Cố Tương tỉnh dậy, phát hiện mình gối lên bờ vai Cao Kình.
Bờ vai vừa rộng vừa ấm, mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái quanh quẩn chóp mũi cô, cô chớp mắt nhìn, chỉ muốn nằm im.
Cao Kình ngồi trên ghế salon, lười nhác gác chân. Tay trái anh cầm nhật ký, tay phải lật giấy, nửa người vẫn không nhúc nhích, tư thế như vậy đã hơn nửa tiếng.
Hơi thở trên bờ vai thay đổi, anh liếc mắt sang, hôn trán đối phương, thấp giọng nói: “Tỉnh rồi?”
Giọng của anh dường như có sức thôi miên, Cố Tương vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, trong cổ họng miễn cưỡng đáp lại: “Vâng...”
Giọng Cao Kình càng nhẹ hơn: “Vậy được rồi, ngủ thêm một lát.”
Cố Tương ép chính mình ngồi dậy, “Mấy giờ rồi anh?”
Cao Kình nói: “Sắp mười giờ rồi.”
Đôi má Cố Tương rời khỏi bờ vai anh, hơi không thoải mái. Trên mặt cô hằn lên vết đỏ khi ngủ, Cao Kình vươn tay khẽ xoa. Động tác tay chậm rãi trên mặt, Cố Tương nói: “Em phải về đây.”
“Ừ.”
Cố Tương chun mũi ngửi: “Mùi gì thế?”
Cao Kình thu tay lại, ngửi thấy mùi, “Thuốc mỡ.”
Cố Tương nhìn trên bàn, cầm lên nhìn, sau đó lại ngửi tay mình. “Anh bôi cho em?”
“Ừ, vừa rồi em ngủ, cho nên anh bôi cho em một chút.” Cao Kình trả lời.
Cố Tương suy nghĩ, bỏ thuốc mỡ xuống, dựa vào ghế, nhìn Cao Kình.
Cao Kình mỉm cười nhìn cô.
Cố Tương tùy ý tìm chủ đề, “Xem xong nhật ký rồi sao?”
Cao Kình: “Còn chưa. Em viết rất đặc biệt, một trang anh phải xem mất một lúc lâu.”
Cố Tương hé miệng cười: “Vâng.”
Cô dường như hơi khác, dáng vẻ đã hiểu, khẽ cười, trêu đùa Cao Kình. Cao Kình để nhật ký sang một bên, cơ thể vây kín người cô, dịu dàng hôn. Hơi thở từ chầm chậm đến dồn dập, lại khẽ khàng, tất cả luồng máu đều vọt tới đỉnh đầu. Cố Tương đặt dựa vào lưng ghế, ngực không ngừng phập phồng, cô tranh thủ chút không khí. Yên tĩnh một lúc lâu, giọng cô khẽ vang lên: “Em thật sự phải đi về rồi.”
Cao Kình lại khẽ hôn lên miệng và chóp mũi cô, cô không muốn nhúc nhích cho lắm. Cố Tương kéo cánh tay anh, qua một lúc, Cao Kình mới đứng dậy, buông cô ra. “Anh đưa em xuống.”
“Không cần đâu.”
Cao Kình làm như không nghe thấy, ở phía sau cô thay giày. Đi xuống cầu thang, đưa người tới tận cửa, nhỏ giọng nói mấy câu, sau đó hôn tạm biệt. Anh nhìn theo cô mở khóa, vào nhà.
Cửa đóng lại rồi, hơi vắng vẻ đấy. Cao Kình dựa vào tường, nhìn cửa.
Cố Tương đứng sau cửa, từ mắt mèo nhìn ra ngoài. Đã nửa phút rồi...Một phút...
Cố Tương mở cửa ra.
“Hả?” Cao Kình đứng phía sau, vẻ mặt kinh ngạc.
Cố Tương hất cằm lên, thản nhiên: “Em quên cầm nhật ký rồi.”
Cao Kình: “Cứ để ở chỗ anh đi.”
“Vâng.”
Cao Kình cười, tiến lên một bước, ôm lấy người.
Cố Tương ngoan ngoãn tựa vào trong lòng anh, nhỏ giọng nói: “Được rồi, anh mau về đi, mai còn phải đi làm đấy.”
Cao Kình lại hôn cô mấy cái, lúc này mới thả người ra, “Vậy anh lên nhé?”
Cố Tương: “Vâng.”
Lần này, anh thật sự lên nhà rồi.
Nửa đêm đầu, Cố Tương không ngủ được, nửa đêm sau, cô nằm mơ, khi tỉnh lại còn giống như đang ở trong mơ. Cô khó chịu vùi mặt vào gối một lát, nghĩ đến câu chuyện Cao Kình kể tối qua.
“Ngày đó em mặc một chiếc áo khoác màu hồng, chân đi đôi bốt trắng, lưng đeo túi...”
Có một số bí mật, đã không còn quan trọng để tìm tòi nghiên cứu. Cô mệt mỏi, không muốn nghĩ nữa. Qua nửa tiếng, cô nhận được tin nhắn. Đánh răng rửa mặt, thay quần áo, cô cầm túi rác, nói to: “Bà ơi, cháu đi đổ rác đây.”
Bà Văn Phượng Nghi: “Ừ...Hả?” Lại từ phòng bếp đi ra, đã không thấy bóng người đâu rồi.
Cố Tương vừa đi vào thang máy, tay đã bị người kéo lại.
“Sao anh lại đi làm sớm như vậy?” Cố Tương hỏi.
“Đi làm sớm thì tan tầm sớm.” Cao Kình liếc về phía tay cô, “Đi đổ rác à?”
“Vâng.”
Cao Kình: “Buổi tối có muốn đi xem phim không?”
Cố Tương gật đầu: “Nhưng anh có thời gian không ấy?”
“Có.” Cao Kình chỉnh lại một sợi tóc dựng lên cho cô.
Ra khỏi thang máy, ném rác ngoài cửa, Cố Tương bị Cao Kình hôn một cái.
Cao Kình nói: “Anh đi đây.”
“Vâng.” Cố Tương nhìn theo anh rời đi.
Cô ngẩng đầu, nhìn mặt trời mọc đằng xa phía đông. Sáng sớm mùa hè, gió mát, mặt trời mới mọc, chim hót, mèo hoang nhỏ trong bụi cỏ.
Cố Tương quay về nhà, sau khi ăn sáng xong, nghênh đón khách đến. Vu Thi Thi mới từ trường học trở lại, mang đặc sản đến cho cô, Đồng Xán Xán ôm em trai tới chia quà. Vu Thi Thi thương lượng với các cô chuyện tìm việc làm. Đồng Xán Xán đề nghị: “Công ty nhỏ tốt, cũng thoải mái hơn.”
Cố Tương và Tiểu Thiện Thiện chia nhau ăn một miếng bánh hoa hồng, không phát biểu ý kiến.
Vu Thi Thi đang phân vân lựa chọn giữa hai công ty. Đồng Xán Xán trấn an: “Cậu chỉ phải chọn hai vẫn còn dễ chán, anh tớ mới phiền toái đây.”
Cố Tương cầm bánh, ngẩng đầu nhìn Đồng Xán Xán.
Vu Thi Thi hỏi: “Sao vậy?”
Đồng Xán Xán cười mờ ám lấy năm tấm ảnh từ trong túi quần ra, “Anh ấy phải năm chọn một.”
Năm tấm ảnh, tất cả đều là phụ nữ, phía sau ảnh là thông tin cá nhân.
Vu Thi Thi vui vẻ: “Anh cậu muốn chọn phi tần à?” Cô ấy theo chủ nghĩa nữ quyền, “Dựa vào cái gì mà phụ nữ phải bị lựa chọn như hàng hoá chứ.”
“Gì đấy.” Đồng Xán Xán bảo vệ anh họ, “Anh tớ cũng chỉ chọn một trong năm người này thôi.”
“Cũng chả khác gì.” Vu Thi Thi tiếp tục lật xem.
Cố Tương nhìn chằm chằm vào một tấm ảnh xinh đẹp nhất, bánh vẫn còn cầm trên tay, không ăn nữa.
Tiểu Thiện Thiện đã ăn xong bánh của mình, vươn người qua, bắt lấy tay cô, cắn một miếng. Đồng Xán Xán lại tham khảo ý kiến của hai cô bạn, cô trộm ảnh từ chỗ mẹ, còn phải tranh thủ thời gian trả lại.
Vu Thi Thi chỉ vào người đẹp số hai, Đồng Xán Xán thì thích số ba hơn, cô hỏi Cố Tương: “Hương Hương, cô nói đi.”
Vu Thi Thi nói: “Đều không xinh bằng Hương Hương, ánh mắt người đẹp cao lắm.”
Cố Tương thở dài, cắn một miếng bánh.
Tiểu Thiện Thiện nhai bánh, nhìn chằm chằm vào bánh chỗ cô. Đồng Xán Xán gọi em trai: “Thiện Thiện, em chọn một tấm đi, nhìn xem chị gái nào xinh đẹp nhất để làm chị dâu của em.”
Cô ôm em trai qua. Tiểu Thiện Thiện giống như tuỳ ý liếc qua ảnh, sau đó ngẩng đầu, chỉ vào Cố Tương, “A a” kêu to.
Bánh...
Đồng Xán Xán chụp lấy bàn tay nhỏ bé của em trai, nói: “Đừng chỉ linh tinh, em làm thế này người ta gọi là chia rẽ uyên ương.”
Cố Tương ngập ngừng, quay lưng đi.
Cao Kình bận rộn trong bệnh viện cho tới trưa, buổi trưa đi nhà ăn cùng Đinh Tử Chiêu. Đinh Tử Chiêu gắp lấy một miếng thịt bò trong khay của anh, nói: “Buổi tối bọn tớ đi quán bar, lần này cậu không tới sao?”
Cao Kình nói: “Không, các cậu có những ai?”
Đinh Tử Chiêu: “Diêu Gian, Nguyễn Duy Ân, vẫn là những người đó, đúng rồi, Xán Xán cũng đi đấy, nếu cậu không có việc gì, thì đi cùng đi.”
Cao Kình nói: “Tôi có việc rồi.”
Đinh Tử Chiêu: “Gần đây sao cậu bận thế?”
“À...” Cao Kình sâu xa, “Bận thì bận thôi.”
Đang nói, điện thoại gọi đến, là bác anh. Cao Kình vừa ăn vừa nghe.
Bà Cao Mỹ Tuệ vừa mở miệng, giọng điệu y như ba năm trước đây, “Cha mẹ cháu ở nước ngoài du lịch, cũng không biết bác ở nhà còn bận nhiều việc, vừa phải quản lý Xán Xán vừa phải chăm Thiện Thiện, cháu lớn thế này còn muốn bác phải bận tâm nữa.”
Cao Kình đề cao cảnh giác.
Bà Cao Mỹ Tuệ dạo đầu hơi dài, cuối cùng đã đi vào vấn đề chính, “Chỗ bác có năm tấm ảnh, cháu chọn một trong đó đi, xem cảm thấy có hứng thú với cô bé nào, lần sau nghỉ ngơi sẽ hẹn người ta ra hộ cháu.”
Cao Kình: “...”
Anh cúp điện thoại, ăn mấy miếng cơm, bên tai tiếp tục nghe Đinh Tử Chiêu lải nhải. Anh suy nghĩ, ngắt lời đối phương, nói: “Vậy tối nay tôi cũng đi quán bar.”
Đinh Tử Chiêu sửng sốt: “Hả?”
Cao Kình nói: “Tôi mang theo người.”
Lúc Cố Tương đang dọn dẹp phòng thì nhận được điện thoại của Cao Kình. Cô bỏ quần áo xuống, bắt máy: “A lô.”
“Em ăn trưa chưa?”
“Rồi ạ.”
Hai người trò chuyện mấy câu, Cao Kình đột nhiên nói: “Xem phim để hôm khác được không.”
Cố Tương: “Anh phải tăng ca à?”
“Không phải, tối nay bạn anh tụ tập ở quán bar, anh muốn dẫn em cùng đi.”
Cố Tương không lên tiếng.
Cao Kình: “Anh đã tham gia họp lớp với em rồi, như vậy có qua có lại.”
Cố Tương cười: “Vâng.”
Cao Kình mỉm cười bên đầu kia điện thoại: “Vậy tan làm anh tới đón em, nói một tiếng với bà có lẽ tối nay về trễ.”
“Vâng.”
Cố Tương đợi đến chiều, vừa đợi vừa trang điểm, chọn quần áo, cuối cùng chọn một chiếc áo có thắt lưng màu trắng và váy màu vàng nhạt. Đến thời gian, cô xuống ga ra tầng ngầm, tìm được xe Cao Kình, chờ ở bên cạnh.
Cao Kình nhanh chóng đến, bước chân của anh hơi dừng lại.
Cố Tương thanh tú động lòng người đứng đấy. Cao Kình tiến lên, hôn cô, “Xinh quá.”
Cố Tương nhận lấy lời khen.
Cao Kình đang muốn đưa cô lên xe, chợt nghe thấy điện thoại vang lên, bắt máy, nhưng lại không nghe thấy tiếng trong điện thoại, mà lại là tiếng la lên từ xa trong gara: “Anh còn chưa đi à, em đến đây.”
Cao Kình cúp điện thoại: “Ở đây.”
Đồng Xán Xán dừng lại, hơi thở gấp, “Ồ, Hương Hương sao cô cũng ở đây?”
Cố Tương trả lời: “Tôi cũng đi.”
“Cô cũng đi á?” Tuy Đồng Xán Xán cảm thấy kỳ quái, nhưng không nghĩ nhiều. Lập tức sắp đến thời gian hẹn, cô thúc giục, “Vậy mau lên xe.”
Cao Kình mở ghế bên cạnh tài xế, chờ Cố Tương đi vào, Đồng Xán Xán nhanh chân hơn chui vào.
Hình ảnh này rất quen nha.
Cao Kình và Cố Tương nhìn nhau. Cố Tương hào phóng nhường.
Xe đi đến quán bar, trên đường đi Đồng Xán Xán không ngừng nói, báo cáo tiến độ hành trình với Đinh Tử Chiêu. Đến nơi, đỗ xe xong, ba người đi vào quán bar. Đồng Xán Xán liếc mắt đã tìm được đám người Đinh Tử Chiêu.
Đinh Tử Chiêu nuốt nuốt xuống ngụm bia, vẫy: “Ở đây!”
Bọn họ đến gần rồi, anh ta nháy mắt hưng phấn mà nói: “Nguyễn Duy Ân lại bị Diêu Gian gọi đi rồi.”
Nói xong câu này, anh ta mới nhìn rõ người đi bên cạnh Cao Kình, kinh ngạc: “Ồ...”
Trong một góc quán bar, Nguyễn Duy Ân ôm lấy cánh tay, dựa vào tường nói: “Tôi đã nói với anh rất nhiều lần rồi, đừng có lại tặng hoa nữa.”
Người đàn ông đối diện giọng bình thản: “Anh không bận tâm em từ chối.”
Nguyễn Duy Ân nhíu mày: “Anh như vậy khiến tôi thật khó xử.”
Người đàn ông nói: “Anh chưa từng ép em. Duy Ân, anh nghĩ mình vẫn còn có chút quyền lợi nho nhỏ ấy.”
Nguyễn Duy Ân không thể chịu nổi: “Anh đừng cố chấp như vậy để đến cuối cùng ngay cả làm bạn bè cũng không thể.”
Người đàn ông: “Duy Ân.”
Hai người nói chuyện lại rơi vào ngõ cụt. Không có bất cứ tiến triển nào, hai người quay về chỗ ngồi, Nguyễn Duy Ân đi đến gần, nhìn thấy mấy người Cao Kình đứng ở đó, cô mỉm cười: “Cao Kình, anh đã đến rồi?” Ánh mắt khẽ dời đi, cô nhìn thấy Cố Tương.
Đúng lúc Cao Kình muốn giới thiệu với đám Đinh Tử Chiêu, anh nắm tay Cố Tương, nói: “Đây là Cố Tương, bạn gái tôi.”
Đồng Xán Xán đang ăn một miếng khoai tây chiên, một giây sau khoai tây chiên từ trong miệng phun ra, Đinh Tử Chiêu kinh ngạc, nhưng theo quán tính đưa khăn giấy, vỗ lưng cho cô.
Chiếc bàn khẽ ầm một tiếng, có người đụng vào, nước đổ ra.
Đinh Tử Chiêu hô lên: “Diêu Gian, cậu cẩn thận một chút!”
Cố Tương nhìn theo hướng Đinh Tử Chiêu nói, nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh Nguyễn Duy Ân.
Đeo mắt kính vuông, vóc dáng hơi thấp so với Cao Kình.
Cao Kình giới thiệu cho Cố Tương: “Đinh Tử Chiêu và Nguyễn Duy Ân không cần anh nói nữa, đây là Diêu Tấn Phong, đây là Lý Uy, Thẩm...” Anh báo hết tên mấy người, cuối cùng nói, “Bọn họ đều là đồng nghiệp của anh, còn có cả bạn học trước kia, bọn họ thường chơi với nhau.”
Cố Tương thoải mái chào hỏi: “Chào mọi người.”
Mọi người nhiệt tình nhường vị trí ở giữa cho hai người. Nguyễn Duy Ân cũng ngồi xuống, Diêu Tấn Phong tự nhiên ngồi ở bên cạnh cô. Anh ta quan sát hai người Cao Kình, cho đến khi Nguyễn Duy Ân muốn đổi chỗ ngồi với người khác, anh ta mới nhìn về phía đó.
Nguời bạn bên cạnh chọc phải lửa xấu hổ.
Cao Kình nhìn qua động tĩnh nhỏ bên kia, anh thì thầm với Cố Tương, hỏi cô uống gì, sau đó chọn cho cô đồ uống không cồn, gọi cho mình một ly sô-đa.
Đinh Tử Chiêu ồn ào: “Sao tới quán bar có thể không uống rượu chứ!”
Cao Kình nói: “Tôi phải lái xe, cô ấy không biết uống rượu.”
Cố Tương cầm lấy ly đồ uống.
Bạn bè bên cạnh Cao Kình tò mò nói chuyện với cô, cô hỏi gì đáp nấy, giọng điệu luôn không nhanh không chậm. Nhìn lạnh lùng, không ngờ lại rất dễ thân cận, cũng rất xinh đẹp, không trách Cao Kình “dính người“.
Mấy người bạn nhìn chằm chằm Cao Kình. Anh thỉnh thoảng thì thầm với bạn gái, đưa hoa quả cho cô, lúc nói chuyện với người khác, như có mắt sau gáy, bất cứ lúc nào cũng có thể đưa nước khăn giấy cho cô.
Bạn bè nhìn nhau, đáy lòng đang cười ha ha.
Chưa đến mười một giờ, Cao Kình đã nói phải về, ngày mai anh còn phải đi làm, xin phép bạn bè, đồng ý lần sau mời cơm, anh mới có thể thoát thân.
Đồng Xán Xán đi theo bọn họ ra. Sắp lên xe, Cố Tương mở cửa xe phía sau ra, một cái bóng chạy vào. Cố Tương tập trung nhìn, Đồng Xán Xán ngồi vào chỗ phía sau, mắt sáng như sao nhìn cô.
Cố Tương hé miệng cười, ngồi vào đằng trước.
Về đến nhà đóng cửa lại, qua không bao lâu, Cố Tương nghe thấy đối diện truyền đến tiếng hét kinh thiên động.
Cố Tương mở tin nhắn vừa đến.
Cao Kình: “Bác anh xông qua sao?”
Cố Tương: “Tạm thời còn chưa.” Bà nội đã ngủ say, cô cũng muốn đi rửa mặt rồi.
Hôm sau, sáng sớm điện thoại đã vang lên, cô nhanh chóng bắt máy, là Tiêu Mân gọi tới. Bên đầu kia im lặng, Tiêu Mân nói: “Em thu dọn hành lý một chút, chuyên gia khoa não lần trước anh từng nhắc với em hiện tại đang họp ở Hải Châu, anh cùng đi với em, có lẽ phải ở thêm mấy ngày đấy.”