Động tác của Minh Minh đều phi thường tự nhiên, phảng phất đây là chuyện nên làm.
Từ đầu đến cuối, nàng đều không có nhìn Lâm Nhất Phàm lấy một lần, ánh mắt dịu dàng thủy chung chỉ chăm chú nhìn Tề Nhạc.
Sắc mặt Lâm Nhất Phàm vốn là tái nhợt, rất nhanh lại biến thành đỏ lên, Tề Nhạc có thể cảm giác được rõ ràng khí tức của hắn cực không ổn định, nhưng mà có thể trách ai đây? Ai có thể nói rõ hôn nhân chính trị đây?
Tề Nhạc đối với hắn cũng không có một tia đồng tình.
Bất quá, Lâm Nhất Phàm dù sao cũng là nhi tử của tổng thống Hy Lạp, hắn vẫn nhịn xuống, một lần nữa trở lại vị trí của mình, sắc mặt âm trầm dần dần
khôi phục lại bình thường.
Vũ Mâu cầm lấy ly rượu trước mặt nhìn Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Có thể cho tôi nhấm nháp tửu nhưỡng gần năm trăm năm không?
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Đương nhiên có thể, tôi không keo kiệt giống như người nào đó.
Vừa nói, hắn cũng rót cho Vũ Mâu nửa ly rượu đỏ như hoa hồng.
Vũ Mâu bưng chén rượu của mình đứng lên, bất luận là dung nhan tuyệt
sắc hay là thân phận của nàng đều lập tức làm cho nàng trở thành tiêu
điểm của toàn trường.
- Thật cao hứng hôm nay có thể ở chỗ này nhìn thấy nhiều bằng hữu như vậy, tôi có một chuyện muốn tuyên bố.
Thanh âm của Vũ Mâu rất bình tĩnh, nhưng lúc ánh mắt của nàng đảo qua
toàn trường, mỗi người đều phảng phất cảm giác được nàng đang nhìn chăm
chú chính mình.
Thần quang nhàn nhạt trong mắt nàng làm cho người khác không thể nhìn chăm chú.
Lâm Nhất Phàm nhẹ nhàng thở ra, hắn suy đoán, Vũ Mâu đột nhiên mở miệng hiển nhiên là vì thay hắn che lấp xấu hổ.
Cặp tử nhãn thâm thúy của Vũ Mâu nhìn chung quanh toàn trường, đem lực
chú ý của mọi người đặt lên người mình rồi mới mỉm cười. Trên gương mặt
xinh đẹp mang theo vài phần đỏ ửng nhàn nhạt, dùng ngôn ngữ Hy Hạp, nàng chậm rãi nói:
- Trải qua cẩn thận cân nhắc, tôi quyết định
vào hôm nay, mời chư vị bằng hữu đang ngồi nơi này chứng kiến cho tôi.
Tôi chính thức tuyên bố đính hôn cùng Tề tiên sinh đến từ nước cộng hòa
Viêm Hoàng.
Oanh --
Toàn trường trở nên xôn xao.
Oanh -- toàn trường trở nên xôn xao.
Lâm Nhất Phàm vừa cầm ly rượu lên thì đã rơi xuống mặt bàn rồi lăn
xuống đất, rượu trong ly bắn vào âu phục trắng tinh mà hắn lại hồn nhiên chưa phát giác ra.
Bốn gã Tinh Tọa Thủ Hộ Giả đồng thời đứng lên:
- Tiểu thư -
Ánh mắt lăng lệ ác liệt của Vũ Mâu rơi vào bốn người, nàng trầm giọng nói:
- Ngồi xuống!
Dưới tác dụng uy áp tinh thần cực lớn, bốn gã Tinh Tọa Thủ Hộ Giả đồng thời thất thần ngồi trở lại vị trí của mình.
Minh Minh cùng Tề Nhạc là nghe không hiểu tiếng Hy Lạp, thấy người
chung quanh phản ứng lớn như vậy, hai người dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn
Vũ Mâu.
Vũ Mâu hướng Tề Nhạc mỉm cười, dùng Viêm Hoàng ngữ nói:
- Em chỉ hoàn thành lời hứa mình với anh, nói cho bọn họ biết, từ giờ trở đi, em chính là hôn thê của anh.
- Sao?
Tay phải của Tề Nhạc run lên, màu đỏ của rượu sóng sánh văng ra ngoài
một chút, cũng may tâm tính của hắn không phải một kẻ như Lâm Nhất Phàm
có thể so sánh, tuy rằng rượu có văng ra ngoài nhưng không dính vào quần áo.
Dáng tươi cười trên gương mặt xinh đẹp của Minh Minh
không còn nữa, ánh mắt ngốc trệ từ trên người Vũ Mâu chuyển dời đến trên người Tề Nhạc.
Vũ Mâu chậm rãi ngồi xuống, phảng phất toàn
trường đang xôn xao cùng nàng không có bất cứ quan hệ nào, chủ động dùng ly rượu của mình chạm vào ly của Tề Nhạc phát ra một tiếng "đinh" nhỏ:
- Thời khắc trọng yếu như vậy, anh không muốn cùng em uống một chén sao?
Tuy rằng đã cùng Vũ Mâu đạt thành hiệp nghị, nhưng Tề Nhạc lại tuyệt
đối không nghĩ tới nàng lại nhanh chóng tuyên bố hôn sự của mình như
thế, trước mặt Minh Minh trong lúc nhất thời, cho dù hắn có được thực
lực cường đại cũng bị lâm vào trạng thái bất an.
Miệng nhấm
nháp rượu ngon mà không biết có hương vị gì. Ngay cả chính hắn cũng
không biết bây giờ là có lẽ nên cao hứng hay cần phải cười khổ.
- Tiểu thư!
Mục quang của Il Elias trở nên lăng lệ ác liệt:
- Làm sao cô có thể, làm sao có thể cùng người phương Đông đính hôn?
Vũ Mâu thản nhiên nói:
- Đây là chuyện riêng của tôi, các người không có quyền can thiệp.
- Không.
Il Elias nổi giận gầm lên một tiếng, hắn đã có chút không cách nào khống chế tâm tình của mình:
- Làm sao lại không có quan hệ với chúng tôi. Ngài không nên quên thân
phận của mình ah! Với tư cách là Thủ Hộ Giả của ngài, chúng tôi quyết
không cho phép chuyện như vậy phát sinh.
Không chỉ có là hắn, bên cạnh mà MiG Rees, Miyaluo cùng Salem đồng thời toát ra ánh mắt kiên định, Tề Nhạc rõ ràng cảm giác được, khí tức bốn gã Tinh Tọa Thủ Hộ Giả cường đại hoàn toàn đặt vào người mình, tùy thời đều có khả năng động
thủ.
Vũ Mâu lãnh đạm nói:
- Chuyện này sau khi trở về tôi sẽ giải thích với các người. Nhưng ở chỗ này thì các người phải
giữ tỉnh táo, bằng không thì cút hết ra ngoài cho tôi.
Ánh
mắt nàng lóe sáng, đôi mắt màu tím phóng xuất ra thần quang trầm tĩnh,
tuy rằng năng lượng bản thân tiêu hao đại lượng trong trận chiến với Tề
Nhạc, nhưng mà uy áp tinh thần của nàng thực sự đủ để chấn nhiếp bốn gã
Tinh Tọa Thủ Hộ Giả này.
Tề Nhạc không có thời gian đi để ý
tới những Tinh Tọa Thủ Hộ Giả, ánh mắt của hắn nhìn chăm chú lên người
Minh Minh. Thông qua tâm linh tương thông của hai người, hắn có chút bối rối giải thích với Minh Minh.
- Minh Minh, em đừng nóng
giận, em nghe anh giải thích. Anh cùng Vũ Mâu cái này đính hôn là giả,
nàng muốn Tinh Tọa Thủ Hộ Giả hợp tác với Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng
ta. Em ngàn vạn lần đừng hiểu lầm a.
Vẻ ngốc trệ trên mặt Minh Minh dần dần biến mất, giống như cười mà không phải cười nhìn Tề Nhạc:
- Được a, mới ngắn ngủn một ngày thôi mà đã cua được Nữ Thần Athena,
xem ra anh không phải là lưu manh, ngược lại hẳn là tình thánh mới đúng.
- Cái này. . . . Minh Minh, em có thể nghe anh cẩn thận giải thích hay không? Anh cùng nàng thật sự không có quan hệ gì.
Nói xong câu đó, ngay cả Tề Nhạc cũng có chút không tin, từ góc độ tâm
lý mà nói thì hắn đối với Vũ Mâu cũng không phải không có ý nghĩ.
Minh Minh nhàn nhạt liếc nhìn Tề Nhạc sau đó quay đầu mỉm cười với Lâm Nhất Phàm nói:
- Lâm tiên sinh, tôi không muốn ăn cơm, anh có thể đưa tôi trở về phòng nghỉ không?
Lâm Nhất Phàm thẳng đến lúc này đều không có từ trong tuyên bố của Vũ
Mâu khôi phục lại, đột nhiên nghe được Minh Minh nói mới bừng tỉnh:
- À? Đương nhiên. Đương nhiên có thể. Thực xin lỗi, các vị. Chúng tôi không thể tiếp tục bồi tiếp.
Vừa nói, hắn đứng lên, hướng Minh Minh làm ra một cái thủ thế mời.
Minh Minh không nhìn Tề Nhạc, được Lâm Nhất Phàm dẫn đường, nàng bình tĩnh đi ra khỏi yến hội.
Lúc này, Tề Nhạc thậm chí không biết mình có nên đi ngăn cản không, hắn đã bị những chuyện trước mắt làm cho khó nghĩ.
- Thực xin lỗi, có phải là tuyên bố của em đã tạo thành phiền toái cho anh không?
Vũ Mâu áy náy nói.
Tề Nhạc nhìn nàng, một tia hàn quang từ đáy mắt hiện lên: