Sinh Mệnh Thứ Bảy

Chương 24: Chương 24




Lần đầu tiên Cố Tương ngồi phía sau xe Cao Kình, góc độ thị giác không giống nhau, hình ảnh tự nhiên khác nhau. Phía sau ghế bên cạnh tài xế đúng lúc có thể nhìn thấy góc mặt nghiêng của anh, hôm nay anh không đeo kính, mũi nhìn càng cao hơn so với chính diện. Cố Tương nhìn một lát, mới hỏi: “Sao anh lại đưa bọn tôi đi?”

Đồng Xán Xán đang ăn đồ của Cố Tương, cướp lời: “Anh tôi đi xem phim với chúng ta.”

Cao Kình nhìn gương chiếu hậu, giải thích: “Tôi cũng có ý định xem bộ phim này, chọn ngày không bằng tiện ngày, hơn nữa thời gian hết phim hơi muộn, để cho các em trở về không an toàn.”

Đồng Xán Xán: “Anh tôi quá tuyệt.”

Cố Tương nhìn chằm chằm Cao Kình, không nói. Cao Kình cảm nhận được ánh mắt của cô, mất tự nhiên nghiêng đầu. Đồng Xán Xán trước nay luôn che chở con mình, đương nhiên Cao Kình không phải “con cô”, nhưng cô vẫn bảo vệ, thấy Cố Tương không nói gì, cô dùng sức nhích người, “Không tuyệt à?”

“...Tuyệt.” Dưới sự uy hiếp của cô, Cố Tương chậm rãi lên tiếng.

Cao Kình lái xe, khoé môi cong lên. Đồng Xán Xán cảm thấy hài lòng, sau đó lại tiếp tục ăn, nói: “Aiz, Hương Hương, anh đẹp trai vừa rồi có phải là bạn trai cô không? Lần trước tôi thấy anh ta mang đồ ăn cho cô, anh ta đối xử với cô tốt thật.”

Cao Kình nhìn gương chiếu hậu.

Cố Tương đáp: “Không phải.”

“Đồng nghiệp? Đàn anh? Lớn tuổi hơn nhiều so với cô, không giống như đồng nghiệp nha.”

Cố Tương: “Anh ấy là con của ông chủ lớp huấn luyện trước kia tôi học.”

“Vậy sao quan hệ của hai người tốt như vậy?”

Quan hệ của Cố Tương và Tiêu Mân cũng mới tốt đẹp mấy năm nay, hai năm đầu biết nhau, anh nhìn thấy cô là động chân động tay, dường như anh ta là pháo, cô là lửa, cô đến lần nào anh ta bắt lấy ngay. Tiêu Mân nói anh ta phiền nhất là phải trách mắng trẻ con, nhưng khi còn bé cô rất ngoan mà. Cố Tương: “Chúng tôi quen biết mười năm rồi.”

“Oa, lâu như vậy sao!” Đồng Xán Xán lại dùng sức dịch người, “Vậy thật sự không phải là bạn trai sao? Có phải anh ta đang theo đuổi cô không?”

Ánh mắt Cố Tương liếc qua đôi mắt trong gương chiếu hậu, chỗ ngồi phía sau hơi lạnh, “Cô đừng đoán mò, làm sao có thể chứ, anh ấy chứng kiến tôi trưởng thành đấy.”

Đồng Xán Xán tiếc nuối: “Anh ta đẹp trai như vậy, cũng có thể làm ngôi sao đấy.” Nghĩ đến gì đó, nói tiếp, “Nhưng anh tôi cũng rất đẹp trai, anh cũng có thể làm ngôi sao.”

Cao Kình cảm tạ: “Anh nhận lời khen ngợi của em.” Nói xong lại nói tiếp, “Cố Tương, phía sau cô có một cái gối nhỏ đấy, có thể dựa vào một chút cho thoải mái.”

Cố Tương quay đầu, trên bệ cửa sổ phía sau có để một chiếc gối vải kaki, cô hỏi: “Có thể dùng sao?”

“Đương nhiên.”

Cô cầm xuống, nhét vào sau lưng, thoải mái hơn nhiều.

Đi thẳng đến bãi đỗ xe gần rạp chiếu phim, cách thời gian phim chiếu còn hơn nửa tiếng. Vu Thi Thi chạm mặt các cô, tò mò quan sát Cao Kình, đợi Đồng Xán Xán giới thiệu xong, cô ấy đột nhiên hiểu ra: “Chậc, tôi đã từng nghe cha nhắc đến anh, ông luôn khen anh, nói kĩ thuật của anh vừa giỏi, lại vừa trung thực.” Còn muốn giới thiệu cho cô đi xem mặt.

Cao Kình đáp: “Chủ nhiệm Vu quá khen rồi.”

Thời gian còn sớm, Cao Kình đề nghị đi ăn chút đồ trước. Đồng Xán Xán và Vu Thi Thi cùng đồng thanh “KFC”, ánh mắt Cao Kình dò hỏi Cố Tương, cô gật đầu.

Cao Kình xếp hàng mua đồ ăn, ba cô gái ngồi vào chỗ đợi. Vu Thi Thi chống cằm nhìn Cao Kình xếp hàng, huých vào cánh tay Đồng Xán Xán, “Anh cậu rất có mùi vị.”

“Anh ấy không hôi nách mà.”

Vu Thi Thi: “...”

Cố Tương: “...”

Đồng Xán Xán cười ha ha: “Tôi trêu các cô thôi, coi tôi là ngốc à.” Cười xong nói tiếp, “Anh ấy chưa từng có bạn gái đâu, cậu có hứng thú à?”

Vu Thi Thi từ chối: “Đừng, tôi cũng không muốn tìm bạn trai làm bác sĩ.”

Cố Tương hỏi: “Tại sao?”

Hiếm khi tiểu tiên nữ chủ động hỏi, Vu Thi Thi giải thích: “Làm bác sĩ áp lực lớn, lương thấp, không được nghỉ ngơi...”

Đồng Xán Xán ngắt lời: “Có được nghỉ mà, tiền lương đâu có thấp, cao hơn tôi đấy.”

Vu Thi Thi nói chen vào: “Cha tôi làm bác sĩ hơn hai mươi năm, mẹ tôi chả khác gì vợ goá, trong nhà việc lớn nhỏ đều một tay mẹ ôm đồm, nửa đêm tôi sốt, mẹ không gọi được taxi cuống đến bật khóc, đến bệnh viện còn phải xếp hàng khám, qua một đêm chờ chúng tôi về đến nhà, cha tôi mới tan làm. Tôi không thèm lấy chồng bác sĩ đâu, sự vĩ đại của bọn họ thành lập dựa vào sự dâng tặng không vụ lợi của người thân đấy.”

Đồng Xán Xán suy nghĩ, “Hiện tại thời gian của khoa quan tâm lâm chung tương đối ổn định đấy.”

“Đừng có lừa người, những người bị phân đến cho các cậu có mấy người là cam tâm tình nguyện chứ. Cả tầng toàn là người “chờ chết”, các cậu lại không có “tiền đồ”, cũng chẳng được ai hiểu cho.” Cô ấy liếc mắt đã thấy sắp đến hàng của Cao Kình, “Aiz, anh cậu là bị đày tới đó sao?”

“Không phải đâu, anh ấy chủ động xin điều đến đó đấy. Khi hạng mục quan tâm lâm chung vừa bắt đầu, anh tôi đã tích cực tham dự.”

Nhưng Đồng Xán Xán vẫn hơi mất mát, Vu Thi Thi cũng coi như là nói đúng tình hình thực tế.

Cố Tương nhìn về phía quầy thu ngân, người nọ đã mua xong đồ, đang cầm ống hút, ngẩng đầu, nhìn về phía tầm mắt cô. Anh mỉm cười với cô.

Cố Tương không nói gì hết.

Cao Kình mua mấy món để cho các cô tự chọn, anh lấy kem matcha và súp rau củ trước, lại đưa cho Cố Tương một bắp ngô.

“Cô ăn những thứ này nhé?”

Cố Tương gật đầu: “Cảm ơn.” Cô cắn bắp ngô, hỏi: “Anh thì sao?”

Cao Kình: “Tôi ăn rồi, không đói.”

Anh nhìn Cố Tương ăn xong, lại đưa khăn giấy cho cô.

Phim sắp bắt đầu chiếu, mấy người chuẩn bị vào rạp. Đồng Xán Xán muốn ăn bỏng ngô, Cố Tương đưa nốt đống đồ ăn vặt trong túi cho cô ấy: “Có muốn ăn những thứ này không? Nếu đủ rồi thì đừng mua.”

“Đủ rồi, nhưng tôi vẫn muốn ăn bỏng ngô.”

Cố Tương: “...”

Cao Kình đi mua bỏng ngô, Cố Tương tiện thể chọn đồ uống. Gần đó vừa có người mua xong vé xem phim, đang nói chuyện điện thoại với bạn, nhìn thấy Cố Tương đi mua bỏng ngô và đồ uống với một người đàn ông, cô nàng như phát hiện ra châu lục mới: “Cậu tuyệt đối không đoán được tớ nhìn thấy ai đâu!”

“Ai?”

“Chính là người trên áp phích ở công ty cậu.”

“Cố Tương?”

“Đúng vậy, cô ấy đi mua bỏng ngô với một người đàn ông ở rạp phim.”

“A, cô ấy có bạn trai?”

“Có bạn trai không phải là chuyện bình thường sao? Rốt cuộc lúc nào cậu tan làm? Sớm biết như vậy tớ đã hẹn bạn trai đi xem phim rồi.”

“Sắp rồi, ai bảo ông chủ của tớ đột nhiên quay về công ty chứ, chuyện chưa làm xong ai dám đi. Chờ tớ photo xong những thứ này là có thể đi ngay, cậu vào trước đi. Aiz, bạn trai Cố Tương đẹp không?”

“Rất đẹp đấy.”

Trong lớp huấn luyện vẫn còn mấy người tăng ca, cô gái vừa kẹp điện thoại vừa photo đột nhiên thấy một bàn tay gõ lên máy, cô ngẩng đầu nhìn, càng hoảng sợ. “Tổng giám đốc!”

Sau khi Tiêu Mân đưa người đi thì trở về công ty, mấy đồ mua xong đã đặt ở cốp xe. Anh ta liếc điện thoại của đối phương, hỏi: “Cô vừa mới nói bạn trai Cố Tương?”

“A...”

“Cái gì bạn trai Cố Tương?”

“Bạn thân của tôi trông thấy Cố Tương đi xem phim với bạn trai.”

Tiêu Mân nghe xong, không nói lời nào rời đi.

Xếp hàng, Cao Kình dẫn đầu. Tầm cao điểm, mọi người chen chúc, qua một lúc lâu Cố Tương mới nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Cô bắt máy, nghe thấy Tiêu Mân ở bên đầu kia hỏi cô: “Xem phim chưa?”

“Sắp vào phòng chiếu.”

“Xem phim cũng chả có gì hay, không bằng anh dẫn em đi chơi?”

“Em sắp vào phòng chiếu rồi.”

“À...chỉ có ba đứa con gái bọn em sao?”

Cô đi hơi chậm, Cao Kình quay đầu lại tìm cô, “Cẩn thận.” Kéo cô sang bên cạnh, nhường cho người khác đi trước.

Cố Tương nói: “Không phải, có cả Cao Kình nữa.”

“...Không phải nói em đi xem phim với cô gái hàng xóm sao?”

Cố Tương nhìn Cao Kình, anh đã thả tay cô ra, tiếp tục đi trước dẫn đường.

“Đúng lúc anh ấy cũng muốn xem bộ phim này...” Nói xong, tiếng cô nhỏ dần, lại nhìn Cao Kình.

“Được rồi Hương Hương, đừng xem phim nữa, em ở rạp chiếu phim nào? Hiện tại ra đi, anh tới đón em.”

Cố Tương không nghe rõ, cô bị người đụng vào, đèn trong rạp cũng đã tắt, phim sắp chiếu rồi. Cô nói một câu: “Không nói chuyện nữa, phim sắp chiếu rồi.” Sau đó tắt điện thoại.

Tìm được chỗ ngồi, bốn ghế liền nhau ngay cạnh lối đi. Cao Kình để cho Cố Tương ngồi trước, Vu Thi Thi lại kéo Cố Tương qua, để cho cô ngồi giữa, Cao Kình ngồi bên cạnh em họ mình. Cao Kình đứng một lúc mới ngồi xuống.

Phim bắt đầu chiếu, Cố Tương chỉnh di động sang chế độ rung. Đã lâu cô không tới rạp phim, lần trước xem cùng Tiêu Mân là một bộ kinh dị, đầy máu me lại bạo lực. Bộ phim lần này rất văn nghệ. Cố Tương tập trung xem. Cao Kình không nhìn được tới người, bên tai vang lên tiếng nhai bỏng ngô. Anh chỉ mua hai phần bỏng, một phần ở chỗ Vu Thi Thi. Anh lấy bỏng trên tay em họ, bốc lên ăn. Đồng Xán Xán quay đầu, nhỏ giọng: “Làm gì thế?”

Cao Kình cũng nhỏ giọng: “Anh ăn.”

“Để em cầm.”

“Em ăn chung với Vu Thi Thi đi.”

“Em không với tới.”

“Vậy đổi vị trí.”

Đồng Xán Xán bĩu môi, “Anh muốn ăn sao không mua thêm một phần.” Cô ấy quay đầu ghé sát vào tai Cố Tương, “Hương Hương, tôi với cô đổi chỗ đi.”

“Hả?” Cố Tương nghi hoặc.

“Tôi muốn ăn bỏng với Thi Thi.”

Cố Tương nhìn bàn tay trống không của cô ấy, ánh mắt lại rơi vào bịch bỏng trong tay Cao Kình.

“...” Cố Tương mấp máy môi. Đồng Xán Xán giục cô: “Đổi chỗ thôi mà.”

Cố Tương chậm rãi gật đầu, khom người, đổi chỗ với cô ấy. Cô đặt hai tay lên đùi, bên cạnh truyền tới hộp bỏng, “Muốn ăn không?” Cao Kình khẽ hỏi. Ngón tay giật giật, qua một lúc Cố Tương vươn tay, nhặt lên một hạt, sau đó bỏ vào trong miệng. Cô khẽ há mồm, từ từ nhấm nuốt, Cao Kình chỉ thấy quai hàm cô khẽ cử động. Anh khẽ ho một tiếng, mắt nhìn màn hình, qua một lúc, nhỏ giọng hỏi: “Cô thích xem phim không?”

“...”

Cố Tương không lên tiếng, anh liếc cô.

“...Thích.”

Anh nhìn thấy cô mấp máy môi.

Cao Kình mỉm cười. Anh vẫn giữ lấy hộp bỏng như cũ, Cố Tương không muốn ăn nữa, lắc đầu, cô nhấp ngụm đồ uống.

Hai người không nói gì nữa, im lặng xem phim. Qua một lúc, di động của Cố Tương rung lên mấy cái, cô cúi đầu, nhìn thấy đối phương nhắn tin qua wechat. Đối phương không ngừng nhắn, cô không nhắn lại. Thoáng cái đã bỏ qua tình tiết quan trọng nhất phim. Cố Tương mờ mịt, bên tai truyền đến tiếng giải thích: “Đồng hồ tàng hình của nam chính bị con trai anh ta tìm thấy.”

Cố Tương sợ tiếng nói chuyện ảnh hưởng đến người khác, tay trái che miệng, dịch sát vào Cao Kình.

Cao Kình cúi đầu xuống.

“Hiện tại người đàn ông cầm đồng hồ là ai?”

“Là con của anh ta.” Cao Kình nói vào lỗ tai Cố Tương, “Đây là hai mươi năm sau.”

“Sao đã biến thành hai mươi năm sau rồi?”

Hơi nóng khi Cố Tương nói chuyện không ngừng quấn vào tai khiến lỗ tai anh ngứa ngáy. Đang định mở miệng lại thấy tóc Cố Tương dính vào tai, kết hợp với khuyên tai tạo thành như đoá hoa rủ xuống.

Cố Tương thấy anh im lặng, quay đầu nhìn sang, thấy ánh mắt Cao Kình nhìn tai mình, cô bất giác quay lại. Cao Kình nhanh chóng cụp mắt, trả lời cô: “Con của anh ta tăng thời gian lên, thời gian nhảy lên hai mươi năm”

“...À.”

“...Còn có chỗ nào không rõ không?”

“Không có.”

“...Ăn nữa không?”

Cố Tương yên lặng nhặt lấy một hạt bỏng, Cao Kình cũng ăn.

Trong lớp huấn luyện, Tiêu Mân đặt di động không có động tĩnh xuống bàn, rút ra điếu thuốc châm, rời khỏi văn phòng. Đèn đã tắt hết, chỉ còn mỗi chỗ của Quách Thiên Bổn. Anh ta đi qua, tựa vào bàn làm việc bên cạnh Quách Thiên Bổn, không nói tiếng nào nhìn di động của anh. Quách Thiên Bổn vốn đã xong việc, đang tắt máy tính, anh kinh ngạc nhìn Tiêu Mân, “Tổng giám đốc?”

“Quách Thiên Bổn...” Tiêu Mân nhìn về phía anh, nói: “Gọi điện thoại cho Cố Tương, bảo cậu xảy ra chuyện.”

Anh ta liếc chân Quách Thiên Bổn, “Nói cậu ngã xuống cầu thang, trật chân rồi.”

Quách Thiên Bổn kinh ngạc. Tiêu Mân đứng dậy, tay chống lên bàn làm việc của Quách Thiên Bổn, xoay người nói: “Cậu là bạn thân nhất của Cố Tương, cũng coi như là trợ thủ đắc lực nhất của tôi. Không nói đến chuyện lúc trước công ty giúp chị gái cậu chữa bệnh, tôi đối xử với cậu...cũng giống như em trai.”

Quách Thiên Bổn không hiểu ý của anh ta, chờ anh ta nói hết.

“Cố Tương cũng vậy. Tôi đã từng nói với cậu, cậu lớn hơn Cố Tương hai tuổi, bình thường nên nhắc nhở em ấy nhưng rõ ràng cậu không làm được. Gần đây em ấy quá gấp gáp, tâm tư cũng không tập trung, tôi phải giúp em ấy kiềm chế lại.” Anh ta hất cằm về phía chân Quách Thiên Bổn, “Cậu có thể bị thương mấy ngày để cho em ấy chú ý một chút.”

Quách Thiên Bổn: “Tôi...như vậy không tốt lắm, tôi không muốn lừa em ấy.”

“Tôi cũng sẽ không hại em ấy.” Tiêu Mân cười, “Cậu là bạn thân nhất của em ấy cũng y như anh em, tôi tin tưởng cậu. Cậu biết tôi chỉ muốn tốt nhất cho em ấy thôi.”

Quách Thiên Bổn cúi đầu, đợi Tiêu Mân hút hết điếu thuốc, anh mới cầm điện thoại.

Cố Tương mở wechat ra trả lời tin nhắn. Một lát sau, Quách Thiên Bổn gửi tin đến, cô sững sờ, lập tức muốn rời đi. Cao Kình ngăn cô lại: “Sao vậy?”

“Bạn tôi bị thương, tôi phải đi xem anh ấy.”

“Tôi đưa cô đi.”

“Không cần đâu.”

“Bây giờ anh ấy ở đâu? Tôi là bác sĩ, có lẽ giúp được.”

Cố Tương suy nghĩ, gật đầu đồng ý. Hai người nói chuyện với Đồng Xán Xán và Vu Thi Thi, vội vàng ra bãi lấy xe. Cố Tương gọi điện cho Quách Thiên Bổn, lại bảo anh đến bệnh viện. Quách Thiên Bổn ấp úng: “Chỉ là chút vết thương nhỏ, không cần đâu.”

Cố Tương nhíu mày: “Anh còn không đi nổi, sao là vết thương nhỏ được.”

Song Quách Thiên Bổn vẫn không chịu đi viện.

Cao Kình lái xe, nhìn Cố Tương, trấn an: “Có lẽ không sao, cô đừng quá lo lắng.”

“Tôi bị ngã nên mới thành ra thế này đấy.”

Cao Kình ngẩn người, qua một lúc, càng thêm dịu dàng trấn an: “Yên tâm, tôi sẽ kiểm tra cho anh ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.