Nhìn qua bộ dạng của năm gia hỏa trước mặt, Tề Nhạc bất động thanh sắc gật gật đầu, nói:
- Được rồi, tôi thấy như vậy cũng tốt, chúng ta đi ra khu đất trống đi, nếu như trong các anh có ai có thể giúp tôi hoạt động gân cốt một giờ,
tôi sẽ thu người đó làm con rể, thế nào?
Yến Tiểu Ất lộ ra vẻ mặt làm khó, nói:
- Lão đại, anh có chút ép buộc nha. Anh cũng biết, huynh đệ chúng ta,
ah, không, năng lực con rể anh là tôi quá kém! Nhưng mà tôi có trái tim
thuần khiết, tuổi cũng thích hợp nhất.
Tề Nhạc mỉm cười, hắn cười rất ôn hòa, nhưng trong mắt của những người trước mặt lại có cảm giác lưng của mình hơi lạnh.
- Tôi còn chưa nói hết nha, năm người cùng lên. Ân, nếu không, thêm cả
đồ đệ của tôi. Thiếu đạo đức đồ nhi ah! Anh cũng lên cùng mọi người đi.
- Một đấu sáu? Lão đại, anh không lầm chứ, cho dù anh quay về thời kỳ
viễn cổ cự thú khôi phục Kỳ Lân Tí. Nhưng mà chúng tôi cũng có tiến bộ
a.
Yến Tiểu Ất không dám tin nhìn qua Tề Nhạc.
Tề Nhạc vỗ vỗ vai Như Nguyệt, truyền âm nói:
- Xem anh thu thập đám gia hỏa này thế nào a.
Lúc này nhìn mọi người, nói:
- Tới hay không tùy các người, một giờ ah! Động tác của ai nhanh thì người đó có cơ hội.
Vừa nói, hắn buông tay ôm Như Nguyệt ra, quay người nhìn ra ngoài.
Yến Tiểu Ất năm người cộng thêm Cơ Đức quay mặt nhìn nhau chỉ một giây, trừ Cơ Đức không có sốt ruột ra. Năm người khác cũng nhanh như gió đuổi theo.
Đứng trên bãi cỏ, trong miệng Tề Nhạc lộ ra nụ cười
vui vẻ, hắn vừa đứng lại, Yến Tiểu Ất, Từ Đông, Quản Bình, Dịch An, Hồ
Quang cùng Cơ Đức sáu người đã từ trong biệt thự đi ra ngoài, đứng thành một hàng trước mặt của hắn.
Như Nguyệt nắm tay Minh Minh
đứng ở một bên, hai nữ nhân đang xì xào bàn tán. Vừa thỉnh thoảng nhìn
qua Tề Nhạc, hiển nhiên không coi trận chiến đấu giãn gân cốt này vào
đâu. Trong lòng các nàng Tề Nhạc có thể trở về mới là chuyện trọng yếu
nhất.
Hai tay chắp sau lưng, Tề Nhạc nhìn qua sáu người mỉm cười, nói:
- Đến đây đi, bất luận các người dùng phương pháp nào, chỉ cần có thể đánh bại tôi là được.
Nếu như không thể làm được. Như vậy, ai có thể kiên trì thời gian dài
nhất tôi sẽ nhận người đó làm con rể. Đương nhiên, phải kiên trì vượt
qua một giờ mới được.
Yến Tiểu Ất cười hắc hắc, nói:
- Lão đại, anh có chút quá vô sỉ. Các huynh đệ, lên nào.
Vừa nói hắn tránh nhanh ra sau, mà trừ Cơ Đức ra bốn người khác đã vây
quanh rất nhanh. Sắp chiến đấu, bọn họ trở nên khác trước, khí thế cường đại, đồng thời cầm tinh hổ, xà, hầu, cẩu phát ra khí tức cường đại, mà Yến Tiểu Ất lui ra phía sau cũng không phải tránh chiến, hào quang màu
trắng hiện ra trên thân thể. Hai tay khoanh trước ngực.
Không biết làm những cái gì, nhưng lại có thể cảm giác được hắn đang khống chế năng lượng tụ tập.
Nhìn qua năm ngồi phối hợp ăn ý. Tề Nhạc không khỏi âm thầm gật đầu,
hắn biết rõ, dê trong các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần có địa vị rất
đặc thù, bởi vì năng lực chủ yếu của hắn là trị liệu.
Tuy Cơ
Đức chậm một bước, nhưng hắn vẫn rất nhanh, mặc dù hắn không có năng lực đặc thù như chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, nhưng qua huấn luyện cường
hóa, cường độ thân thể tăng lên rất nhiều, có thể xem như một chiến đấu
giả trong Viêm Hoàng Hồn.
Mỉm cười, hào quang trong mắt Tề Nhạc nhu hòa hơn một ít.
- Đến đây đi.
Từ Đông, Quản Bình, cơ hồ vào lúc âm thanh Tề Nhạc vang lên, đồng thời
lao tới, vân lực bành trướng, vân lực phô thiên cái địa từ các phương
hướng áp tới Tề Nhạc.
Năng lượng của Hổ cùng Sư Ngao phong bế toàn bộ không gian né tránh của Tề Nhạc.
Bọn họ cũng rất rõ năng lực thần kỳ của Kỳ Lân du, cho nên vừa xông lên đã không tiếc hao phí năng lượng phong bế đường đi của Tề Nhạc.
Hồ Quang cùng Dịch An không có nhàn rỗi, thân thể Hồ Quang lập tức nhu
hóa, dán chặt vào mặt đất đi tới gần Tề Nhạc, mà Dịch An thì nhảy lên
cao cao mang theo kim sắc quang mang, hai tay đã sinh ra móng vuốt sắc
bén.
Tề Nhạc vẫn chắp tay sau lưng, ngay cả động cũng không
động, năng lượng bành trướng mạnh mẽ, hắn không có cảm giác không đúng
nào cả. Ngay cả khi Từ Đông cùng Quản Bình công kích tới gần, đột nhiên, gió đã bắt đầu thổi.
Gió màu xanh như hóa thành thực chất.
Gió ngưng kết mặt đất biến thành màu xám trắng. Từng đạo đường vân của
gió hiện ra, lấy thân thể của Tề Nhạc làm trung tâm lập tức lan tràn ra
chung quanh, mỗi một cơn gió giống như có thể cắt đứt mọi thứ.
Quản Bình cùng Từ Đông đồng thời cảm giác được thân thể của mình lập
tức bị một cổ tinh thần lực cường đại tập trung, cảm giác khủng bố từ
tinh thần lực làm cho bọn họ ngừng trệ trên không trung một lúc.
Vô số đạo thanh sắc quang mang từ mặt đất bay lên, đây cũng không còn là gió nữa mà là từng cọng cỏ hết sức nhỏ.
Cây cỏ dung hợp với gió đã không còn là gió nữa, mà là lưỡi dao sắc
bén, lưỡi dao màu xanh sắc bén hiện ra ngoài, vô số lưỡi dao sắc bén tứ
tán bay tán loạn, sau một khắc là Sa Nhận. (Sa Nhận: đao cát)
Âm thanh chói tai vang lên, âm thanh này dày đặc trong tai mọi người,
trên cổ năng lượng phong hỏa ngưng kết hoàn hảo xuất hiện vết rách.
Không gian chung quanh vặn vẹo mạnh một cái, công kích của Quản Bình
cùng Từ Đông liên tiếp tan rã.
Xui xẻo nhất chính là Hồ
Quang, cây cỏ đột nhiên sinh sôi cho nên ngăn cản thân thể của hắn đang
trượt tới, ngay sau đó là quấn quanh. Dùng tính linh hoạt thân thể của
hắn lại không cách nào thoát ra khỏi cỏ cây không tính mạng này. Cỏ lập
tức bành trướng trong đất, giống như một cái kén đang bao quanh hắn, bao phủ vào bên trong. Một cổ uy áp tinh thần mạnh mẽ từ những cỏ cây này
hiện ra, nhất thời làm thân thể trơn trượt của hắn cứng lại, giống như
có vô số lưỡi đao cắt qua, Hồ Quang không dám có chút di động, cảm giác
nói cho hắn biết, nếu như mình thử giãy dụa một chút, chỉ sợ sẽ bị những lưỡi dao này phanh thây.
Oanh.
Một đạo lôi điện
màu tím trên trời giáng xuống, thân thể Dịch An trong quá trình này lại
xê dịch ra chỗ khác. Nhưng mà đạo lôi điện màu tím này đánh xuống giống
như có thể truy tung được, trong một phần vạn giây đã dán vào thân thể
của hắn. Kim sắc quang mang biến mất, thân thể đen kịt như than cốc bắn
ra xa.
Cỏ cây không ngừng quấn quanh Quản Bình, xoẹt qua bên
người Từ Đông. Tuy bọn họ không ngừng ngăn cản, nhưng mà đối diện với
tốc độ nhanh chóng này, cổ cây tràn ngập sắc bén, năng lượng cường hãn
của bọn họ không cách nào phát huy như trước, năng lượng lộ ra nét sơ
hở, từng đạo vết rách đã hiện ra trên quần áo của họ. Lui, bọn họ chỉ có thể lui. Gió màu xám hiện ra, sau một khắc, bọn họ càng lui càng nhanh.
Cỏ trên mặt đất không ngừng dao động, thân thể Hồ Quang cùng Dịch An đã bị chấn bay ra ngoài, vừa vặn rơi vào bên người Quản Bình cùng Từ Đông, bốn gã chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần thực lực toàn bộ đã ngoài năm vân ah! Toàn bộ bọn họ bị đánh bại từ công kích thuần túy, mà người đánh
bại bọn họ lúc này vẫn đứng bất động, ngay cả động cũng chưa từng động đậy.