- Cô nói đi? Nếu như cô là cố ý thì cô nên biết kết quả sẽ là cái gì. Không có ý tứ, tôi cũng không muốn ăn nữa. Cáo từ.
Nói xong, hắn cũng đứng lên đi ra phía ngoài.
Nhìn bóng lưng cao lớn của Tề Nhạc, trong mắt Vũ Mâu toát ra một tia
quang mang không biết giải quyết thế nào, than nhẹ một tiếng, nàng cũng
đứng lên đi theo Tề Nhạc.
Khi bốn gã Tinh Tọa Thủ Hộ Giả muốn cùng đi ra ngoài thì bên tai lại vang lên thanh âm của Vũ Mâu:
- Các người ở chỗ này chiếu cố khách mời, không cần đi theo tôi. Tôi có chuyện muốn nói với Tề Nhạc. Các người không cần hỏi cái gì, tôi chỉ
có thể nói cho các người biết, quyết định của tôi ngày hôm nay toàn bộ cũng là vì Hy Lạp, vì thủ hộ giả phương tây chúng ta.
Bốn gã Tinh Tọa Thủ Hộ Giả hai mặt nhìn nhau. Ai cũng nói không ra lời, thần
sắc phức tạp, trong lúc nhất thời trong lòng ngũ vị tạp trần (ngọt chua
cay đắng mặn).
Trong lòng bọn họ, Vũ Mâu thủy chung cao cao
tại thượng. Nhưng mà, hôm nay Vũ Mâu lại đột nhiên tuyên bố hôn sự của
mình, đối với nam Tinh Tọa Thủ Hộ Giả bọn hắn mà nói nó như sấm sét giữa trời quang. Thật sự không cách nào tiếp nhận. Lúc này đám người mới ý
thức tới, tiểu thư có hoàn mỹ đến mấy thì cũng là một nữ nhân, cũng có
thể kết hôn.
Tề Nhạc đi ra yến hội sảnh đã không thấy bóng
dáng của Minh Minh cùng Lâm Nhất Phàm, khi hắn muốn thông qua tâm linh
tương thông cùng Minh Minh liên hệ thì phát hiện Minh Minh đã đơn phương đem tâm linh tương thông đóng cửa.
- Sao cô lại ra đây? Yến hội không phải còn có nhiều người, nhân vật chính đều đi cả, tựa hồ không quá phù hợp a.
Cảm nhận được khí tức của Vũ Mâu, Tề Nhạc đứng ở nơi đó, cũng không quay đầu lại nói.
Vũ Mâu đi đến sau lưng Tề Nhạc cách hắn chừng một xích (0,33m) rồi dừng bước:
- Anh có phải cảm thấy em hôm nay là cố ý trước mặt Minh Minh tiểu thư
tuyên bố hôn sự của chúng tôi để tạo sự hiểu lầm giữa anh và Minh Minh
tiểu thư.
Tề Nhạc quay đầu nhìn nàng một cái. Hắn phát hiện
khi mình chứng kiến kiều nhan hoàn mỹ của Vũ Mâu thì trong lòng lại
không cách nào tức giận được:
- Bất luận cô xuất phát từ mục
đích gì tuyên bố hôn sự giữa chúng ta, ít nhất, cô cũng đã tạo cho tôi
một phiền toái rất lớn.
Vũ Mâu thật sâu nhìn Tề Nhạc, nói:
- Tề Nhạc, em hỏi anh một vấn đề được không? Nếu để cho anh chọn giữa em và Minh Minh tiểu thư, anh sẽ chọn ai.
Tề Nhạc sửng sốt một chút. Ngay sau đó, hắn không chút lựa chọn nói:
- Tôi sẽ chọn Minh Minh.
Sắc mặt Vũ Mâu lập tức trở nên tái nhợt, thân thể mềm mại thậm chí có
chút ít phát run, khiến nàng cúi đầu thần sắc ai oán, bộ dáng đáng
thương như thế khiến trong lòng của Tề Nhạc run rẩy một hồi. Nhưng mà,
hắn cũng không cải biến đáp án của mình.
Thật lâu, Vũ Mâu ngẩng đầu nhìn Tề Nhạc, thần sắc trên mặt nàng đã khôi phục:
- Thực xin lỗi, em không nên hỏi vấn đề như vậy. Dù sao, giữa chúng ta
không có bất kỳ cảm tình trụ cột nào. Em cũng không hy vọng xa vời có
thể thay thế địa vị của ai, hi vọng anh có thể chừa một tấc vuông cho
em, có thể thừa nhận em là vợ của anh, như vậy là đủ rồi.
À?
Không phải chứ? Với tư cách là người thừa kế Nữ Thần Athena. Nàng cư
nhiên tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục cư nhiên như thế, Tề Nhạc có
chút không cách nào lý giải ý tứ của Vũ Mâu, hắn nhìn nàng không khỏi
nhíu mày.
Vũ Mâu thở dài một tiếng, nói:
- Có lẽ
tuyên bố của em vừa rồi đã tạo thành phiền toái cho anh. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, đó chẳng phải là cam đoan hữu hiệu nhất với anh sao? Lời nói từ miệng em đã ra thì không thể nào sửa đổi. Có lẽ, anh cho là
mình nhận lấy ủy khuất. Nhưng mà anh có nghĩ thay em hay không, dùng
thân phận của em tại Hy Lạp, trước mặt mọi người nói như vậy, em phải
thừa nhận áp lực lớn cỡ nào. Em phải giải thích với chính phủ ra sao?
Như thế nào hướng Tinh Tọa Thủ Hộ Giả bọn họ giải thích. Trong lòng bọn
họ sẽ cải biến cái nhìn về em bao nhiêu? Em nghĩ thứ mà em mất đi còn
lớn hơn anh nhiều.
Tề Nhạc cười khổ nói:
- Thực
xin lỗi, Vũ Mâu. Anh không phải là muốn trách em. Nhưng mà anh không hy
vọng bởi vì quan hệ hợp tác của chúng ta khiến Minh Minh hiểu lầm anh.
Anh không lừa em, thẳng thắn nói, anh thật sự rất yêu Minh Minh. Anh
tuyệt không hy vọng nàng chịu chút thương tổn nào, trên mặt cảm tình
thực tế anh càng không thể xúc phạm tới nàng, em đã hiểu chứ?
Vũ Mâu nhẹ nhàng gật nhẹ đầu, nói:
- Em hiểu rồi. Đi thôi, em dẫn anh tới một gian phòng nghỉ, một tên
ngốc như anh có thể đi đâu?? Đừng quên, anh tới đến Hy Lạp thậm chí
không có cả hộ chiếu?
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Thực xin lỗi, vừa rồi anh có chút xúc động, anh xin lỗi em, chúng ta đi thôi.
Minh Minh cùng Tề Nhạc đều ở tầng cao nhất của quán rượu. Cả tòa khách
sạn chỉ có ba cái 'phòng cho tổng thống', mỗi người họ chiếm cứ một cái.
Minh Minh ngồi ở trên một cái giường lớn trong phòng ngủ của 'phòng cho tổng thống', nàng có chút ngốc trệ nhìn vách tường trước mặt. Quang
mang trong đôi mắt đẹp dịu dàng rất ảm đạm, hơi khẽ cúi đầu, khiến cho Lâm Nhất Phàm không cách nào nhìn ra thần sắc trong đôi mắt đó.
- Minh Minh tiểu thư, đừng khổ sở nữa. Tôi cũng không nghĩ tới Vũ Mâu
tiểu thư lại có thể lựa chọn như vậy. Thẳng thắn nói, sự thật này ngay
cả tôi đều rất khó có thể tiếp nhận. Tiểu thư là người thừa kế của Nữ
Thần Athena a. Nàng lại có thể tuyên bố như vậy, Tôi thật không nghĩ tới thân phận của tiểu thư sẽ có ý định kết hôn.
Tâm tình của
Lâm Nhất Phàm cũng sẽ có có thể nói là nửa vui nửa buồn, vui là trong
lúc vô hình Vũ Mâu tuyên bố đã tạo cho hắn một cái cơ hội phi thường
tốt, mà lo chính là Vũ Mâu trước mặt nhiều tuyên bố hôn sự của mình hiển nhiên là không nói giỡn. Dù là chỉ là đính hôn, đối với danh dự của Vũ
Mâu tại Hy Lạp cũng sẽ có ảnh hưởng cực lớn.
Minh Minh lạnh nhạt nói:
- Thực xin lỗi, Lâm tiên sinh. Tôi có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút được chứ?
Lâm Nhất Phàm ưu nhã đứng lên, mỉm cười nói:
- Đương nhiên có thể, từ lúc Minh Minh tiểu thư đến Hy Lạp vẫn chưa
từng nghỉ ngơi. Buổi sáng ngày mai tôi lại đến tiếp tiểu thư, dẫn cô đi
những thắng cảnh đặc sắc của Athen Thành Đông ăn sáng được chứ?
Minh Minh miễn cưỡng toát ra một tia mỉm cười thản nhiên, nhìn Lâm Nhất Phàm nói:
- Cảm ơn anh hôm nay đã chiêu đãi tôi, khiến tôi tới Hy Lạp rất vui. Đi đường cẩn thận.
Lâm Nhất Phàm nghe thanh âm của Minh Minh rõ ràng nhu hòa so với trước
rất nhiều thì trong lòng không khỏi vui vẻ, hắn mỉm cười, nói:
- Minh Minh, nguyên lai cô quan tâm tôi như vậy.
Minh Minh lạnh nhạt nói:
- Ít nhất trên danh nghĩa anh còn là vị hôn phu của tôi, không phải
sao? Quan tâm anh cũng là việc mà tôi nên làm. Anh tựa hồ nên bớt đi hai từ tiểu thư mới đúng.
Lâm Nhất Phàm bảo trì khí chất ưu nhã
của chính mình, cho dù là bên trên âu phục trắng bị vấy một ít giọt rượu cũng không thể che dấu: