- Có thể nói, anh hiện tại có hai lĩnh vực, là nhân tố chủ yếu
khiến anh còn sống quay về. Tuy nhiên anh không biết loại năng lực lĩnh
vực này có phải chỉ thủ hộ giả phương đông biết không. Nhưng hoàn toàn
có thể tưởng tượng được. Các cường giả ở các nơi khác nhau trên thế giới sẽ có được năng lực đặc thù, muốn chống lại bọn họ, chúng ta nhất định
phải tăng cường thực lực của bản thân. Mà lĩnh vực là một loại năng lực
cực kỳ đặc thù, có một ít đồ vật đặc thù, thí dụ như thần khí các loại,
tỷ như Thiên Ky Bách Biến Tuyền Ki Giới Pháp, cũng có một ít đồ vật đặc
thù sinh ra biến dị và hình thành lĩnh vực của mình, giống như Ngân Long Tráo của anh. Nhưng bất luận là loại lĩnh vực nào. Đối với việc tăng
thực lực của chúng ta mà nói đều phi thường trọng yếu. Em bây giờ đã có
được thực lực bảy vân, nhưng mà, thủ đoạn công kích của em chỉ cực hạn
trên Long Dược Thập Bát Kích mà thôi, còn phải có phát triển thêm,
chính là sáng tạo ra lĩnh vực của mình mới là tốt nhất.
Như
Nguyệt gật đầu chấp nhận, Thiên Ky Bách Biến Tuyền Ki Giới Pháp quá thần kỳ. Đúng là lưu lại ấn tượng thật sâu trong lòng của nàng.
- Em không biết phải làm như thế nào mới có thể có được lĩnh vực thuộc về mình.
Tề Nhạc nói:
- Có được lĩnh vực của mình nói khó thì khó, nói dễ thì dễ. Anh vào
thời kỳ viễn cổ đã từng nghiên cứu vấn đề này với Vương của Thần Thú.
Hắn nói với anh, muốn phát giác lĩnh vực thuộc về mình, bất luận thần
thú nào cũng có khả năng. Mà cách làm thì rất đơn giản, chính là phải
suy nghĩ. Suy nghĩ mình thân cận với bản chất năng lượng nào nhất, do đó khiến năng lượng bản thân cộng minh. Trong quá trình cộng minh. Năng
lượng sinh ra biến hóa vi diệu, đây là chìa khóa mở cánh cửa lĩnh vực.
Chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta có thể nói là những người kế
thừa huyết mạch thần thú. Cho nên, chúng ta nhất định có khả năng đạt
được lĩnh vực. Thực lực của em bây giờ rất mạnh, từ lúc này trở đi. Chỉ
cần có thể có một người thành công, như vậy, tất cả đều trở nên dễ dàng.
Như Nguyệt gật gật đầu. Nói:
- Em tận lực thử xem. Tề Nhạc, anh chuẩn bị đi khi nào.
Thời điểm hỏi những lời này hào quang trong mắt nàng tràn ngập không
nỡ, bộ dáng điềm đạm đáng yêu kia, làm gì còn nửa phần khí phách của
Phách Vương Long chứ!
Nhẹ khẽ vuốt vuốt mái tóc dài của Như Nguyệt, Tề Nhạc ôn nhu nói:
- Yên tâm đi, anh sẽ không đi ngay đâu. Ngày mai anh sẽ liên hệ với Vũ
Mâu, sẽ bàn ngày đi Hy Lạp. Nhưng ít nhất cũng phải lưu lại nơi này mười ngày. Bởi vì trước khi rời đi, anh còn một chuyện phi thường trọng yếu
cần làm, chính là tề tựu chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đầy đủ. Sau khi
biến thành Tự Nhiên Chi Nguyên. Tinh thần lực của anh phóng đại hơn mười lần. Dưới loại tình huống này, thông qua tinh thần lực tìm kiếm sự tồn
tại của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần dễ dàng hơn rất nhiều. Chỉ cần đi tìm
kiếm, Anh nghĩ tinh thần lực của anh có khả năng bao quát cả Kinh Thành, như vậy, anh nghĩ không cần thời gian bao lâu, tất nhiên có thể tìm
được hai vị chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cuối cùng. Đại sư không phải
đã nói sao, chỉ cần chúng ta tề tựu đầy đủ, Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần sẽ
phát huy lực lượng cường đại hơn lúc trước. Cho nên, anh phải tìm được
bọn họ trước khi rời đi, như vậy trong khoảng thời gian anh rời đi, cũng có thể khiến bọn họ có được thực lực nhất định.
Như Nguyệt gật gật đầu, mỉm cười nói:
- Anh suy nghĩ thật chu đáo. Nhưng mà, anh đi cũng được, anh phải đáp ứng em hai chuyện.
Tề Nhạc nói:
- Đừng nói hai chuyện, cho dù một trăm chuyện anh cũng đáp ứng! Ai bảo
em là lão bà thân ái của anh chứ, đến đây, hôn một cái.
Như Nguyệt dùng tay ngăn cản cái miệng của Tề Nhạc.
- Chán ghét, người ta đang bàn chính sự với anh đấy, không nên không
đứng đắn như vậy. Sau khi anh trở về, em đã làm xong những chuyện anh
bàn giao rồi. Nhưng mà, lần này anh không nên chơi trò mất tích với em.
Mỗi ngày anh phải điện thoại cho em một lần. Nếu không, em sẽ lập tức
mang mọi người giết qua tận Hy Lạp tìm anh.
Tề Nhạc giả bộ làm ra bộ dáng đáng thương.
- Lão bà, cước điện thoại rất đắt đấy.
Như Nguyệt buột miệng cười lên, nói:
- Không có sao, sau này trừ vào lợi nhuận công ty của anh là được. Tập đoàn Kỳ Lân nha, cái tên có khí phách thật, tiền điện thoại có bao
nhiêu?
Tề Nhạc giơ hai tay lên, nói:
- Tốt, tốt, anh đầu hàng còn không được sao? Được chứ?
Như Nguyệt có chút đắc ý nói:
- Còn không kém lắm, chuyện thứ hai, lần này anh rời đi không được vượt qua một tháng. Em không hy vọng lại chờ đợi anh trong mỏi mòn nữa đâu.
Tề Nhạc cau mày nói:
- Chỉ sợ chuyện này rất khó, thời gian một tháng quá khẩn trương, anh
không dám nói trước cái gì. Nếu như có chuyện cần phải xử lý, tất nhiên
sẽ có trì hoãn. Như vậy đi, ít thì một tháng, tối đa ba tháng, anh nhất
định trở về. Cho dù đến lúc đó có việc không làm xong, anh nhất định sẽ
nhanh chóng quay về đoàn tụ với bảo bối Như Nguyệt của anh, có được
không?
Sau khi Như Nguyệt nghĩ lại, miễn cưỡng nói:
- Vậy được rồi. Tối đa không được vượt qua ba tháng.
Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Sẽ không, nhà có vợ là tiên, anh còn nóng lòng quay về đấy.
Như Nguyệt bĩu môi, nói:
- Anh là côn đồ, lưu manh, qua bên đó không được chơi gái tây đấy.
Tề Nhạc cười khổ nói:
- Lão bà đại nhân, em cảm thấy anh dám sao. Trong nhà có mấy con cọp cái còn chưa dàn xếp được, nói gì chơi gái tây.
Như Nguyệt nhíu mày. Nói:
- Anh nói ai là cọp cái? Tốt! Đợi tí nữa anh sẽ nói cho Văn Đình và Minh Minh nghe.
- Cái này..., anh sai rồi, anh không có nói các em! Kỳ thật, Như Nguyệt, anh không thấy cọp rất đẹp sao?
Như Nguyệt lườm hắn một cái. Nói:
- Cọp rất đẹp, sao anh không đi tìm Từ Đông đi, còn cần chúng em làm gì?
Tề Nhạc lập tức nghẹn lời.
- Cái này, anh không phải đồng tính nam nha. Tốt, lão bà đại nhân, em
nói gì anh cũng đáp ứng, còn không được sao? Anh cam đoan mỗi ngày sẽ
điện thoại về một lần, trong ba tháng nhất định quay về đây.
Như Nguyệt mỉm cười nói:
- Anh coi chừng em đấy, Tề Nhạc, nếu như anh ở ngoài gặp chuyện nguy
hiểm gì đó, nhất định phải nhanh chóng cho mọi người biết.
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Nào có nhiều nguy hiểm như vậy! Tốt, em cũng mệt mỏi rồi, trước ngủ
một lát đi, anh cũng bắt đầu đi tìm kiếm. Không biết hai chiến sĩ Sinh
Tiếu Thủ Hộ Thần cuối cùng là cái dạng gì. Ngàn vạn lần không nên là bò
sữa khiến anh kinh ngạc a.
Như Nguyệt bật cười. Nói:
- Anh chừa chút khẩu đức được không. Người ta là con gái trêu chọc gì anh chứ, luôn nói xấu người ta.
Tề Nhạc cười khổ nói:
- Cô ta không có trêu chọc gì anh, nhưng mà, nàng quả thật hù anh sợ
đấy. Đáng thương cho Điền Thử, lần này ca ca không giúp được mày rồi,
chú mày phải xem mà xử lý đi. Bò sữa, còn cái gì Mạc Thanh Sam, tính
tình thối như vậy. Anh không thể nói được gì rồi.