Cố Tương cầm hộp bưu phẩm trở lại, Quách Thiên Bổn ngừng thu dọn bát đũa, gạt tấm rèm cho cô. Anh tò mò hỏi: “Mua gì thế?”
Cố Tương đáp: “Không phải em mua. Đúng rồi, anh không cần giúp em tìm hai quyển sách kia nữa.” Dừng một chút, cô mở hộp ra cho anh xem, “Em có rồi.”
“Ừ...” Giọng Quách Thiên Bổn hơi chùng xuống.
Hai người giúp bà Văn Phượng Nghi thu dọn xong bát đũa mới đi ra ngoài.
Đến cửa cư xá, Cố Tương giữ chặt Quách Thiên Bổn, “Em dẫn anh đi chụp CT trước đã.”
“Hả?” Quách Thiên Bổn không kịp phản ứng.
Cố Tương thoáng nhìn qua bắp chân anh, “Chân của anh, còn cả đầu nữa. Lần trước anh không đi kiểm tra sao? Hôm nay dù sao cũng tiện, đi kiểm tra một chút.”
Quách Thiên Bổn nhớ tới lời nói dối kia, thái dương cũng sắp đổ mồ hôi rồi, trong cái khó ló cái khôn: “Anh không mang bảo hiểm y tế, chụp CT đắt lắm. Lần sau đi.”
Cố Tương: “Đã kéo dài mấy ngày rồi.”
Quách Thiên Bổn: “Em yên tâm qua mấy ngày nữa anh nhất định sẽ đi chụp CT.”
“Vâng.” Cố Tương kéo cửa xe ra, “Vậy anh nhớ đấy.”
Quách Thiên Bổn thở phào: “Anh chắc chắn sẽ nhớ.”
Cố Tương không kéo được cửa, quay đầu lại nhìn Quách Thiên Bổn. Quách Thiên Bổn không nhịn được cười, vội mở khóa xe. Anh lái xe đưa Cố Tương đến trung tâm thương mại, sau khi đỗ xe xong, anh hỏi Cố Tương muốn mua quà gì.
Cố Tương hỏi: “Anh mua gì thế?”
Quách Thiên Bổn: “Anh thấy trong văn phòng bên này của tổng giám đốc còn không có gì trang trí, cho nên đã mua đồ trang trí.”
Cố Tương tò mò: “Loại trang trí gì thế?”
Quách Thiên Bổn khua tay múa chân: “Lớn như vậy, một đôi tỳ hưu.” Chiêu tài lại từ tà.
Cố Tương bắt đầu suy nghĩ xem mình nên tặng gì. Cô nhớ khi còn bé tặng cho Tiêu Mân món quà đầu tiên là một chiếc bút máy, không bao lâu sau, cô nhìn thấy nó nằm trong tay nhân viên nào đó ở lớp huấn luyện. Là Tiêu Mân tiện tay đưa cho người khác rồi.
Quách Thiên Bổn đề nghị: “Nếu không tặng bút máy?”
Cố Tương lắc đầu: “Trước đó em từng tặng rồi, anh ấy không thích.”
Quách Thiên Bổn lại đề nghị: “Vậy tặng bật lửa, hoặc là thắt lưng, ví tiền, quần áo?”
Cố Tương nhíu mày: “Không phù hợp.”
“Thực ra...em tặng gì, có lẽ tổng giám đốc đều sẽ thích.” Anh ta nhanh như vậy đã có thể giúp cô tìm được quyển sách không xuất bản nữa, Cố Tương tặng gì, có lẽ đều hợp ý Tiêu Mân. Quách Thiên Bổn nghĩ.
“Em nghĩ ra rồi.”
“Hả?” Quách Thiên Bổn hoàn hồn.
“Mua tranh đi, có thể treo trong văn phòng anh ấy.”
Hai người lựa chọn hơn một giờ, cuối cùng Cố Tương nhìn trúng một bức tranh trừu tượng dài hơn hai mét. Bức tranh vừa to vừa nặng, lúc đó cô cũng khó mà tặng được, cô để cho Quách Thiên Bổn mang thẳng đến trung tâm huấn luyện.
Văn phòng Tiêu Mân khóa, Quách Thiên Bổn đặt bức tranh vào một góc phòng khách.
Hoàng hôn trải rộng, hội nghị cuối cùng cũng kết thúc. Ra khỏi hội trường, Cao Kình nhíu mi tâm, nghe thấy chủ nhiệm Vu hỏi anh: “Buổi tối có muốn đi ăn chung với mọi người không?”
Cao Kình suy nghĩ, nói: “Không bằng để em mời khách.”
Anh dẫn chủ nhiệm Vu đến một quán ăn nhỏ. Quán ăn nằm trong ngõ nhỏ, một bên ngõ nhỏ là nhà cấp bốn, một bên là các loại cửa hàng. Trong quán ăn trang trí như tường thành cổ, trên tường còn có một mỹ nhân yểu điệu đứng thẳng. Chủ nhiệm Vu tò mò nhìn quanh, “Nghe người ta giới thiệu à? Quán ăn này có gì đặc sắc?”
Cao Kình nói: “Đều là những món ăn bình thường của người dân Bắc Kinh, nghe nói món ăn ở đây đều là bí phương độc nhất vô nhị của ông chủ, hương vị đặc biệt, không thể ăn được ở nơi khác.”
“Vậy thì thử xem đồ ăn bình thường đặc biệt như thế nào.” Chủ nhiệm Vu lanh tay lẹ mắt, “Đi thử một chút, không biết còn chỗ trống.”
Đang là giờ cao điểm, quán ăn không còn chỗ ngồi. Nơi này cách khách sạn không xa, bọn họ đi mất hơn nửa tiếng theo hướng dẫn, hiện tại đúng lúc cảm thấy đói. Chủ nhiệm Vu để cho Cao Kình làm chủ gọi món, Cao Kình gọi tương thịt băm Bắc Kinh, rồi lại tuỳ tiện gọi hai món. Hai người uống trà đợi đồ ăn bưng lên. Bên cạnh bàn gần đó, tiếng động không nhỏ, át cả tiếng hai người nói chuyện. Cao Kình nhìn sang bên cạnh, thấy là một nhà ba thế hệ, người mẹ trẻ chơi điện thoại, đứa trẻ không chịu ăn cơm, vừa gẩy chiếc đũa vừa làm nũng. Cụ già giơ chiếc đũa, kiên nhẫn dụ dỗ đứa trẻ.
Cao Kình nhìn mấy lần.
Chủ nhiệm Vu uống xong một ly trà, chuẩn bị rót thêm, hỏi: “Đang nhìn gì thế?”
Cao Kình quay đầu lại, ngăn lại tay chủ nhiệm Vu, cầm lấy ấm nước, rót trà thay ông, nói: “Có bệnh nhân lâm chung đột nhiên tính cách thay đổi lớn. Người nhà của ông phân tích nguyên nhân, thứ nhất, bởi vì ông không muốn chết, hy vọng có thể tiếp tục được điều trị. Thứ hai là ông muốn gặp cháu gái mình, nhưng cháu gái đang có bầu, không tiện bôn ba đường dài.” Anh rót nước cho mình, “Điều đầu tiên đã thỏa mãn được ông lão, hiện tại ông ấy đang ở phòng bệnh bình thường, mỗi ngày chỉ truyền dịch dinh dưỡng, xem như cho ông chút an ủi tâm lý. Điều thứ hai, tạm thời không có cách nào thỏa mãn, dự tính ngày sinh của cháu gái ông ấy sắp tới gần, lúc này không thể ngồi máy bay hay tàu cao tốc được.” Cao Kình nói xong, hỏi chủ nhiệm Vu, “Chú cảm thấy nguyên nhân khiến tính cách ông lão thay đổi là gì?”
Chủ nhiệm Vu uống nước, nói: “Tôi đã thấy quá nhiều người, trước và sau khi mắc bệnh giống như hai người. Có một số người là bị bệnh tật tra tấn cần bộc phát. Có một số là nhân tố bên ngoài, cách đối xử của người thân bạn bè khiến người đó cảm thấy khác lạ. Còn có một số, có thể là cảm thấy mình biến thành phế nhân, dứt khoát cam chịu.”
“Nhiều nguyên nhân lắm.” Chủ nhiệm Vu nói, “Cậu nói người bệnh này tuổi tác đã cao, tôi nghĩ hai điều cậu nói đều là nguyên nhân. Người già là khó dỗ nhất mà cũng dễ nhất. Đã đến tuổi của bọn họ, thực ra cũng không khác gì trẻ con. Bảo người nhà chịu khó nhẫn nại dỗ dành.”
Cao Kình nhìn về phía hai bà cháu bên cạnh, như có điều suy nghĩ.
“Cậu có biết hiện tại tôi cảm thấy điều gì có ý nghĩa nhất không?” Chủ nhiệm Vu đột nhiên hỏi.
“Dạ?” Cao Kình hỏi.
Chủ nhiệm Vu đặt chén trà xuống, cười nói: “Mấy năm trước tôi chỉ cần trị bệnh cứu người, hiện tại chúng ta còn phải kiêm thêm điều trị tâm lý, có lẽ bệnh viện nên tăng thêm tiền lương cho chúng ta.” Ông gõ bàn, “Cậu đó, đừng cướp bát cơm của bác sĩ tâm lý của chúng ta.”
Cao Kình cười, nhân viên phục vụ lần lượt mang thức ăn lên, anh đưa đũa cho chủ nhiệm Vu, “Nghe lời chú, chúng ta ăn thôi.”
Chủ nhiệm nếm trước tương thịt băm Bắc Kinh Cao Kình gọi, sau khi nếm xong than lên: “Trời ạ, ngon quá, không phải bên trong bỏ thêm hải sản đấy chứ? Còn có cách chế biến này sao?”
Cao Kình vừa ăn vừa nói: “Chú biết nấu ăn?”
Chủ nhiệm Vu: “Tôi biết nấu mì ăn liền, lần sau cho cậu nếm thử tay nghề của tôi?”
Cao Kình gật đầu: “Cháu rất mong chờ.”
Chủ nhiệm Vu cười to, chỉ về phía sau lưng Cao Kình.
“Bác sĩ Cao...”
Cao Kình quay đầu lại, “Cô Chu.”
Cô Chu đi cùng với đồng nghiệp, “Chúng tôi nghe người gần đây giới thiệu nhà hàng, muốn tới đây nếm thử, không nghĩ tới mọi người cũng ở đây.”
Cao Kình nói: “Đồ ăn của nhà hàng quả thật không tệ.”
Cô Chu quan sát xung quanh: “Hình như không còn chỗ rồi.”
Đồng nghiệp hỏi: “Nếu không ghép bàn?”
Cô Chu bất giác nhìn về phía Cao Kình. Cao Kình hỏi ý chủ nhiệm Vu, ông không ý kiến, mời hai cô gái cùng ngồi.
Hai cô gái lại gọi thêm hai món ăn.
Cao Kình hỏi: “Gần đây cha cô thế nào rồi?”
Cô Chu đáp: “Tình hình của ông không tốt lắm, không muốn tiếp tục điều trị.”
Cao Kình: “Xuất viện rồi?”
“Còn chưa.” Cô Chu nói, “Sao tôi có thể để cho ông xuất viện, tiếp tục tiếp nhận điều trị sẽ còn có hi vọng.”
Hiện tại cha cô ta bị ung thư tái phát, không cần nói cũng biết tiếp nhận điều trị đau khổ thế nào. Cao Kình không tiện bình luận nhiều, anh và chủ nhiệm Vu lại trò chuyện về hành trình hai ngày tiếp theo.
Thực khách xung quanh đa dạng, đàn ông phương bắc hai tay để trần, cơ bắp và hình xăm, tiếng chúc rượu như muốn phá thủng trần nhà. Hai tai Cao Kình làm như không nghe thấy, cử chỉ dùng cơm bình thản, có lẽ hơi nóng, anh cởi một cúc áo trên cổ ra, sau đó tiếp tục gắp rau, nghe chủ nhiệm Vu nói chuyện. Anh bình thản như vậy, lại có cảm giác khí khái hơn so với những người đàn ông xung quanh. Chu Huân yên lặng nghĩ.
Ăn cơm xong, bốn người cùng đi về khách sạn. Hai bên ở hai tầng khác nhau, Cao Kình và chủ nhiệm Vu ra khỏi thang máy trước.
Chủ nhiệm Vu vừa đi vừa hỏi: “Bên trái hay là bên phải?”
“Của chú là bên phải.” Cao Kình cầm thẻ phòng.
Hai người hai hướng khác nhau, đợi Cao Kình đi đến giữa cửa, cửa thang máy mới đóng lại, Chu Huân thu lại ánh mắt. Đồng nghiệp kéo cánh tay cô ta, nhỏ giọng: “Hiếm có bác sĩ đẹp trai như vậy, lại còn thời trang, có phải cô có ý với anh ta không?”
Chu Huân phủ nhận: “Cô đừng nói linh tinh.”
Đồng sự hỏi: “Anh ta có bạn gái rồi sao?”
“Nghe nói là chưa.”
“Vậy mà cô còn nói không có ý sao? Không có thì cô đi nghe ngóng anh ta có bạn gái hay sao?”
Chu Huân hắng giọng: “Được rồi, đừng nói chuyện trong thang máy nữa.”
“À...” Đồng nghiệp sâu xa, “Chúng ta trở về phòng rồi nói.”
Chu Huân và đồng nghiệp trở về phòng, một giờ sau cô ta lại đi ra, đi thang máy xuống dưới. Dựa theo trí nhớ vừa nãy, cô ta gõ cửa phòng, sau đó nghe thấy người ở bên trong hỏi: “Ai vậy?”
Chu Huân nói: “Là tôi, Chu Huân.”
Sau một lúc lâu, Cao Kình mới mở cửa phòng, “Cô Chu?”
Chu Huân nói: “Vừa rồi dạ dày của đồng nghiệp tôi hơi khó chịu, tôi lo có thể là vừa rồi đồ ăn có vấn đề, để đề phòng, nên tôi đưa cho anh chút thuốc.”
Cô ta đưa hộp thuốc trong tay tới. Cao Kình gửi lời cảm ơn: “Cảm ơn, nhưng có lẽ tôi không có vấn đề gì, tạm thời không cần thuốc. Nếu tình hình của đồng nghiệp cô nghiêm trọng, tốt nhất là nên đến bệnh viện.”
Chu Huân nói: “Tôi biết rồi, vậy nếu anh không thoải mái, có thể hỏi tôi lấy thuốc, tôi ở phòng 1603.”
Cao Kình mỉm cười: “Vâng, cảm ơn cô.”
“Đúng rồi.” Chu Huân lại nói, “Anh ở lại Bắc Kinh mấy ngày? Có định đi đâu chơi không? Tôi và đồng nghiệp định ngày kia đi Trường Thành.”
Cao Kình: “Có lẽ tôi không có thời gian du lịch, chúc hai người đi chơi vui vẻ.”
“Vâng...”
Người đi rồi, Cao Kình đóng cửa phòng lại, cầm lấy điện thoại trên bàn. Màn hình chính di động dừng trên biểu tượng trò chuyện wechat, anh đã nhận được tin nhắn trả lời.
Cố Tương: “Còn chưa ngủ sao”
Cao Kình gửi đi: “Anh muốn xem cá con, có được không?”
Trong phòng khách, Cố Tương đọc tin nhắn: “...”
Cố Tương nhắn lại: “Em quay cho anh.”
Một giây sau, video tới.
Cố Tương mím môi, nhanh chóng quay vào bể cá, nói: “Anh xem đi.”
Cao Kình nhìn vào di động, chú cá nhỏ đang bơi trong nước, xung quanh là bèo rong đong đưa. Cao Kình hỏi: “Nó ăn chưa?”
Cố Tương nói: “Ăn rồi.”
Hỏi xong câu này, Cao Kình nói tiếp: “Em chuyển camera trước đi.”
Camera phía sau vẫn là hình ảnh chú cá, Cố Tương nhìn người đàn ông trong màn hình, nói: “Không phải anh muốn nhìn cá con sao?”
“À...” Mặt Cao Kình không đổi sắc, “Anh nói dối đấy.”
Cố Tương mỉm cười. Cô chuyển sang camera trước.
Trong màn hình, mái tóc dài của cô hơi ướt, ngũ quan được phóng đại, ngay cả lông mi cũng thấy rõ ràng. Cao Kình dựa vào đầu giường, tay trái cầm điện thoại, ngón tay cái khẽ chạm vào lông mi của cô.
“Anh đang làm gì thế?” Cố Tương đột nhiên hỏi.
Cao Kình thả tay xuống, nói: “Vừa rồi đang xem tài liệu, em thì sao, vừa tắm à?”
Cố Tương: “Vâng.”
Cao Kình: “Tóc còn chưa sấy khô.”
Cố Tương: “Em thích để khô tự nhiên.”
Đêm dài yên tĩnh, tiếng nói lặng lẽ như bài hát ru con, một đêm mộng đẹp.
Hai ngày tiếp theo, Cao Kình bận rộn nhiều việc. Vào ngày cuối cùng giáo sư Tư Đồ mời họ ăn một bữa cơm, sau khi ăn xong phải trở về Hồng Kông, tâm tình của ông cũng nhẹ nhõm hơn, “Có lẽ tương lai không thể nào cùng ăn trưa với hai người rồi, nói thật, mỗi ngày ăn thức ăn lỏng, còn phải rửa răng giả, tôi thực sự giống như không ăn vậy.”
Cao Kình và chủ nhiệm Vu tạm biệt ông, sau đó chủ nhiệm Vu cảm thán: “Aiz...Năm tháng không buông tha ai hết, thỉnh thoảng tôi nghĩ sau này mình già đi sẽ như thế nào.”
Ông cũng chỉ cảm thán một lúc, rồi nhanh chóng xua đi. Chủ nhiệm Vu phàn nàn Cao Kình, “Cậu hiếm khi đến được Bắc Kinh một chuyến, ngày mai ở lại thêm một ngày đi, dù sao quay về cũng chỉ nghỉ ngơi, chúng ta cũng có thể đi dạo ngõ Nam La cổ. Ở nhà cũng không có ai chờ, sao cậu phải vội vàng.” Ông lẩm bẩm, “Đêm hôm khuya khoắt còn bay về, không thông cảm cho người già tôi gì cả.”
Cao Kình mỉm cười, cùng ông đi Đạo Hương Thôn mua bánh ngọt, chủ nhiệm Vu mua cho vợ và con gái, anh mua cho nhà bác gái. Hương Hương ở Bắc Kinh mười năm, không biết cô có thích ăn loại đặc sản này của Bắc Kinh không. Mua bánh ngọt xong, Cao Kình đưa chủ nhiệm Vu về trước.
Chủ nhiệm Vu hỏi: “Cậu đi đâu thế?”
Cao Kình: “Đi dạo thêm chút ạ.”
Anh lại đi đến tiệm tạp hóa một chút, cầm hai túi đồ, thu dọn xong hành lý, anh và chủ nhiệm Vu cùng ra sân bay.
Ăn cơm xong đọc sách một lát, Cố Tương nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ. Không có điện thoại và tin nhắn, cô cầm quần áo đi vào nhà tắm. Lúc tắm, cô mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy bên trong ống nước. Cô khoá vòi sen lại, cẩn thận lắng nghe.
Nước chảy ào ào. Cố Tương ngửa đầu, lau chùi bọt nước trên mặt. Trên tầng còn có mấy hộ gia đình, ngày mai anh mới trở lại. Cố Tương tiếp tục tắm. Tắm rửa xong, cô lau tóc ngồi vào ghế sa lon, nghe thấy điện thoại trong phòng vang lên, cô lại đứng dậy đi vào. Mở khóa điện thoại.
Cao Kình: “Đã ngủ chưa?”
Cố Tương nhắn lại: “Vẫn chưa.”
Cao Kình: “Em ra thang máy đi.”
Cố Tương sửng sốt, “Bây giờ sao?”
Cao Kình: “Ừ.”
Cố Tương bỏ khăn mặt xuống, khẽ mở cửa, đi tới cửa thang máy.
Tim cô đập mạnh.
Trong đêm hành lang quá yên tĩnh, không có cửa sổ, ngay cả tiếng côn trùng kêu vang đều không nghe được, chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch. Cô cầm vạt áo, nhìn con số màu đỏ chậm chạp thay đổi trên thang máy. Nước trên tóc nhỏ xuống, rơi vào quần áo, hơi lạnh. Cô nhìn chằm chằm vào thang máy, ngón tay tùy ý gẩy đuôi tóc.
“Đinh...” Cửa thang máy mở ra. Cố Tương nhìn vào buồng thang máy.
Người ở bên trong phong trần mệt mỏi, vali ở dưới chân anh.
Cổ tay cô bị xiết chặt, kéo vào trong thang máy.