Cố Tương không hề phòng bị dán vào một lồng ngực. Cánh tay và phía sau lưng bị ép chặt, kín đến mức không có kẽ hở, cảm giác áp bức chỉ giằng co ba giây, khi bám được vào áo sơ mi của anh, cuối cùng cô đã có thể thở.
Cao Kình kiềm chế buông người ra một chút, cúi đầu nhìn.
Mặt cô đỏ tới mang tai, tóc dài còn ẩm đấy, bả vai xuyên thấu qua áo phông. Ngửa đầu, hai mắt ngập nước, cô dường như hoảng hốt, lông mi bất động trong không khí, không chớp mắt chút nào. Nhìn còn rõ hơn so với trong video, Cao Kình có thể đếm từng sợi một. Anh chộn rộn, không nhịn được chạm vào lông mi của cô, hơi thở gần như phả vào mắt cô, cô run rẩy nháy mắt mấy cái. Cao Kình giữ chặt hai tay, môi chạm vào trán cô.
Một tay Cố Tương giữ chặt lấy áo sơ mi của anh, anh ôm chặt bao nhiêu, cô tóm chặt bấy nhiêu.
Nóng quá...Anh khiến cô bỏng rồi.
Cố Tương khẽ kêu một tiếng: “Cao Kình...” Bên hông bị xiết chặt.
Cao Kình lướt qua mái tóc ẩm của cô, giữ lấy gáy cô, lại chạm vào trán cô. Vào lúc này, cuối cùng anh đã thả người ra, giữa hai người giữ một khoảng cách, cánh tay phải của anh vòng quanh người cô. Cao Kình cúi đầu nhìn cô, cố gắng bình tĩnh hỏi: “Vừa tắm?”
“Vâng...”
“Tóc còn chưa lau khô.”
“Vâng...”
Ánh mắt Cao Kình lướt qua vai cô, thu lại, lại nhìn vào mắt cô.
Cố Tương mở trừng hai mắt, điềm nhiên như không có việc gì hỏi: “Không phải nói ngày mai mới trở lại sao?”
Cao Kình nói: “Còn kịp, cho nên hôm nay trở về.”
“Vâng.” Cố Tương liếc va li bên cạnh.
Cao Kình nói: “Anh vừa gọi taxi về đấy.”
Cố Tương hỏi: “Hết nhiều tiền không?”
Cao Kình mỉm cười: “Chủ nhiệm Vu sẽ thanh toán.”
“Vâng.” Cô hỏi xong, hơi quay đầu, ánh mắt tùy ý nhìn vào buồng thang máy.
“Anh mua tương thịt băm Bắc Kinh cho em.” Cao Kình nói.
Cố Tương lại nhìn về phía anh, “Tương thịt băm Bắc Kinh?”
“Mua ở nhà hàng em đề cử đấy.” Cao Kình dừng một chút, “Có muốn ăn không?”
Trước khi Cố Tương lên tiếng, anh lại nói: “Để qua đêm thì không ăn được nữa, anh hâm lại cho em, coi như ăn đêm được không?”
“...Tốt.”
“Vậy đi nhà anh nhé?”
“Vâng.”
Cao Kình thả người ra, cuối cùng cũng ấn nút đi xuống.
Cố Tương phân biệt được mấy con số. Lại lên tầng cao nhất rồi.
Cao Kình làm như thường đứng cạnh Cố Tương, khẽ ho một tiếng, “Hiện tại đi xuống dưới.”
“Vâng.” Cố Tương nhìn chằm chằm vào mũi tên đi xuống.
Tay đột nhiên bị người bắt lấy. Cô tiếp tục làm như không có việc gì chằm chằm vào mũi tên đi xuống.
Đã đến tầng mười hai, Cao Kình một tay nắm tay Cố Tương, một tay kéo va li, đi đến cửa, anh mới thả người ra, móc túi lấy chìa khóa.
Ánh mắt Cố Tương tùy ý nhìn thoáng qua, đột nhiên phát hiện quần anh hơi tụt xuống. Phần quần bị cô nắm vào khi nắm áo, lúc này hơi tụt, mất trật tự không chịu nổi.
Cố Tương ngước mắt lên. Cao Kình nhìn thẳng cô, mấy giây sau, anh mỉm cười. Cố Tương nghiêng đầu sang một bên.
Vào nhà, Cao Kình đặt vali bên cạnh cửa, nói với Cố Tương: “Anh đi rửa mặt đã, em đun nước hộ anh nhé?”
“Vâng.” Cố Tương đi vào nhà bếp.
Cao Kình chỉ vào góc, “Ấm nước ở đằng kia.”
Cố Tương cầm ấm nước, lấy nước, cúi đầu nhìn chằm chằm phần chia vạch. Cao Kình còn chưa đi, cô liếc anh. Lúc này Cao Kình mới đi vào nhà tắm. Anh rửa mặt xong, lúc đi ra áo sơ mi đã nhét vào trong quần, sửa sang lại chỉnh tề, chỉ là cổ anh còn hơi đỏ.
Nước vẫn còn đang đun, Cố Tương ngồi trên ghế sa lon chờ anh.
Cao Kình mở va li ra, lấy từ bên trong hai chiếc hộp, nói: “Anh mua buổi chiều, đến bây giờ mới chỉ có mấy tiếng, vẫn còn ngon lắm.”
Cố Tương hỏi: “Anh đã ăn rồi sao?”
“Ý em là tương thịt băm Bắc Kinh?”
“Vâng.”
“Ăn thử một chút, ngon thật. Anh nghĩ có lẽ đã lâu em không ăn rồi, cho nên mua về một phần cho em.”
Cố Tương nói: “Nửa năm trước em đều ở nước ngoài, thực sự đã lâu không ăn rồi.”
Cao Kình hỏi: “Sau khi gặp chuyện không may chưa từng trở về sao?”
Cố Tương lắc đầu: “Chưa ạ, mẹ luôn đưa em đi khám bác sĩ.”
Cao Kình: “Bây giờ mẹ em đang ở Bắc Kinh sao?”
“Mẹ em còn có việc ở nước ngoài, qua một thời gian ngắn nữa sẽ về.”
Cao Kình gật đầu, đi hâm nóng đồ cho cô. Cố Tương hỏi: “Có phải anh còn chưa ăn tối không?”
Cao Kình bỏ thịt băm vào bát, nói: “Ăn một chút trên máy bay rồi, nhưng không thể ăn vào. Anh muốn nấu chút mì, em có muốn không?”
Cố Tương nói: “Vậy em ăn một chút.”
Cao Kình mỉm cười.
Một chút thôi, cũng không nhiều lắm.
Anh nhìn về phía ghế sô pha, ánh mắt dừng lại trên môi cô hai giây, nhanh chóng thu lại.
Tương thịt băm vẫn còn nóng hổi, đậu hũ bao quanh cà rốt, dưa chuột thái nhỏ, hành tây, thêm mùi thơm của thịt băm, thật ngon miệng. Cố Tương ngồi ăn, ăn xong một miếng, Cao Kình vừa vặn bưng hai bát mì tới. Anh ăn bát lớn, cô ăn bát nhỏ, bên trên mì có để một quả trứng gà.
Cố Tương uống mấy ngụm nước mì, gắp một đũa mì, bỏ vào trong miệng. Cao Kình nhắc nhở, “Thổi đi, cẩn thận bị bỏng.”
“Vâng.” Cố Tương đã ăn xong rồi.
Cao Kình gắp một phần tương thịt băm đưa cho cô, Cố Tương nhìn anh, nhận lấy, cắn xuống một ngụm. Cao Kình ăn chậm, anh vừa ăn vừa gắp cho Cố Tương, đợi Cố Tương lắc đầu nói ăn no rồi, anh mới nghiêm túc ăn.
Cố Tương cầm khăn lau miệng, sau đó theo thói quen đặt hai tay lên đầu gối, nhìn anh ăn. Cao Kình kể với cô lần tham gia hội nghị này, nói xong hỏi cô mấy ngày nay làm gì. Cố Tương đáp: “Đọc sách.” Dừng một chút, “Đọc hai quyển sách anh mua cho em.”
Cao Kình cười, “Sách kia có mới không? Chỗ bán bảo mới đến 90%.”
Cố Tương gật đầu: “Không kém bao nhiêu đâu, trang sách hơi ố vàng, nhưng giữ gìn khá tốt.”
Cao Kình cởi bỏ cúc áo sơ mi, rút khăn tay lau miệng, thu dọn bát đũa, nói: “Uống gì không?”
“Có gì để uống ạ?”
Cao Kình cầm bát đũa bỏ vào bồn rửa, đi mở tủ lạnh, quét từ trên xuống dưới, “Trà và sô-đa.” Anh lật một lon, “Còn có Yakult...Bác anh từng đi lên đây.” Anh hỏi Cố Tương, “Yakult được không?”
“Vâng.”
Không có ống hút, Cao Kình giúp cô mở ra, Cố Tương khẽ nhấp một ngụm. Cao Kình còn đứng ở bên cạnh cô, không rời đi. Cố Tương ngửa đầu nhìn anh.
Cao Kình nói: “Ngày mai họp lớp?”
Cố Tương: “Vâng.”
“Anh đi với em?”
Cố Tương suy nghĩ, nói: “Vâng.”
Cao Kình cúi người, một tay chống vào mặt bàn, nhìn thẳng vào Cố Tương, “À...Đi tham gia họp lớp...chắc chắn phải giới thiệu người mang đến với bạn bè, vậy em định giới thiệu anh như thế nào?”
Cố Tương dừng lại.
Cao Kình nói: “Nếu như vẫn nói là hàng xóm, có lẽ không quá phù hợp.”
Cố Tương chợt nhớ tới cô đã từng giới thiệu với Nguyễn Duy Ân mình là hàng xóm của Cao Kình. Cố Tương bỏ Yakult, hai tay lại đặt lên đầu gối, nói: “Vậy anh cảm thấy giới thiệu như thế nào thì phù hợp?”
“Anh cảm thấy...” Cao Kình chậm rãi nói, “Có lẽ “bạn trai” tương đối phù hợp.”
Cố Tương hất cằm, đồng ý: “Vâng.”
“...”
Yên tĩnh hai giây, Cao Kình khẽ cười. Cố Tương lại cầm lấy Yakult, tuy nhiên tay hơi run lên, nhưng cô vẫn bình tĩnh mở miệng, “Anh rửa bát đi.”
Cao Kình hôn một cái lên mặt cô, sau đó đi rửa bát.
Cố Tương: “...”
Cô uống một hơi cạn sạch Yakult.
Rửa bát xong, thời gian đã không còn sớm, Cố Tương chuẩn bị trở về, Cao Kình đưa cô tới cửa, cũng thay giày. Cố Tương đi giày, hỏi: “Anh đi đâu thế?”
“Đưa em về nhà.”
“...Ngay tầng dưới.”
Cao Kình nói đương nhiên: “Rất gần, anh tiễn em.”
“...” Cố Tương đi theo anh.
Chỉ một tầng mà thôi, hai người vào thang máy, trong nháy mắt đi ra, Cao Kình đưa cô đến cửa nhà. Cố Tương đang định cầm chìa khóa mở cửa, Cao Kình giữ tay cô lại. Cô nhìn về phía anh. Qua một lúc, cô nói: “Ngủ ngon.”
Cao Kình hôn trán cô, sau đó cúi đầu nói: “Ngủ ngon.”
Tay anh còn không buông ra, Cố Tương không có cách nào rời đi, cô lại nhìn anh.
Cao Kình nói: “Thực ra hai chúng ta vừa ăn đêm, sớm như vậy đã đi nghỉ ngơi không thích hợp cho lắm, nên tiêu hóa một chút.”
Khóe miệng Cố Tương khẽ cong lên, “Lại đi vườn hoa tiêu hóa sao?”
“Leo cầu thang cũng có thể rèn luyện.”
Cố Tương cùng anh đi ra cầu thang bộ. Đối diện thang máy là cầu thang bộ, có rất ít người đi, một tầng mười hai bậc. Bọn họ vừa đi vừa nói, đèn cảm ứng sáng lên, đi được hai bậc, đèn cảm ứng lại tắt.
Cố Tương ngẩng đầu, hơi giẫm mạnh lên mặt đất, đèn cảm ứng vẫn không sáng. Cao Kình nói: “Những đèn này thường xuyên hỏng.” Nói xong, đèn lại sáng. Hai người tiếp tục đi xuống dưới, đèn cảm ứng lúc có lúc không.
Trong cầu thang không có ống thông gió, không khí hơi oi bức, Cố Tương đi đến đổ mồ hôi, tim cũng ngày càng đập nhanh. Đi một vòng, hai người lại vòng về, Cố Tương hỏi: “Tầng mấy rồi?”
Đèn sáng lên một cái, Cao Kình nói: “Tầng chín rồi.”
“À.”
Cố Tương đếm bậc thang. Đến tầng mười...Tầng mười một rồi...Đèn cảm ứng lại tắt. Không gian chật chội rơi vào bóng tối. Người còn đứng trên bậc thang, eo cô bị người ôm lấy, phía sau lưng từ từ chạm vào tường. Hơi thở quấn quanh trên mặt cô, cô không thấy gì hết. Chỉ còn lại tiếng động khó mà kìm chế. Một lát sau, môi của cô bị người che kín. Mồ hôi từ phía sau cổ chảy xuống. Nóng quá...Chỗ này còn oi bức hơn so với thang máy.
Cô lại nắm chặt áo sơ mi anh. Anh hôn cô bao lâu, cô giữ chặt bấy lâu.
Lúc Cao Kình về đến nhà đã là rất lâu sau đó. Cả người anh đổ đầy mồ hôi, cúi đầu nhìn áo sơ mi.
Lại bị túm rồi...
Anh cong khóe miệng, cởi quần áo ra. Góc áo đều là nếp gấp, bị túm chặt thật đấy, hiện tại phủi cũng không thẳng được. Anh ném áo sơ mi lên ghế sa lon, lúc đi qua bàn ăn, trông thấy bình Yakult không đặt trên đó. Anh vào nhà bếp, mở tủ lạnh ra, lấy một lọ Yakult uống mấy ngụm. Hương vị ngọt ngào quấn quýt càng lâu. Anh đi đến bên cạnh ghế sô pha, nhặt áo sơ mi lên, ngón cái vuốt nếp gấp ở góc áo, chậm rãi uống hết Yakult.
Sáng hôm sau, Cao Kình mang bánh ngọt mua ở Bắc Kinh cho nhà bác. Anh đi bộ xuống, đến tầng mười một, nhìn sang bên phải. Tấm rèm tung bay trong phòng như ẩn như hiện. Anh nghe thấy bà Văn nói: “Sữa bò ở trên bàn, cháu ăn bánh bao xong hãy uống.” Sau đó chỉ nghe thấy tiếng hỏi khẽ, “Bà ăn rồi ạ?”
Bà Văn: “Còn chưa, bà rửa nồi đã rồi ra ăn.”
“Cháu để lại một nửa sữa bò cho bà nhé.”
“Bà không uống, cháu uống đi.”
Cố Tương đi lấy cốc, lúc đi qua cửa, ánh mắt quét qua người đứng ngoài. Cô thoáng dừng bước. Cao Kình nắm tay che mồm, đi đến ngoài cửa, khẽ nói: “Vừa dậy à?”
Cố Tương nhìn thoáng qua nhà bếp, cũng đi tới cửa, “Vâng, đang định ăn sáng. Anh ăn rồi à?”
“Anh đến nhà bác ăn.” Cao Kình chỉ về phía bên phải.
Cố Tương kéo rèm ra.
Cao Kình đưa một túi nilon cho cô, “Điểm tâm Đạo Hương Thôn đưa cho bà em.”
“Vâng.” Cố Tương nhận lấy.
“Muốn đi đâu thế?”
“Em đến nhà Tiêu Mân.”
Cao Kình: “Tiêu Mân?”
Cố Tương: “Anh ấy về Bắc Kinh rồi, nhờ em đến nhà mở cửa sổ thông gió, còn tưới nước cho hoa.”
Cao Kình mỉm cười, “Ừ.” Sau đó nói: “Anh gặp anh ta trên máy bay.”
“Trùng hợp như vậy?”
Cao Kình không nói tình hình cụ thể, chỉ nói đơn giản mấy câu, hỏi: “Có muốn anh đưa đi không?”
“Không cần, anh còn bận việc mà.” Anh đến nhà Tiêu Mân không tiện chút nào, Cố Tương không muốn để cho anh đợi.
Cao Kình lại hỏi thời gian họp lớp của cô. Cố Tương: “Thầy Tề nói đi chung xe với em.”
Cao Kình: “Anh cũng đang định đến bệnh viện, vậy lúc đó chúng ta đến bệnh viện đưa thầy đi cùng.”
“Vâng”
Đã trao đổi xong, Cố Tương nói: “Vậy em đi ăn sáng đây.”
“Anh cũng đi đây.”
Cố Tương muốn kéo rèm, Cao Kình quay đầu lại. Đối mặt vài giây, Cao Kình đi trở lại, hôn một cái lên trán cô, thấp giọng nói: “Buổi chiều gặp.”
“...Vâng.”
Cuối cùng anh đã đi tới đối diện. Cửa đối diện mở, giọng bà Cao Mỹ Tuệ oang oang truyền ra.
Bà Văn Phượng Nghi ho khan ra khỏi nhà bếp, hỏi: “Hình như bà vừa nghe thấy cháu nói chuyện?”
Cố Tương đưa túi bánh ngọt cho bà: “Là Cao Kình, anh ấy đi Bắc Kinh công tác mua chút bánh ngọt cho bà.”
Bà Văn Phượng Nghi lại ho khan vài tiếng, thở hơi cố sức, nói, “Đã cám ơn người ta chưa?”
“...Chưa ạ.”
Bà Văn Phượng Nghi: “Lần sau phải cám ơn.”
“Vâng.” Cố Tương hỏi, “Bà bị cảm ạ?”
Bà Văn Phượng Nghi lắc đầu, “Không có, là thời tiết quá nóng thôi, khó thở.”
Cố Tương gật đầu, cô cũng cảm thấy trong khoảng thời gian này quá nóng. Chưa có một mùa hè nào nóng như vậy.
Cố Tương trang điểm thay quần áo, dọn dẹp gọi taxi đến nhà Tiêu Mân. Cô đóng cửa trước rồi mở toàn bộ cửa sổ ra, tận lực thông gió. Đi đến phòng ngủ, tầm mắt của cô dừng lại trên chiếc giường đơn màu hồng. Hôm trước cô tới đây đã thấy chiếc giường này, hôm nay nhìn lại vẫn cảm thấy quái dị. Cũng không biết Tiêu Mân mua lúc nào nữa.
Tưới cây một lần, cô xem TV một lát, thấy thời gian không còn sớm nữa, cô đóng cửa sổ lại, mở hệ thống thông gió, ra khỏi căn hộ. Cố Tương gọi xe đến bệnh viện Thụy Hoa. Lúc đi đến cửa phòng bệnh, cô nghe thấy tiềng ồn ào bên trong, nhìn vào, Cao Kình đã ở đó, ngoài anh và thầy Tề, còn có hai người phụ nữ. Cao Kình lập tức nhìn thấy cô, đi tới cửa, khẽ hỏi: “Đến rồi?”
“Vâng.” Cố Tương nói, “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Cao Kình nói: “Hai người kia là con gái ông Tề, con gái lớn không muốn để cho ông Tề tiếp tục nằm viện, cô con gái nhỏ thì cùng ý kiến với thầy Tề.”
Điều kiện của hai người con gái ông Tề Trung Hoa cũng không khấm khá mấy, trong nhà con cái vẫn còn đến trường, gánh nặng của họ rất lớn. Người con gái lớn biết thời gian của cha mình không còn nhiều, ở lại bệnh viện chỉ tốn tiền, cô ta cũng không phải là người bất hiếu, chỉ là không muốn lãng phí như vậy. Cô con gái nhỏ thấy cha khóc, nổi trận lôi đình, ồn ào bảo sẽ chịu tất cả viện phí, không cần đến “tiền mồ hôi nước mắt” của người chị. Nhà ai cũng không dư dả, bên trong đều phải bấu víu tạm đủ.
Cao Kình đúng lúc áp chế, “Thầy Tề, Cố Tương đến rồi.”
Thầy Tề sứt đầu mẻ trán, nhìn về phía cửa ra vào, “À, Cố Tương đến rồi!” Ông nhìn về phía cha mình, lại gạt lần nữa, “Cha, cha xem, cháu gái lại tới thăm cha này.”
Ông cụ vẫn khóc. Cô con gái nhỏ đau lòng. Cao Kình đứng ở bên giường, hỏi ông cụ mấy câu, ông không động đậy, thầy Tề lau nước mắt cho ông. Cao Kình đột nhiên hỏi hai người con gái của ông cụ: “Hai người có con cái không?”
Hai người sững sờ, thầy Tề trả lời: “Em gái lớn của thầy có một con trai, em gái nhỏ có một con gái.”
Cao Kình nói: “Bọn họ kết hôn sinh con rồi chứ?”
Cô con gái nhỏ nói: “Vẫn chưa, bọn chúng vẫn còn đang đi học, ngay cả người yêu còn không có.”
Cao Kình suy nghĩ, xoay người nhìn ông cụ trên giường bệnh, mỉm cười hỏi: “Ông Tề, đợi cháu gái sinh ra chắt, rồi mang chắt đến thăm ông, được không?”
Cuối cùng ông cụ đã có phản ứng, ra sức gật đầu.
Cao Kình ra khỏi phòng bệnh, đi tìm y tá trưởng. Thầy Tề và hai cô em gái hai mặt nhìn nhau. Cố Tương đứng nguyên tại chỗ chờ đợi. Sau một lúc lâu, cô trông thấy Cao Kình đi về cùng một bác sĩ, hai người gọi thầy Tề qua một bên. Dường như đang nói gì đó, Cao Kình đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía cô, sau đó vẫy tay. Cố Tương đi đến bên cạnh anh, lúc này Cao Kình mới nói với thầy Tề: “Ông Tề quả thực là muốn sống, ông nghe thấy hai em gái và thầy cãi nhau lo là mình sẽ bị đưa ra viện.”
Cố Tương đứng nghe.
Thầy Tề nói: “Chắc chắn tôi sẽ không đưa ông ra viện.”
Cao Kình nói: “Cháu đoán sở dĩ ông có ý chí muốn sống mãnh liệt như vậy, nguyên nhân quan trọng nhất là ông muốn nhìn thấy chắt sinh ra.”
Thầy Tề sững sờ.
Cao Kình nói: “Bản thân ông Tề mắc chứng Alzheimer, thỉnh thoảng ngay cả thầy cũng không nhớ, nhưng vẫn muốn tìm cháu gái của mình. Ông còn nhớ cháu gái của mình mang thai. Rất nhiều cụ già khi lâm chung đều không bỏ được con cháu của mình, có lẽ là ông Tề muốn được nhìn thấy chắt. Nghĩ cách để cho ông sống thêm một tuần nữa.”
Thầy Tề lau nước mắt, trở lại bên cạnh giường bệnh, bắt lấy tay ông cụ. Lúc này ông không còn mang theo sự lừa gạt giống như ban đầu, thầy Tề cố nén lòng chua xót, nói: “Cha, con nhất định bảo bác sĩ nghĩ cách, chúng ta nhất định sẽ chờ được chắt sinh ra.”
Ông Tề yên tĩnh lại.
Giao cha cho hai cô em gái chăm sóc, thầy Tề cùng Cao Kình và Cố Tương rời khỏi bệnh viện. Cố Tương ngồi bên ghế cạnh tài xế, Cao Kình lái xe đến khách sạn tổ chức họp lớp.
Sân bay Thanh Đông.
Máy bay Tiêu Mân hạ cánh, Quách Thiên Bổn lái xe tới đón. Ngồi trên xe, Tiêu Mân tháo kính râm xuống, lấy điện thoại ra. Không có người nghe, anh ta hỏi Quách Thiên Bổn: “Có biết hôm nay Hương Hương làm gì không?”
Quách Thiên Bổn nói: “À, hôm nay em ấy đi tham gia họp lớp.”
“Họp lớp?” Tiêu Mân hỏi, “Họp lớp gì, em ấy có bạn học ở bên này sao? Trung học hay là đại học?”
Quách Thiên Bổn trả lời: “Là họp lớp tiểu học.”
Tiêu Mân sững sờ, “Em ấy tham gia họp lớp tiểu học?”
Quách Thiên Bổn cười nói: “Đúng vậy, tôi nghe mà cũng giật mình, hiếm có cơ hội tụ họp một lần.”
Tiêu Mân duỗi chân chạm vào thành ghế phía trước, nhìn lên trần xe, suy nghĩ sâu xa.