- Như thế nào, muốn xuất ra bản lĩnh thật sự rồi hả? Để cho tôi đoán
xem. Địa vị của anh trong giới sát thủ nhất định không thấp a. Tôi nghĩ, nhiệm vụ giết vợ của tôi có lẽ mới xuất hiện không lâu, anh có thể
trong thời gian ngắn như vậy tìm được chúng tôi, lại an bài như thế
không chê vào đâu được, hiển nhiên là rất có kinh nghiệm. Chỉ có điều,
anh không nghĩ tới chính mình sẽ dễ dàng như vậy đắc thủ mà thôi. Tôi
nói đúng chứ? Thật sự không có ý tứ, kế hoạch nguyên bản an bài tốt của
anh mất đi hiệu lực. Không biết hiện tại giá trị trên thị trường của Vũ Mâu nhà tôi là bao nhiêu đâu này? Anh có thể nói cho tôi biết hay
không?
- A…
Tề Nhạc cũng không phóng xuất ra khí tức chứa năng lượng quá mạnh mẽ, nhưng mà vô hình chung vẫn mang lại
cho “tài xế” một cỗ áp lực quá lớn, trong cỗ áp lực này, gã liền bạo
phát.
Tiếng vật bị xé rách nghe có chút quái dị, quần áo khắp người đều hoàn toàn bị nghiền nát, cơ bắp nhanh chóng bành trướng với
tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, lông đen rậm rạp cũng đồng thời xuất hiện.
Tề Nhạc cũng không nhân cơ hội này phát động công kích, bởi vì hắn
nhìn thấy đôi cánh xuất hiện trên lưng gã lái xe, ánh mắt lộ vẻ vui
mừng, mỉm cười nói:
- Thật sự là lục tung bốn biển mà không thấy, tự nhiên lại chui tới cửa, vừa hay, đỡ công ta đi tìm.
Vampire, hóa ra lại là một con ma cà rồng, lại còn là một con ma cà
rồng có thể xuất hiện vào ban ngày, cấp bậc của nó tuyệt đối không phải
là thấp. Tề Nhạc tuyệt đối không tin tên này không biết vị trí của tòa thành thuộc gia tộc Dracula.
Tên “lái xe” sau khi biến thân, khí tức rõ ràng là không giống với lúc trước, hai mắt đỏ như máu trừng
lên nhìn Tề Nhạc, bất luận là tốc độ hay là lực lượng đều tăng lên tới trạng thái cao nhất, đôi cánh sau lưng rung lên, thân thể cường tráng
chợt đánh về phía Tề Nhạc, một tầng khí lưu như bóng đêm trong khoảng
khắc tràn ngập bên trên khoảng không phía trên Tề Nhạc cũng chính gã.
Dù sao, hành động vào ban ngày đối với ma cà rồng mà nói, thực lực vẫn
là bị hạn chế rất nhiều.
- Mi chắc hẳn phải là một hầu tước đi.
Tề Nhạc vừa nhẹ nhàng lui người về phía sau, vừa thản nhiên nói.
Tên “lái xe” thấy Tề Nhạc sau khi chứng kiến bộ dạng biến hóa của
mình cũng không có chút kinh ngạc nào, lại còn lập tức nói ra cấp bậc
của mình, trong lòng hắn càng thêm giật mình, mà trong khi hoảng sợ,
công kích giống như cuồng phong bạo vũ cũng nhanh chóng đánh về phía Tề Nhạc.
Người nhẹ nhàng bay lên, Tề Nhạc lơ lửng giữa không trung, tay phải vắt chéo sau lưng, tay trái đặt lên vị trí ngực, Kỳ Lân kính không một tiếng động đột nhiên xuất hiện, di động trong lòng bàn
tay như mộng như ảo, bảo vệ thật cẩn thận thân thể của mình.
Quang mang lóe ra, khí kình bành trướng đánh tạt cả cây cối xung quanh,
trong lúc nhất thời cành lá rậm rạp lập tức liền bị khối hắc ám ăn mòn.
Tề Nhạc nhíu anh, nói:
- Hủy hoại môi trường thế là không tốt nha, nếu ngươi đã hủy hoại chúng, thế để chúng tự báo thù vậy.
Không đợi tên “lái xe” đó kịp phản ứng, thân thể Tề Nhạc lại một lần nữa biến mất.
Lần này, nỗi sợ hãi trong lòng gã Vampire kia đã bị kéo lên tới đỉnh
điểm, tên người phương Đông này đến tột cùng là ai? Vì sao hắn thậm chí
lại có năng lực cường đại như thế, đối mặt với công kích của mình, hắn
chỉ cần nhàn nhã như bỡn mà có thể ứng phó được.
Tên lái xe
này cũng không phải là kẻ đần độn, trong số sát thủ toàn thế giới, gã
tuyệt đối là nằm trong số hai mươi người đứng đầu, trong lòng lập tức
đưa ra phán đoán chính xác, đôi cánh sau lưng chợt vỗ, cũng không sợ
việc bay lên không trung sẽ bị ánh mặt trời ảnh hưởng, dùng tốc độ nhanh nhất trong khả năng bay lên không trung.
Năng lực phi hành
của ma cà rồng vẫn là vô cùng mạnh, lại là sinh vật hắc ám dùng tốc độ
tăng trưởng, nhưng đáng tiếc, lần này hắn gặp phải Tề Nhạc, khi gã
triển khai đôi cánh dơi sau lưng bay lên không trung không chú ý, đột
nhiên, cây cối xung quanh chợt động.
Bầu trời vốn đầy may đen lại dầy thêm một tầng, mà lần này chính là do cành lá cây tạo thành.
Không biết từ lúc nào, tất cả đại thụ trong cánh rừng cây này đều đang
phát triển với tốc độ cực kỳ nhanh. Mà cành lá đạo hình thành một cái
lồng vô cùng to lớn vây hãm lấy gã.
- Không.
Tiếng rống gầm đầy tức giận, tên “lái xe” mãnh liệt vung ra hai bàn tay, mười đạo khí lưu màu đen ngưng kết thành lưỡi dao sắc bén, cào xé vào đám
cành lá bên trên. Nhưng mà, cành lá bây giờ đã hoàn toàn khác với lúc
trước, trên nhánh cây tỏa ra khí tức nhàn nhạt màu rám nắng. Mà lá cây
càng giống như phỉ thúy, gần như sắp chảy ra chất lỏng gì đó.
Mười đạo năng lượng đen tối cùng không sinh ra hiệu quả mang tính ăn
mòn, chỉ là khiến cho cành lá trên không càng cao lên mấy mét. Nhưng
ngay sau đó, đám cành lá kia cũng đã bắn ngược xuống, trong đám cành lá
sinh trưởng nhanh chóng, những cái cành cũng to bằng cánh tay, vô số lá
cây xanh biếc khiến cho không gian xung quanh dần dần trở nên hắc ám,
che khuất ánh sáng mặt trời.
- Cũng nên kết thúc rồi chứ.
Tiếng nói của Tề Nhạc không hề báo trước truyền vào tai tên "lái xe", tinh thần lực rung động lắc lư thật lớn, làm cho gã ma cà rồng suýt nữa không thể khống chế được thân thể của mình. Ngay sau đó vô số cành lá
cuộn hết lên, đúng vào lúc gã đang cố gắng bộc phát năng lượng của mình
không chú ý, một cỗ tinh thần lực cường hoành lập tức truyền vào trong
thân thể từ đám cành lá. Gã chỉ cảm thấy trong đầu hôn mê một hồi, vậy
mà không có cách nào ngưng tự năng lượng hắc ám của mình, cả người lập
tức bị đám cành lá xung quanh kia quấn thành một cái bánh chưng.
Cái “bánh chưng’’ đó rơi xuống đất, Tề Nhạc vừa hay đứng trước mặt
nó, nhìn thành quả chiến đấu của bản thân, Tề Nhạc không khỏi hài lòng nhẹ nhàng gật đầu, lầu bầu nói:
- Cũng không tệ lắm, xem ra, lực khống chế của mình với thực vật xác thực có thể dùng để thực chiến rồi.
Ánh sáng chói màu xanh lục lóe lên, đám lá quấn quanh cái “bánh chưng”
tản ra một chút, hé ra cái đầu của tên lái xe, nhìn bộ dạng tái nhợt,
lại nhe ra mấy cái răng nanh của gã, Tề Nhạc ngồi xổm người xuống,
nói:
- Trả lời tôi mấy câu, tôi có thể cân nhắc thả cho anh đi.
Tên lái xe chửi thề một câu bằng tiếng Anh, đây cũng không phải là câu Tề Nhạc có thể nghe hiểu được.
Nhướng anh, Tề Nhạc phóng ra Minh Minh và Vũ Mâu từ trong Kỳ Lân châu:
- Minh Minh, thằng này nói cái gì?
Minh Minh cười nói:
- Giải thích đơn giản, hắn đang nói, đánh chết cũng không nói.
Tề Nhạc chợt cười nói:
- Như vậy sao! Vậy được rồi, em nói cho hắn biết, anh sẽ không đưa hắn
tới Giáo Đình, vì anh rất ghét người của Giáo Đình, nhưng mà, anh cũng
không ngại thay thế Giáo Đình chấp pháp.
Vừa nói xong, Tề
Nhạc liền duỗi tay phải của mình ra, lập tức, một đốm lửa cháy đỏ mãnh
liệt bỗng nhiên bùng ra, mà nhiệt độ không ngừng tăng lên, cỗ Kỳ Lân
chân hỏa này trong nháy mắt đã biến thành màu xanh sẫm, nhìn giống như u linh đang thiêu đốt.