Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 509: Chương 509: Huyền Vũ và Thổ Kỳ Lân. (4)




Tề Nhạc nhíu mày, nói:

- Tiền bối, các người cố gắng ba ngàn năm mà không có được nó, chúng tôi chỉ sợ cũng…

Y Nhược giơ tay lên, chặn lời nói của Tề Nhạc, nói:

- Điều này các cậu không cần phải lo lắng, bất luận là thành công hay thất bại, đều coi như các cậu đã hỗ trợ, tôi đều sẽ dẫn các cậu đi gặp Kỳ Lân chi Vương, xin lão nói cho các cậu biết nơi hạ lạc của Côn Lôn Kính.

Tề Nhạc nhìn sang Văn Đình, Văn Đình nhẹ gật đầu:

- Vậy được rồi, tôi đồng ý giúp tiền bối đi tìm Hiên Viên Kiếm, nhưng mà, bất luận là vì thần thú nhất mạch hay ta vì chúng tôi, tôi hy vọng đều có thể lấy an toàn làm trọng, không nên khinh địch mạo hiểm. Dù sao, nếu mất đi tính mạng thì toàn bộ đều không còn ý nghĩa gì nữa.

Y Nhược vuốt cằm nói:

- Điều này là đương nhiên, chúng ta đã vào trong Hiên Viên mộ không biết bao nhiêu lần, ở đó có nguy hiểm gì, chúng ta đều vô cùng nắm chắc, lần này ta với Long Giang sẽ cùng các cậu đi vào trong Hiên Viên mộ, tuy rằng ta không thể đảm bảo không hề có chút nguy hiểm nào, nhưng ta nghĩ, ít nhất chúng ta hoàn toàn có thể tự vệ được.

- Các cậu cũng thấy được, thân thể của tôi không được tốt lắm, đó cũng không phải là vì chiến đấu với Hung thú, mà là do lần đầu tiên vào trong Hiên Viên mộ, quá nôn nóng muốn cướp đoạt lấy Hiên Viên Kiếm, ngược lại bị kiếm khí của Hiên Viên Kiếm gây thương tích, cho tới bây giờ vẫn chưa khôi phục, đó cũng như bài học, từ đó về sau, chúng tôi đã cẩn thận hơn nhiều.

Văn Đình nói:

- Tiền bối, vì sao ngài cho là chúng ta sẽ có khả năng lấy được Hiên Viên kiếm chứ?

Y Nhược hơi chút do dự, nói:

- Cô đã hỏi, tôi cũng không có gì phải giấu diếm, bí mật này cũng chỉ có Kỳ Lân chúng ta mới biết được, kỳ thật Thập đại thần khí cũng không phải là bất kỳ tộc nào cũng có thể sử dụng. Chúng ta luôn cố gắng suốt ba ngàn năm cũng không hề có kết quả, đây cũng là do một trong số thập đại thần khí chỉ có thể do nhân loại sử dụng, trong đó có Hiên Viên Kiếm.

- Chúng ta cũng đã từng có ý định bồi dưỡng một số nhân loại cao thủ để phối hợp hành động với chúng ta, nhưng tính mạng của con người dù sao cũng không thể trường thọ như thần thú chúng ta được, chỉ ngắn ngủi mấy thập niên, cho dù người có thiên phú tốt đến mấy, cũng không thể trở thành cao thủ chống lại Hung thú. Bởi vậy, cố gắng của chúng ta luôn luôn trở thành uổng phí.

- Các cậu cũng nghe nói giải thi đấu anh hùng của tứ tộc rồi chứ, kỳ thật đó chính là giải do chúng ta lập ra để tìm ra cao thủ nhân loại. Tình hình trước mắt, Hung thú cũng không phải hữu hảo với nhân loại, chỉ có đám Tộc Cửu Lê cả đám hung ngoan thủ lạt mới có thể có được sự duy trì của Hung thú.

- Mà quan hệ của thần thú chúng ta với nhân loại luôn luôn hòa hữu, đây cũng chính là nguyên nhân tại sao ta có thể trở thành Đại tế tự của dân tộc Thổ. Dưới sự nỗ lực không ngừng của chúng ta, nhân loại, thần thú và cự thú đã thành lập được những mối quan hệ hữu hảo, mà nhân loại hiện nay, ngoại trừ Tộc Cửu Lê thì tứ đại chủng tộc khác lần lượt đều được một vị thần thú chúng ta thủ hộ, che chở.

- Mà Bạch tộc thì người che chở là Thanh Long, Nguyệt tộc là Bạch Hổ, Hỏa tộc là Chu Tước. Chúng ta luôn cố hết sức truyền thụ cho nhân loại một chút năng lực, nhưng bất đắc dĩ, cấu tạo cơ thể của nhân loại kém hơn của cự thú rất nhiều, bởi vậy rất khó có thể bổi dưỡng ra được cao thủ chân chính.

- Nhưng Tề Nhạc thì khác biệt, hắn mặc dù là nhân loại, nhưng lại có huyết mạch của Kỳ Lân chúng ta, ta tin rằng, chỉ cần có sự trợ giúp của hắn, có lẽ chúng ta có thể có được một chút cơ hội cũng khó nói. Dù sao cũng đã cố gắng hơn ba ngàn năm, nếu không thử một lần, ta không có cách nào cam tâm mà!

Tề Nhạc nói:

- Được thôi, thế thì chúng ta liền tới Hiên Viên mộ một lần, nhưng mà, tiền bối, thân thể của ngài…

Y Nhược mỉm cười, nói:

- Yên tâm, thân thể của ta vẫn có thể chèo chống được, huống chi, còn có sự có mặt của anh, tuy rằng tôi đã bị Hiên viên kiếm đánh bị thương, thương thế vô cùng nghiêm trọng, mà ngay cả Tủy dịch cân công của Thủy Kỳ Lân cũng không có cách nào chữa khỏi, nhưng mà, với cậu thì lại hoàn toàn khác, nhờ vào tự nhiên chi nguyên, có thể dẫn phát lực lượng của bản nguyên tự nhiên, chỉ cần cậu chịu trợ giúp tôi, tôi nghĩ, kinh mạch của tôi rất nhanh sẽ khôi phục bình thường.

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Cam tâm tình nguyện cống hiến sức lực, có thể làm chút việc cho tiền bối, chính là vinh hạnh của tôi.

Long Giang nói:

- Việc này không thể chậm trẽ, trận chiến ngày hôm nay chắc hẳn các ngươi cũng tiêu hao rất nhiều. Hôm nay xin cứ nghỉ ngơi trước, ngày mai xin trợ giúp cho thương thế của Y Nhược, chỉ cần thương thế của nàng được khôi phục, chúng ta lập tức sẽ đi tới Hiên Viên mộ, hy vọng sẽ có thu hoạch.

Tề Nhạc nói:

- Nghỉ ngơi thì cũng không cần, lúc tôi tu luyện, tự nhiên sẽ dẫn phát tự nhiên chi nguyên năng lượng, tôi nghĩ, chỉ cần tiền bối ở bên cạnh ta tu luyện, là có thể nhận được điều có lợi do tự nhiên chi nguyên mang tới. Chúng ta có thể thử một chút.

Đi tới thời đại này cũng khoảng một tháng rồi, đúng là đặc biệt hơn thời đại kia của mình rất nhiều, Tề Nhạc biết rõ, Như Nguyệt cùng Minh Minh khẳng định đã biết tin mình mất tích rồi. Trong tương lai việc tìm Côn Lôn Kính không biết còn phải tốn biết bao nhiêu thời gian, có thể giảm bớt một chút thời gian đương nhiên là tốt. Lần này đi tới Hiên Viên mộ, hắn còn có một mục đích khác, chính là muốn tìm hiểu một chút sức mạnh của cấm chế thủ hộ thần khí rốt cục là như thế nào, tích lũy một số kinh nghiệm sau này còn tìm Côn Lôn Kính.

Y Nhược nói:

- Vậy được rồi, chúng ta lập tức bắt đầu, Long Giang, vậy làm phiền anh canh giữ rồi.

Long Giang khẽ mỉm cười, nói:

- Tôi với cô, còn phải nói làm phiền hay sao? Tiểu huynh đệ, tôi còn không biết tên của anh.

Tề Nhạc vỗ trán mình, cười nói:

- Xem tôi này, thật sự là thất lễ.

Rồi vội nói tên của mình cùng hai người còn lại cho Y Nhược với Long Giang.

Long Giang nói:

- Lần này làm phiền anh, tôi đi ra ngoài trông chừng cho hai người, các người yên tâm tu luyện, trừ khi Hung thú chi Vương quay lại, nếu không sẽ không có gì có thể quấy rầy được hai người.

Nói xong, hắn quay người đi ra khỏi phòng.

Nhìn théo bóng lưng khuất dần của Long Giang, ánh mắt Y Nhược lộ ra vẻ ôn hòa, thở dài nói:

- Thật là làm phiền hắn, nhưng đáng tiếc, nhưng đáng tiếc, tuy hắn cũng là thượng vị thần thú, nhưng mãi cho thế nào cũng không thể đạt tới trình độ như Kỳ Lân chúng ta mà!

Tề Nhạc sững sờ, nhìn Y Nhược, hắn đột nhiên phát hiện Y Nhược cùng Long Giang tuy là quan hệ tình lữ, nhưng tình cảm của nàng ta với Long Giang không hẳn là yêu đương, trước khi Long Giang rời đi, trong ánh mắt Y Nhược rõ ràng ẩn chứa vẻ áy náy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.