Như Nguyệt cười nói:
- Thế hệ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta, cũng sớm đã rời khỏi quỹ đạo, khơi một dòng mới, dường như đều khởi đầu trên người của anh.
Vừa nói nàng dùng ngón tay ngọc vẽ vẽ lên ngực của Tề Nhạc.
- Có Kỳ Lân côn đồ với tư cách Vương của Thần Thú. Như vậy, chiến sĩ
Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta là gì cũng không quá kỳ quái.
Tề Nhạc ngẫm lại chính mình, còn nói người khác cái gì chứ, cũng cười rộ lên.
- Đúng vậy a! Chúng ta đều là cực phẩm, em là cực phẩm mỹ nữ, anh là
cực phẩm côn đồ, Từ Đông là cực phẩm ẻo lả, Dịch An cùng Hồ Quang là cực phẩm hèn mọn bỉ ổi, hơn nữa mới tới vị cực phẩm bò sữa, ai, ông trời
thật sự chiếu cố chúng ta.
Khẽ vuốt ve thân thể mềm mại của
Như Nguyệt, Tề Nhạc đem vân lực điều hòa tới trạng thái tốt nhất, được
bàn tay ấm áp của hắn vuốt ve, rốt cuộc Như Nguyệt cũng không chống cự
được cơn buồn ngủ, ngủ say sưa. Mà lúc này, mặt trời đã lên cao.
Cẩn thận đắp chân mền cho Như Nguyệt xong, Tề Nhạc lặng lẽ ra khỏi
phòng. Sau khi chiến đấu với Như Nguyệt, hắn không chỉ có cảm giác mệt
mỏi, ngược lại tinh thần rất tốt, vân lực trong cơ thể khôi phục rất
nhiều, với tư cách Tự Nhiên Chi Nguyên, nếu như luận tốc độ tu luyện,
chỉ sợ trên thế giới này, cho dù là Vũ Mâu cũng không cách nào so sánh
với hắn.
Tề Nhạc đi tới trước cửa phòng đại sư Trát Cách Lỗ,
không đợi hắn gõ cửa, âm thanh nhu hòa của Trát Cách Lỗ nhu đã từ trong
cửa truyền tới.
- Vào đi, tôi đang chờ đợi anh đấy.
Đẩy cửa vào, Tề Nhạc đi vào phòng Trát Cách Lỗ.
Trát Cách Lỗ ở nơi này, có thể nói căn phòng đơn giản nhất trong biệt
thự Long Vực, cũng không phải là bố trí đơn giản, mà là sau khi hắn tiến vào, thỉnh Như Nguyệt cho người mang các vật phẩm trang trí ra khỏi
phòng, chỉ để lại những vật phẩm cần thiết cho sinh hoạt.
Khoanh chân ngồi ở trên giường, Trát Cách Lỗ thấp giọng niệm kinh, Tề
Nhạc cũng không có quấy rầy hắn, kéo ghế ngồi xuống. Dùng tu vi của hắn
hiện giờ, căn bản không cần làm cái gì, chỉ cần tâm có thể yên tĩnh là
có thể tiến vào trạng thái nửa tu luyện.
Tiếng ngâm xướng của Trát Cách Lỗ rất trầm thấp, nhưng phi thường dễ nghe, kinh Phật Tề Nhạc nghe không hiểu, nhưng mà nghe Trát Cách Lỗ niệm kinh, tâm của hắn phi
thường bình tĩnh. Tuy tuổi của Trát Cách Lỗ không lớn hơn hắn bao nhiêu, trong nội tâm Tề Nhạc vẫn tôn kính hắn nhất.
Tề Nhạc cũng không biết chờ bao lâu, thời điểm mặt trời lên giữa trưa, Trát Cách Lỗ Phật mới ngừng niệm kinh.
- Để anh đợi lâu rồi, đây là khóa sớm mỗi ngày cần làm.
Âm thanh của Trát Cách Lỗ vĩnh viễn đều ôn hòa, đưa mắt nhìn qua Tề
Nhạc, làm cho Tề Nhạc nhớ tới bộ dáng phật tổ mỉm cười nhặt hoa trong
Thánh Phật Tự.
- Đại sư, ngài không có gì hỏi tôi sao?
Tề Nhạc nói.
Trát Cách Lỗ chắp tay trước ngực, nói:
- A Di Đà Phật, có sao? Chuyện đời không quan hệ tới tôi, chỉ là xem
quá nhiều cho nên mới phải ký thác lòng. Mọi người đều đợi anh trở về.
Rốt cuộc anh trở về, đây là giải thích tốt nhất. Có rất nhiều chuyện
không cần hỏi cái gì, đáp án đã rõ rành rành, không phải sao?
Tề Nhạc cười khổ nói:
- Đại sư, ngài không nên nói chuyện sâu xa như vậy, tôi nghe không hiểu.
Trát Cách Lỗ bật cười nói:
- Anh vẫn là côn đồ nha! Thẳng thắn mà nói, Tề Nhạc, từ sau khi sư phụ
tọa hóa, tôi vẫn cố gắng nghiên cứu phật pháp, hy vọng có thể kế thừa
nguyện vọng của các tiền bối đại sư, đem phật pháp lan ra xa hơn. Mà bắt đầu khi đó, tôi nhìn người rất chuẩn. Có rất ít người tôi nhìn lầm.
Nhưng mà tôi không thể không thừa nhận, anh là người tôi nhìn lầm nhất.
Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Đại sư, ngài không nên tâng bốc tôi. Nói mau, tôi thích nghe người ta ca ngợi mình lắm, nhất là ngài đấy.
Trát Cách Lỗ bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Anh quá côn đồ a! Thật sự là không có biện pháp với anh, nhưng mà
chính vì anh côn đồ như vậy, lại cải biến Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần. Chỉ có
điều trôi qua một năm rồi, anh đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất, từ
một người bình thường, biến thành người mạnh nhất trong Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, đây là chuyện tôi khó tưởng tượng được, nhưng mà, anh lại làm
được. Những chuyện này không thể nói là cơ duyên a! Cho nên tôi nói tôi
nhìn lầm. Hôm nay anh đến tìm tôi làm gì, tôi hiểu cả, anh không cần nói cái gì, chỉ đi làm việc anh cần làm. Tôi là Thiên Dẫn, nhưng không phải chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, bọn họ cần là anh lãnh đạo chứ không
phải tôi, tôi nghĩ bây giờ tôi cũng cần đi rồi..
Tề Nhạc sững sờ, nói:
- Đại sư, ngài phải đi sao?
Trát Cách Lỗ gật gật đầu, lại lắc đầu.
- Đúng, tôi phải đi, nhưng không phải hiện tại. Chờ anh trở về từ Hy Lạp chính là lúc tôi rời đi.
Tề Nhạc kinh ngạc nói:
- Đại sư biết rõ tôi còn muốn đi?
Trát Cách Lỗ cười một tiếng, nói:
- Vì sao tôi lại không biết?
Bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Đại sư, tôi càng ngày càng cảm thấy ngài là thần côn đấy.
Trát Cách Lỗ chắp tay trước ngực, nói:
- A Di Đà Phật, tội lỗi. Đi thôi, nên đi làm chuyện anh nên làm đi.
Sáng sớm, phi hành giữa không trung, Tề Nhạc càng ngày càng cảm giác
được thực lực của mình tiến bộ và khống chế tùy tâm sở dục. Nương tựa
vào vân lực hộ thể, đem khí tức bao phủ thành mây mù chung quanh người,
cho dù là ra đa cũng không thể phát hiện ra hắn, huống chi hắn phi hành
trên tầng trời thấp. Dùng tốc độ Phù Diêu Trực Thượng Cửu Vạn Lý, người
bình thường ngay cả nhìn cũng không nhìn thấy, tự nhiên không cần lo
lắng có phiền toái gì.
Vừa bay lên, trong nội tâm Tề Nhạc
tràn ngập cảm giác hưng phấn, hắn cũng không nghĩ tới tất cả lại thuận
lợi như vậy. Ngay khi rời khỏi phòng của Trát Cách Lỗ quay về phòng
mình, nương tựa vào tinh thần lực khẽ động, tiến thêm một bước tăng thực lực lên, dùng tinh thần lực bao phủ khắp Kinh Thành tìm kiếm, hắn chỉ
cảm thấy khí tức này mơ hồ ở Kinh Thành, thậm chí trong đầu chỉ có một
hình vẽ hư vô, nhưng mà, chỉ cảm ứng khí tức đã đủ để mang cho hắn vui
vẻ cực lớn, bởi vì, trong cảm ứng khí tức của hắn, Tề Nhạc lại thành
công tìm được khí tức trong Kinh Thành.
Vốn Tề Nhạc chỉ đoán
chừng, nhưng tìm được một người đã khiến hắn thỏa mãn, nhưng mà, hắn lại hưng phấn phát hiện, hai cổ khí tức mình cần tìm đều ở Kinh Thành.
Có lẽ, chuyện này đúng như lời đại sư Trát Cách Lỗ đã nói các chiến sĩ
Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần sẽ bằng các con đường khác nhau hội tụ lại quanh
vương của cầm tinh. Đúng vậy, nương tựa theo tinh thần lực chấn động, Tề Nhạc cuối cùng đồng thời phát hiện khí tức của hai chiến sĩ Sinh Tiếu
Thủ Hộ Thần.
Chiến sĩ cầm tinh ngựa, chiến sĩ cầm tinh heo, các người cho tôi vui vẻ gì đây?
Tuy phát hiện hai gã chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần làm cho Tề Nhạc
thật cao hứng, nhưng không có đi tìm bọn họ trước tiên, mà là một mình
một người bay về ngoại ô tây bắc Kinh Thành. Như mà đã trở về, Tề Nhạc
tự nhiên muốn đi tìm bảo bối của mình.
Chính là chiếc Audi Q7 đậu ở quốc lộ suốt nửa năm. Không biết còn khởi động được hay không.