Tuy nhiên Cố Tương vẫn cảm thấy không yên lòng. Trên mặt cô vẫn không có cảm xúc gì giống như bình thường, nhưng ngón trỏ và ngón cái tay trái không ngừng níu chặt quần áo, hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước.
Cao Kình để ý cô lén lút khác với bình thường, suy nghĩ hỏi: “Hình như bạn cô tên là Quách...”
“Quách Thiên Bổn.”
“Quách Thiên Bổn, tên đặc biệt thật.”
“Vâng.”
“Cô và anh ấy là bạn đại học?”
“Không phải.” Cố Tương trả lời, “Tôi quen anh ấy ở lớp huấn luyện.”
“Vậy...mười mấy tuổi hai người đã quen nhau rồi sao?”
“Vâng.”
“Xem ra quan hệ giữa hai người rất tốt.”
“Vâng.” Dừng một chút, “Anh ấy là người bạn thân nhất của tôi.” Quách Thiên Bổn là người bạn đầu tiên cô quen khi chuyển đến Bắc Kinh. Có lẽ bởi vì bọn họ đều đến từ Thanh Đông, cho nên rất nhanh chóng quen thuộc với nhau. Khi đó chị Quách dạy học ở lớp huấn luyện, Quách Thiên Bổn thường xuyên đến tìm cô. Anh thi thất bại, chị Quách sẽ mắng: “Em nhìn Cố Tương còn nhỏ hơn em đấy, nhưng chị dạy là cô bé nắm được ngay. Chị dạy em nhiều lần như vậy, sao em chỉ đạt được thành tích thế này, ngay cả mông người ta cũng không đuổi kịp.”
Lão Tiêu Tổng cũng luôn dùng cô để đả kích Tiêu Mân, Cố Tương cho rằng Quách Thiên Bổn cũng sẽ giống như Tiêu Mân, quay lại nói lời ác độc bắt nạt cô, ai ngờ Quách Thiên Bổn lại gãi đầu, ngơ ngác cười nói: “À...em giỏi thật đấy, em học như thế nào vậy?”
Cô cầm bút bi, mặt không cảm xúc trả lời: “Trời sinh đấy.”
Lúc ấy Quách Thiên Bổn không nói gì nữa. Sau đó anh thường xuyên đợi cô cùng tan học rồi đến lớp huấn luyện. Cho tới bây giờ cũng chưa từng có ai đợi cô cùng tan học...
Rạp chiếu phim cách trung tâm huấn luyện cũng không quá xa, hai người nhanh chóng đến nơi. Ra thang máy, Cao Kình đã thấy ngay tấm biển Trung tâm huấn luyện Ngu Tư.
Cố Tương đi trước đẩy cửa kính, nhanh chóng nhìn thấy người ngồi ở nơi sáng nhất trong phòng.
“Quách Thiên Bổn!”
“Cố Tương.” Quách Thiên Bổn ngồi trên ghế, nhìn thấy đi theo sau Cố Tương có một người cùng đi vào, anh ngẩn người, “Bác sĩ Cao?”
“Chào anh.” Cao Kình chào hỏi, “Vừa rồi tôi đi chung với Cố Tương, nghe nói anh ngã cầu thang, muốn đi xem có thể giúp được hay không.”
Cố Tương nhíu mày, “Sao không đi bệnh viện?”
“Anh...” Quách Thiên Bổn cảm giác mồ hôi phía sau lưng mình bốc lên.
“Cậu ấy sợ cha mẹ lo lắng.” Tiêu Mân từ trong văn phòng đi ra.
“Sao anh lại ở đây?” Cố Tương hỏi.
“Anh là ông chủ, anh ở đây có gì kì lạ chứ.” Tiêu Mân trả lời.
Cố Tương lại nhíu mày: “Sao anh không đưa anh ấy đi viện?”
“Anh đã nói là cậu ấy sợ cha mẹ lo lắng rồi mà.” Tiêu Mân nhìn về phía Quách Thiên Bổn, “Đúng không?”
“À...phải.” Quách Thiên Bổn nói, “Mấy ngày nay cha mẹ anh đang ở chỗ anh, em biết đấy, cha mẹ anh hay làm lớn chuyện.”
Tiêu Mân chờ Quách Thiên Bổn nói xong, lại lên tiếng: “Sao vị bác sĩ Cao này lại tới cùng em?”
“Quách Thiên Bổn không chịu đi bệnh viện thì để Cao Kình kiểm tra cho anh ấy.” Cố Tương quay đầu nhìn Cao Kình, “Anh xem giúp anh ấy được không?”
“Được.” Cao Kình tiến lên.
Quách Thiên Bổn rụt chân lại, Cao Kình dừng một chút, ánh mắt lướt qua mặt Quách Thiên Bổn. Đối phương tránh đối mặt với anh. Quách Thiên Bổn mỉm cười, “Thực sự không cần xem đâu, tôi không sao.”
“Không có việc gì thì anh sẽ không cố ý gọi cho em.” Cố Tương nói chắc chắn.
Quách Thiên Bổn không nhịn được nói: “Thực ra anh...”
“Vừa rồi cậu ta đau đến mức không thể nào đi nổi, kiểm tra qua cũng được.” Tiêu Mân lườm Cao Kình, “Cũng không biết, cái gì...lâm kia, quan tâm lâm chung đúng không? Cũng không biết bác sĩ khoa quan tâm lâm chung có am hiểu về chỉnh hình không.”
“Thật khéo là tay nghề của tôi cái gì cũng biết một chút.” Cao Kình mỉm cười, ngồi xổm xuống trước mặt Quách Thiên Bổn, nói tiếp, “Đừng căng thẳng, đau ở đâu thì cứ nói với tôi.”
Anh chạm vào phần xương của Quách Thiên Bổn.
Mồ hôi từ thái dương chảy xuống má, sắc mặt Quách Thiên Bổn khó coi.
Cố Tương rút ra một tờ giấy đưa cho anh, “Đau đến mức toát cả mồ hôi rồi này, lau đi. Đau thì cứ nói, đừng cố chịu.”
“...”
Cao Kình thoáng dừng lại.
Quách Thiên Bổn nhận lấy tờ giấy, nói: “Anh thực sự ổn mà, không đau.”
Cố Tương không để ý tới anh, cô nhìn Cao Kình: “Thế nào, vết thương của anh ấy có nghiêm trọng không?”
Tiêu Mân khoanh tay, “Không nghiêm trọng có thể đau đến thế sao? Nói không nghiêm trọng là đồ lang băm.”
Cố Tương nhìn anh: “Im lặng.”
Tiêu Mân: “...”
Cao Kình kiểm tra xong, ngẩng đầu nhìn thấy sự ân cần trong ánh mắt cô, đáp án chần chừ trong miệng, nói: “Không có vấn đề gì, ngủ một giấc là ổn rồi.”
“Thật sao?” Cố Tương hỏi.
“Ừ...” Cao Kình nhìn Quách Thiên Bổn, “Anh cảm thấy thế nào?”
Quách Thiên Bổn trầm lặng, “Ừ, đúng là thực sự không có vấn đề gì.”
Tuy nhiên hiện tại anh vẫn hành động bất tiện, Cố Tương muốn cùng anh đi về, hai người đàn ông khác cùng đồng thanh...
“Tôi đưa hai người.”
“Tôi lái xe...”
Tiêu Mân liếc Cao Kình: “Bác sĩ Cao, anh không biết nhà cậu ta, vẫn là để tôi đưa về thì tiện hơn, tối nay đã làm phiền anh rồi, không làm mất thời gian của anh thêm nữa.”
Cao Kình: “Lương y như từ mẫu, sau khi nhìn thấy anh ấy bình an về nhà tôi mới có thể yên tâm. Hơn nữa chờ thêm một lúc tôi đưa Cố Tương về cũng tiện hơn, chúng tôi cùng đường mà.”
Cố Tương ngắt lời bọn họ, hỏi Cao Kình: “Thực sự không làm phiền anh sao?”
Cao Kình mỉm cười: “Không phiền.”
Tiên Mân quát: “Hương Hương!”
Cố Tương quay đầu. Tiêu Mân: “Quách Thiên Bổn ngã bẩn như vậy, người còn đầy mồ hôi, đừng làm bẩn xe người ta. Đi thôi, anh đưa cậu ta về.”
Cố Tương không hề cảm thấy người Quách Thiên Bổn bẩn, nhưng anh quả thực đổ đầy mồ hôi. Tiêu Mân không chờ họ mở miệng, thúc giục: “Nhanh lên, đừng để tốn thời gian.” Lại lườm Quách Thiên Bổn.
Quách Thiên Bổn lên tiếng: “À...vậy anh ngồi xe của Tổng giám đốc.”
Cố Tương nhìn Cao Kình, anh nói: “Vậy tôi đi theo phía sau, đợi đưa anh ấy về đến nhà, xác nhận không có chuyện gì thì tôi đưa cô về, thế nào?”
Cố Tương cũng không khách sáo với anh nữa, “Vâng.”
Cô giải quyết dứt khoát, Tiêu Mân nén chịu, không nói nhảm nữa.
“Đi thôi.” Cố Tương đi được mấy bước, đột nhiên quay lại đi bên cạnh Quách Thiên Bổn, dìu lấy cánh tay anh, sau đó nói, “Đi thôi.”
Cao Kình và Tiêu Mân cùng nhìn về chỗ cánh tay hai người “quấn vào nhau“.
Cố Tương và Quách Thiên Bổn lên xe Tiêu Mân, Cao Kình đi theo phía sau. Trên xe, Tiêu Mân không ngừng dẫm chân ga, Cố Tương bảo anh ta đi chậm một chút. Đi một lát, Tiêu Mân mới giảm tốc, hỏi: “Nhà cậu ở đâu?”
Quách Thiên Bổn chỉ đường cho anh ta.
Cố Tương: “Không phải anh nói biết nhà anh ấy sao?”
“Anh quên mất còn tưởng đang ở Bắc Kinh.” Tiêu Mân mặt không đổi sắc.
Cố Tương: “...”
Chỉ một lát sau đến nơi, Cố Tương cũng chưa từng tới đây. Chi phí sinh hoạt cao, Quách Thiên Bổn thuê nhà ở khu cách trung tâm huấn luyện không xa. Anh thuê chung một căn hộ hai phòng ngủ với người khác, tiền thuê nhà trên tầng cao nhất rất rẻ. Đi đến dưới đã có thể nhìn thấy cửa sổ, Quách Thiên Bổn xuống xe, ngẩng đầu nhìn lên, nói: “Có lẽ cha mẹ và bạn cùng phòng của tôi đã ngủ rồi.”
Nhiều người như vậy sẽ làm phiền bọn họ. Cố Tương quay đầu nói với Cao Kình: “Anh đợi ở đây một lát, tôi đưa anh ấy lên.”
Cao Kình: “Có việc thì gọi điện cho tôi.”
Cố Tương gật đầu, lại nói với Tiêu Mân: “Anh về trước đi.”
Tiêu Mân hất tay: “Em đi lên đi, mặc kệ anh.”
Cố Tương cũng mặc kệ anh ta, dìu Quách Thiên Bổn đi vào. Quách Thiên Bổn khập khiễng đi lên tầng cao nhất, mở cửa đi vào, trong nhà im ắng. Anh bật đèn, đưa đôi dép lê cho Cố Tương, nhỏ giọng: “Đồ sạch đó.”
Cố Tương đi vào, nhìn thấy trên ghế salon để gối và chăn, hỏi: “Anh ngủ ở đây?”
“Mấy hôm nay rồi. Chỗ này chỉ có hai phòng ngủ, anh để cha mẹ ngủ trong phòng rồi, ngày mai hai người sẽ về quê.”
“Ngày mai anh phải tiễn họ sao?”
“Không cần, họ nói có thể tự bắt xe, dù sao cũng không xa.”
Cố Tương dìu anh ngồi xuống. Điều kiện anh ở cũng không tốt, căn hộ cũng không lắp đặt gì, liếc mắt là có thể thấy nhà bếp, bếp ga và máy hút khói đều là kiểu cũ. Cố Tương thu tầm mắt, hỏi anh: “Sao anh lại bị ngã cầu thang?”
“Không cẩn thận, không để ý dưới chân.”
“Ngày mai đi chụp CT đi.”
“Thực sự không cần đâu, anh không có việc gì.”
Cố Tương ngồi xuống bên cạnh, “Anh có đau đầu không?”
“Không đau chút nào.” Quách Thiên Bổn nói xong bụng lại kêu ọt ọt.
Cố Tương nhìn về bụng anh. Quách Thiên Bổn ngượng ngùng: “Trước đó anh tăng ca còn chưa ăn tối.”
“Trong nhà có gì ăn không?”
“Mỳ tôm thôi.”
Cố Tương đi vào nhà bếp, Quách Thiên Bổn gọi cô: “Anh tự úp mỳ là được rồi.”
Cố Tương không để ý tới anh, cầm gói mỳ đặt bên cạnh bếp, Quách Thiên Bổn đứng dậy, đi mấy bước mới kịp phản ứng, lại khập khiễng đi qua, “Để anh làm cho, em có biết không đấy.”
Cố Tương liếc anh: “Em ngốc vậy sao?”
“Nào có.”
“Anh ngồi đi.” Cô đun nước, “Hôm nay anh làm đủ chuyện ngốc rồi, bước cầu thang cũng để bị ngã. Tự mình kiểm tra lại xem có chỗ nào không thoải mái thì em gọi Cao Kình lên.”
“Đúng rồi, sao em lại đi chung với bác sĩ Cao?” Quách Thiên Bổn hỏi.
“Lúc anh gọi điện, em đang ở rạp chiếu phim với anh ấy.”
“...Hai người dường như rất thân nhỉ, còn cùng đi xem phim rồi.”
Cố Tương xé gói gia vị, tay tạm ngừng, “Cũng tương đối, còn đi cùng hai cô gái nữa.”
“À...anh còn tưởng chỉ có hai người.”
Quách Thiên Bổn quay trở về chỗ ngồi. Cố Tương lấy ra một quả trứng gà, đập một cái, vỏ trứng không vỡ, cô lại đập mấy lần, vỏ trứng suýt nát bấy. May mà trứng gà rơi vào trong bát, cô gắp vỏ trứng ra. Quách Thiên Bổn ngồi ở ghế salon, nhìn chằm chằm bóng dáng của cô.
Bên dưới, Tiêu Mân châm một điếu thuốc, tựa vào xe, nhả mấy vòng khói hỏi: “Bác sĩ Cao công việc không bận sao? Sao có thời gian đi xem phim?”
Cao Kình: “Chút thời gian nghỉ ngơi vẫn phải có chứ.”
“Ồ...” Tiêu Mân nhếch miệng, “Nghe nói trước kia anh biết Hương Hương, quen lúc nào thế?”
Cao Kình: “Anh Tiêu có hứng thú muốn biết sao?”
“Không nên nói là có hứng thú, phải nói là không có chuyện gì liên quan đến Cố Tương mà tôi không biết.” Tiêu Mân gẩy tàn thuốc, “Sao trước đó tôi chưa từng nghe em ấy nhắc đến anh? Kì quái thật, mười năm không trở về, em ấy vừa quay về đột nhiên xuất hiện “người quen cũ” Tiêu Mân cười nhìn về phía Cao Kình, “Thật giống như lừa dối vậy, bác sĩ Cao nói có đúng không?”
Cao Kình mỉm cười: “Anh Tiêu rất thích xem tin tức xã hội nhỉ? Có ý đề phòng người khác là tốt, nhưng trong cuộc sống cũng không cần lúc nào cũng căng thẳng như vậy.”
Người này nói chuyện giống như đánh thái cực, tứ bạt lạng thiên cân (*).
(*)Dùng mềm mỏng đấu lại cứng rắn
Tiêu Mân ngậm điếu thuốc trong miệng, đi đến trước mặt Cao Kình. Cao Kình cao hơn một chút so với Tiêu Mân, chút chênh lệch nhỏ này đủ để anh ở trên đối phương, “Cuộc sống của Cố Tương rất đơn giản, đám bạn bè đều là mọt sách học bá, cho nên từ nhỏ em ấy chưa từng thấy “người xấu” là gì, coi ai cũng là tốt. Em ấy đơn thuần ở phương diện này, nhìn thì dễ bị lừa, tiếc là trước kia từng lừa gạt mấy lần, sau này gặp tôi là đi đường vòng. Bác sĩ Cao, anh có nghĩ là sau này gặp tôi nên đi đường vòng không?”
Cao Kình đút hai tay vào túi, vẫn thản nhiên: “Có thể nhìn ra được sự quan tâm của anh dành cho Cố Tương vượt qua giới hạn bạn bè bình thường, nhưng nghĩ cẩn thận thì cũng dễ hiểu, nghe nói anh nhìn Cố Tương trưởng thành, vậy chính là...” Anh giả vờ suy nghĩ, “Giống như phụ huynh của cô ấy rồi. Có phụ huynh quan tâm, em ấy cũng sẽ bình an xuôi dòng ở đây.”
Tiêu Mân nheo mắt, đột nhiên cười, lại quay lại dựa vào xe, rít mấy hơi thuốc, nói: “Có lẽ mấy ngày nay em ấy sẽ rất bận rộn, không cần cùng cậu tìm cái gì trí nhớ. Ngày mai em ấy sẽ tới chăm sóc Quách Thiên Bổn, đợi chân Quách Thiên Bổn ổn rồi, tôi sẽ đi với em ấy. Bác sĩ Cao vẫn nên tập trung làm việc đi.”
Đèn hành lang sáng lên, Tiêu Mân không nói tiếp nữa, “Xuống rồi?”
Cố Tương đi tới, “Sao anh còn chưa đi?”
“Anh trò chuyện với bác sĩ Cao một chút.”
Cố Tương nhìn về phía Cao Kình, Cao Kình gật đầu: “Anh Tiêu nói rất nhiều.”
“À...” Cố Tương lại nói với Tiêu Mân, “Quách Thiên Bổn xin phép nghỉ ngày mai.”
“Không sao.” Tiêu Mân đồng ý.
Hai bên tạm biệt, Quách Tương ngồi lên xe Cao Kình. Cao Kình hỏi tình hình của Quách Thiên Bổn, Cố Tương nói anh không có việc gì. Cao Kình: “Có lẽ mai tôi cũng có thể tan làm đúng giờ, không bằng chúng ta lại đến trường tiểu học Văn Huy?”
“Mai không được rồi.” Cố Tương nói, “Tôi muốn đến thăm Quách Thiên Bổn.”
Ngày mai em ấy sẽ tới chăm sóc Quách Thiên Bổn...Cao Kình cười, không nhiều lời nữa.
Cố Tương muốn cảm ơn anh. Cao Kình: “Không cần khách sáo, chúng ta là bạn bè, hơn nữa tôi cũng là bác sĩ, nên làm mà.” Anh nhìn cô, “Có đói không, muốn ăn đêm không?”
“Không đói, anh đói à?”
“Hơi hơi.”
“Vậy tôi mời anh.”
“Được.”
“Anh muốn ăn gì?”
“Cháo đi, cô cũng có thể ăn một chút.”
Tìm được quán cháo, qua một lúc, Cao Kình lên tiếng, “Hôm nay còn chưa xem hết phim.”
“...Ừ.”
“Thời gian còn sớm, không bằng...chúng ta quay lại rạp?”
“...Không phải anh muốn ăn đêm sao?”
“Tôi thích làm đến nơi đến chốn.” Dừng một chút, Cao Kình hỏi, “Thế nào?”
Sắp mười giờ, không tính là muộn, dòng xe cộ vẫn nhiều như trước. Cố Tương nhìn phía trước, ngón tay cọ quần, khẽ nói: “Không mua được vé đâu.”
“Để tôi thử xem?”
“...Tuỳ anh.”
Cao Kình đỗ xe lại, mua được suất chiếu sau.
“Ở hàng cuối.” Anh nói.