy, hỏi có phòng không.
Nhân viên khách sạn bừng tỉnh, mở đôi mắt còn nhập nhèm buồn ngủ ra, thấy có khách thì vội quệt tay áo lau nước miếng nơi khóe miệng, bò dậy, đáp có.
Nơi như này, sợ rằng khó mà lọt vào mắt cái người kia, nhưng ra ngoài, lại chỉ nghỉ ngơi tạm thời mấy tiếng mà thôi, cũng không thể đòi hỏi nhiều được.
Tô Tuyết Chí đi ra, đến bên cửa xe, gõ gõ vào cửa kính, hơi cúi người xuống nói với người trong xe:
– Có phòng! Nhưng điều kiện không tốt mấy, cậu họ chịu khó một chút, đi vào nghỉ ngơi nhé.
Thủ hạ của anh đi lên, nhìn nhìn cô, lại nhìn nhìn sếp lớn trong xe, thấy sếp lớn vẫn y như thế chẳng nói chẳng rằng, có vẻ như tất cả đều nghe theo cô, không dám hỏi nhiều, vì thế chạy đến bên xe mở cửa cho sếp lớn.
Hạ Hán Chử đi xuống, đi theo Tô Tuyết Chí vào trong.
– Hai phòng à? – Nhân viên nhìn một nhóm người đi vào, hỏi.
Hai thủ hạ của anh một phòng, mà mình và anh…
Tô Tuyết Chí ngước lên nhìn anh, đúng lúc thấy anh cũng nhìn lại, bốn mắt đụng nhau ngắn ngủi rồi mau chóng dời đi.
– Ba phòng. – Cô nói.
– Được rồi! Tôi dẫn mọi người đi.
Nửa đêm có tiền tới cửa, nhân viên khách sạn hứng khởi, cầm chìa khóa dẫn khách đi vào.
Trong phòng thắp đèn dầu, bố trí rất đơn sơ, màu của rèm quá tối đến mức không nhận ra màu thật là gì.
Tô Tuyết Chí để Hạ Hán Chử ngủ trong phòng rộng lớn và sạch sẽ nhất. Thấy anh vào trong ngồi trên ghế, vẫn chẳng nói một lời.
Cô cảm thấy hình như anh không vui, bắt đầu từ lúc ra khỏi phòng khám kia đã không vui rồi.
Nhưng cô không nghĩ ra là vì sao.
– Cậu họ làm sao vậy? Cháu thấy cậu họ có vẻ không vui? – Cô không kìm được liền hỏi.
– Không có. – Anh quả quyết phủ nhận.
Thôi được.
Tô Tuyết Chí từ bỏ ý định tìm hiểu cảm xúc của người ta. Đoán là anh đang mệt, hơn nữa, vết thương vừa mới xử lý, đổi lại là cô, cảm xúc cũng chẳng tốt gì.
Cô liếc nhìn giường, nghĩ nghĩ, bảo anh chờ một lát, ra xe lấy chăn quay lại, bước đến giường trải chăn cho anh, sau đó nói:
– Cậu họ qua đây, ngủ trên nó rồi cuốn lại, như vậy sẽ sạch sẽ hơn.
Anh đứng lên đi tới, ngồi bên mép giường, cởi giày, rồi ngả người ra sau. Mới ngả được một nửa, có lẽ là động đến vết thương mà cả người cứng lại, miệng khẽ suýt soa.
Tô Tuyết Chí nhanh nhẹn đưa tay ra nâng lấy lưng anh, vừa đỡ vừa giúp anh chầm chậm ngả người xuống, nhỏ nhẹ trách:
– Cậu họ làm gì vậy, chậm một chút thì có sao, cẩn thận động vào vết thương lại chảy máu.
Nằm xuống rồi, hai tay anh liền bất động, cô đành phải kéo chăn giúp anh, đắp lên người, lại đắp chăn bông của khách sạn lên. Hầu hạ ông chủ lớn xong, hỏi anh có khát không, muốn uống nước không.
– Không. – Anh cự tuyệt.
Tô Tuyết Chí gật đầu:
– Được ạ, vậy cậu họ nghỉ ngơi, cháu đi đây. Nhân viên của cậu họ nghỉ bên trái, cháu ở bên phải, có việc gì thì cậu họ cứ gọi mọi người.
Cô đi ra ngoài, ra tới cửa rồi lại dừng bước, ngập ngừng quay đầu lại.
Anh vẫn nằm hơi nghiêng như vậy, quả đúng như cảm giác của cô, đôi mắt anh đang nhìn theo cô.
Cô rốt cuộc quay người quay trở lại, đứng ở giữa căn phòng, thấp giọng hỏi anh:
– Cậu họ biết cháu là nữ khi nào?
Hỏi xong, cô nín thở, nhìn anh.
Trên góc bàn đầu giường thắp một ngọn đèn dầu, chao đèn thủy tinh đã bị ám khói đen.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Tô Tuyết Chi nghe thấy anh nhỏ giọng đáp lại:
– Từ trước rồi.
Trái tim Tô Tuyết Chí đập mạnh lên.
Trước đêm nay, cô hoàn toàn không nhận thấy điều này.
Cô lấy lại bình tĩnh, chợt nhớ tới một sự kiện.
– Là ngày đó ở khu tắm nước nóng Nhật Bản tại thành nam, cậu họ nhận ra cháu ạ?
– Cơ bản thế. Chỉ là khi ấy tôi cho rằng mình nhìn nhầm, là sau đó mới xác nhận lại.
– Thế cậu họ đã xác nhận như thế nào?
– Nói ra thì dài lắm. – Anh đáp lại cô như thế.
Cô lặng thinh, chuyển sang hỏi một nghi vấn lớn nhất của mình.
– Nếu cậu họ đã biết, vì sao không vạch trần cháu?
– Trừ phi ngày nào đó tự cậu muốn quay lại làm nữ giới, bằng không, vì sao tôi phải vạch trần cậu?
Tô Tuyết Chí yên lặng một lát.
– Vậy thì trước kỳ nghỉ, các bạn cùng phòng của cháu đi hết, cũng là ý của cậu họ ạ?
– Phải. Lúc trước bởi vì tôi mà cậu không được ở ký túc xá đơn, coi như đền bù đi.
– Cảm ơn cậu họ đã giữ bí mật này cho cháu. – Tô Tuyết Chí nói.
Anh cười cười:
– Chuyện nhỏ thôi.
Tô Tuyết Chí chậm rãi thở ra một hơi dài, nhìn anh, lại nói cảm ơn lần nữa, vô cùng trịnh trọng.
– Tuy cậu họ nói vậy, nhưng cháu thật lòng cảm ơn cậu họ. Cảm ơn cậu họ, cháu vô cùng cảm kích. Thân phận này rất quan trọng với cháu…
Anh không nói gì.
– Cậu họ nghỉ ngơi đi ạ.
Cô nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Lần này là đi thật.
Tô Tuyết Chí về căn phòng của mình ở ngay sát vách, không đốt đèn, trong bóng tối, để nguyên quần áo, nằm xuống chiếc giường gỗ.
Dù nhắm mắt muốn để mình đi vào giấc ngủ càng sớm càng tốt, khi hừng đông có thể thức dậy và rời khỏi nơi mà mình vô tình đi qua trong suốt cuộc hành trình này, nhưng hoạt động của vỏ não dường như hoàn toàn không nghe sai khiến, cô trước sau không tài nào ngủ được.
Đoán chừng đã hai ba giờ sáng rồi.
Cô nghe thấy tiếng cót két mỗi khi cô xoay người, không biết là ván giường hay là chân giường, cứ kẽo ca kẽo kẹt, trong đêm khuya yên tĩnh nghe vô cũng rõ ràng. Cô ép không cho mình trở mình lần nữa, đang kiềm chế cơ thể, đột nhiên trong góc phòng vang lên một tiếng kẽo kẹt nhẹ.
Người thân của những người bạn tốt trong phòng thí nghiệm của cô cũng đến tham gia cuộc vui, chạy qua chạy lại trước giường, chạy một cách vui vẻ.
Tô Tuyết Chí cảm thấy cả người mình căng cứng, lũ chuột lại gây ồn ào, cô đứng dậy đi đến bên cửa sổ, mở tấm rèm bị rách một góc, đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài.
Khách sạn có địa thế cao và được xây dựng trên một gò đất, tầm nhìn có lẽ là điểm tốt duy nhất, đứng trước cửa sổ, có thể nhìn thấy gần như toàn bộ diện mạo của Thị trấn Cao Bình.
Đây là một thị trấn phương Bắc điển hình, những căn nhà gỗ tứ hợp viện với khoảng sân đầy sao. Đêm nay cũng có ánh trăng, màu sắc ảm đạm. Ống khói, tiếng chó sủa, và ánh trăng vẩy nhẹ lên tuyết đọng trên mái nhà, tạo thành một lớp ánh sáng trắng dịu nhẹ.
Có hơi lạnh, Tô Tuyết Chí xoa xoa tay. Bỗng nhiên, cô ngửi thấy mùi thuốc lá.
Có người không ngủ được, đang hút thuốc?
Tô Tuyết Chí chần chừ, ló đầu ra, nhìn cửa sổ bên cạnh, giữa hai cánh cửa sổ, có một bức tường hơi nhô ra che khuất tầm nhìn, không nhìn thấy gì.
Cô ra sức ngửi, chắc chắn là mùi thuốc lá từ căn phòng bên cạnh rồi. Bất giác cô thấy bực mình, quay người đi ra ngoài, đến căn phòng sát vách gõ gõ, phát hiện cửa không khóa, cô trực tiếp đẩy vào.
Quả nhiên là Hạ Hán Chử đang hút thuốc.
Trong phòng không có ánh sáng, nhưng cô có thể nhìn thấy rõ ràng, Hạ Hán Chử trèo lên bệ cửa sổ bị vỡ và gác một chân lên song cửa sổ đối diện, chân còn lại thì buông thõng dọc theo bệ cửa sổ, điếu thuốc ngậm trong miệng, tàn thuốc đỏ rực lập lòe trong đêm tối
Anh nghe thấy tiếng động cô tiến vào, quay đầu nhìn qua.
Tô Tuyết Chí đi qua, đứng trước cửa sổ.
– Thuốc lá từ đâu ra?
– Thủ hạ cho.
– Vì sao không ngủ, lại đi hút thuốc?
– Đau. Không ngủ được.
Tô Tuyết Chí khựng lại, cơn giận vừa rồi lập tức tiêu tan, giọng điệu không còn chất vấn nữa mà trở nên hòa nhã hơn.
– Đừng hút nữa, ảnh hưởng đến vết thương. Đưa cho cháu.
Cô đưa tay đến trước mặt anh, yêu cầu.
Anh như không nghe thấy.
Tô Tuyết Chí đợi một chốc, thấy anh phớt lờ mình, dáng vẻ rõ là muốn ăn đòn, cơn giận lại nổi lên, liền định giật điếu thuốc từ trong miệng anh ra.
Anh lập tức lấy điếu thuốc, giơ lên cao.
Tô Tuyết Chí với tay cao lên, thấy sắp với tới rồi thì giây tiếp theo, anh lại giơ cao hơn một chút, chính là không cho cô với tới.
Tô Tuyết Chí dừng lại, nhìn anh, giọng tức giận:
– Đưa cho cháu, ngay lập tức!
Anh dựa đầu vào song cửa sổ, quay mặt lại, như thể đang nhìn cô. Ánh trăng và tuyết ngoài cửa sổ phản chiếu nửa bên mặt của anh. Mặt anh tái nhợt như ma, nhưng đôi mắt trong bóng tối lại sáng rực, giống như hai vực sâu hút hồn phách người ta.
– Tiểu Tô, một kẻ xấu xa như tôi, sống hay chết cậu cũng quan tâm ư?
Anh chậm rãi mở miệng, giọng điệu như trêu đùa cô.
Tô Tuyết Chí không nhìn mặt anh, chỉ nhìn điếu thuốc đang bị anh giơ lên cao:
– Cậu họ đúng là xấu xa, nhưng mà, người bệnh có xấu xa hay không, chẳng liên quan gì đến cháu. Tối nay cậu họ phải nghỉ ngơi, chứ không phải đi hút thuốc.
Anh sững lại.
– Tôi cứ hút đấy, cậu làm gì được nào.
Nói xong, lại ngay trước mặt cô rít một hơi, không chỉ vậy, còn đầy vẻ khiêu khích phả một ngụm khói vào mặt cô.
Tô Tuyết Chí bị bất ngờ, hít vào, bị sặc, ho mấy cái, ngẩng lên, thấy anh lại rất vui vẻ, còn bật cười khe khẽ thì tức giận, cũng không khách sáo gì nữa, một tay kéo cánh tay đang cầm điếu thuốc của anh, ngăn anh cử động, tay khác thì giật lấy điếu thuốc. Khi sắp bắt được rồi, không ngờ anh lại đổi tay, lại lần nữa giơ cao lên.
Tô Tuyết Chí tức muốn hộc máu, nhảy lên để với, anh có vẻ càng vui sướng, vừa tránh tay cô, vừa cười không ngừng, tới cuối cùng, anh cười đến mức bả vai rung lên.
Tô Tuyết Chí nhảy lên vài cái, đột ngột bừng hiểu.
Cái người này, rõ ràng là đang trêu trọc mình mà!
Cô dừng lại, thở hổn hển hai hơi, đợi hô hấp vững vàng rồi, lạnh nhạt nói:
– Cháu chẳng xen vào chuyện người khác nữa. Tư lệnh Hạ, ngài muốn thế nào thì kệ ngài.
Nói xong, quay người bỏ đi.
Hạ Hán Chử ngoảnh mặt, nhìn thấy cô bỏ đi, khi sắp đến chỗ cánh cửa chuẩn bị mở đi ra ngoài, anh đột ngột dụi điếu thuốc, từ trên cửa sổ nhảy xuống, đuổi theo, từ phía sau túm lấy một cánh tay của cô, kéo cô lại, ấn trên cửa, dùng cơ thể của mình ép cô sát vào cánh cửa.
Bị sự biến hóa đột ngột bất ngờ này, Tô Tuyết Chí buộc phải áp lưng vào tấm cửa, ngẩng đầu lên, cảm thấy một luồng hơi thở nóng bừng bừng phả vào phía trên chân mày của mình.
Biết anh đang cúi đầu, đang nhìn mình.
Bóng đêm mờ ảo, ở phía đối diện, Hạ Hán Chử gần trong gang tấc, gần đến mức cô gần như có thể cảm nhận rõ ràng hơi nóng tỏa ra từ cơ thể anh.
Cả người cô nổi da gà, cứng đờ, không thể động đậy.
Cô sợ tiếng nói lớn tiếng sẽ đánh thức thủ hạ của anh ở phòng sát vách, cố chịu đựng sự hoảng loạn trong lòng, ổn định tinh thần, cố gắng hết sức để cơ thể mình dính chặt vào tấm ván cửa, cố gắng hết sức để không chạm vào người đàn ông đang áp sát vào mình, nuốt tiếng chất vấn tức giận lại, ủ rũ hỏi:
– Họ Hạ kia, anh định làm gì?
Anh cúi đầu nhìn cô, không làm gì thêm, cũng không buông ra.
Hai người cứ giằng co ở trong bóng tối như thế.
Tô Tuyết Chí tim đập càng lúc càng nhanh, phía sau lưng như có vô số mũi nhọn, vào khoảnh khắc khi cô sắp không chịu đựng được nữa, đột nhiên, cảm thấy anh buông lỏng tay ra.
- …Cậu đi đi.
– Tôi chỉ muốn nói với cậu, không hút nữa.
Trong bóng đêm, cô nghe thấy anh thì thầm bên tai cô.
Lời vừa dứt, đôi cánh tay đang chống trên tường chặn cô lại rơi xuống.
Anh lui lại một bước, nhường đường.
Cảm giác bức bách và áp lực cũng theo đó biến mất.
Tô Tuyết Chí thở hổn hển, lập tức xoay người, mở cửa bước nhanh ra ngoài, trở về phòng của mình.