Bọn Lương Nhật đã sớm chạy tới cầu thang xông thẳng lên trên, Trần Phi phải dìu theo Mạnh Quân nên tốc độ hơi chậm bị rớt lại đằng sau.
Lúc này Lưu Kiệt Huy đang nổi điên gần đuổi tới, khẩu súng ngắn sáng rực ánh đỏ giương lên chuẩn bị khai hỏa.
Biết không chạy kịp, tình thế cấp bách, Trần Phi quyết đoán lấy khẩu tiểu liên xả đạn về phía Lưu Kiệt Huy. Hắn chỉ còn nửa băng đạn quý giá để phòng thân, hiện giờ buộc phải sử dụng.
Tạch tạch tạch tạch tạch!
Cùng lúc, khẩu súng ngắn kỳ dị trong tay Lưu Kiệt Huy cũng nổ vang, lần này không phải viên đạn lửa mà là một khối cầu lửa thoạt đầu chỉ nhỏ bằng nòng súng, sau khi thoát ra liền phình to lên bằng cái mâm, xung quanh nó xoáy tròn luồng nhiệt khí nóng giãy.
Ào!
Quả cầu lửa như hung thần lướt nhanh trên hành lang, cuồng nộ lao tới chỗ hai người Trần Phi.
Những viên đạn Trần Phi bắn ra va phải quả cầu lửa lập tức tan chảy, bốc khí đen kịt. Sức thiêu đốt của thứ này quá mức kinh khiếp, những nơi nó đi qua, không khí bị đốt sạch sẽ, không gian trở nên bí, khô và khó thở cực độ.
Tuy nhiên vẫn có hai viên đạn may mắn tránh được quả cầu lửa, găm thẳng vào người Lưu Kiệt Huy, một chùm hoa máu bay ra. Gã hộc lên đau đớn, loạng choạng thối lui, đánh rơi khẩu súng xuống sàn.
Đối diện quả cầu lửa điên cuồng bắn tới hầu như choán hết hành lang, tâm trí Trần Phi chợt lóe, cơ thể chớp động kéo Mạnh Quân tung lên cao.
Vụt!
Khi hai người sắp chạm trần, ngón giữa tay trái hắn bắn một chùm tơ nhện đính chặt vào đó, hai chân cong lên.
Mạnh Quân cũng phản ứng rất nhanh, vươn trường thương đâm thủng trần, hai tay níu lấy cong ngược người lên giữ không cho rơi xuống.
Vèo!
Hai người vừa thực hiện xong động tác này thì quả cầu lửa cháy phừng phừng lướt qua sát sạt bên dưới. Dù nó cách lưng một đoạn song Trần Phi vẫn cảm thấy phần lưng bỏng rát, mơ hồ có mùi quần áo và da thịt cháy khét.
Ầm!
Đánh hụt mục tiêu, quả cầu lửa đập mạnh vào vách nổ tung tóe. Những tia lửa đỏ rực túa ra xung quanh, chạm vào đâu thì nơi đó lập tức bốc cháy, mủn thành bọt khí.
Sức công phá gấp mấy chục lần viên đạn lửa khi trước khiến cả toà khách sạn rung chuyển dữ dội, bê tông cốt thép bị nung chảy, gãy vỡ tung bay tứ tán. Ngọn lửa mau chóng lan ra, sau đó bốc cao.
Trần Phi buông tơ nhện nhảy xuống, tay cầm Trảm Ma Đao hơi chúc, di chuyển như cơn lốc tới Lưu Kiệt Huy đang thổ máu ngồi bệt trên sàn, quyết kết liễu gã.
- Lần sau tao nhất định nhai đầu mày!
Lưu Kiệt Huy rống lên đầy phẫn nộ. Một kích quyết định không hạ được đối phương, ngược lại bản thân vừa kiệt sức vừa trúng thương, dù không cam tâm nhưng gã phải lập tức rời khỏi nơi này, quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
Trong tay Lưu Kiệt Huy thình lình hiện ra một vật tròn trong suốt giống thủy tinh chỉ bằng nắm tay. Gã gấp gáp bóp mạnh, vật kia vỡ nát bắn ra những tia sáng xoèn xoẹt vào không gian trước mặt, một cánh cửa xiêu xiêu vẹo vẹo được tổ hợp bằng ánh sáng lập tức hiện ra.
Lưu Kiệt Huy nghiến răng lấy hết hơi tàn trườn người qua cửa ánh sáng, tay phải vươn ra muốn thu hồi khẩu súng song Trần Phi đã phóng mạnh đao tới ngăn cản.
Véo!
Gã vội rụt tay về, trông thấy Trần Phi sắp đến gần thì không dám diên trì, hậm hực chui tọt vào cửa ánh sáng, vứt bỏ khẩu súng lại.
Cửa ánh sáng chớp lóe vài cái rồi biến mất.
Vút!
Trảm Ma Đao ngỡ chém bay đầu Lưu Kiệt Huy rốt cuộc lại chém ngang khoảng không trống trải. Trần Phi chỉ có thể hậm hực thu đao.
Ầm ầm!
Tòa khách sạn càng ngày càng lung lay kinh hoàng, tựa như có thể đổ sụp bất cứ lúc nào.
Vô số gạch vữa rớt xuống đầu Trần Phi. Hắn vội tránh, tiện tay nhặt khẩu súng của Lưu Kiệt Huy cất vào nhẫn, không kịp xem thông tin mà khẩn trương lạng người qua mấy ngọn lửa hung hãn, phóng thẳng lên tầng trên, chỉ ném lại một câu cho Mạnh Quân:
- Anh mau ra ngoài, tôi lên cứu mấy người kia!
Mạnh Quân nhìn theo Trần Phi, ánh mắt có chút biến hóa. Y cắn răng, nặng nhọc lê thân xuống sảnh tìm đường thoát ra. Tình trạng hiện giờ không cho phép Mạnh Quân cứu Gia Mỹ, chỉ có thể phó thác cho Trần Phi.
Trần Phi lao nhanh qua những đống gạch đá tán loạn, hai tay che đầu tránh bị bê tông bên trên rớt trúng. Bụi mù bốc cao che mờ thị tuyến, hắn phải giương mắt hết cỡ mới quan sát được lờ mờ.
Tới tầng hai, không thấy những người kia đâu, Trần Phi tiếp tục chạy lên trên. Có lẽ mấy cô gái sợ hãi nên đã chạy hơi xa.
...
Nhóm Bạch Yến đang trốn trong một căn phòng ở tận tầng sáu.
Bốn nàng ngồi trên giường, vẻ mặt vô cùng căng thẳng. Đã hơn mười phút trôi qua, nơi này cách xa dưới kia nên các nàng không thể biết được tình hình thế nào. Tuy rất tin tưởng thực lực Trần Phi và Mạnh Quân song nhóm người lạ chủ động tìm đến chắc cũng chẳng phải hạng vừa.
Trên này cụt đường, các nàng nấp chỉ để tìm thêm chút cảm giác an toàn, thực chất ai cũng biết sống chết bản thân hoàn toàn phụ thuộc vào kết quả trận chiến phía dưới.
Bọn Trần Phi sống, các nàng sống.
Họ chết, các nàng chết.
Thậm chí là chết thảm, bị cưỡng bức rồi giết chết.
Những tiếng đao kiếm loảng xoảng vọng lên khe khẽ lọt vào tai, viễn cảnh đen tối hiện ra trong đầu khiến cơ thể các nàng không tự chủ được bất giác run rẩy.
- Mọi người nói xem, chúng ta sẽ không sao chứ? - Thanh Hương thì thào.
Không khí cực yên tĩnh.
Khá lâu, Gia Mỹ mới nói:
- Hi vọng là thế! Khi nãy tôi có trông thấy nhóm người kia, dù cách xa không nhìn rõ nhưng nghe anh Mạnh Quân nói chúng rất mạnh, nhất là tên cầm đầu! Chúng ta lại chỉ có hai người đủ sức chiến đấu...
Ý nàng sao thì ai cũng rõ. Tương quan hai bên là năm đánh năm, thực tế chỉ có Trần Phi và Mạnh Quân là đáng kể. Tính ra chỉ hai người bọn họ phải đối đầu cả nhóm kia, cán cân ưu thế nghiêng hẳn về đối phương.
- Chắc không sao đâu. Tôi tin tưởng Trần Phi sẽ đuổi được những kẻ đó đi! - Bạch Yến tràn đầy lòng tin.
- Ừ, Trần Phi nhất định sẽ khiến bọn chúng vỡ mật mà chạy! - Tiểu My rất ít nói cũng góp lời.
Từ lúc Trần Phi giết chết Phan Tú cứu nàng từ địa ngục trở về thì trong lòng Tiểu My, hắn đã biến thành người khổng lồ bất khả chiến bại.
Trong bốn cô gái, đã có hai người đặt trọn niềm tin vào Trần Phi.
Về phần Gia Mỹ đương nhiên vẫn ưu ái cho người yêu là Mạnh Quân nhiều hơn.
Riêng Thanh Hương, sau khi bị Trần Phi lớn tiếng trách cứ mình vô dụng, nàng rất hận hắn, càng chẳng muốn nói đến. Dù lúc này hắn đang chiến đấu để bảo vệ mọi người, trong đó có nàng thì kết quả vẫn vậy. Hận là hận, không bao giờ thay đổi!
Chợt bốn nàng nghe một tiếng nổ rất lớn, tiếp theo cả tòa khách sạn rung bần bật cứ như đột ngột sống dậy muốn vươn vai đứng lên.
Chiếc giường bọn họ đang ngồi bỗng chốc chao nghiêng khiến mấy nàng ngã lăn xuống sàn. Bạch Yến và Gia Mỹ có chút thực lực nên kịp thời nhảy ra.
- Không sao chứ? Chạy mau!
Bạch Yến và Gia Mỹ chia nhau đỡ hai nàng kia dậy rồi hối hả mở cửa lao ra ngoài.
- Chuyện quái quỷ gì thế này? - Gia Mỹ bật thốt khi nhìn tình hình xung quanh.
Trong phòng còn đỡ, vừa ra ngoài, đập vào mắt mấy nàng là cảnh đổ vỡ ngổn ngang, gạch đá từ trần rơi loạn xuống.
Cả nhóm luống cuống chạy tới cầu thang, vừa chạy Bạch Yến và Gia Mỹ vừa vung gậy đập vỡ những viên gạch bay tới.
Tình trạng cực kỳ hỗn loạn.
Đến cầu thang, trông thấy Mai Hùng và Lê Minh Dũng hối hả chạy lên, Gia Mỹ vọt miệng hỏi:
- Sao rồi? Các cậu lên đây còn mấy người kia đâu?
Hai gã kia lo chạy còn không kịp, làm gì dư thời gian đứng lại giải thích. Bọn họ mau chóng chạy qua mặt nhóm Bạch Yến, phóng thẳng lên tầng bảy, chỉ nghe Mai Hùng gấp rút nói:
- Chạy mau! Tên kia đuổi tới nơi rồi.
Bốn nàng ngơ ngẩn ngó theo hai gã, nhất thời không hiểu đã xảy ra chuyện gì, không lẽ nhóm Trần Phi bại trận và bị truy sát?
Thanh Hương kéo tay Bạch Yến hối thúc:
- Chạy theo họ mau!
- Không được. - Bạch Yến đẩy tay nàng ra - Cậu chạy đi! Tôi phải xuống dưới xem Trần Phi thế nào...
- Cậu thật là... Cẩn thận đấy!
Thanh Hương tức giận giẫm chân, cuống quýt đuổi theo bọn Mai Hùng.
Bạch Yến chuyển ánh mắt xuống tầng dưới, vẻ mặt không giấu được sợ hãi nhưng vẫn quyết tâm chạy xuống, Gia Mỹ và Tiểu My theo sau.
Ba nàng mịt mờ chạy giữa đống gạch đá rơi bay loạn xạ, may mà Bạch Yến và Gia Mỹ chia nhau đánh chặn hai phía nên tới lúc này cả bọn vẫn an toàn, chỉ bị bụi bặm phủ đầy người và đầu tóc.
Ầm ầm!
Càng xuống dưới địa chấn càng mạnh, mỗi bước chân các nàng đều chao đảo ngả nghiêng theo, đôi chỗ gạch đá rơi mất chỉ còn trơ khung thép và những cái hố đen rộng toang hoác như miệng ác quỷ há to, lỡ chân bước vào lập tức rơi xuống tan xương nát thịt.
Khói lửa từ những tầng dưới cháy lan xộc lên trên, không gian mù mịt nóng bức. Ba nàng hít phải khói ho sù sụ, mặt đỏ gay vì khó thở, bước chạy càng thêm khẩn trương.
- Á...
Một khối bê tông to cộ tróc khỏi trần rơi thẳng xuống đầu Tiểu My. Nàng trông thấy mà không thể tránh, ôm đầu la hoảng.
Ầm!
Bạch Yến và Gia Mỹ hợp sức đập bay khối bê tông cứu thoát Tiểu My trong gang tấc. Cơ thể hai nàng run nhẹ, có dấu hiệu tiêu hao thể lực quá nhiều và hít phải khói bụi dẫn đến mau kiệt sức. Dù rất cố gắng song các nàng chỉ vừa xuống đến tầng ba, còn cách Trần Phi khá xa trong khi đường mỗi lúc một khó đi, cơ thể ai cũng đầy những vết trầy xước rướm máu do đá vụn bắn phải.
Nhìn cảnh tượng cát bay đá chạy rầm rập muốn bít lối đi phía trước, Tiểu My lùi lại, run giọng:
- Làm sao đây? Đường thế này không thể đi được nữa...
Bạch Yến và Gia Mỹ nhìn nhau, đều đọc được sự quyết tâm trong mắt người kia, càng thêm siết chặt gậy. Lúc thế này, máu nóng anh thư nữ kiệt ẩn sâu trong hai nàng trỗi dậy mạnh mẽ. Bạch Yến mím môi:
- Tiếp tục xuống! Cùng lắm thì chúng ta chôn xác ở đây, còn hơn bó tay chờ chết. Nơi này sớm muộn gì cũng sập thôi, lên càng chết sớm!
- Vậy thì đi mau!
Gia Mỹ chen lên dẫn đầu, cả nhóm liều mạng lao xuống, Gậy Đánh Chó nặng nhọc vung lên ngăn chặn gạch đá.
Ầm!
Cầu thang bỗng rung chuyển kinh khiếp, các bậc đá rắn chắc nứt nẻ như tơ nhện rồi nhanh chóng lan tràn ra xung quanh.
Bước chân ba nàng chợt hẫng đi khi cầu thang sụp sâu xuống bên dưới, cơ thể chới với, không kềm được phát ra những tiếng la hoảng.
- Á...
Đúng lúc sinh mạng các nàng như chỉ mành treo chuông, một bóng người xuyên qua lớp đá dày lao lên, hai tay giang rộng ôm cả ba vào ngực rồi nhảy thẳng qua lan can tòa nhà.
Cả bốn rơi tự do từ tầng ba xuống, tiếng gió rít vù vù bên tai. Trần Phi bình tĩnh phóng một chùm tơ nhện vào gốc sồi cổ thụ cách đó khoảng chín mét rồi ghì mạnh, bọn họ đang rơi thẳng liền chuyển hướng sang phương hơi xiên, giảm bớt lực gia tốc.
Tơ nhện cực bền chắc, chịu trọng lượng bốn người mà không đứt. Thế nhưng vẫn chưa an toàn, với tốc độ này va vào thân cây chắc chắn thân thể yếu ớt của mấy nàng sẽ không cách nào chịu nổi, có thể chết tươi.
Trần Phi lia mắt một vòng thật nhanh song không còn cách nào giảm bớt tốc độ vì xung quanh chỉ có mỗi gốc cây này, những cây khác đều nằm ngoài phạm vi tơ nhện chạm tới. Tai hắn điếc đặc vì tiếng la hét sợ hãi của ba nàng khi phải chơi trò đu bay bất đắc dĩ, cảm giác còn mạnh hơn tàu lượn siêu tốc gấp trăm lần.
Trần Phi cắn răng, canh chuẩn thời điểm bốn người sắp va trúng thân cây liền uốn mạnh cơ thể chuyển ba nàng kia ra phía ngoài, phần hắn thì xoay lưng lại chủ động chọn trực tiếp va đập, đồng thời sử dụng kỹ năng Hóa Đá vùng lưng.
Bốp!
Dù đã chuẩn bị kỹ càng nhưng ngoại trừ lưng có lớp sừng bảo vệ thì toàn bộ nội tạng, đầu cổ Trần Phi vẫn chịu ảnh hưởng từ cú va chạm cực mạnh. Cổ hắn gập mạnh tới trước suýt nữa thì gãy, đầu váng mắt hoa, cảm giác các cơ quan trong người đảo lộn tùng phèo.
Phịch!
Bốn người gieo xuống đất, may mắn là khoảng cách khá gần và được thảm cỏ dại mọc dày bên dưới đỡ nên không đến nỗi bị thương.
ẦM!
Đúng lúc này, cả tòa khách sạn hoành tráng ùn ùn đổ sập, đá vỡ và sắt thép văng loạn ra xung quanh, bụi mù bốc lên tận trời hình thành đám mây đen khổng lồ.
- Nằm sát xuống!
Chỗ bọn họ cách tòa khách sạn hơn chục mét nhưng vẫn nằm trong phạm vi chịu ảnh hưởng. Ba nàng kia được Trần Phi chủ động chịu va chạm giùm nên chỉ bị ảnh hưởng đôi chút, mới vừa lồm cồm bò dậy tránh đè lên người Trần Phi liền bị hắn kéo nằm trở xuống.
Miệng quát, tay Trần Phi vung Trảm Ma Đao chém nát bất cứ vật thể nào bay tới. Dù chỉ là một chiếc đinh ốc nhưng bay với vận tốc cao vẫn nguy hiểm không kém viên đạn bắn ra, có thể chết người.
Những tiếng động đinh tai nhức óc do đao chém trúng mấy thứ kia liên hồi vang lên thật lâu mới kết thúc.
Đến khi ba nàng tỉnh hồn ngó lại đằng sau mới thấy một đống bê tông cốt thép chất cao như núi, ánh lửa cháy cao rừng rực soi tỏ một góc trời đêm. Thoạt nhìn hiện trạng hoang tàn chẳng khác gì nơi này vừa bị ném hàng chục trái bom hạng nặng.
Liên tục những biến cố nối nhau kéo đến khiến Trần Phi thực sự kiệt quệ. Hắn quan sát tình hình xung quanh, tên Lưu Kiệt Huy có lẽ đã cao chạy xa bay, không cần thiết phải sử dụng Bình Thể Lực, tiết kiệm được nhiêu hay nhiêu.
Ngó sắc mặt Trần Phi nhợt nhạt, Bạch Yến rất đau lòng, vội đỡ hắn dậy rối rít hỏi han:
- Bạn sao rồi? Có bị thương chỗ nào không?
- Không sao. Tôi hơi mệt thôi!
- May quá, để tôi... Á, sao lưng bạn cháy đen hết rồi?! Trời ơi...
Bạch Yến mới vuốt ngực thở phào, chợt nghe tay mình dinh dính, phát hiện lưng Trần Phi cháy đen một mảng lớn thì hoảng sợ kêu lên. Thậm chí nàng còn thấy được mấy lớp áo quăn quíu dính chặt vào da hắn, máu thịt lẫn lộn bầy nhầy.
Nàng nhắc Trần Phi mới nhớ, thảo nào nãy giờ từ lưng hắn luôn truyền đến cơn đau rát âm ỉ, lúc này chú ý tới càng thấy đau nhiều hơn. Khẩu súng quái quỷ kia quá mức kinh khủng, suýt chút thiêu hắn thành heo quay.
Trong khi Bạch Yến đang lo lắng hỏi han Trần Phi đủ thứ thì Mạnh Quân từ nơi khác tập tễnh bước lại tìm Gia Mỹ. Trông thấy nàng bình yên vô sự, y rất vui mừng, ánh mắt nhìn qua Trần Phi đầy cảm kích.
Lát sau, khi mọi cảm xúc lắng xuống, sực nhớ tới nhóm Lương Nhật, Mạnh Quân hỏi:
- Mấy người kia đâu rồi, sao không thấy?
Tất cả ngớ người. Gia Mỹ tái mặt ngó đống đổ nát:
- Khi nãy bọn họ tiếp tục chạy lên trên, có khi nào đã bị chôn sống rồi không?
- Thôi chết, Thanh Hương đi cùng hai người đó... - Bạch Yến thảng thốt, tay đang băng bó vết thương cho Trần Phi thoáng lơi. Lo lắng cho người bạn thân đã lành ít dữ nhiều, mắt nàng ửng hồng, bị màn lệ mỏng che phủ.
- Hai người? Phải là ba chứ? - Trần Phi nghi hoặc.
- Không. Chỉ có hai thôi. - Gia Mỹ ứng tiếng - Bọn tôi không thấy Lương Nhật đâu cả, cứ tưởng cậu ta ở cùng hai người.
- Cứu tôi...
Bất chợt, tai bọn họ mơ hồ nghe được tiếng kêu cứu yếu ớt phát ra từ đống gạch đá chất cao, liền bước lại kiểm tra.
...
Theo quốc lộ chỗ nhóm Trần Phi chạy tới vài cây số, vẫn là khu vực đồng ruộng rất hoang vắng.
Sát quốc lộ có một con hẻm nhỏ đất đỏ, đi sâu vào trong chừng vài trăm mét sẽ thấy một khu làng. Làng này rất nhỏ, chỉ độ vài chục mái nhà tranh vách đất cũ kĩ san sát nhau, vì thế dân cư sinh sống cũng không được bao nhiêu.
Giữa làng, một thanh niên cao ráo điển trai khắp người đầy máu đang vung loạn thanh kiếm phát ánh sáng xanh chém giết mấy chục thây ma vây quanh.
Động tác gã không hề mạnh vì đang kiệt sức nhưng cực kỳ gọn gàng, chuẩn xác đến từng milimét. Mỗi lần trường kiếm nhoáng lên là vài thây ma rớt đầu ngã xuống.
Chỉ có điều, thanh niên kia đang bị trọng thương, số lượng thây ma mấy chục con lúc thường không nhằm nhò với gã nhưng hiện giờ lại là một thử thách cực lớn.
Gã kiệt quệ tới mức chỉ nhích động ngón tay cũng khó khăn vô kể. Nếu không nhờ ý chí cầu sinh mãnh liệt chống đỡ và trông thấy ánh sáng hi vọng le lói cuối đường hầm, có lẽ gã đã ngã xuống từ lâu.
Phịch!
Rốt cuộc thây ma cuối cùng cũng đổ gục. Lưu Kiệt Huy thoát lực lảo đảo ngả nghiêng rồi té ngồi luôn xuống nền cát dơ bẩn, kiếm rớt khỏi tay, khóe môi gã nhếch lên thiểu não.
Nhóm năm người đánh đâu thắng đó vậy mà giờ chỉ còn mình gã chật vật sống sót, thật đúng là nằm mơ cũng không ngờ mình có ngày này, đá trúng núi sắt.
Càng nghĩ càng hận, toàn thân Lưu Kiệt Huy run rẩy, răng nghiến trèo trẹo. Hai nắm tay gã bóp chặt đến mức móng tay đâm xuyên vào thịt chảy cả máu.
- Sau khi hồi phục, tao sẽ giết sạch tụi mày...
Thật lâu, gã lẩm bẩm, tiếp đó khổ sở bò dậy nhặt kiếm lên, tay chống kiếm thay gậy nặng nhọc đi vào mái nhà gần đó nghỉ ngơi.
Lưu Kiệt Huy vừa khuất sau cửa, một thanh niên khác cao to không kém cầm theo cây gậy đen đúa từ một góc nhẹ nhàng đi ra, ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào căn nhà.
Người này chính là Lương Nhật không biết bằng cách nào lặng lẽ bám theo Lưu Kiệt Huy đến tận đây mà tên kia chẳng phát hiện.
Trầm tư một hồi, Lương Nhật siết mạnh gậy, lặng lẽ tiến vào trong nhà. Cờ đã đến tay, nếu bỏ lỡ thì gã không phải là Lương Nhật.