- Kháo, anh cứ thích làm cái công việc này mãi sao?
Tề Nhạc đá vào người Quan Tĩnh làm hắn té ngã.
- Đi theo tôi thì sau này anh là huynh đệ của tôi, không cần anh đi
tiếp khách cái gì, chỉ cần anh gọi tôi một tiếng lão đại là đi theo tôi
lăn lộn đủ rồi.
Tuy Quan Tĩnh bị đá té ngã xuống đất nhưng
không có chút cảm giác tức giận nào, con mắt sáng rõ nhìn qua thân thể
to lớn của Tề Nhạc, hưng phấn nói:
- Đại ca, chẳng lẽ anh là
xã hội đen? Tốt, tôi sẽ đi theo anh lăn lộn. Đại ca, anh biết không? Tôi vẫn luôn tưởng tượng phim Young and Dangerous [Phim: Người trong giang
hồ] đấy! Nhưng mà tôi bị bệnh...
Tề Nhạc lúc này là triệt để im lặng.
- Ít nói nhảm, đi theo tôi thì tôi sẽ chữa bệnh cho anh, điều kiện vừa
rồi không có thay đổi. Cũng không cần anh tiếp khách làm gì, nhưng mà
chúng ta đã nói một khi đi cùng tôi thì anh không được hối hận, tôi muốn anh làm gì thì anh phải làm cái đó, nếu không thì... Hừ hừ.
Vừa nói tay phải Tề Nhạc đưa lên, hồng sắc quang mang hiện ra ngoài, cửa phòng của Quan Tĩnh lập tức hóa thành tro tàn.
Quan Tĩnh nhìn qua Tề Nhạc liền há to mồm.
- Trời ạ! Tôi không nằm mơ chứ?
Tề Nhạc đi tới bên người của hắn lạnh nhạt nói:
- Đi cùng tôi nhanh, không cần mang theo cái gì cả, từ hôm nay trở đi anh là tiểu đệ của tôi.
Quan Tĩnh thử thăm dò:
- Tôi... Hiện giờ tôi có thể hối hận không?
Tề Nhạc lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói:
- Nếu như anh có thể khá hơn cánh cửa này thì tùy anh.
Đối với gia hỏa như vậy phải uy hiếp mới dễ bảo được.
Tề Nhạc không có trực tiếp mang theo Quan Tĩnh trở về mà đưa hắn tới
một trung tâm tắm rửa, phải rửa sạch sẽ mùi hôi trên người của hắn mới
dám mang về được. Sau đó còn mua cho hắn bộ quần áo mới lúc này mới mang theo hắn trở lại biệt thự Long Vực. Thời điểm vừa rời khỏi hộp đêm với
Tề Nhạc, Quan Tĩnh còn có chút không muốn, nhưng khi nhìn thấy chiếc xe
bảo bối của Tề Nhạc lập tức như biến thành người khác, lão đại dài lão
đại ngắn còn thân thiêt hơn cả Điền Thử.
- Đại sư. Thằng này giao cho ngài đấy, hắn là cầm tinh heo. Tôi cảm thấy ngài nên giác tỉnh cho hắn còn tốt hơn tôi nhiều.
Tề Nhạc vừa về đến biệt thự liền đem Quan Tĩnh ném cho Trát Cách Lỗ, so kiên nhẫn thì đại sư Trát Cách Lỗ mạnh hơn hắn nhiều.
- A Di Đà Phật, Tề Nhạc. Rốt cuộc anh cũng hoàn thành tất cả rồi. Chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đã đầy đủ cả.
Trát Cách Lỗ lộ rất kích động, tuy bề ngoài của Quan Tĩnh làm cho hắn
có chút khó tiếp nhận, nhất là mái tóc mào gà kia, nhưng các chiến sĩ
Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần tập hợp đầy đủ vẫn làm hắn cảm thấy hưng phấn và
vui mừng.
Đem Quan Tĩnh ném cho đại sư, Tề Nhạc âm thầm thở
ra một hơi, thẳng thắn mà nói. Trong lòng của hắn phi thường đồng tình
với tao ngộ của Quan Tĩnh, trên đường trở về Quan Tĩnh nói cho hắn biết
mình từ nhỏ là cô nhi sinh ra ở Dương Châu, điều kiện của Dương Châu kém xa Kinh Thành, tiền cứu tế của quốc gia kém hơn ở Kinh Thành vài lần.
Từ khi mười một, mười hai tuổi đã phải đi ra ngoài lưu lạc tìm cái ăn
cái mặc. Đã làm bán hàng đa cấp, đã làm trợ thủ đầu bếp, đến cuối cùng
đi tới Kinh Thành trở thành một gã "Nam PR", so sánh với hắn thì Tề Nhạc khá hơn rất nhiều. May mắn Quan Tĩnh tuổi còn nhỏ, sau này còn có thời
gian điều chỉnh bản thân, Tề Nhạc ném hắn cho đại sư cũng có nguyên nhân cả, hy vọng có thể thông qua phật khí của đại sư hóa giải các loại cảm
xúc mặt trái trong lòng hắn, hơn nữa còn điều chỉnh những biến hóa trên
người.
- Tề Nhạc, vừa rồi có điện thoại tìm anh.
Minh Minh từ trên lầu đi xuống. Nhìn thấy Tề Nhạc nàng liền chạy tới nắm tay hắn.
Tề Nhạc mỉm cười, sau khi hắn trở về Minh Minh đã khôi phục nét hoạt bát của mình.
- Là ai tìm anh vậy?
Minh Minh cười thần bí, nói:
- Anh đoán đi.
Nhìn qua bộ dáng của nàng trong lòng Tề Nhạc khẽ động, nói:
- Không phải là Hy Lạp điện thoại tới chứ.
Minh Minh giật mình nhìn hắn, nói:
- Làm sao anh biết?
Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Bởi vì anh thông minh mà.
Minh Minh làm ra bộ dáng nôn mửa.
- Còn thông minh kìa? Cũng không biết ai bị đuổi học. Nhưng anh đoán
rất đúng, chính là từ Hy Lạp gọi điện tới đây, là cô nàng Athena. Nàng
nói hy vọng chúng ta có thể mau chóng đến Hy Lạp để thực hiện lời hứa
của mình.
Hào quang trong mắt Tề Nhạc lập lòe, nói:
- Nàng đã biết được anh trở về rồi. Từ Hy Lạp đến Viêm Hoàng, khoảng
cách xa như vậy nàng vẫn cảm nhận được khí tức của anh, xem ra anh vẫn
đánh giá thấp nàng rồi.
Minh Minh vẻ mặt chờ mong nhìn qua Tề Nhạc nói:
- Chúng ta đi lúc nào đây?
Chuyện Lâm Nhất Phàm nàng không phải cần suy nghĩ tới, có thể đi cùng
với Tề Nhạc tới Hy Lạp chơi một lần chính là hy vọng lớn nhất của nàng,
hai người tách ra nửa năm Tề Nhạc mới quay trở về nhà, Minh Minh trong
lúc bất tri bất giác phát hiện mình ỷ lại vào Tề Nhạc rất nhiều.
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Vũ Mâu còn nói cái gì không?
Minh Minh nói:
- Nàng nói nếu như chúng ta quyết định thời gian xong thì sớm điện
thoại thông báo cho nàng biết, nàng sẽ phái người tới đón chúng ta. Anh
cảm thấy thế nào?
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Có cái
gì không tốt, chúng ta cũng không quen thuộc Athen kia, vậy thì bảo nàng đón đi. Em điện thoại cho nàng bảo năm ngày ngày sau sẽ tới. Thời gian
năm ngày đủ cho anh giải quyết xong chuyện bên này rồi. Lần này chúng ta không chỉ đi Hy Lạp mà thuận tiện đi vòng quanh Châu Âu mới tốt.
Minh Minh gật gật đầu, nàng kích động rời đi, có nữ nhân nào không muốn ở chung với nam nhân mình yêu thương chứ? Lần này được đi chơi với Tề
Nhạc thật lâu sao không vui vẻ?
- Tề Nhạc, có một vị tiên sinh và một vị tiểu thư tới tìm anh.
Chu thúc lặng yên không một tiếng động đi tới bên người Tề Nhạc thông báo.
- Tìm tôi?
Tề Nhạc quay người lại có chút kinh ngạc nhìn qua Chu thúc. Trong nội
tâm khẽ động, hắn đã đoán được người tới là ai rồi, chỉ có điều không
nghĩ tới bọn họ lại tới đây nhanh như vậy.
Chu thúc gật gật đầu, nói:
- Anh bây giờ càng ngày càng thuần thục nhiều, lúc trước tôi quả thật không nhìn lầm anh.
Tề Nhạc phi thường tôn kính với Chu thúc này, sau khi hắn gật đầu rồi mới đi vào đại sảnh.
Đúng như Tề Nhạc đã suy đoán, người tới là Xương Kiệt cùng Tiểu Lâu.
Tiểu Lâu lúc này thay một bộ trang phục khác rồi, vốn là chiếc váy dài
màu đen đổi thành màu lam nhạt nhưng kiểu dáng vẫn giống nhau, tóc dài
màu đen chỉnh tề rủ xuống sau lưng nàng. Mái tóc dài màu đen rủ xuống
gần đất kia dù không phải mới nhìn thấy cũng khiến Tề Nhạc nhìn thêm vài lần.
Nhìn thấy Tề Nhạc tới Tiểu Lâu vội vàng đứng lên, lộ ra thần sắc áy náy nhìn Tề Nhạc nói:
- Tề tiên sinh, lúc nãy thật xin lỗi anh, tôi theo cậu tới đây để xin
lỗi anh. Phi thường cảm tạ anh cứu mạng tôi vào hôm nay. Sau này có gì
cần trợ giúp Tiểu Lâu chắc chắn không từ chối.