Chuyên gia khoa não này họ Tần, là người Mỹ gốc Hoa, thông tin trên mạng của ông ta cũng không nhiều, có lẽ là vì liên quan đến khác khu vực.
Cố Tương tìm kiếm tin tức, đang lật đến trang kế tiếp, cô nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng khách. Cố Tương để điện thoại di động xuống, mở cửa đi ra ngoài, nhìn thấy mẹ Đồng Xán Xán ngồi trên ghế salon.
Bà Cao Mỹ Tuệ lại bảo bà Văn Phượng Nghi đừng khách sáo, nhận lấy hoa quả, bảo bà ngồi xuống, cười hỏi bà: “Dì Văn à, cụ thể Hương Hương nhà dì bao nhiêu tuổi vậy?”
Bà Văn Phượng Nghi nói: “Qua tháng tám sẽ tròn 23, sao vậy?”
Bà Cao Mỹ Tuệ hỏi tiếp: “Vậy con bé đã tốt nghiệp rồi nhỉ? Cháu nhớ hồi đầu từng hỏi dì điều này.”
Bà Văn Phượng Nghi: “Ừ trước đó dì đã nói rồi.” Bà lại nhắc một lần nữa.
Là trường nổi tiếng. Bà Cao Mỹ Tuệ lại hỏi: “Con bé học ngành nào ạ?”
Bà Văn Phượng Nghi không biết rõ lắm, “Hình như là tài chính.”
“Vậy sau này có phải con bé sẽ ở lại Thanh Đông không?”
Bà Văn Phượng Nghi bị hỏi liên tiếp không hiểu gì hết.
Cố Tương dừng bước.
Bà Cao Mỹ Tuệ nghe thấy động tĩnh, xoay người, hai mắt tìm tòi quan sát. Tuổi hơi nhỏ, khó trách mà cháu trai ưa thích, cô bé xinh đẹp như vậy, có người đàn ông nào sẽ không thích chứ?
Bà Cao Mỹ Tuệ cười nói: “À, Hương Hương, cháu dậy rồi à?”
Cố Tương lễ phép nói: “Cháu chào dì.”
Bà Cao Mỹ Tuệ: “Dì cái gì, gọi bác!”
Cố Tương: “...”
Cửa lớn bên kia, một cái đầu dán vào rèm, “Chào buổi sáng, chị dâu.”
Cố Tương nhìn ra ngoài, “...”
Còn lại một mình bà Văn Phượng Nghi kinh ngạc.
Bà Cao Mỹ Tuệ lườm Đồng Xán Xán, khách sáo mấy câu với bà Văn Phượng Nghi và Cố Tương, rồi rời đi. Bà đi ra ngoài kéo Đồng Xán Xán vào trong nhà, Đồng Xán Xán giãy giụa: “Con phải đi làm, sắp muộn rồi.”
Bà Cao Mỹ Tuệ: “Sao con lại gọi người ta như vậy, da mặt người ta mỏng thì làm sao bây giờ.”
Đồng Xán Xán nghi ngờ: “Mẹ còn bảo Hương Hương gọi là bác kìa.”
“Đâu có giống nhau.” Bà Cao Mỹ Tuệ nói một câu, lại suy nghĩ sâu xa, “Thật ra đây vốn là chuyện tốt, mẹ thấy Cố Tương cũng rất ưu tú, nhưng cha con bé, còn cả món nợ nhà con bé thiếu...”
Đồng Xán Xán đã hoàn toàn đứng về phía Cố Tương, “Chuyện này có liên quan gì đến Hương Hương chứ, hiện tại không còn chuyện cha nợ con trả đâu.”
Bà Cao Mỹ Tuệ lườm cô cô: “Đây là tiền cưới của con đấy!”
Đồng Xán Xán: “Ai bảo lúc trước mẹ hào phóng như vậy.”
Bà Cao Mỹ Tuệ tức giận: “Sao con có nhẫn tâm như vậy, chẳng lẽ thấy chết mà không cứu sao!”
Đồng Xán Xán: “...” Cô nói gì sai sao?
Tiếng nói chuyện của hai mẹ con không truyền sang phía đối diện. Bà Văn Phượng Nghi kéo rèm xong, cười hỏi Cố Tương: “Cháu qua lại với bác sĩ Cao bao lâu rồi?”
“...Mới có mấy ngày thôi ạ.” Cố Tương hắng giọng trả lời.
Bà Văn Phượng Nghi cũng không hỏi thêm, cháu gái nhỏ da mặt mỏng. Trước kia bà còn tưởng con bé sẽ ở bên Tiểu Quách, hoá ra là bà đã hiểu lầm.
Cố Tương ăn chút gì đó, ngồi vào ghế salon gửi tin nhắn cho Cao Kình, kể chuyện bác anh tới chơi, còn nói cho anh biết chuyện mình phải đi Hải Châu. Đợi hơn nửa tiếng sau, cô mới nhận được tin nhắn trả lời.
Cao Kình: “Buổi trưa cùng nhau ăn cơm nhé?”
Cố Tương suy nghĩ, “Em đến bệnh viện ăn với anh.”
Buổi trưa, căn tin bệnh viện người đến người đi, Cao Kình mua xong cơm trở lại, một phần cho cô, một phần cho mình. Món ăn khác nhau, hai phần canh giống nhau. Cao Kình nói: “Thử canh ngao ở đây xem sao, món ăn ở đây bình thường, nhưng canh khá ngon đấy.”
Bát canh ngao nho nhỏ, Cố Tương múc một muôi uống thử, “Ngon lắm.”
Cao Kình mỉm cười, xúc một thìa cơm, hỏi cô: “Tên của vị chuyên gia kia là gì?”
“Ông ta họ Tần.” Cố Tương báo tên ra.
“Ừ.” Cao Kình lại hỏi, “Em đi cùng với Tiêu Mân?”
Cố Tương: “Vâng.”
“Chỉ có hai người?”
“Vâng.” Cố Tương ăn canh, “Sao vậy?”
“Không có gì, anh cho rằng anh ta là Tổng giám đốc công ty sẽ rất bận rộn.”
Cố Tương gật đầu: “Bình thường anh ấy rất bận.”
“Ừ” Cao Kình nói, “Em và anh ta biết nhau cũng mười năm rồi nhỉ?”
Cố Tương ngậm thìa, nhìn anh, trả lời: “Vâng, em vừa đến Bắc Kinh không bao lâu thì đã biết anh ấy rồi.”
“Lúc đó mới mười hai mười ba tuổi...Anh ta rất chăm sóc em.”
Cố Tương lắc đầu: “Anh ấy rất không thích em, có lẽ bởi vì em là trẻ con. Em thân với Quách Thiên Bổn hơn.”
Cao Kình nghe cô nói xong, nói: “Hiện tại quan hệ của hai người không tệ lắm.”
“Vâng, bây giờ thì rất tốt.”
Cao Kình xúc cơm, đũa chọc mấy miếng, hỏi: “Hiện tại anh ta không có bạn gái sao?”
Cố Tương ăn xong thìa canh cuối cùng, buông thìa, cánh tay đặt lên bàn cơm, nhìn Cao Kình nói: “Hai năm qua anh ấy có bạn gái hay không thì em không thể chắc chắn trăm phần trăm, nhưng em biết hết những bạn gái trước kia anh ấy từng qua lại. Anh ấy là bạn thân của em, cũng có thể coi như là phụ huynh đó.” Cố Tương nhếch khóe miệng, “Anh còn muốn biết gì nữa?”
Cao Kình nhớ tới những lời anh đã từng nói với Tiêu Mân, anh mỉm cười, lông mi rung rung, “Ừ, anh đói bụng, ăn cơm đã.”
Anh đưa bát canh đến trước mặt Cố Tương: “Ăn thêm đi.”
Cố Tương múc mấy thìa vào bát mình, rồi đưa lại cho anh.
“Ngồi ở đây ngồi ở đây!”
Cao Kình và Cố Tương nghe tiếng quay đầu lại.
Đinh Tử Chiêu bưng đồ ăn, thè lưỡi nói: “Hai vị không ngại chúng tôi làm bóng đèn chứ!”
Cao Kình tùy ý hất tay với anh ta. Đinh Tử Chiêu cười đùa muốn ngồi xuống, Diêu Tấn Phong ở bên cạnh nói: “Vẫn là đừng quấy rầy bọn họ, qua bên kia đi.” Anh ta nói xong, liếc Cố Tương.
Cố Tương phát hiện tầm mắt của anh ta, liếc qua. Diêu Tấn Phong đã cùng Đinh Tử Chiêu nói liên miên đi qua kia ngồi rồi.
Cao Kình và Cố Tương cơm nước xong, đưa cô ra ngoài bệnh viện, nhìn theo cô đi vào cư xá, anh mới trở về. Bận rộn đến chiều, sau khi tan làm, anh đi dạo ở bên ngoài một vòng, sau đó mang theo hai túi đồ đến nhà họ Văn.
Bà Văn Phượng Nghi kéo rèm, “Bác sĩ Cao.”
Cao Kình mua lecithin (*) và dầu cá cho bà Văn Phượng Nghi, còn có ít thực phẩm không đường hoặc ít đường, thích hợp cho người già dùng.
(*)Lecithin là một phospholipid có trong mỗi tế bào của cơ thể con người. Chúng ta có thể tự tổng hợp lecithin, tuy nhiên thường không đáp ứng đủ nhu cầu của mỗi người, đặc biệt là đối với phụ nữ sau 30 vì vậy cần phải bổ sung thêm qua thức ăn và các thực phẩm chức năng tích hợp nhiều healthy care super lecithin 1200mg. Chúng tham gia vào quá trình cấu tạo hình thành nên lớp màng tế bào, trong cấu trúc của vỏ bao quanh não bộ con người và trong hệ thống thần kinh.
Bà Văn Phượng Nghi vui vẻ nói: “Cháu khách sáo như vậy làm gì.”
Cao Kình mỉm cười: “Đây là chuyện nên làm, bà nội, bà xem còn cần gì nữa, lần sau nói cho cháu biết.”
Anh thoải mái xưng hô, còn bỏ luôn từ “Văn“.
Bà Văn Phượng Nghi gật đầu: “Ừ.”
Cao Kình tới tìm Cố Tương, bà Văn Phượng Nghi rất tin tưởng anh, quay về phòng, không quấy rầy hai người bọn họ. Tai Cố Tương đỏ lên, cô không xen vào cuộc nói chuyện, ngồi ở đằng kia cúi đầu lật túi xem.
Cao Kình ôm eo cô, “Nhìn gì thế?”
Cố Tương lấy lecithin ra, đọc hướng dẫn sử dụng bằng tiếng Anh, thuận miệng hỏi: “Siêu thị có bán loại này sao?”
“Anh có người bạn hay qua Úc công tác, anh vừa đến nhà cậu ta lấy.”
Hiện tại mới hơn bảy giờ, Cố Tương hỏi: “Anh ăn tối chưa?”
“Ăn ở nhà bạn rồi.” Cao Kình nhìn lỗ tai hơi đỏ của cô, hôn một cái.
Cố Tương rụt lại, bắt lấy áo anh.
Cao Kình hỏi: “Đã sắp xếp xong hành lý chưa?”
Cố Tương: “Sắp xếp được một nửa rồi.”
Cao Kình đi theo cô vào phòng ngủ. Anh mở cửa phòng ra, nhìn cô kiểm tra đồ cần mang theo. Mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm đều bỏ vào, cô còn mang theo cả laptop. Cao Kình nhìn số lượng quần áo cô mang theo, một bộ...hai bộ...Quần áo phụ nữ không đơn giản chút nào, anh không đếm được chính xác.
Cao Kình giúp cô xếp đồ gọn hơn một chút, nói: “Anh đã tra một chút về vị tiến sĩ Tần kia, ông ta đã làm trong ngành y hơn bốn mươi năm, đối với phương diện kinh nghiệm khoa não tương đối phong phú, từng có mấy bệnh án điển hình thành công. Có lẽ ông ta sẽ có trợ giúp rất lớn cho em.”
Cố Tương vén tóc, hỏi: “Anh còn điều tra được gì nữa?”
Cao Kình: “Đợi tí nữa gửi cho em?”
“Vâng.”
Đã qua hơn nửa tiếng, Cố Tương đưa anh ra ngoài, đi qua bể cá, cô cúi người, nhìn kỹ một chút.
Cao Kình đứng bên cạnh cô, cùng cô nhìn.”Còn chưa lớn đâu.”
Cố Tương vặn ngón cái và trỏ khoa tay múa chân: “Lớn thêm từng này nè.”
Cao Kình cười.
Cố Tương: “Có thể bà em sẽ quên cho cá ăn, bình thường đều là em cho ăn, bà không có thói quen này.”
Cao Kình: “Sợ nó chịu đói?”
Cố Tương: “Đến lúc đó em sẽ gửi tin nhắc bà.”
Cao Kình suy nghĩ, “Hay là để cho nó đến chỗ anh ở mấy ngày đi?”
Cố Tương nghiêng đầu, nhìn anh một lát, gật đầu đồng ý.
Hơn tám giờ, Cao Kình ôm bể cá không còn nước, Cố Tương cầm bát nước nhỏ chứa cá, hai người đi thang máy, giúp chú cá nhỏ dọn nhà.
Đã lên tầng, Cao Kình bảo Cố Tương móc chìa khoá. Cố Tương thò tay vào túi quần bên trái anh, sờ một lát vẫn không thấy. Túi quá sâu, cô lại sờ tiếp. Quần mỏng, dán vào làn da, Cao Kình nóng đến mức chóp mũi đổ mồ hôi.
Cuối cùng Cố Tương đã chạm được vào chìa khóa lấy ra, Cao Kình ho nhẹ: “Chìa to nhẩt.”
Cố Tương nghe giọng anh hơi lạ, nhìn anh.
Mở cửa đi vào, Cao Kình để bể cá lên tủ TV. Hai người rót nước vào trong, bỏ chú cá nhỏ vào.
Cao Kình đổ đầy mồ hôi, vào nhà tắm rửa mặt. Cố Tương ngồi dưới đất, ngón tay với vào trong nước, chơi với chú cá nhỏ.
Cao Kình rửa mặt xong đi ra, đứng từ xa nhìn cô, thấy cô giống như trẻ con, anh mỉm cười.
Cố Tương thu tay lại, ngửa đầu nói với anh: “Đồ ăn của cá sắp hết rồi.”
“Mai tan làm anh đi mua.”
Cao Kình ngồi bên cạnh cô, nhìn chú cá nhỏ với cô một lúc, sau đó hỏi: “Lần này đi mấy ngày?”
“Ngày mai xuất phát, có lẽ ngày kia trở lại, tạm thời chưa xác định được.”
Ít nhất là hai ngày...
Cao Kình xoa gáy cô. Xoa một lúc, ôm cả người vào trong ngực. Khoảng cách gần hơn, Cố Tương nhìn thấy bọt nước dưới cổ anh, cô thò tay lau, bọt nước biến mất, dường như còn mơ hồ mang theo hơi nóng. Cao Kình kéo tay cô xuống cầm chặt, anh dần dần tới gần.
Bọt nước bốc hơi, hai người gắn bó như môi với răng. Chú cá nhỏ tung tăng bơi, hai cánh tay khác biệt gắn chặt với nhau.
Một đêm qua đi, Cố Tương lên máy bay đi Hải Châu với Tiêu Mân. Xuống máy bay đã là hơn một rưỡi chiều, Tiêu Mân gọi xe, hai người đi đến khách sạn. Trước nay đi ra ngoài Tiêu Mân không bao giờ bạc đãi chính mình, Hải Châu là thắng cảnh nghỉ mát, anh ta thuê cũng là phòng ngắm cảnh biển. Cố Tương vào cửa đã nghe thấy tiếng sóng biển, cô ngắm nhìn bốn phía: “Rộng thế sao?”
Tiêu Mân đưa tiền boa cho nhân viên khuân hành lý, nhân viên chào tạm biệt. Tiêu Mân nói: “Phòng rộng không tốt sao? Chúng ta có thể ở mấy ngày, coi như là đi nghỉ mát.”
Cố Tương hỏi: “Có thể gặp được tiến sĩ Tần không?”
Tiêu Mân: “Anh đã liên lạc rồi, hẹn sáng mai.”
“Vâng.”
Tiêu Mân nhìn cô, nói: “Nghe nói buổi tối ở đây có rất nhiều tiết mục, hôm nay đừng nghĩ gì nữa, buổi tối chúng ta đi ra ngoài chơi.”
Cố Tương không nói gì.
“Có mang theo quần áo tắm không?”
“Anh không nhắc đến biển, em chỉ mang đồ bình thường theo thôi.”
“Đợi tí nữa anh đưa em đi mua đồ?”
“Không cần, tối nay chúng ta tùy tiện đi một chút đi, sáng mai đi sớm gặp tiến sĩ Tần.”
Tiêu Mân không nói gì, thấy cô hơi mệt mỏi, để cho cô đi nghỉ ngơi trước. Anh ta quay về phòng tắm, sau đó gọi điện thoại hỏi nhân viên, bên này có chỗ nào thú vị, nhân viên nói sẽ có tiệc đốt lửa trại diễn ra vào hai tối.
Tiêu Mân dựa vào đầu giường, hai chân gác lên nhau, áo tắm hơi rộng mở, bọt nước trên người chưa khô. Anh ta nhả một vòng khói, hỏi: “Có tiết mục nào thích hợp với tình nhân không?”