- Tốt rồi, chúng ta
cũng bắt đầu tu luyện a. Hiện giờ nơi này cũng không an toàn, chúng ta
cũng không còn đường ra nữa rồi. Vừa rồi em đi quan sát một chút, từ
phía trên đi xuống giống như đã chết hết rồi, cũng không còn đường trở
ra. Bất luận về sau như thế nào thì trước tiên chúng ta cũng phải ra
khỏi chỗ thần bí này mới được.
Tề Nhạc đồng dạng cảm giác
được lối ra ở phía trước đã chết rồi, cái kia tựa hồ là thông đạo một
chiều, chỉ có thể từ trên đi xuống dưới nhưng không cách nào đi ngược
lại. Nhưng lúc này hắn lại tràn đầy tin tưởng, ngay cả Ngưu Ma Vương
cường đại như vậy hắn cũng có thể đối phó được thì chẳng lẽ còn sợ những cái trước mắt sao?
Bốn người cơ hồ đồng thời tiến nhập vào
trạng thái tu luyện. Công pháp tu luyện của từng người không giống nhau, lần này đặc biệt tu luyện dài, lúc Tề Nhạc thanh tỉnh lại từ trong tu
luyện thì tam nữ đã chờ đợi lâu rồi. Trong thế giới phỉ thúy này, Viễn
cổ cự thú thời đại nhân loại tự nhiên không cách nào tính toán thời gian nhưng bọn người Tề Nhạc thì có thể. Trước khi tu luyện, Văn Đình đã cố ý nhìn thời đại Tề Nhạc một chút, từ lúc tu luyện đến khi Tề Nhạc thanh
tỉnh lại thì đã trải qua bảy ngày.
Trong quá trình tu luyện,
bọn họ đều phát hiện thế giới phỉ thúy này phi thường kỳ quái, nơi này
chủ yếu là những phần tử năng lượng. Mà trong thế giới tràn ngập màu
xanh biếc này, không chỉ có không khí trong lành mà các phần tử năng
lượng cũng phi thường sung túc, kể cả năng lượng tự nhiên, so với rừng
rậm bên ngoài thì hơn hẳn. Cái này khiến quá trình tu luyện của bọn họ
phi thường thuận lợi, cũng không gặp phải phiền toái gì.
Tu
luyện bảy ngày, từ lúc thanh tỉnh lại thì Tề Nhạc đã có cảm giác thoát
thai hoán cốt, hắn rõ ràng phát hiện được năng lượng trong cơ thể tựa hồ đã có chút biến hóa. Với tư cách là người thừa kế huyết mạch Kỳ Lân,
sau khi chiến đấu với một địch nhân cường đại thì thực lực của hắn cũng
sẽ tăng lên.
Cái này không chỉ là phương diện kinh nghiệm
thực chiến mà trước mặt sự áp bách của địch nhân, Vân Lực trong cơ thể
hắn sẽ tăng lên. Đột phá bình cảnh khi đối mặt với địch nhân cường đại,
chuyện này Tề Nhạc đã trải qua không chỉ một lần. Kỳ Lân lục vân đến bẩy vân là một bình cảnh rất lớn.
Lần này, sau khi đối mặt với
Ngưu Ma Vương, tuy rằng không thể đột phá bình cảnh nhưng Tề Nhạc cảm
giác được thực lực của mình đã hoàn toàn không giống lúc trước. Riêng
tinh thần lực đã có tiến bộ nhảy vọt vì trong lúc đối kháng với Ngưu Ma
Vương thì tinh thần lực của hắn cũng bị áp bức. Sau khi thanh tỉnh, thậm chí còn có chút cảm giác cứng lại, trước kia không có khả năng này.
Đồng thời, sau lần chiến đấu này, kỳ thật thu hoạch lớn nhất của Tề
Nhạc vẫn là phương diện năng lượng tự nhiên. Tuy rằng hiện giờ không có
thời gian nghiên cứu nhưng liên tưởng đến Thực vật hồn Nguyệt Dạ lúc
trước, hiện giờ hắn đã nắm chắc bảy tám phần có thể sử dụng năng lượng
thực vật rồi.
- Cha, người tỉnh rồi.
Tuyết Nữ mở to mắt nhìn Tề Nhạc, lập tức kéo tay hắn.
Tề Nhạc gật đầu mỉm cười, nói:
- Lần này tu luyện, cảm giác thực không tệ. Xem ra khi chiến đấu với
cường giả, thực lực tăng lên cực lớn không ngờ. Trong những địch nhân
từng đối mặt, Ngưu Ma Vương tuyệt đối xếp ở vị trí thứ nhất.
Văn Đình cũng đi tới bên người Tề Nhạc, nói:
- Chúng ta tới nơi này cũng đã lâu, hoa quả trong Kỳ Lân Châu của anh
cũng không còn bao nhiêu, chúng ta phải nhất định nắm chặt thời gian rời khỏi đây.
Tề Nhạc nhẹ gật đầu, nói:
- Đi thôi,
anh nghĩ nơi này có cấm chế môn hộ. Anh cơ hồ có thể khẳng định nơi này
chính là thần cấm địa Côn Lôn Kính, nếu không thì không có lý do gì mà
lại có nhiều cấm chế như vậy. Có lẽ phía trên suối Hàn Băng Đống là lối
vào nơi chôn dấu Côn Lôn Kính.
Văn Đình nói:
- Hi
vọng là như vậy. Bất quá, Tề Nhạc, anh ngàn vạn lần không thể khinh
thường. Tuy bài danh Côn Lôn Kính không bằng Hiên Viên Kiếm nhưng anh
đạt được Hiên Viên Kiếm chủ yếu là nhờ vào vận khí, nếu không có Hoàng
Đế thì anh cũng không thể nào thành công. Đã là thần khí thì sẽ có cấm
chế đồng dạng, chúng ta nhất định phải cẩn thận, không biết vì cái gì mà em ẩn ẩn cảm giác muốn đạt được Côn Lôn Kính chỉ sợ không đơn giản như
đối mặt với Ngưu Ma Vương.
Tề Nhạc cười ha ha, nói:
- Bây giờ không phải lúc lo lắng, chúng ta vào trong xem có cái gì.
Vừa nói, hắn thả bàn tay cầm tay Văn Đình ra, dẫn đầu đi về hướng hành lang màu xanh lá kia.
Tuyết Nữ đi ở vị trí thứ hai, Nguyệt Dạ thứ ba, mà Văn Đình thì ở cuối
cùng. Trong bốn người thì Tề Nhạc và Văn Đình có thực lực mạnh nhất nên
phân bố như vậy có thể chiếu cố cho Tuyết Nữ và Nguyệt Dạ ở giữa.
Tề Nhạc tiến vào bên trong hành lang, vừa đi vài bước liền phát hiện
chỗ này không giống với chỗ tiến vào hành lang, phảng phất như lúc trước hắn vụng trộm chạy đến sân chơi đi qua đường hầm thời không, chung
quanh là những lục sắc quang mang nông sâu không đồng nhất đang xoay
tròn.
Mỗi khi tiến thêm một bước thì đều có thể thấy những
đường vân xoay tròn chung quanh phát sinh biến hóa, phảng phất như bước
nhảy vượt qua không gian. Đồng thời, sau khi tiến vào hành lang này,
tinh thần lực hắn phóng ra phảng phất như bị đè ép trở về.
Những vòng xoáy lục sắc quang mang chung quanh có tác dụng quấy nhiễu
rất lớn đối với tinh thần lực của hắn. Mỗi một lần xoay tròn thì đều
mang lại vài phần cảm giác choáng vàng. Cái này cũng không chỉ thị giác
mà còn ảnh hưởng đến bên trong, thông qua kích thích năng lượng và kích
thích tinh thần lực khiến cảm giác choáng váng của hắn không ngừng tăng
lên..
Tương đối mà nói, so với tam nữ thì Tề Nhạc tốt hơn rất hiều. Tinh thần lực các nàng cũng không cường đại Tề Nhạc, tuy rằng
cũng có chút không khỏe nhưng cảm giác không rõ ràng như Tề Nhạc.
Hành lang màu xanh biếc phảng phất như không có điểm cuối cùng, từ lúc
Tề Nhạc bắt đầu chậm rãi tiến lên, sau đó phi hành rồi tất cả phương
pháp di chuyển khác nhưng hắn vẫn kinh ngạc phát hiện, bất luận là tăng
tốc độ như thế nào thì vẫn không nhìn được điểm cuối ở phía trước. Càng
khiến hắn cảm giác kỳ dị chính là lúc hắn tăng tốc như nào thì tam nữ
Văn Đình sau lưng vẫn bảo trì khoảng cách như cũ với hắn.
- Chuyện quái gì xảy ra thế ày? Chỗ này tựa hồ như một vòng tuần hoàn.
Tề Nhạc dừng lại, nói với tam nữ. Lúc này, cảm giác mê muội cũng khiến
đầu hắn có chút hôn mê, bích lục sắc quang mang xoay tròn chung quanh
cũng càng thêm đáng ghét.
Văn Đình nói:
- Em cũng
phát hiện sau khi tiến vào hành lang thì bất luận là trước hay sau thì
tựa hồ cũng mất đi điểm cuối. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ sợ chúng
ta đều xong đời, không thể tìm được điểm ra, nếu vậy thì cuối cùng sẽ
chết dần chết mòn ở nơi này.
Tề Nhạc hừ lạnh một tiếng, nói:
- Đã không đi được thì chúng ta dứt khoát tiến vào một điểm xoáy xem sao. Đình Đình, em bảo vệ các cô ấy, anh thử vào xem.