Hai người dưới ánh đèn chiếu xuống, ôm ấp nhau dưới ánh mắt của những
nữ tinh anh buôn bán. Giờ này khắc này, dù cho chung quanh có nhiều
người hơn nữa bọn họ chỉ có đối phương trong lòng.
Một tiếng
ca vang lên trong đại sảnh, ca khúc êm tai, một đôi tình nhân yêu nhau,
tình cảm chân thành ngọt ngào, một ca khúc không cần nhạc khí vang lên
như âm thanh của thiên nhiên đã khiến cả đại sảnh như tình điểm mật. Ca
khúc quanh quẩn trong đại sảnh này. Khiến cho thời này khắc này lãng mạn hơn rất nhiều.
Hai thân thể chậm rãi tách ra Tề Nhạc không
biết lúc nào đã nâng bàn tay phỉa nhỏ nhắn run run của Như Nguyệt lên, ánh hào quang màu xanh lá, chậm rãi đưa vào ngón tay của Như Nguyệt,
chỗ mang nhẫn chính là ngón giữa. Nhẫn đeo ngón giữa đại biểu cho tình
yêu nồng nhiệt.
Cảm giác lạnh như băng, nhưng không cách làm
mất đi nóng bỏng trong lòng Như Nguyệt, cảm thụ khí tức năng lượng trong Viễn Cổ Chi Tâm bành trướng, tâm của nàng như say mê, hào quang của
chiếc nhẫn phối hợp với ngón tay của nàng, phụ trợ cho gương mặt tuyệt
sắc của nàng, giờ này khắc này, rốt cuộc Như Nguyệt cũng trở nên hoàn
mỹ, ít nhất trong mắt Tề Nhạc nàng đã hoàn mỹ tuyệt đối.
Nhẹ
nhàng nâng tay của Như Nguyệt đặt lên môi mình, Tề Nhạc khẽ hôn lên ngón tay đeo Viễn Cổ Chi Tâm của nàng. Cánh môi nóng rực chạm vào Viễn Cổ
Chi Tâm lạnh giá, mang cho Như Nguyệt cảm giác băng hỏa lưỡng trọng
thiên. Cảm giác mỹ diệu, thâm tình của hai người đã ràng buộc vào nhau,
tâm của Như Nguyệt đã không còn thuộc về mình, mà hoàn toàn bị thân ảnh
côn đồ kia mang đi.
- Viễn Cổ Chi Tâm ngày hôm nay thực sự trở thành tín vật đính ước của đôi ta, được chứ?
Tề Nhạc nói khẽ.
Như Nguyệt gật gật đầu, nàng rất muốn cười, nhưng không biết vì cái gì nước mắt óng ánh chảy xuống gương mặt nàng.
- Em, em không có chuẩn bị cái gì cả!
Tề Nhạc lắc đầu, khẽ cười nói:
- Còn cần chuẩn bị cái gì chứ? Bản thân của em chính là ban thưởng lớn
nhất của ông trời dành cho anh rồi. Nếu quả thật muốn một kiện lễ vật
trao đổi, vậy vô cùng đơn giản.
Vừa nói, tay của hắn đưa lên
gương mặt yêu kiều của Như Nguyệt. Như Nguyệt chỉ cảm thấy gò má mát
lạnh, ba giọt lệ châu chảy xuống, ảnh hưởng từ khí lạnh của Viễn Cổ Chi
Tâm kết tinh thành băng, nàng cảm nhận được năng lượng nhu hòa bao phủ
lấy chúng, sau một khắc, Tề Nhạc đã cẩn thận bỏ ba giọt lệ châu vào
trong hộp.
- Nước mắt thuần khiết là chứng nhân cho tình yêu đôi ta, vậy dùng chúng làm tín vật của em đi.
Vừa nói, Tề Nhạc nâng thân thể mềm mại của Như Nguyệt đứng lên, có
tiếng ca như âm thanh của thiên nhiên phụ trợ, thân thể hai người kết
hợp với nhau, ôm lấy thân thể của đôi phương, tâm của bọn họ như mê như
say.
Thậm chí Như Nguyệt còn không biết mình rời khỏi tiệc
tôi thế nào, cũng không có ý thức được Tề Nhạc không có kéo nàng rời
khỏi tiệc tối, nhưng nàng lại rất rõ ràng, hôm nay, vào ngày hè hôm nay
chính là thời khắc vui sướng nhất từ khi nàng chào đời tới giờ.
Tất cả khách quý tham gia tiệc tối lúc này đều đem ánh mắt nhìn qua
chiếc xe Lamborghini thể thao rời đi, nhưng không có người nào nói gì
trong quá trình Tề Nhạc cùng Như Nguyệt rời đi, bởi vì, bọn họ không
muốn đánh tan giây phút vĩnh hằng này.
Nhìn chiếc xe rời đi,
ánh mắt Tiểu Lâu trở nên mông lung, Viễn Cổ Chi Tâm, khi nhìn thấy nó
lần đầu tiên, trong nội tâm đại minh tinh này hiện ra cảm xúc sâu nhất.
Linh cảm như thủy triều lao ra ngoài, trong lòng nàng đã có suy nghĩ về
bài hát sắp tới.
Người điều khiển chương trình đứng bên người Lý chủ tịch nói nhỏ:
- Chủ tịch, những chuyện này là do ngài an bài sao?
Lý chủ tịch có chút mờ mịt nói:
- An bài? An bài cái gì?
Người điều khiển chương trình cười khổ nói:
- Nếu như không phải ngài an bài, ngọn đèn sao phối hợp tốt như vậy, mà thời khắc mấu chốt nhất Tiểu Lâu tiểu thư hát bài Phượng Cầu Hoàng.
Ngài phải nói sớm cho tôi biết, ah, không, ngài phải an bài hiện trường
trước, đây là tiệc tối duy nhất làm tôi rung động nhất đấy!
Lý chủ tịch sững sờ một chút, nói:
- Thế nhưng mà những cái đó tôi thật sự không có an bài! Trong sảnh yến hội dường như không có chuyên môn trang bị ngọn đèn như thế.
Người điều khiển chương trình:
- ...
Biệt thự Long Vực.
Đã nửa năm không có cảm giác vui vẻ như vậy, tất cả chiến sĩ Sinh
Tiếu Thủ Hộ Thần từ khi Tề Nhạc cùng Như Nguyệt rời đi, còn dừng lại
trong đại sảnh biệt thự, nghe Văn Đình giảng thuật những việc xảy ra với bọn họ, Văn Đình biết rõ, ở chỗ này đều là đồng bọn tốt nhất của Tề
Nhạc, cho nên cũng không có bất kỳ giữ lại, đem những chuyện diễn ra nói lại một lần.
Quá nhiều kinh ngạc khiến cho các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần có chút chết lặng, ngay cả đại sư Trát Cách Lỗ vừa từ
trong phòng ra cũng gia nhập vào trong đó, phật tâm cũng không còn bình
tĩnh nữa, dù sao những gì nàng kể đều là thần thoại a.
- Tiêu hóa xong rồi chứ?
Văn Đình mỉm cười nhìn qua mọi người đang ngây ngốc nửa giờ.
Trát Cách Lỗ đại sư tỉnh táo đầu tiên, nói:
- A Di Đà Phật, đây quả thật là chuyện khó tưởng tượng nổi, nhân lực
lại có thể trở vè thời kỳ viễn cổ cự thú, trách không được, trách không
được Tề Nhạc nhanh chóng khôi phục Kỳ Lân Tí, chúng tôi cũng không cách
nào cảm ứng được khí tức của anh ta tồn tại. Thẳng thắn mà nói, mà ngay
cả tôi cũng không cảm nhận được anh ta ở nhân gian.
Yến Tiểu Ất cười hắc hắc, nói:
- Đúng là không ở nhân gian! Anh ta chạy tới thế giới thần thoại nha.
Lão đại đúng là lão đại, quả nhiên cường hãn. Nhưng mà, chuyện đầu tiên
tôi muốn làm nhất là muốn biết Hiên Viên kiếm là cái dạng gì. Nhưng tôi
cảm thấy lão đại đi ra ngoài lần này, thành quả lơn nhất không phải là
khôi phục Kỳ Lân Tí, mà chính là mang Tuyết Nữ muội muội về đây. Không
dễ dàng ah! Rốt cuộc tôi cũng có cơ hội.
Tuyết Nữ nhìn qua
hắn, nhẹ nhàng cúi đầu xuống, gương mặt lạnh như băng của nàng lại mang
theo ôn nhu nhàn nhạt, nàng như vậy cũng không phải vì Yến Tiểu Ất trước mặt, những gì diễn ra ở thời kỳ viễn cổ cự thú khiến nàng không còn
quan tâm những chuyện trước kia, mà cảm giác khi ở trong biệt thự Long
Vực này rất thân thiết, làm cho nàng có cảm giác nhớ nhà.
Văn Đình tức giận nói:
- Tiểu Ất, anh không nên đánh chủ ý lên người của Tuyết Nữ nhà tôi.
Tuyết Nữ chính là con gái ngoan của tôi, ngay cả bạn trai cũng chưa có
đấy.
Âm thanh Yến Tiểu Ất kháng nghị nói:
- Tôi cũng rất thuần khiết đấy. Văn Đình à, tôi vẫn còn là trai tân đấy, chẳng lẽ còn không tính là thuần khiết sao?
- Đúng vậy, anh ta đúng là trai tân.
Từ Đông ở bên cạnh gật đầu chấp nhận, liếc mắt nhìn qua Yến Tiểu Ất, nói:
- Ít nhất thì lỗ rốn của anh ta còn tờ rinh!
Mọi người vốn sững sờ một chút, ngay sau đó nhịn không được đều cười lên ha hả.
Yến Tiểu Ất giận dữ, nói:
- Nói láo, dâm hổ, tôi quyết đấu với anh.
Từ Đông cười hắc hắc, dùng giọng nói ẻo lả tiêu chuẩn nói: