Tề Nhạc đi tới bên cạnh hai người. Chỉ vào ghế nói:
- Không có gì, chuyện xảy ra vào buổi sáng tôi sớm quên rồi. Việc nhỏ mà
thôi, nhưng nếu Tiểu Lâu tiểu thư nguyện ý giúp thì tôi có chuyện nhỏ
muốn nhờ.
Tiểu Lâu kinh ngạc nhìn qua Tề Nhạc, lần này nàng
tới một là biểu lộ áy náy với Tề Nhạc. Hai là đến đây lấy lòng Tề Nhạc,
sau khi nàng nghe Xương Kiệt phân tích cảm thấy Tề Nhạc nhất định không
phải người bình thường, huống hồ còn là người cứu mạng nàng nên đến đây
xin lỗi. Nhưng nàng không nghĩ tới Tề Nhạc không chút khách khí nhờ nàng ngay.
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Kỳ thật cũng không
có gì, tôi chỉ mời Tiểu Lâu tiểu thư làm người phát ngôn cho công ty của tôi thôi. Về phần vấn đề trả thù lao chúng ta bàn sau.
Không đợi Tiểu Lâu mở miệng, Xương Kiệt đã cướp lời.
- Người phát ngôn? Có lẽ Tề tiên sinh còn không biết Tiểu Lâu là chưa
bao giờ làm bất cứ chuyện quảng cáo nào, nàng chỉ ca hát mà thôi, nàng
chỉ thích hát và không làm chuyện gì khác.
Tề Nhạc nhìn qua Xương Kiệt, mỉm cười nói:
- Xương Kiệt đại ca, không nên gọi tôi là tiên sinh hay không tiên
sinh. Trực tiếp gọi tên của tôi là được rồi, tôi đã cân nhắc chuyện làm
người phát ngôn này Tiểu Lâu tiểu thư là người thích hợp nhất, quảng cáo cũng không làm mất quá nhiều thời gian của nàng đâu. Hơn nữa tôi muốn
Tiểu Lâu tiểu thư làm người phát ngôn cho sản phẩm này nàng nhất định
phi thường hứng thú.
Tiểu Lâu có chút tò mò nói:
- Tề tiên sinh đã cứu mạng Tiểu Lâu, nếu như chỉ mời quảng cáo thì Tiểu
Lâu nhất định không chối từ, chỉ cần không phải những quảng cáo... ăn
mặc hở hanglà được rồi.
Bởi vì Tiểu Lâu là cháu gái của Xương Kiệt nên Tề Nhạc đã biểu hiện thực lực trước mặt của bọn họ, lúc này
hắn không cần che dấu cái gì. Đem Kỳ Lân Châu lấy ra ngoài.
Hào quang lóe lên, một quả trái cây màu xanh da trời hiện ra ngoài.
Kỳ Lân Châu huyễn lệ làm ánh mắt Tiểu Lâu dừng lại một lúc. Lúc nàng
nhìn thấy trong tay của Tề Nhạc cầm một quả trái cây kỳ dị thì cái miệng nhỏ hơi nhếch lên.
Nhìn thấy bộ dáng của Tiểu Lâu Tề Nhạc nhớ lại một màn xảy ra trong thang máy, mỉm cười nói:
- Tôi chỉ mời Tiểu Lâu tiểu thư làm đại diện quảng cáo thôi, kỳ thật
sản phẩm là hoa quả, đến lúc đó chỉ cần quay chụp một ít bộ dáng Tiểu
Lâu tiểu thư ăn trái cây là được, đây có tính là hở hang gì không?
Vừa nói, hắn cầm trái cây đưa vào trong tay của Tiểu Lâu, tiếp tục nói:
- Loại hoa quả này là một giống do công ty của tôi trồng, tất cả hoàn
toàn tự nhiên và tinh khiết, không có bất kỳ ô nhiễm nào, chẳng những
hương vị tốt còn có lợi cho sức khỏe. Sự tinh khiết của nó giống như khí chất của Tiểu Lâu tiểu thư, cho nên tôi hy vọng cô có thể giúp tôi
chuyện này, tôi nghĩ quảng cáo như vậy cũng không có gì khó khăn.
Rốt cuộc đáp án cũng công bố, Tề Nhạc bảo Như Nguyệt đi đăng ký chính
là công ty kinh doanh hoa quả. Đây là chỗ tốt khi hắn quay về thời kỳ
viễn cổ cự thú, vi trợ giúp nhân loại thời kỳ viễn cổ cự thú đối kháng
Cửu Lê Tộc, Tề Nhạc quyết định đem vũ khí lạnh chuyển qua vũ khí nóng.
Mà vũ khí nóng có nguồn phát ra từ Hồ Quang cùng Dịch An Thánh Hỏa Giáo. Nhưng dù mọi người là huynh đệ nhưng Tề Nhạc cũng không cưỡng bức lấy
đồ của người ta, dù sao Thánh Hỏa Giáo là đầu cơ trục lợi, trực tiếp mua là được rồi. Nhưng mà tiền mua vũ khí lại không nhỏ chút nào. Cho nên
thời điểm ở lại thời kỳ viễn cổ cự thú hắn đã suy nghĩ nhiều lần, cuối
cùng lấy một ít đồ vật thời kỹ viễn cổ cự thú đi về hiện tại bán lấy
tiền, sau đó dùng tiền này mua vũ khí đưa về thời kỳ viễn cổ cự thú.
Thứ gì của thời kỳ viễn cổ cự thú mà thời hiện đại không có? Tề Nhạc
cẩn thận suy nghĩ một lúc liền phát hiện dễ dàng kinh doanh và sinh ra
hiệu quả nhanh nhất chính là hoa quả, đây tuyệt đối là hoa quả sinh thái hoàn toàn tự nhiên và tinh khiết nhất!
Những giống cây đặc
thù này không thể trồng ở hiện tại, mặc dù chỉ bán hoa quả nhưng tuyệt
đối là ngành sản xuất lũng đoạn. Thử hỏi trừ hắn có thể bằng vào Côn Lôn kính trở lại thời kỳ viễn cổ cự thú ra còn có ai có khả năng có được
hoa quả đặc thù như vậy? Cho nên, kinh doanh của tập đoàn Kỳ Lân chủ yếu là hoa quả, Tề Nhạc lại bảo Như Nguyệt chuẩn bị nhà kho cũng dùng vào
việc cất giữ hoa quả. Chỉ cần đi vào thời đại viễn cổ cự thú dùng lực
lượng của hắn bây giờ, Kỳ Lân Châu có thể chứa động số lượng cực kỳ
khủng bố, thừa sức đem ra kinh doanh.
Tiểu Lâu tiếp nhận hoa
quả trong tay Tề Nhạc, vỏ của quả trái cây màu xanh này tuyệt đối không
có khuyết điểm nhỏ nhặt nào, vỏ trái cây óng ánh như có thể nhìn thấy
chất lỏng bên trong nó, đây chính là hoa quả đấy, nhưng nó lại giống một khối bảo thạch hơn.
- Đây là hoa quả sao? Tại sao trước kia tôi chưa từng nhìn thấy qua?
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Nếu như cô đã từng gặp qua thì tôi cũng không cần kinh doanh nữa.
Tiểu Lâu tiểu thư, nếu như cô tin tưởng tôi vậy thì mời cô nếm thử. Tôi
nghĩ cô vĩnh viễn không bao giờ quên hương vị của nó đâu.
Phải biết rằng, đây là hoa quả tốt nhất trong thời kỳ viễn cổ cự thú đấy, Tề Nhạc đã tên cho nó là Lam Bảo Thạch.
Tiểu Lâu lần này không do dự bởi vì nàng không hy vọng Tề Nhạc lại sinh ra hoài nghi với nàng, đặt trái cây lên môi của mình dùng răng cắn một
cái, một dòng nước ngọt ngào mát lạnh truyền vào trong miệng nàng, cảm
giác tươi mát mà tràn ngập hương khí trong nháy mắt tràn ngập toàn thân
của nàng. Ba vạn sáu ngàn lỗ chân lông như mở rộng ra, thịt quả mềm
không biết nàng đã ăn hết từ khi nào.
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Nó tên là Lam Bảo Thạch, chẳng những có hiệu quả thông mạch đồng thời nó còn có đặc điểm lớn nhất là thay thế nước hoa, thích hợp cho nữ nhân dùng, đem kết hợp hoàn mỹ hơn với hương thơm tự nhiên của nữ nhân. Mỗi
một nữ nhân sau khi ăn nó sẽ có hương khí khác nhau, cho nên nó tuyệt
đối là độc nhất vô nhị và không có hoa quả nào thay thế được.
Xương Kiệt khẽ nhíu mày, gương mặt cương nghị của hắn có chút quái dị.
- Huynh đệ, anh không phải đang nói đùa chứ. Tại sao tôi cảm thấy anh
giống như thần côn vậy, tôi còn chưa từng nghe hoa quả nào có hiệu quả
thần kỳ như vậy.
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Có phải
thần côn hay không thì phải xem Tiểu Lâu tiểu thư thể nghiệm hiệu quả
chính thức của nó rồi mới nói được. Qua vài ngày tập đoàn của tôi sẽ đưa hoa quả này cho các cơ quan quốc gia tiến hành nghiên cứu thành phần
của nó, sau khi có kết quả không độc hại thì nó sẽ chính thức bày ra
trước mặt của công chúng, như vậy sẽ khiến dân chúng an tâm khi dùng
những loại hoa quả này.
Xương Kiệt từ chối cho ý kiến nhìn
qua Tề Nhạc, trong lòng hắn còn rất khó tiếp nhận một loại hoa quả đã có hiệu quả thông gân mạch còn có thể sinh ra hương khí tự nhiên, điều này thật sự khiến người ta khó tin được.
Nhưng mà Xương Kiệt không tin cũng không có nghĩa là Tiểu Lâu cũng không tin, nhìn qua Tề Nhạc Tiểu Lâu nói:
- Tề tiên sinh, hiệu quả duy trì của hương khí khi ăn Lam Bảo Thạch là bao lâu?
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Tiểu Lâu tiểu thư, chuyện hiểu lầm hôm nay bỏ đi, nếu như có thể
chúng ta nên xem nhau là bạn, cô cứ trực tiếp gọi tên của tôi. Về phần
hiệu quả của Lam Bảo Thạch cụ thể còn rất khó nói, nhất định phải thông
qua đủ loại thí nghiệm mới có thể xác định cuối cùng, dù sao tình
huống thân thể mỗi người không giống nhau, đơn giản mà nói nam nhân và
nữ nhân có sự khác biệt rất lớn. Nhưng mà sau khi bạn của tôi nếm thử
hương khí có thể duy trì được hai giờ. Hơn nữa hương khí do Lam Bảo
Thạch kích phát là hương thơm tự nhiên của bản thân, không nói lấy lòng
người khác, ít nhất có thể hoàn toàn lấy lòng chính mình nên làm cho
người ta cảm thấy hiệu quả rất thỏa mãn. Bất luận là nội tâm hay sinh lý đều có được hiệu quả thỏa mãn này.