“Chào mừng các em đến với vòng ba của kỳ thi chunin.” Hokage Đệ Tam lớn tiếng nói với bảy đội ninja đang đứng trước mặt.
Chà, đông người quá! Ông già Hokage, thầy Iruka, thầy Kakashi, cả thầy của
anh bạn chân mày rậm nữa! Có cảm giác tất cả những nhân vật lớn đều có
mặt ở đây vậy!
Naruto ngó nghiêng xung quanh, thích thú nghĩ thầm.
Uri nhìn số lượng người còn sót lại, có chút suy tư. Cuộc thi này đúng là
không đơn giản chút nào. Cái đội genin làng Mưa đã tấn công bọn họ lúc
trước…
Không có ở đây.
“A! Cô, cô là…” Một giọng nói hốt
hoảng đột nhiên vang lên từ phía sau, Uri quay đầu lại, thấy ngay một
cậu nhóc ôm trong ngực một chú chó con đang trừng mắt kinh ngạc nhìn
Fuu.
“Cái quái gì thế?” Fuu nhíu mày.
“À không, không có
gì.” Kiba đón nhận ánh mắt đầy nghiêm túc kia, có chút chột dạ cười trừ, nhưng tận sâu trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ. Thì ra cô ta chưa chết!
“Xin… xin chào cậu… tớ…” Sau lưng Kiba, Hinata rụt rè nhìn sang, chậm chạp thốt từng chữ.
“…” Fuu thoáng liếc nhìn Uri. Mấy người này… rốt cuộc đang muốn nói cái gì vậy?
Ai biết được chứ! Uri nhún nhún vai.
Phía trên kia, Hokage Đệ Tam vẫn đang phát biểu. Ông cẩn thận phân tích rõ
mục đích thực sự của kỳ thi này, sau cùng chốt lại một câu.
“Chính vì thế, đây không chỉ là một cuộc thi thông thường, mà còn là một trận
chiến sinh tử để bảo vệ danh dự của làng, bảo vệ ước mơ của bản thân.”
Đệ Tam nói xong, mọi người phía dưới đều xôn xao hẳn, ai nấy không khỏi
hồi hộp trước vòng thi sắp diễn ra. Đúng lúc đó, một ninja mặc trang
phục jonin tiêu chuẩn bất ngờ xuất hiện, cúi đầu tạ lỗi với Đệ Tam, sau
đó quay sang các thí sinh.
“Xin chào, tôi là giám khảo của vòng
thi này – Gekkou Hayate.” Sắc mặt anh ta tái nhợt, hai mắt thâm quầng u
ám, miệng còn ho không dứt. “Để tránh mất thời gian, tôi xin vào thẳng
vấn đề. Các cô cậu có mặt ở đây sẽ tham gia vòng đấu loại trước khi
quyết định ai là người bước vào vòng thi chính.” Không đợi mọi người đặt câu hỏi, anh ta liền giải thích. “Như ngài Hokage đã nói lúc nãy, cuộc
thi lần này có rất nhiều khách mời đến từ các nơi. Vì vậy không thể có
quá nhiều trận đấu. Chúng tôi buộc phải giới hạn số thí sinh qua vòng
đấu loại này. Hiện tại, ai cảm thấy không đủ khả năng hoặc gặp vấn đề về sức khỏe, có thể bỏ cuộc. Vì vòng thi sẽ bắt đầu ngay bây giờ, theo
hình thức một chọi một.”
Hả?
Ngay bây giờ?
Vậy nghĩa là không có cả thời gian nghỉ ngơi, chuẩn bị sao?
Tâm trạng các thí sinh lên xuống không ngừng. Dù gì, cuộc chiến trong rừng
chỉ vừa mới kết thúc, nay lại xuất hiện một vòng thi không báo trước thế này, họ đều có chút lo lắng.
“Sasuke – kun, cậu thật sự không sao ư?” Sakura nhìn dấu ấn màu đen trên cổ Sasuke, nghi ngờ hỏi.
“Tớ đã nói bao nhiêu lần rồi, tớ thật sự ổn.” Sasuke gằn giọng đáp.
“Nhưng dù gì đi nữa, cậu không thể thi với bộ dạng như vậy được! Ít nhất cũng
phải để các jonin kiểm tra qua đã. Dấu ấn đó có vẻ rất nguy hiểm, lúc đó cậu đã đau đớn đến như vậy kia mà.”
“Cậu im đi! Cơ thể của tôi,
tôi rõ hơn ai hết. Đừng nhiều chuyện xen vào.” Sasuke tức giận gạt tay
Sakura. Khó khăn lắm cậu mới tới được đây, chẳng lẽ lại chỉ vì cái ấn
chú chết tiệt này mà bỏ cuộc? Cậu không ham gì cái danh hiệu chunin, thứ cậu muốn là kiểm tra thực lực của mình đã đến đâu. Chỉ khi cậu thật sự
mạnh lên, mới có thể thực hiện được ước mơ của mình – giết chết kẻ đó.
“Sakura, xin lỗi, tôi biết cậu lo cho tôi. Nhưng hiện tại tình trạng của tôi đang rất ổn, Uri đã dùng thuật ức chế sự lây lan của ấn chú rồi.”
“Được, tớ biết rồi.” Sakura cười gượng. Lại là… Uri sao?
“Được rồi, nếu mọi người đã quyết định không ai bỏ cuộc. Hiện tại, vòng thi
sẽ bắt đầu.” Hayate nói. “Chúng ta có tất cả 21 người, chia làm 10 trận
đấu. Riêng ở trận thứ mười, người thắng sẽ tiếp tục đấu với người cuối
cùng còn lẻ trong 21 thí sinh. Các trận đấu sẽ dừng lại khi một trong
hai người bị knock out, tự nhận thua, hoặc chết. Tuy nhiên, một khi tôi
tuyên bố trận đấu đã kết thúc, thì các cậu buộc phải ngừng lại. Điều đó
nhằm tránh đi những cái chết không cần thiết. Còn bây giờ, mời nhìn lên
phía bảng điện tử trên kia, nó sẽ hiển thị ngẫu nhiên tên của từng cặp
thí sinh.”
Theo loạt ký tự không ngừng nhảy múa trên tấm bảng, thần kinh mọi người cũng căng như dây đàn, nín thở theo dõi.
Ting.
Màn hình kêu lên một tiếng rồi dừng lại, phía trên hiển thị rõ hai cái tên. Một là Fuu của làng Thác, hai là Akadou Yoroi của làng Lá.
“Hả? Trận mở đầu à.” Fuu tặc lưỡi.
“Cố lên nhé.” Uri mỉm cười bỏ lại một câu, sau đó cùng mọi người bước lên khu vực quan sát.
“Hai người sẵn sàng rồi chứ?” Hayate nhìn cặp thí sinh đang đứng đối diện
nhau, tay thoáng vung lên. “Tôi tuyên bố : trận đấu thứ nhất, bắt đầu.”
Vừa nghe hiệu lệnh này, tên Yoroi đó đã lao vụt tới, tung nắm đấm hướng
thẳng mặt Fuu. Cô nhếch mép tránh được, thì thầm trêu tức.
“Vội vàng quá nhỉ, anh bạn?”
“Hừ.”
Hắn lờ đi không đáp, tay chân thoăn thoắt di chuyển qua lại, tiếp tục giáng hàng loạt đòn thể lực vào người Fuu. Fuu thì lại vận dụng tốc độ linh
hoạt của mình, tránh đi toàn bộ.
Đứng trên cao, Uri chăm chú quan sát trận đấu, khi nhìn thấy cách tấn công của đối thủ, có chút kỳ lạ
nhíu mày. Tại sao… nàng cứ có cảm giác tên này đang cố chạm vào người
Fuu thế nhỉ?
Hơ…
Không phải chứ? Nổi cả da gà.
Đột nhiên, nàng cảm nhận được một cỗ ánh mắt ghê tởm làm cho người ta khó
chịu, đang nhìn chằm chằm vào người mình. Uri hơi nghiêng đầu, thấy ngay một tên ninja tóc dài buộc đuôi ngựa, khóe miệng treo một nụ cười chọc
người chán ghét. Băng đeo trán của hắn mang ký hiệu làng Âm Thanh.
Ý khoan.
Làng Âm Thanh?
Bảy đội lọt vào vòng đấu loại lần này bao gồm một đội làng Thác, một đội
làng Cát cùng năm đội làng Lá. Thế quái nào gã này lại có mặt ở đây? Dù
sao thì nhóm của Dosu vốn đã chết mất tên Zaku rồi, không thể vào đây
được. Hơn nữa, cái loại ánh mắt kia, khiến nàng không tự chủ liên tưởng
tới thằng cha mặt rắn gớm ghiếc đó.
A! Hắn còn cười nữa chứ, thật ghê tởm!
Dòng suy nghĩ của Uri bị cắt đứt bởi một loạt động tĩnh dưới sàn đấu. Chẳng
biết từ khi nào, cánh tay Fuu đã bị nắm chặt, xung quanh vị trí đó còn
có một luồng sáng nhạt bao quanh. Yoroi một tay giữ chặt Fuu, tay kia áp lên người cô, khóe môi nở nụ cười đắc ý.
Con mẹ nó chứ! Sàm sỡ gái nhà lành à?
Uri thật muốn nhảy lên lan can hô một câu như vậy, nhưng nàng hiểu rõ, mọi
chuyện không đơn giản như thế. Dựa vào luồng dao động mỏng manh, rõ ràng chakra của Fuu… đang bị tên kia không biết làm thế nào liên tục rút
cạn.
Nét mặt Fuu thể hiện nỗi kinh ngạc tột cùng, nhưng tuyệt
nhiên không hề sợ hãi. Cô dồn sức vào hai bàn chân, đạp thật mạnh lên
người Yoroi, đồng thời tránh xa hắn hết mức có thể.
Trước khi
Yoroi kịp quay trở lại một lần nữa, Fuu đã nhanh chóng làm ra phương án
phòng thủ. Hai bàn tay cô chắp vào nhau, tốc độ kết ấn nhanh đến chóng
mặt.
“Nhẫn pháp : Bọc Kén.”
Rào. Rào.
Một mảng lớn
sàn đấu dưới chân Fuu đột nhiên trồi lên một loại chất lỏng đặc sệt màu
xanh lục, chậm rãi bao phủ khắp người cô trước khi hoàn toàn kết thành
một vật tương tự bình hồ lô cỡ lớn.
Yoroi thấy thế, vội vã chạy tới tụ chakra vào hai bàn tay, điên cuồng đập phá cái kén khổng lồ này.
“Ngu ngốc.” Fuu khoanh tay, cảm nhận rõ ràng vị trí hắn đang đứng, liền tập
trung chakra tại một điểm, thuận thế giải thuật, đồng thời thiết lập
thêm một phân thân.
Thời điểm Yoroi vui mừng vì phá được cái kén, hắn không chút do dự lao tới trước mặt ‘Fuu’, ý đồ tiếp tục hút chakra. Đúng lúc này, phía sau truyền tới một trận hàn khí.
“Bão táp làng Thác Nước.”
Ầm!!!!
“Như thế này… kết thúc rồi chứ?” Fuu nghiêng đầu hỏi.
Hayate tiến tới quan sát bộ dạng ướt sũng thảm hại của Yoroi, gật đầu tuyên bố người chiến thắng.
“Làm tốt lắm, Fuu.” Uri tặng một nụ cười cho cô bạn vừa bước tới.
“Chẹp, đúng là một bọn quái dị. Ai mà ngờ hắn lại có thể hút chakra bằng cách
đó chứ.” Fuu liếc xuống kẻ đang được đội y tế khiêng đi, sắc mặt âm trầm phun ra từng chữ.
“Trận đấu thứ hai.” Dưới khán đài, Hayate thì thào đọc tên cặp thí sinh. “Kankuro của làng Cát, và Yamanaka Ino của làng Lá.”
“Ể? Không phải chứ?” Cô bạn tóc vàng trợn mắt nhìn tên mình được xướng lên.
“Tới phiên em rồi, cố lên Ino.” Asuma hiểu được tâm trạng lo lắng của cô, cười động viên.
“Nhưng mà thầy ơi… trông hắn thật nguy hiểm. Em có thể làm được sao?”
“Hãy tin vào bản thân và thể hiện tất cả những gì em có thể. Thầy tin vào năng lực của em.”
“Cảm ơn thầy.” Ino ủ rũ đáp, sau đó mím môi lấy lại tinh thần, dậm chân bước xuống sàn đấu.