Sinh Tồn Thời Mạt Thế

Chương 109: Chương 109: Sương mù thời mạt thế 05




Cánh tay và mặt đều bị sương độc làm tổn thương, ăn sâu vào bên trong rất đau. Sương độc đã lan khắp mọi nơi, mấy nhân viên an ninh vội vã xông tới dùng thảm lông chụp lên người cậu và người đàn bà kia, sau đó bắt đầu phun thuốc khử trùng.

Mùi thuốc gay mũi bay tới, nhưng cũng mau sương độc trên người cậu đã hóa thành nước, rơi lả tả xuống dưới sàn, độc tính ăn mòn không mạnh, nước từ tấm thảm rơi vào mặt chỉ mang cảm giác châm chích.

“Mau vào bên trong đi!”

“Nhân viên vệ sinh đâu, nhanh ra bôi thuốc cho họ đi!”

Có nhân viên đỡ Du Hành đi vào, vén tấm thảm lên, vội vàng kiểm tra: “Trừ mặt và tay ra còn bị thương chỗ nào không?”

“Chỉ mặt và tay thôi.”

Vì vậy nhân viên vệ sinh kéo áo khoác của Du Hành xuống, cẩn thận sát trùng rồi bôi thuốc.

“Có thể sẽ để lại sẹo, chờ khói độc tản đi cậu nên tới bệnh viện khám thử, chỉ cần giải phẫu là hết.”

Du Hành cảm ơn nhân viên: “Cảm ơn.”

“Đừng khách khí.” Nhân viên vệ sinh có ấn tượng rất tốt với Du Hành, người dũng cảm cứu người khác, lúc bôi thuốc đau như vậy mặt cậu ta cũng không thay đổi. Tuổi tác thoạt nhìn có vẻ nhỏ nhưng gan rất lớn.

Mà phòng lớn trong toa xe lại có rất nhiều người kêu thảm thiết.

Quá đau, vết thương giống như bị dính phải axit vậy, tiếng xèo xèo vang lên liên tục. Tựa như miếng thịt mỡ đặt trong chảo nóng.

Người bị thương không chỉ do sương độc tạo ra mà còn do bị dẫm đạp tạo thành thương tích, cả đoàn xe loạn thành một đoàn. Nhân viên vệ sinh chạy tới chạy lui chữa trị, đội an ninh thì không ngừng phun thuốc, kiểm tra kẽ hở ở cửa sổ, tiếng nhân viên quản lí cũng vang lên không ngừng...

“Em trai, cảm ơn cậu.”

Người đàn bà Du Hành cứu sau khi được xử lí vết thương cũng cảm ơn cậu không ngừng, thương thế của cô ta cũng nghiêm trọng hơn Du Hành rất nhiều, cả gương mặt chỉ còn một con mắt là hoàn hảo. Nhưng cô ta cũng là một người đàn bà kiên cường, Du Hành không hề nghe thấy cô ta kêu đau một chút nào.

“Không sao, cô ổn là được.”

Xung quanh rất hỗn loạn, nhân viên an ninh vất vả lắm mới khiến thế cục bình ổn trở lại, mỗi vị hành khách đều được bố trí chỗ ngồi tốt, có vài người vừa hết lo sợ đã bắt đầu ồn ào mắng to:

“Không phải nói chín ngày nữa mới tới sao? Con mẹ nó tới trước bao nhiêu ngày hả? Chín ngày đó!!”

“Chuyện gì vậy trời, có khác nào hại tính mạnh con người không?!”

“Tôi phải khiếu nại!”

Đại đa số mọi người đều cực kì tức giận, cảm thấy bản thân là người bị hại, cũng có một vài vị khách là người lí trí, biết cảm thông:

“Đây là chuyện không chắc chắn, từ lúc sương độc xuất hiện đã rất kì lạ rồi, lần này thay đổi quy luật cũng không lạ gì.”

“Đúng thế, dù sao lúc ra khỏi cửa nhà tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lí khi có tình huống như này xảy ra rồi.” Đó đều là những người thuộc phái vô tư, vừa nói vừa chỉ vào túi balo sau lưng, cầm bánh bích quy ra nhai ken két.

Không chuẩn bị trước tâm lí đã ra khỏi cửa, đúng là người không đáng tin.

Dần dần, dưới sự trấn an của đài radio, mọi người dù quen hay không quen cũng dựa cùng một chỗ, thảo luận về sương độc lần này: “Anh trai, anh nói lần này kéo dài trong bao lâu?”

“Rất khó nói. Chắc là mười ngày gì đó.”

Mấy lần trước đều trong khoảng mười ngày trở lên, lần ngắn nhất là mười một ngày.

“Haiz, chuyện gì cũng bị chậm trễ.”

“Tức chết mà.”

Tới chạnh vạng tối, trạm xe cung cấp bữa tối, là suất ăn thông thường, một thịt, một khay cá kho với cải trắng muối cay, một phần khai tây chưng thịt, thịt rất ít, cắt cũng mỏng dính. Mùi vị rất tiêu chuẩn, khó để nói ngon hay không được.

Du Hành đẩy cải trắng muối cay sang bên cạnh, bởi vì trên người cậu đang có vết thương, không dám ăn cay.

Thức ăn rất nhiều dầu mỡ, mùi vị cũng ngấy như thế, trừ cải trắng muối cay ra thì Du Hành ăn hết tất cả.

Cậu đi cất đĩa đựng cơm, đặt vào trong thùng nhựa, thấy thùng rác bên cạnh đã đầy, đều là cơm và đồ ăn. Tùy tiện tìm một chỗ để ngồi, Du Hành không có chuyện gì làm nên nhắm mắt vận chuyển tâm pháp. [Quy tắc kiện thể] không thể giúp con người có bản lĩnh tu luyện thành tiên, nhưng ở phương diện cường thân kiện thể, tu dưỡng khí thế thì hiệu quả lại cực kì tốt.

Tới buổi chiều, cậu cảm thấy vết thương trên người đã bắt đầu ngứa. Chắc hẳn vết thương sắp kế vảy, cậu cũng chẳng để ý có bị hủy dung hay không, chẳng qua nếu vết thương không tốt lên thì vi khuẩn rất dễ xâm nhập vào cơ thể dẫn tới nhiều loại bệnh khác. Cậu không muốn bản thân bị bệnh.

Buổi chiều, không ít hành khách bị thương chuyển biến xấu, nhân viên vệ sinh chạy tới chạy lui, cuối cùng đứa mười người phát sốt dọn vào trong phòng nội vụ nghỉ ngơi.

Nhân viên vệ sinh kiểm tra lần lượt những người bị thương, lúc kiểm tra tới Du Hành, cậu không lên cơn sốt liền nói thẳng: “Tôi không sốt, chị đi hỏi người khác đi.”

Nhân viên vệ sinh lắc đầu, nhất quyết muốn Du Hành đo nhiệt độ: “Đo thử một lúc, được không? Bây giờ cái gì cũng cẩn phải cẩn trọng, đừng để bản thân bị sốt cao, bây giờ điều kiện y tế không tốt, sốt cao không hay.”

Du Hành nhận lấy ống đo, cúi đầu nói: “Chị hái, chút nữa tôi sẽ đưa nhiệt kế cho chị, bây giờ chị đi làm việc của mình tiếp đi.”

Nhân viên vệ sinh liền mỉm cười, nói: “Không sao, đây là ống nhiệt kế điện tử, khi nào đo xong sẽ vang lên, rất nhanh liền tốt.”

Ống thủy nhiệt kế kêu lên, Du Hành đưa lại cho nhân viên vệ sinh: “Cũng may không lên cơn sốt, vậy tôi đi trước nhé, nếu tối nay cậu cảm thấy không thoải mái thì nhất định phải nói ra, tối nay chúng tôi có ca trực, ở bên kia, có nhìn thấy không?”

Cỗ thân thể này mới mười chín tuổi, bởi vì quanh năm cần kiệm ít nói, lại chăm chỉ học hành, ít rèn luyện nên cơ thể không khác mấy thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi là bao. Cho dù sau này Du Hành tiếp nhận cơ thể, tích cực rèn luyện, nhưng [Quy tắc kiện thể]ư cũng không phải là công pháp huyền ảo, cái cần chú trọng ở đây là chậm rãi mà chắc chắn, thông qua tu luyện khiến cơ thể dần trở nên chắc chắn, đạt tới những cơ năng tối ưu nhất.

Vì vậy, cỗ thân thể này nhìn vẫn rất non nớt.

Nhân viên vệ sinh thấy người này nhỏ tuổi, lại đi một mình, đặc biệt lúc chiều còn cứu người, vì vậy, ánh mắt nhìn cậu đã khác biệt, chiếu cố cậu hơn người khác. Trước khi đi còn cho cậu đồ giữ ấm: “Bên trong này là nước sôi, uống xong có thể tới máy cung cấp nước tự động bên kia để lấy.”

Khi chị gái nhân viên vệ sinh rời đi, người đàn ông ngồi bên cạnh Du Hành lại gần nói: “Hai người quen biết sao? Tôi thấy cô ta rất chiếu cố cậu đấy!”

Du Hành lắc đầu nói: “Không quen biết!”

Người đàn ông không tin: “Em trai, tôi có chuyện rất quan trọng. Tới đây, nếu cậu có thể khiến chị gái cậu để lại cho tôi một cái giường thì tôi cho cậu một trăm tệ, được không?”

“Chúng tôi không quen biết.” Du Hành nhìn ông ta, nói: “Ông là một người lớn như này, còn muốn tranh giường ngủ với người bị thương sao?”

“Mày---” Người đàn ông trợn mắt, miệng bởi vì sợ hãi mà hơi trề ra. Nhưng rất nhanh phát hiện nam hài trước mắt vẫn là khuôn mặt mang nét tẻ con, thân hình gầy teo nhỏ bé.

Gặp quỷ rồi!

“Phi! Không biết thì thôi!” Người đàn ông mạnh miệng bỏ lại một câu cứu lấy mặt mũi, đứng dậy tới chỗ khác ngồi.

“Mẹ kiếp!” Người đàn ông vuốt cánh tay, tựa như xuyên qua áo nhung có thể vuốt tới da gà đang nổi lên. Như gặp quỷ vậy! Sau đó, ông ta phì một cái, cũng không dám quay đầu lại nhìn.

Đúng lúc này, đài radio vang lên: “Năm phút sau sẽ tắt đèn, hành khách còn chuyện gì đang làm trong tay xin làm thật nhanh chóng. Đêm đến vẫn có chuyên viên đi kiểm tra khắp nơi, xin hành khách an tâm nghỉ ngơi. Nếu có vấn đề bất ngờ gì xảy ra thì mong hành khách báo cho nhân viên tuần tra, hoặc phản ánh tới phòng quản lí ở cuối lối b.”

“... Đồng thời chú ý tới con cháu nhà mình, không nên để đứa bé đụng tới cửa sổ....”

“Nếu có gì chúng tôi sẽ thông báo lập tức qua radio, mời hành khách tích cực phối hợp, đừng tạo thành khủng hoảng!”

Sau đó, đèn cũng tắt.

Du Hành ngồi im một chỗ, híp mắt ngủ không sâu.

Thân thể mệt mỏi rất nhanh dã tiêu tán, cậu cảm thấy cả người mình như năm trong chăn bông, cực kì thoải mái...

“Hu hu, con muốn ăn, con muốn ăn!!”

Trong bóng tối, thỉnh thoảng vẫn có tiếng nói chuyện nhỏ vang lên, nhưng cũng không tính là gì, ở nơi công cộng có tiếng nói là chuyện bình thường, nhưng tiếng khóc của đứa bé vang lên, vừa khóc vừa nháo, cực kì quá đáng.

“Ồn ào cái rắm ấy mà ồn ào, có muốn chết không?”

Không phải ai cũng lựa chọn nhẫn nhịn, có người nóng nảy trực tiếp mắng: “Cẩn thận ông đây ném mày ra ngoài!”

“Mày nói cái gì? Định đem con trai tao làm sao?”

Một lời không hợp, cha của đứa bé và hành khách kia lập tức nhảy vào đánh nhau.

“Alo, không được đánh nhau!”

“An ninh, an ninh!”

Trận xôn xao rất nhanh đã bị dập tắt, Du Hành nhắm mắt ngủ tiếp. Cũng may không có âm thanh ồn ào nào khác, chỉ có vài tiếng nói thầm ở xung quanh, cũng không ảnh hưởng tới giấc ngủ của cậu.

Nửa đêm, không rõ là mấy giờ, Du Hành muốn đi tiểu, tự giác tỉnh dậy. Đứng dậy, dựa vào chút ánh sáng ít ỏi của đèn ngủ trên trần xe, đi về phía nhà vệ sinh.

Bây giờ đã rất muộn, trừ một ít tiếng nói mê sảng, tiếng nghiến răng thì toa xe rất yên tĩnh.

Du Hành gặp phải nhân viên tuần tra ở ngoài cửa toa, gật đầu với đối phương một cái, nhân viên an ninh mỉm cười với cậu, lấy đèn pin soi hướng nhà vệ sinh.

Đi vệ sinh xong, Du Hành mở vòi nước rửa tay, nước trên tay hơi có cảm giác châm chích, Du Hành tắt vòi nước, chắc hẳn ống nước có chỗ bị vỡ, sương độc hòa vào trong nước.

Sau khi ra ngoài, Du Hành lập tức nói cho nhân viên an ninh.

Nhân viên an ninh thấp giọng nói: “Cảm ơn cậu nhắc nhở, tôi sẽ gọi người tới xử lí.”

Ngày hôm sau có người đi vệ sinh, thấy có tấm bảng thông báo chất lượng nước có vấn đề, vòi nước ở chậu rửa tay đã bị đóng.

“Vậy rửa tay thế nào?”

“Đi vệ sinh cẩn thận một chút, nếu không thì dùng giấy lau.”

Than phiền thì than, mọi người vẫn phải chấp nhận.

Cứ như vậy sống qua bốn ngày, mọi người đều cảm thấy bất ổn. Dù sao nơi này cũng là hoàn cảnh xa lạ, những người chọn ngồi xe lửa đều là người có công chuyện. Trì hoãn ở nơi này nhiều ngày, ăn cơm không ngon, ngủ cũng không có giường để mà ngủ, lưng mỏi eo đau, cho dù là thanh niên trẻ tuổi cường tráng cũng không chịu nổi.

“Nếu không chúng ta quét lại nền, ngủ ở dưới đất?”

Trên mỗi chỗ ngồi đều có tay vịn, trừ khi tháo hết tay vịn ra, nếu không chỉ có thể ngồi ngủ, nhưng ngồi ngủ như vậy không những cổ đau mà cả tay và eo đều không thoải mái.

“Dù sao nhiệt độ trong này cũng không lạnh, rải một lớp quần áo dưới sàn là có thể ngủ rồi.”

Có người đề nghị, cũng có người xoa bả vai gật đầu: “Tìm nhân viên hỏi thử đi.”

Cuối cùng, nhân viên vệ sinh trong xe lửa lấy mấy cây lau nhà ra, bắt đầu lau dọn mặt đất. Mọi người cùng chia chỗ ngủ, tự tìm địa bàn.

“Hay cứ nằm trực tiếp cho thoải mái.”

Hôm nay, coi như có một đêm yên tĩnh.

Cho tới khi mắc kẹt tới ngày thứ bảy, Du Hành thấy nhân viên vội vã đi lại, mặc dù đã cố gắng áp chế, nhưng trên mặt vẫn có chút hốt hoảng.

Quá rõ ràng!

Những người khác cũng nhìn ra khác lạ: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Này, đừng có gạt chúng tôi chứ?”

Không thể che dấu, đội trưởng đội an ninh liền nói: “Phát hiện một cửa sổ bị hư kính, sương độc đã ăn mòn tới lớp giữa.”

Cửa sổ trên tàu đã thay cửa thủy tinh, là loại thủy tinh thép hóa hai lớp, lúc gắn còn dùng một lớp phòng ở giữa. Dùng số tiền lớn để trang bị, ít nhất còn tốt hơn so với một nhà bình thường nhiều.

Nhưng, dù là vậy, vẫn xảy ra hư hại sao?!

Mọi người kích động chạy tới nhìn, khiến nhân viên an ninh lo lắng không thôi: “Mọi người đừng kích động! Đừng đụng tay vào kính thủy tinh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.