Như Nguyệt chợt nói:
- Anh muốn một nhà kho giữ tươi đúng không.
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Đúng vậy, là nhà kho giữ tươi, sau đó còn chuẩn bị một ít tủ lạnh.
Những chuyện này anh tạm thời nghĩ ra. Về phần tên công ty, lấy tên là
Kỳ Lân đi. Đồng thời, công ty của anh phải có quyền xuất nhập cảng.
Những chuyện này anh không hiểu nhiều, không biết được không?
Như Nguyệt ngẫm lại, nói:
- Mậu dịch xuất nhập cảng là không có vấn đề, em sẽ tìm người phù hợp
xử lý. Nhưng mà, anh có thể cho em biết anh định làm gì với công ty này?
Tề Nhạc cười hắc hắc, nói nhỏ bên tai của Như Nguyệt vài câu, nghe hắn
nói, hào quang kinh ngạc hiện ra trong mắt Như Nguyệt.
- Như vậy cũng được?
Tề Nhạc cười nói:
- Có cái gì không được. Xã hội bây giờ đây là thứ mới lạ nha, không có
gì là không có khả năng. Em nên đi chuẩn bị cho tốt một chút, anh muốn
làm chính là lũng đoạn ngành sản xuất này, một khi thành công. Như vậy
lợi nhuận sẽ bành trướng vô hạn.
Trong đôi mắt của Như Nguyệt xuất hiện thần thái nhu hòa của cô gái nhỏ, nàng cũng là một nữ nhân cơ trí, nàng hơi suy nghĩ một chút nhìn Tề Nhạc gật gật đầu, nói:
- Có tiền đồ. Chỉ cần tuyên truyền thỏa đáng, em cảm thấy chuyện này sẽ thành công 90%. Không, cơ hồ là 100%. Bởi vì anh không có bất cứ đối
thủ cạnh tranh nào!
Tề Nhạc ôm thân thể mềm mại của nàng, mỉm cười nói:
- Hiện tại em biết vì cái gì anh chỉ cần một năm là kiếm được tiền trả em rồi chứ.
Như Nguyệt gật gật đầu. Nói:
- Đương nhiên em tin tưởng, hiện giờ em nghĩ có nên thu nhiều tiền lãi của anh hay không?
Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Của anh là của em, muốn bao nhiêu thì tùy em. Dù sao công ty này anh
không rành quản lý, những chuyện này còn cần em làm rồi. Anh thấy như
vậy đi, thời điểm em đăng ký pháp nhân dùng tên của anh. Về phần tổng
giám đốc em cho Văn Đình đảm nhiệm, công ty này chủ yếu do nàng và Tuyết Nữ phụ trách. Tuy các nàng không hiểu nhiều về chuyện này, nhưng mà có
em thì anh yên tâm rồi.
Như Nguyệt mỉm cười nói:
- Vậy anh là ông chủ vung tay không làm việc à? Em còn tưởng anh muốn đem tâm tư đặt vào việc kinh doanh đấy.
Tề Nhạc dùng tay nặn nặn gò má nàng, sau đó hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, mỉm cười nói:
- Nam nhân không thể không có sự nghiệp, nhưng sự nghiệp cũng không
phải toàn bộ của nam nhân. Nếu bảo anh so sánh. Các em mới là trọng yếu
nhất! Huống chi, với tư cách chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, em cảm thấy anh có khả năng đặt toàn bộ tinh lực vào kinh doanh sao?
Như Nguyệt thở dài một tiếng, nói:
- Có được thực lực cường đại không phải là chuyện không tốt, tương ứng, trên lưng của chúng ta mang theo quá nhiều việc cần làm.
Tề Nhạc cười khổ một tiếng. Nói:
- Đây cũng là nguyên nhân anh nguyện ý trở về hiện đại, mà không muốn ở lại thời đại trước kia.
Như Nguyệt nhìn qua hắn, nói:
- Tại sao vậy chứ? Có đôi khi em suy nghĩ, nếu như em chỉ là người bình thường thì tốt! Như vậy em có thể sinh hoạt vô ưu vô lo, không cần phải cố gắng đi làm chuyện gì, chỉ cần có một nam nhân yêu em, có một gia
đình ôn hòa là em thỏa mãn rồi.
Tề Nhạc bật cười nói:
- Chuyện này không giống như lời của Phách Vương Long như em nha. Em
không muốn trở lại sinh hoạt trước kia là vì không muốn hy vọng tầm
thường cả đời. Trước kia anh chỉ là côn đồ. Thân ở tầng dưới chót của xã hội. Cho dù nói là cặn bã của xã hội cũng không sai. Nhưng mà, bây giờ
không giống. Anh cơ hồ suy nghĩ qua nhiều lần, cho dù trả giá nhiều hơn
nữa, anh cho rằng anh đáng được. Cái khác không nói, nếu như là anh lúc
trước, làm sao có thể quen biết em, làm sao câu dẫn tâm hồn thiếu nữ của em chứ? Cho nên, so sánh với những thứ anh mất đi, anh cảm thấy như vậy là đáng giá.
Ánh mắt Như Nguyệt trở nên ôn nhu, cảm thụ được nhiệt khí trong người Tề Nhạc phát ra, thân thể dần dần mềm xuống, đưa
tay nắm chặt tiểu đệ đang căng cứng của Tề Nhạc, mị nhãn như tơ nói:
- Có muốn em giúp anh hay không?
- Cái này... Em còn quả đông lạnh không?
- Chán ghét, không cho phép. Lần trước là sinh nhật của anh.
- Nếu mỗi ngày đều là sinh nhật thì thật tốt.
- Anh...
- Bảo bối, nhẹ một chút, ách...
Cảm giác khoái cảm dâng trào khắp toàn thân, tất cả suy nghĩ vào lúc
này trống rỗng, cái miệng ôn nhuận của nàng đã bị hắn phong bế.
Kích tình lại bộc phát, tuy Tề Nhạc đơn phương, nhưng nhìn thấy dáng
người tuyệt mỹ của Phách Vương Long dưới thân mình, cái loại cảm giác
thỏa mãn này làm cho Tề Nhạc lâm vào mê loạn.
Bão tố nổi lên
rồi biến mất, Như Nguyệt thở dốc phi thường dồn dập, ở bên người Tề
Nhạc, cảm xúc của nàng luôn kích động, nếu như không phải thân thể thật
sự không thể ứng phó, chỉ sợ nàng...
Ôn nhu vuốt ve bờ mông tròn trịa động lòng người của Như Nguyệt, Tề Nhạc thở dài một tiếng, nói:
- Như Nguyệt, còn có vài chuyện cần em hỗ trợ.
Như Nguyệt không dám nhìn mắt của Tề Nhạc, nói:
- Chuyện gì? Anh nói đi.
- Như Nguyệt, em biết không? Từ nhỏ anh muốn nhất chính là gia đình. Mà bây giờ, em cho anh cảm giác gia đình. Nhưng mà gia đình của chúng ta
không trọn vẹn. Vào thời kỳ viễn cổ cự thú, anh đắm chìm vào trong ảnh
cảnh của Hiên Viên kiếm, anh nhìn thấy những chuyện xảy ra với mình khi
còn bé, cũng biết được cha mẹ của anh không có vứt bỏ mình.
Hắn chậm rãi đem những chuyện mình nhìn thấy nói ra, mỗi khi hắn hồi
tưởng lại tiếng kêu xé lòng của mẹ, tâm của hắn đau quặn từng cơn.
- Em hiểu rồi. Anh yên tâm đi, tuy phạm vi tìm kiếm rất lớn. Nhưng em
nhất định sẽ tìm được bọn họ cho anh. Huống chi còn có mạng lưới tình
báo của bọn người Hồ Quang, chỉ cần chúng ta mở rộng phạm vi tìm kiếm
trên toàn cầu, nhất định sẽ có thu hoạch. Dù sao, tuổi từ bốn mươi tới
năm mươi, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng và họ Tề là có phạm vi nhất định rồi.
Hào quang trong mắt lập lòe, Tề Nhạc nói:
- Anh và em với nhau, anh không nói lời cảm ơn, nhưng đây là tâm nguyện lớn nhất của anh.
Như Nguyệt gật gật đầu. Nói:
- Bất luận từ góc độ nào mà nói, em đều giúp anh! Dù sao. Bọn họ là
công công bà bà (bố chồng, mẹ chồng). Nhưng mà, Tề Nhạc anh có nghĩ tới
sẽ giải quyết chuyện của em, Minh Minh cùng Văn Đình ra sao không. Nói
lời ích kỷ, mỗi người đều hy vọng anh chỉ yêu một người, nhưng bởi vì
nguyên nhân thân thể của anh, điều này hiển nhiên là không thể nào.
Nhưng mà, anh cũng phải hiểu, chúng ta sinh ra trong xã hội pháp chế.
Cũng không phải thời kỳ viễn cổ cự thú. Từ phương diện pháp luật, chúng
ta chỉ có thể có một người vợ hợp pháp thôi, không phải sao? Lui một
bước nói, có lẽ, Văn Đình còn dễ nói, dù sao nàng là cô nhi. Nhưng cha
của Minh Minh lại là thượng tướng, cha mẹ em chỉ có mình em là con gái.
Cho dù chúng ta không có gì, nhưng người nhà của chúng ta xử lý thế nào? Chẳng lẽ anh muốn chúng ta cả đời đều như vậy sao?
Nghe Như
Nguyệt nói như vậy, trong nội tâm Tề Nhạc rung động khó hiểu, cho tới
nay. Hắn không thể không nghĩ tới vấn đề này, nhưng mỗi lần nghĩ tới hắn lại tận lực lảng tránh. Xác thực, chuyện này phi thường khó xử lý, một khi không tốt, chỉ sợ sẽ tạo thành khốn cảnh khó giải thoát.