Phanh một tiếng, Thâm Hải Minh Xà thu nhỏ thân thể rơi xuống mặt đất,
chung quanh trở nên rõ ràng hơn. Tề Nhạc kinh ngạc phát hiện, ba người
bọn họ và Thâm Hải Minh Xà chui ra từ cánh cửa màu vàng, năng lượng màu
vàng vận chuyển hào quang màu vàng, năng lượng màu vàng hình thành vòng
xoáy có luật động rõ ràng, hiển nhiên, đây mới là cửa chính thức đi vào
mộ Hiên Viên.
Y Nhược cùng Long Giang ở cách bọn họ không xa, so sánh bộ dáng chật vật của Thâm Hải Minh Xà, Long Giang tiêu sái hơn
nhiều, lúc này, hắn đã biến thành hình người, giống như không có cái gì
xảy ra, đang mỉm cười nhìn qua ba người Tề Nhạc.
Tề Nhạc cảm
giác được năng lượng trong Thâm Hải Minh Xà tiêu hao quá lớn, vội vàng
thu hồi vào trong cơ thể, lúc này mới kịp nhìn thấy chung quanh. Tề Nhạc phát hiện, địa phương mấy người bọn họ đang đứng là một cái bình đài.
Mặt đất phi thường bóng loáng, giống như ngọc thạch tạo thành. Nơi này
phi thường sáng ngời, nhưng không biết bắt đầu từ đâu, phóng nhãn nhìn
lại, tình huống phía trước làm cho hắn nhảy dựng lên.
Khi bọn họ đứng trên bình đài, có vô số trụ màu trắng hiện ra, nhìn về phía
trước, tính chất giống như mặt đất bình dài, những cây trụ này có đường
kính một mét, đỉnh là bệ đá song song, giống như dịch trạm phân tán lộn
xộn trên con đường nhỏ.
Mà khoảng cách của những trụ đá này
không giống nhau, gần có bảy tám mét, mà xa thì hơn mười mét, phân tán
toàn bộ không gian trước mặt, trừ cánh cửa màu vàng sau lưng, chung
quanh đều là trụ màu trắng.
Ở đây có một ít lập trụ, có thể
nhìn thấy năng lượng biến hóa khổng lồ, những năng lượng này phiêu hốt
không có tính xác định, không có quy tắc nào đáng nói, trị ví song song
không ngừng thay đổi, tuy những năng lượng này không có công kích bọn
họ, nhưng mà Tề Nhạc vẫn có thể cảm giác được năng lượng này phi thường
đáng sợ, cảm giác sắc bén như có thể chém đứt tất cả. Những năng lượng
này là một thể, tuy khe hở không lớn, nhưng bởi vì hành độn bất quy tắc, những khe hở này có thể nói là có, cũng có thể nói là không có.
Trên các cột đá, trừ những năng lượng này ra, nhìn xuống phía dưới là
vực sâu không đáy, vực sâu này tràn ngập cảm giác khủng bố, giống như vô số con cự thú há miệng hút người ta xuống dưới.
Thông qua
cột đá và cửa màu vàng nhìn lại, khoảng cách chừng ba cây số, lại có một bậc thang cao cao. Địa phương cao nhất cách bọn họ chừng trăm mét,
dường như phía trên có bình đài. Có mặt trời sáng rực lóe lên, không cần hỏi, chỗ đó nhất định là vị trí của Hiên Viên kiếm.
Tề Nhạc ba người đi đến bên người Long Giang cùng Y Nhược, Tề Nhạc nói:
- Hai vị tiền bối, chúng ta bây giờ sẽ làm gì?
Y Nhược nói:
- Như vậy đi, vì ngăn ngừa phiền toái không cần thiết, cũng khiến chúng tôi có thể chiếu cố, Tề Nhạc, chính anh đi theo chúng tôi qua đi, hai
vị cô nương này lưu lại nơi đây chờ đợi. Tề Nhạc, đợi tí nữa anh phải
theo sát chúng tôi, nếu như có thay đổi gì cũng không nên lo lắng, chúng tôi sẽ giúp anh.
Tuyết Nữ nhìn qua Tề Nhạc, không nói gì
thêm, sau ngày gọi Tề Nhạc là cha, nàng đã rất ít nói chuyện, dường như
biến thành Băng Sơn Tuyết Nữ trước đó. Trong ánh mắt của nàng mang theo
ân cần, không nói gì thêm, trực tiếp khoanh chân ngồi trong sân.
Văn Đình nhìn Y Nhược nói:
- Tiền bối, Hiên Viên kiếm nằm trên bình đài sao?
Y Nhược gật gật đầu, nói:
- Đúng vậy, đang nằm ở đó. Nơi này chính là mộ Hiên Viên, kiếm trủng Hiên Viên kiếm.
Văn Đình có chút nghi ngờ nói:
- Nếu ở đằng kia, chúng ta có thể trực tiếp bay đi được không? Tuy nơi
này có năng lượng tồn tại, hơn nữa còn rất cường đại. Nhưng mà, những
năng lượng phòng ngự này không ngừng lui tới chung quanh, cũng không bay lên ah!
Long Giang nói:
- Nếu đơn giản như vậy
thì cần nói gì. Ở chỗ này là không thể phi hành, muốn tiến lên, cũng
chỉ có thể nhảy lên. Không tin cô có thể thử một lần.
Văn
Đình cùng Tề Nhạc đồng thời thúc dục năng lượng, quả nhiên như Long
Giang nói, trong mộ Hiên Viên thần bí này không cách nào phi hành. Thời
điểm bọn họ thúc dục năng lượng trong người bay lên, lập tức cảm giác
thân thể bị trầm xuống, dường như có đồ vật gì đó kéo bọn họ xuống.
Y Nhược nghiêm mặt nói:
- Trên bình đài này, anh không thể bay được. Nhưng mà, chỉ cần chúng ta ra khỏi đây, lập tức có thể bay. Nhưng mà, chỉ cần anh vượt qua những
cây trụ này ba mét, lập tức biến thành bia ngắm của kiếm hồn. Khi đó,
tất cả kiếm hồn và xu thế Vạn Kiếm Quy Tông phát động công kích, không
chết không ngớt. Đừng nói là chúng ta, cho dù là Đại La Kim Tiên đến nơi đây. Cũng không thể nào đào thoát. Cho nên, thời điểm lát nữa nhảy lên. Nhất định phải khống chế tốt độ cao, thà rằng đối mặt với chút ít kiếm
hồn công kích, cũng tuyệt đối không thể nhảy quá cao để mang họa sát
thân.
Tề Nhạc hỏi:
- Kiếm hồn là cái gì? Chính là cấm chế nơi này sao?
Y Nhược gật đầu nói:
- Là tầng ngoài của cấm chế. Mặc dù chỉ là tầng ngoài, nhưng lại phi thường cường đại, chờ một chút các người sẽ nhìn thấy.
Vừa nói nàng gật đầu với Long Giang.
Hai tay Long Giang thu vào trước ngực của mình, hào quang màu vàng nhạt cũng biến thành tiểu quang cầu chừng ba mươi centimet. Ngay sau đó,
quang cầu sáng lên, Y Nhược cắn nát ngón tay giữa của mình, nhỏ máu tươi vào trên quang cầu, Long Giang khẽ quát một tiếng, quang cầu trong tay
bộc phát, một tầng hồng quang hiện ra nhanh chóng khuếch tán ra chung
quanh.
Hào quang màu hồng phấn bao trùm. Lập tức nhìn thấy
rất nhiều thứ không thể nhìn thấy, không, nói cho đúng chính là nhìn
thấy năng lượng. Chính là địa phương trong cảm giác của Tề Nhạc. Những
hình thái năng lượng này Tề Nhạc vô cùng quen thuộc, cùng ngày đó Long
Giang cùng Y Nhược mang lại Hiên Viên kiếm giả giống như đúc, chỉ có
điều.
Hiện tại năng lượng của kiếm phát ra không có vỏ. Mũi
kiếm có hào quang màu vàng nhạt hiện lên, dùng các loại tư thái khác
nhau quấn vào nhau, năng lượng sắc bén không cần hoài nghi. Những hình
dáng năng lượng trên kiếm hơi mờ, không cần hỏi, chính là kiếm hồn.
Y Nhược nói:
- Tề Nhạc, anh phải cẩn thận, kiếm hồn công kích phi thường đáng sợ,
nếu như có thể né tránh, cũng đừng tiếp xúc với chúng. Thật sự không
được, cũng không được công kích chúng mà dẫn dắt chúng rời đi. Ngàn vạn
lần không nên ngạnh kháng, nếu không. Kiếm hồn sắc bén một khi bộc phát, chỉ sợ anh không ngăn cản được. Còn một điều, hình trụ đồng nhất, tối
đa cũng chỉ ba kích của kiếm hồn. Chúng có linh tính, phối hợp lẫn nhau phi thường xảo diệu. Ngàn vạn lần không nên trượt chân, nếu không, té
xuống không có khả năng đi lên. Ba người chúng ta phải phân ra trước
sau, Long Giang đi trước nhất, anh ở giữa, tôi ở phía sau.
Vừa nói, hào quang trong người nàng sáng ngời, trường đằng màu xanh xuất hiện trong tay, nàng cột vào người Long Giang, kế tiếp là Tề Nhạc, cuối cùng là cột chặt nàng.
Tề Nhạc tự nhiên hiểu ý Y Nhược, ba
người kết nối cùng với nhau, cho dù một người trượt chân, cũng có thể
bằng vào dây leo kéo lên. Nhìn những kiếm hồn phiêu hốt trước mặt, trong lòng của hắn cười khổ, mộ Hiên Viên này thật sự nguy hiểm như vậy sao?