Y Nhược liếc nhìn Tề Nhạc, tựa như có thể nhận thấy được sự nghi hoặc của Tề Nhạc:
- Có phải anh đang đoán quan hệ của ta với Long Giang không.
Không cần đoán, quan hệ giữa chúng ta là vợ chồng, suy đoán
của các anh là chính xác. Nhưng là, tôi lại không thể nào cho
hắn tình yêu thật sự được, cho nên trong lòng tôi vẫn luôn áy
náy với hắn. Vừa rồi anh có hỏi tôi, vì sao lại ký thác hy
vọng của thần thú chúng ta vào trong thứ Thần khí hư vô mờ
mịt ấy.
- Kỳ thật, ngoại trừ tìm kiếm thần khí,
chính ta cũng có một số toan tính khác. Ví dụ như quan hệ
thông gia, những cường đại thần thú kết hợp, rất dễ dàng sinh
ra hậu đại cường đại. Mà năng lực sinh nở của Kỳ Lân nhất tộc chúng ta thật rất kém, có khi cả đời cũng không thể sinh ra
được một đứa bé, chính điều này càng làm cho truyền thừa của chúng ta càng ngày càng khó khăn, cũng chính vì số lượng Kỳ
Lân không có cách nào tăng lên mới khiến cho Hung thú có khe hở
mà lợi dụng.
- Cũng vì nguyên nhân như vậy, chúng ta
nghĩ ra một biện pháp, chính là tiến hành thiết lập mối quan
hệ thông gia giữa tộc Kỳ Lân chúng ta với những thần thú cường đại khác, nói như vậy, tỷ lệ sinh ra đời Kỳ Lân tiếp theo sẽ
dễ hơn nhiều, tuy rằng không thể sinh ra Kỳ Lân thuần chủng,
nhưng mà có được huyết mạch của Kỳ Lân cùng sức mạnh của
thần thú cũng đã mạnh hơn thần thú bình thường rất nhiều.
- Đồng thời, chúng ta cũng ky vọng có thể có đột biến, thì
có thể sinh ra Kỳ Lân càng mạnh hơn, nhưng mà, cho tới nay vẫn
chưa hề thành công. Trong số thần thú chúng ta, ngoại trừ Kỳ
Lân thì bốn tộc Tứ đại thần thú thủ hộ là đứng đầu Thanh
Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước, bọn hắn đều có khả năng
mạnh mẽ của riêng hắn, cũng là lựa chọn hàng đầu để kết
thông gia với tộc Kỳ Lân chúng ta. Chính là vì thế, tôi mới trở thành thê tử của Long Giang.
Tề Nhạc lại nói:
- Tiến bối chính là vì không thích tiền bối Long Giang, nên mới không thể cho Long Giang tiền bối tình yêu chân thật sao? Đồng
thời, tôi còn có một vấn đề, vốn dĩ số lượng Kỳ Lân không
nhiều lắm, nếu như các người tiến hành thông gia với các tộc
thần thú khác, chẳng phải là tộc Kỳ Lân càng sắp đoạn tuyệt
sao?
Y Nhược lắc đầu nói:
- Chúng ta đương
nhiên không thể làm cho chúng tộc của mình bị tuyệt đại. Đây
cũng chính là lý do tôi cảm thấy áy náy với Long Giang. Trong
tộc Kỳ Lân của chúng ta, nếu đã thành vợ chồng, cố gắng cả
đời có lẽ có được một đứa con, mà nếu là với thần thú khác thì không có hạn chế như thế, cho nên, Long Giang là trượng phu
của tôi. Đồng thời, tôi còn có một trượng phu Kỳ Lân nữa, tình yêu của ta, chỉ có thể dành cho trượng phu trong tộc mà thôi!
- Cái gì?
Tề Nhạc, Văn Đình cùng Tuyết Nữ cùng lên tiếng kinh hô. Dù sao
Viêm Hoàng cũng đã từng trải qua xã hội phong kiến, cho nên
chuyện một chồng nhiều vợ đối với bọn họ còn có chút dễ
tiếp nhận. Nhưng đây lại là nhất vợ đa phu, thật là làm cho
người ta không có cách nào tưởng tượng nổi. Tề Nhạc gần như
đờ đẫn nhìn Y Nhược, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Y Nhược cười nhạt một tiếng, nói:
- Tôi biết mấy người sẽ rất kinh ngạc, nhưng đây cũng là do
chúng ta không còn cách nào khác, vị trượng phu khác của tôi
chính là thần thú chi Vương hiện tại, cũng chính là tộc trưởng
tộc Kỳ Lân. Giờ mấy người càng thêm tin tưởng tại sao tôi có
thế đồng ý đưa mấy người đi gặp hắn, cũng cam đoan có thể nói cho các người vị trí của Côn Lôn Kính ở đâu chứ.
Không đợi Tề Nhạc từ trong kinh ngạc tỉnh táo lại, Y Nhược tiến lên ấn vào bả vai của hắn, nói:
- Bắt đầu tu luyện đi. Nhìn ra được, các người rất hy vọng sớm ngày trở về thời đại của mình, đã như vậy, cũng không nên lãng phí thời gian.
Mang theo kinh ngạc trong lòng, Tề Nhạc, Văn Đình cùng Tuyết Nữ đều
khoanh chân ngồi lên cái ghế rộng thùng thình, tiến vào trạng thái tu
luyện.
Ba ngày sau.
Nước sông chậm rãi chảy từ tây sang đông, mà đầu sông này, có thể nói là dòng sông nuôi sống Tộc Thổ.
Nhân số Tộc Thổ rất nhiều, ước chừng hơn trăm vạn, ở đây là tổng bộ Tộc
Thổ, sinh hoạt tiếp cận một phần ba nhân số. Mà dòng sông này bọn họ gọi là Thanh Giang. Cái tên rất đơn giản, đầy đủ thể hiện tính mộc mạc của
người Tộc Thổ.
Thanh Giang dài bao nhiêu không ai biết rõ, dù sao, ở thời đại viễn cổ cự thú không có người nào rảnh rỗi đi thăm dò
con sông dài bao nhiêu. Nơi rộng nhất của Thanh Giang chỉ rộng chừng bảy tám cây số, mà mặt đất tổng bộ Tộc Thổ, chính là địa phương hẹp nhất
của Thanh Giang, ở chỗ này, bọn họ có một đội thuyền có thể thông hành
qua bờ sông hai bên.
Sáng sớm, mặt trời mọc lên từ phương
đông, ánh mặt trời tươi đẹp chiếu xuống dòng sông, có một loại mỹ cảm
đặc thù, nước sông thanh tịnh không nhìn thấy đáy, nhìn từ phía trên chỉ thấy nó sâu vài mét, nhưng người quen thuộc con sông này cũng không
biết Thanh Giang sâu bao nhiêu. Trong sông có một ít loài cá kỳ lạ,
trong nước sông không ô nhiễm bơi lội thoải mái trong nước.
Tề Nhạc, Văn Đình, Tuyết Nữ cùng với phu thê Long Giang Y Nhược đi qua
bờ sông Thanh Giang bên cạnh, nhìn thấy hào quang lăn tăn của nước sông, trong mắt năm người có thần sắc khác nhau.
Tề Nhạc nghi hoặc nói:
- Hai vị tiền bối, mộ Hiên Viên nằm ở dưới đáy sông sao?
Y Nhược gật gật đầu, nói:
- Nếu như không phải như vậy, tôi cũng không dẫn người Tộc Thổ an cư ở
chỗ này. Thanh Giang này là nơi kỳ lạ, biểu hiện ra ngoài thì không sâu, nhưng mà, dưới đáy sông có rất nhiều vòng xoáy. Mà một trong số đó là
con đường nhỏ đi thông tới mộ Hiên Viên. Chính vì đặc tính này, mới phi
thường che giấu. Hung thú cũng đang tìm kiếm thập đại thần khí. Sở dĩ
bọn chúng không tìm thấy mục tiêu, cũng có quan hệ lớn tới trình độ bảo
mật của những di tích này.
Gương mặt Văn Đình đỏ ửng, nói:
- Thế nhưng mà, tôi không biết bơi. Hơn nữa, tôi là thuộc tính hỏa.
Y Nhược mỉm cười nói:
- Không sao cả, có Huyền Vũ ở đây, nước không thể trở thành chướng ngại của chúng ta.
Long Giang mỉm cười, nói:
- Các người chỉ cần chờ đợi tới mộ Hiên Viên là được rồi.
Vừa nói, hắn khẽ quát một tiếng, đột nhiên thân thể cao lớn bay lên trời. Hạ xuống Thanh Giang.
Thời điểm hạ xuống mặt sông, đột nhiên thân thể Long Giang biến thành
bằng phẳng, ngay sau đó, quang mang màu vàng từ trên người hiện ra
ngoài, nước sông đang chảy dừng lại trong nháy mắt. Sau một khắc, thân
thể Long Giang vững vàng dừng lại trên Thanh Giang.
Hào quang màu vàng từ từ khổng lồ lên, hào quang mạnh mẽ này không ai dám nhìn
thẳng, phạm vi bao trùm kéo dài ra chung quanh. Thân thể Long Giang biến mất, thời điểm thị giác của ba người khôi phục lại, một cổ uy áp nặng
nề hiện ra trên mặt sông. Trong nước sông nơi này, một con rùa cực lớn
đang phiêu phù, thân rùa có hình bầu dục, trên lưng có màu đen của vỏ
sò, đường vân mai rùa là màu vàng. Phát ra hào quang rực rỡ dưới ánh mặt trời.