Vừa nói xong, hào quang vân lực nhàn nhạt bốn màu đã bắt đầu sáng
lên chung quanh thân thể Tề Nhạc. Lúc này, vân lực cường đại nhất trong
bốn loại vân lực của hắn vì một mực trợ hỏa nên đã biến thành Hỏa vân
lực. Cho nên đầu tiên Tề Nhạc lựa chọn Kỳ Lân chân hỏa màu đỏ, cảm giác
nóng rực dùng hắn làm trung tâm tản ra chung quanh, trong quang mang
nhàn nhạt kia, một màn hào quang hỏa hồng sắc tỏa ra chung quanh.
Hai mắt Tề Nhạc giống như có hai luồng hỏa diễm bốc cháy lên, trong
khoảnh khắc, hào quang Kỳ Lân chân hỏa đã khuếch trương ra phạm vi mấy
chục dặm, tiến nhập vào bên trong hào quang xoay tròn màu xanh biếc kia. Khiến Tề Nhạc kinh ngạc chính là sau khi năng lượng Kỳ Lân chân hỏa
tiến vào đạo quang mang màu xanh biếc kia thì cũng không gặp bất luận
cách trở nào, thậm chí ngay cả một tia chống cự cũng không có, vòng xoáy bích lục kia vẫn không ngừng xoay tròn như trước.
Mà đã trải qua nhiều chuyện nên Tề Nhạc đã sớm không còn lỗ mãng như trước, dù
miệng hắn nói cứng thử xem nhưng sau khi tản Kỳ Lân hỏa vân lực ra thì
hắn cẩn thận từng li từng tí khuếch tán tinh thần lực của mình vào trong Hỏa vân lực, theo hỏa vân lực lan tràn ra xung quanh.
Rất
nhanh, cách làm của hắn đã có hiệu quả, dưới sự bảo vệ của Hỏa vân lực,
tinh thần lực của hắn không hề bị áp bách, cũng tiến nhập vào bên trong
đạo quang mang xanh biếc kia. Lần này, Tề Nhạc lập tức phát hiện có điều không đúng, thông qua tinh thần lực, hắn thấy được một màn khác truyền
lại từ tinh thần lực, đó chính là một hình ảnh hoàn toàn khác, trong đó
là một khoảng sân trống trải, mà ở phía cuối cùng có một cửa lớn, mà chỗ bọn họ cách cửa lớn chỉ có hơn 10 thước mà thôi.
Tề Nhạc
nhắm hai mắt lại, tiến về hướng đại môn theo chỉ dẫn của tinh thần lực
nhưng chuyện lại không đơn giản như hắn tưởng tượng. Quan sát theo tinh
thần lực, hắn phát hiện bước chân tiến lên của mình lại là dậm chân tại
chỗ, căn bản không cách nào lại gần cửa lớn màu xanh lá kia một bước
nào.
Chuyện này rốt cục là thế nào? Trong nội tâm Tề Nhạc
tràn đầy cảm giác quái dị, hắn ngừng cước bộ lại, tiếp tục mở rộng phạm
vi hỏa vân lực của mình ra để khiến tinh thần lực nhìn được xa hơn.
Không lâu sau, tinh thần lực của hắn đã khuếch trương bán kính ra hơn
100m, hắn thấy rõ ràng sau lưng mình là con suối Hàn Băng Đống, mà chỗ
con suối bị một đoàn ánh địa quang mang màu xanh lá bao phủ toàn bộ. Mà
trên đỉnh đầu nhóm người bọn hắn cũng không có thế giới phỉ thúy nào mà
chỉ có cửa lớn màu xanh lá thoạt nhìn vô cùng quái dị kia.
Đây mới thực sự là thế giới bên dưới nước sao? Trước kia rõ ràng đã đến
thế giới phỉ thúy, và hành lang kia là ảo giác sao? Sâu trong nội tâm,
Tề Nhạc cảm giác được quan sát tinh thần lực của mình mới thật sự là thế giới dưới nước. Nhưng hiện giờ phải làm như thế nào mới có thể thoát
khỏi ảo cảnh này, tiến vào thế giới nước chính thức phía dưới và tiến
vào cánh cửa màu xanh lá kia?
Sau khi suy nghĩ một chút,
trước tiên Tề Nhạc thu hồi lại tinh thần lực và hỏa vân lực, cũng nói
hết thảy những gì nhìn thấy cho tam nữ.
Nghe xong lời Tề Nhạc nói, tam nữ đều lâm vào suy tư, các nàng tự nhiên không hoài nghi lời
Tề Nhạc nói nhưng các nàng thật sự không có kinh nghiệm thoát khỏi ảo
cảnh, giờ khắc này, cũng như Tề Nhạc, các nàng cũng không nên làm như
thế nào để thoát ra khỏi nơi này.
- Tề Nhạc, anh có nghĩ ra phương pháp nào không?
Đôi mi thanh tú của Văn Đình hơi nhíu lại, hướng Tề Nhạc nói.
Tề Nhạc lắc đầu, nói:
- Không có phương pháp gì có thể thực hiện, ảo cảnh này tựa hồ là một
lĩnh vực phi thường kỳ lạ. Nếu như nó thật sự là một ảo cảnh mà nói thì
chỉ sợ cũng chỉ có Thiên Thần mới có thể có năng lượng khổng lồ như thế
này. Cái này cũng chính là năng lượng bảo hộ Côn Lôn Kính. Đã như vậy,
nếu muốn thoát ra khỏi ảo cảnh này thì chỉ sợ phi thường khó khăn rồi.
Tuyết Nữ nhẹ gật đầu, nói:
- Cha nói không sai, đây chính là một lĩnh vực, là một ảo cảnh hoàn
toàn do lĩnh vực tạo nên. Bất luận chúng ta đi như thế nào thì cũng dậm
chân tại chỗ. Lĩnh vực kỳ lạ này ngay cả con cũng đều chưa từng nghe nói qua.
Tề Nhạc cười khổ nói:
- Hiện giờ anh đã tin
tưởng lời Đình Đình nói trước kia rồi. Tuy nhìn bên ngoài thì ảo cảnh
này có vẻ yên bình nhưng uy hiếp của nó đối với chúng ta không kém Ngưu
Ma Vương a!
Hắn cũng không nói ra kết quả chiến đấu cuối cùng với Ngưu Ma Vương cho tam nữ.
Cũng không phải hắn muốn dấu diếm điều gì, chỉ là hi vọng Nguyệt Dạ
không hiểu lầm mà thôi. Dù hiện giờ Ngưu Ma Vương đã bị mình thu phục
nhưng trước kia hắn vẫn là địch nhân.
- Nếu là lĩnh vực thì
cũng chỉ có thể dựa vào lực lượng lĩnh vực để bài trừ hoặc là lợi dụng
lực lượng lĩnh vực mang lại thị giác chính thức!
Lúc này, một thanh âm ôn hòa vang lên trong tâm Tề Nhạc.
Nghe được thanh âm này, Tề Nhạc lập tức sinh ra cảm giác nhiệt huyết
sôi trào, thanh âm này vô cùng quen thuộc, vô cùng động lòng người, thậm chí Tề Nhạc đã quên bao lâu rồi chưa nghe được thanh âm này. Lúc này
thanh âm lại vang lên, cái này không khác gì than sưởi ấm trong ngày
tuyết rơi, bởi vì thanh âm này chính là phát ra từ Giải Trĩ.
Từ sau lần sử dụng Chung Cực Kỳ Lân Tí để cứu Văn Đình, Thâm Hải Minh Xà không biến mất nhưng Giải Trĩ lại hoàn toàn mất đi tung tích. Tề Nhạc
không biết đã thăm dò, tìm kiếm bao nhiêu lần trong tinh thần lực của
hắn rồi nhưng vẫn thủy chung không có kết quả. Cho dù sau này nhận được
lực lượng chi nguyên tự nhiên thì vẫn không tìm được Giải Trĩ. Thế nhưng giờ khắc này thanh âm Giải Trĩ đột nhiên xuất hiện, cái này khiến hắn
giống như thấy được ánh sáng hi vọng cuối đường hầm vậy.
- Giải Trĩ đại ca, là anh phải không?
Dù là kêu gọi bên trong tinh thần lực nhưng thanh âm Tề Nhạc vẫn có chút run rẩy như cũ.
- Đương nhiên là tôi rồi, chủ nhân của tôi. Tề Nhạc, hiện giờ anh đã
chính thức có được thực lực làm chủ nhân của tôi. Chúc mừng anh.
Giải Trĩ mỉm cười nói với Tề Nhạc. So với trước kia thì thanh âm của hắn tựa hồ đã trở nên ổn định hơn rất nhiều.
Tề Nhạc hướng về phía tam nữ khoa tay múa chân, ý bảo đừng lên tiếng.
Sau đó ngồi xuống đất và phóng Hỏa Vân Lực ra. Vì phòng ngừa những biến
hóa có thể đột nhiên xuất hiện, hắn dùng Hỏa vân lực phối hợp với tinh
thần lực bao phủ thân thể mình và tam nữ vào bên trong, lúc này mới trực tiếp trao đổi với Giải Trĩ.
- Giải Trĩ đại ca, những ngày này anh đi đâu? Anh biết tôi nhớ anh như thế nào không?
Trong thanh âm run rẩy của Tề Nhạc mang theo chút nghẹn ngào. Nếu như
nói đại sư Trát Cách Lỗ là người dẫn dắt hắn vào lĩnh vực dị năng giả
thì Giải Trĩ là người giúp hắn phát triển, mang lại hết thảy năng lực
lão sư Kỳ Lân cho hắn. Nếu như không có Giải Trĩ thì lúc trước Tề Nhạc
không có khả năng cường đại lên trong một thời gian ngắn như vậy, cũng
không đạt được phương pháp tu luyện Kỳ Lân chính thức, chỉ có thể là
người kế thừa chút ít huyết mạch Kỳ Lân, trở thành một trong những Chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần tầm thường nhất mà thôi.