- Thực xin lỗi, Tiểu Lâu tiểu thư, không phải tôi không muốn
nhường cho, thật sự là không thể nhường được, bởi vì tôi đã sớm tìm được chủ nhân cho nó rồi, tuy khí chất của tiểu thư rất xứng đáng với nó,
nhưng mà từ khi tôi có nó thì nó đã có chủ nhân rồi.
Tiểu Lâu nhìn qua Tề Nhạc thật sâu, trong đôi mắt dịu dàng của nàng xuất hiện thần sắc không vui, mỉm cười nói:
- Tề tiên sinh có thể cống hiến vật trân quý thế này ra đấu giá, lại tự tay mua nó về, có thể thấy được ngài ủng hộ với sự nghiệp từ thiện rất
tốt, Tiểu Lâu cũng chỉ có thể buông tha cho.
Tề Nhạc nhìn qua nàng gật đầu, đem ánh mắt nhìn qua đài chủ tịch, người điều khiển
chương trình lập tức hiểu ý, tiếng hô lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba ba vang lên, hắn dùng cái giá một trăm triệu mua lại vật phẩm mình
mang ra đấu giá. Sở dĩ không có tranh đoạt những vật phẩm đấu giá trước
là vì trong lòng của hắn sớm có xác định, vật cuối cùng trong đấu giá
mới là mục đích chính thức của hắn! Số tiền như vậy tương đương với
việc tặng không cho quốc gia một trăm triệu, thủ bút lớn như vậy, cho dù là những phú hào nổi tiếng toàn cầu cũng không cách nào làm được dễ
dàng.
Đi lên đài chủ tịch, lúc này đây, nghênh đón Tề Nhạc
chính là tiếng vổ tay nồng nhiệt, Lý chủ tịch tự mình đem hộp gỗ chứa
Viễn Cổ Chi Tâm đặt vào tay Tề Nhạc, cầm chặt tay hắn kích động nói:
- Cảm tạ tập đoàn Long Vực và khẳng khái của Tề tiên sinh, cũng muốn
cảm tạ tất cả khách quý ngày hôm nay, tôi nghĩ dưới sự nỗ lực của mọi
người. Ngân sách thành lập hội đùng phụ nữ trẻ em sẽ thuận lợi. Vốn tôi
định mời người đấu giá được món cuối cùng là phụ nữ lên đọc diễn văn,
nhưng đáng tiếc Tề tiên sinh là nam nhân, cho nên tôi chỉ có thể đại
biểu cho phụ nữ là trẻ em trao tặng Tề tiên sinh một danh xưng. Tôi nghĩ các vị ngồi đây chắc không có ý kiến gì. Nói tới đây Lý chủ tịch cười
rộ lên.
Tề Nhạc sững sờ, nói:
- Danh xưng? Danh xưng gì?
Lý chủ tịch nhìn qua hắn thật sâu, cầm microphone lớn tiếng tuyên bố:
- Từ giờ trở đi Tề tiên sinh chính chính là bạn của phụ nữ ở quốc gia
chúng ta. Mọi người nên vỗ tay nhiệt liệt hoan hô nào, dùng để cảm tạ Tề tiên sinh chiếu cố sự nghiệp từ thiện của chúng ta hôm nay.
- Ách... Bạn của phụ nữ.
Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn qua Lý chủ tịch bên cạnh. Như Nguyệt
bên dưới đã sớm cười lên, ngay cả đại minh tinh Tiểu Lâu cũng phải che
miệng cười nhẹ.
Khách quý không nghĩ tới Lý chủ tịch còn ẩn
dấu một mặt như vậy, cả yến hội lập tức bị danh xưng bạn của phụ nữ làm
cho hào khí tốt hơn trước.
- Không biết Tề tiên sinh chuẩn bị tặng chiếc nhẫn này cho ai? Tôi phi thường tò mò.
Người mở miệng là Tiểu Lâu. Rất hiển nhiên, nàng nhìn qua nam nhân
tướng mạo không anh tuấn này có một cảm giác hiếu kỳ rất mạnh.
Đem hộp gỗ cầm trong tay, Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:
- Bạn của phụ nữ nha, Tiểu Lâu tiểu thư đã hỏi thăm, tôi cũng muốn
tuyên bố với toàn bộ khách quý nơi đây. Viễn Cổ Chi Tâm này tôi phải
trải qua nhiều khó khăn mới có được, đối với tôi mà nói, sự trân quý của nó không nằm ở giá trị, tôi hy vọng có thể tự tay đeo nó lên tay của nữ nhân mình yêu thương.
Khí tức năng lượng lóe lên biến mất, đối với những người bình thường ở đây căn bản không cách nào cảm giác được.
Đột nhiên đại sảnh yến hội tối lại, chỉ có vị trí Tề Nhạc cùng Như
Nguyệt là xuất hiện hai cột ánh sáng khiến bọn họ trở thành tiêu điểm
toàn trường.
Dưới cột sáng chiếu rọi, Tề Nhạc từ trên đài chủ tịch đi xuống, từng bước một đi đến gần Như Nguyệt, nhìn ánh mắt chân
thành và nóng bỏng đó, con mắt Như Nguyệt ướt át. Giờ này khắc này,
nhưng thất lạc trước kia trong lòng nàng đã sớm đã bay lên chín tầng
mây. Hai trăm triệu tính là gì? So sánh với ánh mắt chăm chú của nam
nhân trước mặt nó đã sớm không trọng yếu.
Toàn trường yên
tĩnh. Chỉ có tiếng bước chân Tề Nhạc vang lên thanh thúy mà thôi, giờ
này khắc này, dưới cột sáng làm nổi bật, thân hình của hắn cao ngất, mà
Như Nguyệt tuyệt sắc cũng được cột sáng làm nổi bật lên.
Thân thể tê liệt của Trương Thông Khiếu đã khôi phục, nhưng cho dù là hắn
lúc này cũng quên tiền tài, trong lòng của hắn chỉ có vui sướng cùng
hưng phấn, âm thầm cầu nguyện cho em gái của mình, Như Nguyệt, rốt cuộc
em cũng tìm được nam nhân mình yêu thương rồi.
Người điều khiển chương trình thì thào tự nhủ:
- Chẳng lẽ đã sớm an bài rồi sao? Nếu không tại sao có ngọn đèn phối
hợp thế này? Quả thực là quá hoàn mỹ, nếu như, nếu như có nam nhân làm
như thế với mình, mình...
Không ai có thể lắng nghe tiếng
lòng của người điều khiển chương trình, ánh mắt tất cả mọi người lúc này tập trung lên người Tề Nhạc cùng Như Nguyệt, tiếng bước chân của hắn
vững vàng, từng bước một tới gần Như Nguyệt.
- Em yêu, chúng
ta quen nhau đã rất lâu rồi, nhưng mà cho tới nay anh không có thứ gì
tặng cho em. Anh chỉ hy vọng em có thể hiểu được tình yêu của anh, đời
này kiếp này sẽ không cải biến. Thẳng tới khi tính mạng tới hồi kết
thúc.
Âm thanh của Tề Nhạc nghe rất trầm thấp, nhưng lọt vào tai của các nữ nhân lại tràn ngập từ tính.
- Tề Nhạc...
Nhìn qua nam nhân trước mặt, Như Nguyệt biết rõ những chờ đợi và khổ sở của mình không có uổng phí, thời gian nửa năm a! Mình đúng như lời Minh Minh đã nói, trong nội tâm nàng không biết thừa nhận bao nhiêu áp lực.
Nhưng vì các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, nàng hoàn toàn che dấu cảm
thụ của mình vào sâu trong nội tâm của mình, dù sao, nếu như nàng cũng
loạn lên thì ảnh hưởng rất lớn tới các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần.
Mà giờ này khắc này, nhìn qua ánh mắt thâm tình của Tề Nhạc, nàng thỏa
mãn, tất cả những ủy khuất và không vui vào lúc này đã tan thành mây
khói, nàng biết rõ nam nhân này đáng giá cho mình yêu, chỉ sợ cuộc đời
này cũng chỉ có hắn mới có thể đánh động nội tâm băng giá của mình.
Nhìn thấy nước mắt của Như Nguyệt chảy xuống, hào quang lóng lánh lóe
lên, Tề Nhạc lấy chiếc nhẫn trong hộp gỗ ra, lui về phía sau một bước, ở trước mắt bao người, dưới ánh sáng chiếu xuống hắn đã quỳ một gối, đem
chiếc nhẫn đưa lên trước mặt mình, ôn nhu nói:
- Như
Nguyệt! Bảo bối của anh, em nguyện ý cho anh mang chiếc nhẫn Viễn Cổ Chi Tâm này vào tay của em không? Để cho anh có quyền được yêu em vĩnh
viễn?
Yên tĩnh, tuy Tề Nhạc thổ lộ chân tình theo khuôn sáo
cũ, nhưng mà vào giờ này khắc này, có sự chứng kiến của Viễn Cổ Chi Tâm
lại tràn ngập cảm giác thiêng liêng thần thánh.
Không biết ai nói trước tiên.
- Đáp ứng đi.
Ngay sau đó, âm thanh như vậy cùng vang lên khắp đại sảnh. Bất luận là nam hay là nữ đều nói ba chữ.
- Đáp ứng đi, đáp ứng đi...
Nước mắt không ngừng chảy xuống, nhìn qua Viễn Cổ Chi Tâm toát hào
quanh màu xanh dương, cho dù cường thế như Hải Như Nguyệt cũng chảy nước mắt vì hạnh phúc, đồng dạng quỳ một gối xuống mặt đất, rốt cuộc nàng
bất chấp dáng vẻ gì, nhào vào trong ngực Tề Nhạc.