“Grừ.”
Phía bên kia, Naruto đang trong trạng thái gia tăng cả về thể lực và tốc độ, không chút khó khăn hạ gục được tên trưởng nhóm.
Thấy tình hình đó, hai đồng đội của ả lập tức nhào lên, dự tính liên kết tấn công Naruto.
“Thủy độn : Ám Khí Thủy Khiên…”
Bốp.
Sau cú đánh này là tiếng hét thảm thiết không kém của cô nàng ninja cảm
nhận. Toàn bộ phần má trái của cô ta bị móng vuốt cào rách, máu tuôn ra
như suối, cánh tay đang kết thủ ấn cũng bị chấn gãy, lòi cả đầu xương.
“Khốn kiếp! Làm gì đi chứ?” Nhìn tên đồng đội của mình cứ nghệt mặt đứng đần ra, ả tức giận gào thét.
“Còn làm gì bây giờ? Đụng phải mấy kẻ khó chơi rồi. Rút mau.” Tên kia lại
gần đỡ lấy ả đội trưởng, sau đó lao thẳng tới đám người Uri bên này, vẻ
mặt vô cùng thành khẩn.
“Các người còn thiếu quyển trục nào không? Tôi đưa cho mấy người. Làm ơn tha cho chúng tôi.”
“Hả? Ngươi nói thật không?” Sakura liếc mắt hoài nghi.
“Thật. Ở đây tôi có rất nhiều, mấy người thiếu cuốn nào, tôi đưa ngay cuốn đó.”
Nhìn thấy hắn từ trong túi lấy ra một đống trục thư cả ‘Thiên’ lẫn ‘Địa’,
mọi người không khỏi mơ hồ. Bọn này… gom nhiều vậy là để dành cho trường hợp như vầy phải không?
“Được, chúng tôi cần cuốn ‘Thiên’.”
Sakura vừa trả lời, ngay lập tức nhận được cuốn mật thư như ý, mọi
chuyện tốt đẹp hơn cả tưởng tượng.
Chứng kiến việc này, Uri cũng
không có ý kiến. Nàng rời mắt khỏi nhóm người đó, tập trung quan sát
nguồn năng lượng mạnh mẽ đến từ cữu vỹ, gật đầu ra hiệu cho Yukino.
Đứng đằng xa, nhận được hiệu lệnh này, Yukino tung người nhảy lên trước, trực tiếp đối mặt với cặp mắt đỏ ngầu của Naruto.
“Tiếc thật đấy bé cưng, với tình trạng của ngươi hiện tại, có làm cách nào cũng không xé xác ta như đã nói được đâu.”
Dứt lời, nó nâng hai chi trước lên, lựa chỗ khuất tầm nhìn của đội Uri bên này, bắt đầu thiết lập phong ấn.
Buổi tối.
“Ưm…”
“Cuối cùng cậu cũng tỉnh, Naruto.”
“Sakura – chan? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Kẻ địch đâu rồi?”
“Cậu không nhớ gì sao? Chính cậu đã đuổi chúng đi đó.”
“Thật vậy ư? Mà… mọi người đâu cả rồi?”
“Bọn họ đang tản ra xung quanh tìm thức ăn. Đêm nay chúng ta sẽ nghỉ ở đây, sáng sớm mai xuất phát.”
“Aizz… nhắc tới đồ ăn mới nhớ, tớ đói quá đi mất! Hay chúng ta cũng đi đâu đó tìm phụ mọi người đi?”
“Nhưng… bọn họ quay lại không thấy chúng ta sẽ rất phiền phức đó.”
“Không sao đâu mà! Đi nhanh thôi, một lát lại quay về đây. Cũng không thể ngồi không như vậy chứ.”
“C-cậu nói phải.”
Thống nhất xong, hai người liền xếp gọn lại đồ đạc, sau đó hướng bừa về một nơi trong rừng, đi thẳng.
“Cô giám khảo đó cũng không lừa chúng ta nhỉ. Có đầy quả dại này. Cả nấm nữa.”
“Đừng hấp tấp Naruto! Ai biết chúng có độc hay không?”
“Không sao đâu mà, cậu nhìn đi.” Naruto bứt một gốc nấm nhỏ màu trắng đục đưa cho Sakura, bản thân cũng cầm lấy một cây ăn thử.
“Ngon thật đó! Vị của nó ngọt ngọt nữa.”
“Thật chứ?” Sakura có chút nghi ngờ.
“Cậu cứ ăn sẽ biết. Tớ không nói sai đâu.”
Nghe Naruto khẳng định như vậy, lại nhìn bộ dạng cậu ta ăn ngon lành, Sakura cũng có chút tin tưởng, nhìn cây nấm trong tay, chậm chạp đưa lên miệng cắn một miếng.
“Dừng lại đi. Đó là nấm độc.” Một bóng người vô thanh vô tức xuất hiện, ngăn lại động tác của hai người.
“Kìa… anh Kabuto? Sao anh lại ở đây?” Nhận ra là người quen, Naruto suýt bỏ
qua nội dung câu nói vừa nghe được. Cậu trợn tròn mắt đánh rơi gốc nấm
trên tay, thân mình lay lắt. “Không phải chứ…”
Sakura cũng kinh hãi không kém. Cô nhìn nhìn cây nấm, lại nhìn sang Kabuto, chần chừ hỏi. “Làm sao anh biết đó là nấm độc?”
Còn chưa đợi được câu trả lời, bên cạnh, Naruto đột nhiên ôm bụng ngã ập xuống, thân mình co giật, mồ hôi không ngừng tuôn ra.
“Naruto! Cậu không sao chứ?” Thật sự ngộ độc rồi! “Anh Kabuto, anh có cách gì chữa cho cậu ấy không?”
Nhìn hai cô cậu đang chật vật trước mặt, Kabuto thoáng cười mỉm, nâng tay sửa lại gọng kính.
“Cách thì có thôi.”
oOo
“Ể? Hai người bọn họ đi đâu rồi?”
Fuu xách theo một ít thịt thỏ cùng chỗ đồ ăn còn dư tối qua, ngó nghiêng
tìm kiếm. “Rõ ràng Sakura – san nói rằng sẽ ở đây canh chừng Naruto mà
nhỉ? Không lẽ…”
Bọn họ bị kẻ địch tấn công?
Nghĩ tới khả năng này, sắc mặt Fuu thoáng chốc nghiêm trọng.
“Gì nữa thế?” Daiki thân mình treo ngược cành cây, nhàm chán hỏi. “Lũ làng Lá lại gây rắc rối chứ gì.”
“Đừng có nói như vậy. Bọn họ đã giúp chúng ta rất nhiều đấy!”
“Giúp được cái quái gì? Là chúng ta giúp họ hay họ giúp chúng ta đây?”
“Ngươi đừng có ích kỷ như vậy! Chẳng phải vừa rồi Naruto đã đánh đuổi nhóm genin làng Mưa sao?”
“Đó là việc bọn hắn phải làm! Nếu không đi chung thế này, chúng ta sớm đã
tới được tòa tháp rồi. Là do giúp đỡ bọn hắn nên mới để phí thời gian
như vậy.”
“Hừ, bỏ đi. Ta không nói với ngươi nữa.” Fuu cau mày ngán ngẩm. Cái tên Daiki này… lá gan thật sự càng ngày càng lớn.
“Ể? Sakura – san?” Nhìn thấy mái tóc hồng nổi bật, Fuu chạy ào tới. “Nãy giờ cậu đi đâu vậy? Naruto đâu rồi?”
“Cậu ấy ở đây.” Kabuto bước lên, trên lưng là Naruto đang bất tỉnh.
“Lúc nãy cậu ấy ăn phải nấm độc, may nhờ có Kabuto – san hỗ trợ thuốc giải.
Chỉ một lát sẽ tỉnh lại thôi.” Sakura giải thích, không quên một lần nữa cảm ơn Kabuto.
Bốn người chậm rãi bước về vị trí tập hợp, không
lâu sau, nhóm của Uri và Sasuke cũng trở về. Nhìn thấy Kabuto, Uri nhướn mày liếc qua những người còn lại, chờ đợi một lời giải thích.
Sakura hiểu ý, thuật lại nguyên văn tất cả mọi chuyện, cũng giới thiệu luôn
rằng bọn họ đã từng gặp Kabuto trước khi bắt đầu vòng một cùng với các
tân binh khác.
“À, cảm ơn anh nhiều.” Uri cười chào hỏi, đoạn bước nhanh lại chỗ Naruto.
Đồng tử co, vã mồ hôi, nhịp nhanh, thắt phế quản, chảy nước mắt,…
Những triệu chứng này, không nghi ngờ gì nữa, chính là do chất độc Muscarin có trong nấm Clitocybe Dealbata.
Kabuto, hắn có thể điều chế ra một loại thuốc tương tự Atropin trong thời gian
ngắn như vậy để tiếp cận bọn họ, quả nhiên không thể xem thường. Xứng
đáng là trợ thủ đắc lực nhất của tên mặt rắn đó. Lần này hắn tiếp cận
bọn họ hẳn là để quan sát tác dụng của ấn chú trên cổ Sasuke đi?
Chậc, làm sao hắn có thể ngờ được nãy giờ nàng cùng Sasuke rời đi, chính là để tập trung nghiên cứu cái nguyền ấn đó nhỉ?
Về phần Naruto, Yukino nói rằng nó phát hiện trên bụng cậu ấy có dấu vết
của phong ấn bát quái, sau đó lại thêm một phong ấn ngũ hành. Đó vốn là
thuật tạo ra một ấn phong cực mạnh được sử dụng để chặn hoặc làm nhiễu
dòng chảy chakra của mục tiêu. Nhưng vì lý do nào đó, trong lúc Naruto
bị ả làng mưa khống chế, Kurama lại có thể làm thoát chakra. Dù sao đi
nữa, hiện tại, tình trạng cậu ấy xem như ổn định, chất độc trong nấm
cũng sẽ không gây tử vong.
“Sao anh lại xuất hiện một mình ở đây?” Fuu hỏi, tay với lấy mấy nhánh củi khô.
“À, tôi bị lạc mất đồng đội, hiện tại vẫn đang tìm đường đến tòa tháp.” Kabuto cúi đầu cười khổ.
“Hay là anh đi cùng đội chúng em luôn đi. Nhiều người càng an toàn hơn mà.” Sakura hào phóng đề nghị.
“Chuyện đó… không phiền các em chứ?”
“Không đâu, nếu không phải anh ngăn cản kịp thời, tụi em sẽ gặp nguy hiểm với mớ nấm đó mất.”
“Thật là… Sakura – san, cậu cũng không cẩn thận gì hết, rõ ràng cậu đã nói sẽ ở yên đó trông chừng Naruto mà.” Fuu lầm bầm. “May là hai người không
sao.”
“Tớ xin lỗi, lúc đó Naruto tỉnh dậy, đòi đi dữ quá…”
“Được rồi, trời sắp tối rồi đó, đêm nay chúng ta sẽ nghỉ tạm trong khu rừng
này, sáng sớm mai lên đường tới tòa tháp.” Uri cắt ngang. “Lúc nãy tớ có thấy một hang động cách chỗ này không xa, có lẽ có thể tránh được. Hiện tại chúng ta di chuyển đến đó nhé?”
“Được.”
Thống nhất với nhau xong, mọi người đánh thức Naruto dậy, sau đó cùng phân chia đồ đạc, di chuyển đến vị trí hang động.
Ban đêm trong rừng vô cùng lạnh lẽo, tiếng gió thổi xào xạc qua các tán cây khiến bầu không khí càng thêm phần quỷ dị. Tuy nhiên, điều đó dường như lại chẳng chút ảnh hưởng gì đối với nhóm người này, đặc biệt là khi họ
đều đã có đủ mật thư – điều kiện tiên quyết để vào được tòa tháp.
Bên đống lửa, bảy người một thú ngồi quây quần bên nhau ăn thịt nướng, không khí hài hòa đến kỳ lạ.
Nếu có ai đó nhìn thấy cảnh này, tuyệt đối sẽ cho rằng họ là đi dã ngoại ban đêm chứ không phải sinh tồn giết chóc.
Kabuto vốn muốn chờ đợi thời cơ để thu thập thêm thông tin về năng lực của cậu bé nhà Uchiha, cũng như cách cậu ta sử dụng ấn chú. Nhưng mọi việc thật sự không diễn ra như ý định của hắn. Trong suốt quãng đường bọn họ tiến tới tòa tháp vào buổi sáng hôm sau, không hề có bóng ai tấn công. Ngược lại, một số đội gặp phải bọn họ còn quay đầu chạy trối chết.
Giải đáp nghi hoặc này của hắn, Fuu chỉ nhàn nhạt nói một câu.
“Bọn người này căn bản là đánh giá đối thủ bằng mắt, tất nhiên sẽ không mạo
hiểm nhào vô ba đánh bảy.” Trừ khi chúng đã chuẩn bị thật nhiều trục thư để hối lộ… như cái nhóm ninja nào đó.