Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 739: Chương 739: Lâu đài cổ của Dracula. (2)




Minh Minh phiên dịch lại lời nói của Tề Nhạc, nỗi sợ hãi trong mắt tên “lái xe” kia càng nhiều hơn, ánh mắt gã không hề chớp nhìn về ngọn lửa đang cháy trong tay Tề Nhạc, chật vật không nói được câu nào.

Minh Minh nói với Tề Nhạc:

- Gã nói, sao anh có thể đảm bảo không giết gã.

Tề Nhạc nói:

- Rất đơn giản, em nói cho gã biết, anh là bạn của Klinsmann, lần này tới tìm Klinsmann, chỉ cần gã nói cho anh biết vị trí của lâu đài gia tộc Dracula, anh liền mang gã cùng đi theo, tới khi đó, tự nhiên anh sẽ thả hắn.

Minh Minh phiên dịch lại theo ý Tề Nhạc, tên ma cà rồng kia vẫn có vẻ tràn đầy nghi hoặc, hiển nhiên cũng không thể nào tin được Tề Nhạc. Ánh sáng lạnh trong mắt Tề Nhạc lóe lên:

- Tôi chẳng có thời gian dùng dằng với anh đâu, tôi nghĩ, số lượng vampire ở Luân Đôn cũng chẳng ít, anh không nói, tôi đi tìm người khác hỏi cũng được, tôi chẳng có nhiều kiên nhẫn thế, cho dù là tôi lừa anh thì sao chứ? Nếu ngay bây giờ anh không nói, tôi cho anh trọn đời không được siêu sinh luôn.

Lúc này, tên lái xe nghe được Minh Minh phiên dịch lại, rõ ràng lộ vẻ khuất phục, nhẹ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý hợp tác.

Tề Nhạc tức giận:

- Thật sự là đồ đê tiện, nói năng hẳn hoi không nghe, còn đợi người ta uy hiếp mới chịu nghe.

Ngọn lửa trong tay vụt tắt, hỏi:

- Nói cho tôi biết tên anh.

- Silva.

Minh Minh phiên dịch lại câu trả lời của tên vampire.

- Đám ma cà rồng các anh không phải là luôn cho rằng huyết thống của mình rất cao quý sao? Sao lại đi làm sát thủ?

Tề Nhạc hỏi.

Silva nói:

- Vampire chúng tôi cũng chia ra rất nhiều gia tộc, phương thức mưu sinh của mỗi gia tộc đều khác nhau, tôi thuộc một gia tộc Norman khá nhỏ bé, nguồn kinh tế của gia tộc chúng tôi chủ yếu phải dựa vào việc đi ám sát. Cũng chỉ có như vậy, mới có thể duy trì được những nhu cầu của gia tộc.

Tề Nhạc nói:

- Được rồi, những chuyện khác tôi cũng chả có hứng thú biết, anh yên tâm, tôi sẽ giữ lời. Giờ thì dẫn tôi tới chỗ lâu đài cổ của Klinsmann đi, đừng có bày trò, nếu không, tôi cũng chẳng ngại diệt anh, giống như giết một con kiến!

Tên lái xe lại một lần nữa đánh xe đi, kẻ cầm lái vẫn là Silva, chỉ có điều lần này gã chật vật hơn rất nhiều, một bộ dạng sợ hãi, lái xe đi về phía ngoại ô Luân Đôn. Tề Nhạc cũng chẳng sợ gã làm cái gì, hắn đã dùng Vân Lực phong bế năng lượng hắc ám của Silva, đồng thời cũng dùng Vân lực của mình hình thành một tầng phòng hộ bên ngoài thân thể gã, chống sự lại sự xâm nhập của ánh mặt trời. Nếu như gã dám lật lọng, Tề Nhạc chỉ cần đơn giản gỡ bỏ tầng phòng hộ này, như vậy một khắc sau là thân thể của Silva đã bị ánh mặt trời cắn nuốt rồi.

Cân nhắc lại an toàn được mất, Tề Nhạc cũng không để cho Vũ Mâu cùng Minh Minh ngồi vào thùng xe đằng sau, mà lại đưa các cô vào trong Kỳ Lân châu, như vậy hắn cũng không cần phải phân tâm nữa.

Nói chuyện với Silva, Tề Nhạc cũng đã biết con số một trăm triệu đô la Mỹ này còn là do người khác ủy thác, chính Silva cũng không biết. Loại hình ám sát này là thông qua thế giới dưới lòng đất truyền tin tức lại, chắc là sẽ không thể nói ra thân phận của cố chủ, đây cũng là một quy tắc ngầm của giới sát thủ phương Tây.

Silva nói cho Tề Nhạc, hiện tại có rất nhiều người nhận nhiệm vụ này, đến từ khắp nơi trên thế giới, mười sát thủ hàng đầu thế giới đều đã tới Luân Đôn, chỉ là hiện tại tạm thời đã mất đi tung tích của đám Tề Nhạc, cho nên bọn hắn mới tạm thời an toàn.

Luân Đôn là một thành phố rất lớn, vùng ngoại ô của nó cũng rộng bao la, cho tới khi Silva lái xe đưa Tề Nhạc tới một mảnh gò núi vùng ngoại ô, mặt trời đã dần dần lặn xuống chân trời.

- Chính là ở chỗ này?

Tề Nhạc thấy Silva dừng xe liền hỏi, hắn trực tiếp dùng Tinh Thần lực của mình truyền suy nghĩ của hắn vào trong đầu Silva, cho nên, Tề Nhạc dù không hiểu được lời nói của Silva, nhưng gã lại có thể hiểu rõ được rõ ràng ý của Tề Nhạc.

Nhẹ gật đầu, Silva ý bảo đã tới đích.

Tề Nhạc nháy mắt với hắn, hai người lần lượt bước xuống từ hàng ghế trên của xe, nhìn cánh rừng trước mặt, Tề Nhạc không khỏi nhíu mày, ở đây thì làm gì có lâu đài cổ, rõ ràng chính là một mảnh rừng nhỏ ở ngoại ô Luân Đôn, cây xanh râm mát, không khí cũng khá trong lành.

Silva gật đầu với Tề Nhạc ý bảo đúng là tại đây, vì không thể nghe hiểu được, Tề Nhạc không thể không triệu hoán Minh Minh đi ra, sau khi nghe thấy Silva giải thích, hắn mới biết được, hóa ra, tòa thành của gia tộc Dracula được bao phủ ở một khu vực đặc thù, không thể nhìn thấy được, chỉ có nhìn vào trong khu vực đặc thù này mới có thể thật sự nhìn thấy tòa thành Dracula.

Gia tộc Dracula, là gia tộc vampire thuần huyết, cũng là gia tộc cổ xưa nhất, có được quyền lực trong toàn bộ Hội nghị Hắc ám mà các gia tộc khác khó có được. Mà vị trí tòa lâu đài của gia tộc Dracula này là nơi quan trọng nhất ở Luân Đôn, còn khu vực đặc thù này hình thành ra sao thì chính Silva cũng không biết, bởi vì hắn không phải là người của gia tộc Dracula, đương nhiên không biết phải làm thế nào mới có thể tiến vào trong khu vực đó.

- Gã hỏi anh, bây giờ có thể thả gã đi rồi hay chưa.

Minh Minh nói với Tề Nhạc.

Tề Nhạc hừ một tiếng, nói:

- Thả hắn đi? Đây không phải là rõ ràng nói cho đám sát thủ kia chúng ta đang ở đâu hay sao? Tên này vẫn không thể đi cho đi, Klinsmann không phải là thân vương huyết tộc hay sao, cũng là tộc trưởng của cả Huyết tộc, liền giao cho hắn xử lý là được rồi.

Vừa nói, tay phải Tề Nhạc vung lên, một cỗ phong vân lực mang theo ánh sáng màu xanh nhàn nhạt rơi xuống trên người Silva, một tiếng kêu đau đớn, gã liền hôn mê nằm trên mặt đất.

Nhìn rừng cây xung quanh, Tề Nhạc thoáng suy nghĩ một chút, khoanh chân ngồi xuống tại nguyên chỗ, nếu là lĩnh vực, chắc chắn là có cửa vào, nếu không tìm thấy cánh cửa không khóa thì cũng có thể gõ cửa mà.

Nghĩ tới đây, khóe miệng Tề Nhạc nhếch lên một tia xấu xa, thầm nghĩ trong lòng, Klinsmann, mi đừng có trách ta, ai bảo lúc trước mi cũng không nói làm sao để đi vào trong chứ, thế thì ta tặng cho mi một chút lễ vật trước đi.

Hào quang màu tím dần dần xuất hiện chung quanh thân thể Tề Nhạc, bao phủ lấy Tề Nhạc đang mặc một bộ quần jean áo thu trắng hết sức đơn giản. Quang mang nhàn nhạt không ngừng bốc lên, hai tay Tề Nhạc chặn trước ngực, ánh mắt hắn lúc này cũng đã biến thành màu bạc.

Minh Minh đứng một bên lẳng lặng nhìn Tề Nhạc, cảm thụ được khí tức tỏa ra năng lượng trên người hắn, thầm nghĩ trong lòng, thực lực của Tề Nhạc xem ra càng ngày càng lớn mạnh rồi, xem ra mình cũng phải càng nỗ lực hơn nữa mới được, bất luận là Như Nguyệt hay Văn Đình đều mạnh hơn mình rất nhiều, Vũ Mâu lại càng không cần phải nói. Các cô ấy đều có năng lực trợ giúp Tề Nhạc, nhưng mình thì sao chứ? Rất chi là kém cỏi.

Minh Minh đang suy nghĩ miên man, Tề Nhạc bắt đầu hành động, "Lâm, binh, đấu, giả”, bốn tiếng vang hữu lực phát ra từ trong miệng Tề Nhạc, hào quang màu tím bắt đầu khởi động, khiến cho thân thể vốn đã bị bao kín của hắn thành một cái hư ảnh nhàn nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.