Nghe hắn nói, ánh mắt mọi người vừa cứng lại đều tràn ngập hào quang khinh bỉ, Yến Tiểu Ất tức giận nói:
- Kháo, lão Quản, ngay cả anh cũng tham gia náo nhiệt sao, anh thấy
mình rất lớn tuổi sao? Tuổi Hồ Quang người ta còn lớn hơn anh đấy.
Quản Bình ưỡn ngực nói:
- Tôi anh tuấn hơn anh ta, hơn nữa tôi là người đứng đắn.
Từ Đông bĩu môi. Nói:
- Đúng vậy, anh là người đứng đắn. Người đứng đắn trở về từ nước Thái
Dương. Tôi nói vậy có ý gì mọi người đều hiểu, dùng một chữ thay thế,
chính là dâm đãng. Hơn nữa, từ quốc gia như vậy trở về, anh còn dám nói
mình là người đứng đắn. Quả thực khiến người ta khinh bỉ a. Tôi thấy nên gọi anh là Quản Dâm mới đúng. Tuyệt đối là nam sủng của nước Thái Dương a.
Dịch An có bộ dạng như đang suy nghĩ.
- Đồng
chí Từ Đông nói ra lời này làm tôi nhớ một chuyện, ah, đúng rồi, Hồ
Quang anh có nhớ lúc trước không, mấy ngày hôm trước chúng ta có xem
phim con heo, có một bóng lưng rất giống lão Quản đấy.
Hồ Quang gật đầu chấp nhận, nói:
- Đúng vậy. Tôi cũng nhớ lại có hai ba tên nam nhân giao thông với nhau.
- Các người...
Quản Bình tức giận nhìn qua mấy gia hỏa này. Rốt cuộc nghẹn lời nói một câu:
- Ta kháo!
Yến Tiểu Ất cười hắc hắc, nói:
- Dựa vào chúng ta? Anh một cây súng, chúng ta có bốn cúc hoa, chẳng lẽ anh có bổn sự cùng thông bốn cái sao? Tôi rất hoài nghi anh có được hay không đấy. Nghe nói anh có huyết thống sư tử, theo hiểu biết của tôi,
năng lực phương diện này của sư tử rất mạnh, mỗi lần không nhiều hơn ba
mươi giây, nhưng mà một ngày có thể làm được vài lần, điểm này này anh
tuyệt đối có thể liều mạng với dâm hổ đấy.
Từ Đông liếc nhìn Yến Tiểu Ất hừ một tiếng, giọng nói mềm nhũn nhìn mọi người:
- Eo không tốt, thận không tốt, các ngươi muốn dùng hợp thành nhân thận bảo sao.
Cơ Đức trợn mắt há hốc mồm nhìn qua đám người này, nuốt một ngụm nước
miếng, đây là mấy kẻ buồn bã ỉu xìu trước kia sao? Tại sao Tề Nhạc vừa
về bọn họ đều sinh động như vậy, ngay cả phần tử nghiêm túc cũng trở
thành như vậy, trời ạ! Ông nên đánh xuống vài đạo thiên lôi đi, đánh
chết đám người này.
Vẻ mặt đại sư Trát Cách Lỗ vui vẻ, bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Thân nhập hồng trần, hai tai không nghe thấy, tôi cái gì cũng không
nghe được. Nhưng mà, Quản Bình, sao anh lại lây bệnh của bọn họ? Xem ra, hai chữ đứng đắn, cũng chỉ có thể là chê cười.
Điền Thử sờ sờ cái bụng mập mạp của mình, tự nhủ:
- Nếu như tính toán đứng đắn, chỉ sợ chỉ còn lại tôi. Nhưng hiện giờ
tôi cảm thấy hứng thú nhất chính là lão đại có thuyết phục chị Như
Nguyệt hay không đây. Mấy gia hỏa các người trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ
đã tường, các người có hứng thú với Tuyết Nữ, sợ rằng cũng phải nghe
đồng ý từ lão đại đã. Chẳng lẽ các người không nghe nàng nói lão đại là
cha nàng sao?
- Đúng vậy!
Ánh mắt của đám người này sáng lên, hai mặt nhìn nhau, Từ Đông nói trước:
- Bất luận thế nào, chúng ta phải giúp lão đại vượt qua cửa ải của
Phách Vương Long đã. Ân, chuyện này để tôi làm, dù sao tôi rất thân với
Như Nguyệt a.
Yến Tiểu Ất khinh thường nói:
- Thân cái rắm. Chỉ sợ anh bị đánh răng rơi đầy đất, anh nên tự hiểu tính cách của Phách Vương Long là cái gì à?
Hồ Quang cười hắc hắc, nói:
- Muốn giải quyết vấn đề không phải là không được. Nhìn này, chỗ của
tôi có một ít Kim Thương Đăng của Tây Ban Nha, tôi nghĩ Tề Nhạc nhất
định cần tới. (Thương Đăng: Con ruồi - đây là một loại thuốc kích dục,
hắc hắc)
Vừa nói, gia hỏa hèn mọn bỉ ổi như hắn móc từ trong cái quần cáu bẩn ra một cái bình nhỏ, lắc lắc trước mặt mọi người.
- Không chịu nổi các người, tôi đi ngủ đây.
Mạc Địch thật sự nhịn không được, nhìn qua đám người dâm đãng này, nhìn Điền Thử nói:
- Bá Quang, anh cũng nên đi ngủ, đừng cho những gia hỏa này làm ô nhiễm.
- Tốt.
Điền Thử với những lời của Mạc Địch là nói gì nghe nấy, tuy hắn cũng
muốn đợi Tề Nhạc về, nhưng Mạc Địch đã mở miệng, cũng không vội ngày hôm nay, ngày mai cũng được.
Minh Minh có chút bận tâm mà nói:
- Chị Như Nguyệt những ngày này tâm tình không tốt, tính tình Tề Nhạc
lại rất quật cường, không biết anh ta có thể giải thích rõ ràng với chị
Như Nguyệt không.
- Giải thích chính là che dấu, nam nhân không giải thích.
Mắt nhỏ Hồ Quang hào quang lập loè, chánh nghĩa lẫm nhiên nói ra.
Dịch An cười hắc hắc, nói:
- Nếu là như vậy, sợ rằng lão đại của chúng ta sẽ bị đánh thành đầu heo đấy.
- Ah, anh nói ai là đầu heo?
Âm thanh lười biếng của Tề Nhạc từ ngoài cửa truyền vào, cửa mở, từ
tiếng bước chân hắn xuất hiện ở trước mặt mọi người, lúc mọi người nhìn
bộ dáng của Tề Nhạc, không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Thời
điểm rời đi, Như Nguyệt nổi giận đùng đùng, nhưng mà khi trở về cùng Tề
Nhạc nàng như con chim nhỏ nép người vào hắn, gần đây Như Nguyệt rất chú ý hình tượng bản thân, lúc này lại ở trong ngực của Tề Nhạc, tựa đầu
vào vai hắn, gương mặt còn mang theo đỏ ửng nhàn nhạt, đôi mắt khép hờ,
nhìn nàng thẹn thùng vô hạn, hoàn toàn không nhìn thấy mọi người trước
mặt.
- Không phải chứ, lão đại đúng là lão đại ah!
Yến Tiểu Ất có chút ngốc trệ nhìn qua Tề Nhạc cùng Như Nguyệt, miễn cưỡng nói ra một câu.
Nhìn thấy Như Nguyệt trong ngực, hồi tưởng cảnh nàng cuồng dã ở trong
xe, Tề Nhạc nở nụ cười đắc ý, nếu như không phải vội vã trở về, nói
không chừng đã hành quyết nàng trong Lamborghini rồi.
Hồ Quang nghiêm túc gật đầu, nói:
- Đúng vậy, lão đại đúng là lão đại, quả thực gần giống anh hùng trong
phim a! Nhìn bộ dạng của Phách Vương Long thế này, thấy rõ hiệu quả
giống như đã nếm qua Kim Thương Đăng Tây Ban Nha của tôi a.
Từ Đông nhìn Hồ Quang, tức giận nói:
- Sao anh không đi chết đi?
Đi lên hai bước, đi tới trước mặt Như Nguyệt cùng Tề Nhạc, mỉm cười nói:
- Lão đại, ah, không, từ hôm nay trở đi tôi quyết định, về sau tôi trực tiếp gọi là cha vợ đi. Cha vợ đại nhân, xin nhận con rễ một bái.
Vừa nói, hắn học bộ dáng của người xưa, hai tay ôm quyền, hoàn toàn muốn bái Tề Nhạc.
Âm thanh Từ Đông khoảng cách gần, rốt cục làm cho Như Nguyệt tỉnh táo
lại, ánh mắt có chút mông lung nhìn qua Từ Đông, nghi ngờ nói:
- Anh làm gì thế?
Từ Đông cười hắc hắc, nói:
- Tề Nhạc, lão đại, tôi quả thật bội phục anh. Ngay cả Như Nguyệt tính
tình như vậy cũng bị anh khuất phục trong thời gian ngắn, anh quả thật
rất có nghề.
- Anh đi qua một bên đi, lão đại, cho dù anh thu con rể, cũng nên thu tôi a! Sao có thể thu gia hỏa dâm đãng này được?
Yến Tiểu Ất hận vì mình bước lên chậm một chút, vội vàng góp lời, chen tới bên người Từ Đông.
Dịch An, Hồ Quang, thậm chí là Quản Bình cũng chạy tới, Hồ Quang nói:
- Tề Nhạc ah! Anh nên thu tôi làm con rể, về sau tôi cũng gọi anh là lão đại, thế nào?
Dịch An khinh thường hừ một tiếng, nói:
- Anh nên dùng nước tiểu soi mặt của mình đi. Lão đại, chọn tôi đi, tôi còn chưa có bạn gái đấy.
Tuy Quản Bình không nói gì, nhưng ánh mắt của hắn thật sự không thuần khiết.