Sinh Tồn Thời Mạt Thế

Chương 110: Chương 110: Sương mù thời mạt thế 06




Du Hành cũng đi xem thử, quả nhiên thấy lớp bên ngoài đã biến mỏng, có thể thấy một lớp còn lại của thủy tinh sau khi bị ăn mòn vẫn còn đang cheo leo ở bên ngoài, tựa như nham thành vừa bị trào, đang lả tả rơi xuống.

“Làm thế nào giờ!”

“Mẹ nó, không phải các người nói nơi này rất an toàn sao? Loại công trình hủ nát như này, mới có vài ngày đã hỏng, tham tiền cũng tham vừa vừa thôi!”

Có người tức giận kéo cổ áo nhân viên an ninh mắng: “Các người muốn họi chết tôi à?”

Không biết thế nào, rõ ràng là chuyện liên quan tới ống chết, rõ ràng mọi người trước tiên phải nghĩ biện pháp thay thế, lại bị một chút người quá khích kích động, bắt đầu tóm nhân viên an ninh, cố tình gây hấn.

Mặc dù tư chất của nhân viên an ninh mạnh hơn người thường, nhưng bọn họ không muốn ra tay với hành khách, cộng thêm số lượng hành khách quá khích rất nhiều, họ không thể tránh thoát được.

“Đủ rồi, buông tay hết đi!”

Du Hành chạy tới đẩy người đàn ông kia ra: “Buông tay!” Cậu cực kì ghét loại người như vậy, sau khi đẩy người xong, nói: “Có bản lĩnh gây náo loạn thì ra ngoài mà náo loạn!” Sức mạnh của Du Hành cùng cơ thể hoàn toàn trái ngược, ra tay cũng rất ác, rất nhanh liền trấn áp được đám người gây rối loạn.

“Gây chuyện tiếp tôi ném các người ra ngoài!”

Sau đó, cậu nói với đội trưởng đội an ninh: “Mông đội trưởng, trạm xe có phương pháp ứng đối với tình huống này không?”

Mông đội trưởng phục hồi lại tinh thần, gật đầu nói: “Có có có! Chúng tôi có kính thủy tinh dự bị, có thể đổi!”

“Vậy thì mau đổi đi!”

“Lằng nhằng cái gì!”

Quần chúng lại bắt đầu ồn ào, Du Hành nhìn thấy da mặt đội trưởng Mông đang co rút mấy cái, hiểu rõ có chuyện khó nói. Vì vậy lặng lẽ hỏi: “Đội trưởng Mông, có vấn đề gì sao?”

Đội trưởng Mông hơi do dự, nói ra sự thạt: “Mặc dù có kính thủy tinh dự bị nhưng lại không đủ để thay thế trong một lần. Nếu những tấm kính khác bị hư hại, bùi xong lại có tấm khác hư hại tiếp thì sẽ hết vật liệu để thay thế.”

Chỉ cần có một lỗ hổng thì đám sương độc kia sẽ nhào vào như lang như hổ, lúc đó, mọi người sẽ không chỗ dung thân.

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Mọi người đừng kích động! Chúng tôi đang họp khẩn cấp, rất nhanh sẽ có kết quả!”

Tầng ngoài tấm kính thủy tinh bị ăn mòn nghiêm trọng, trong đó thậm chí đã có tấm bị ăn mòn tới vật trung gian, đang ăn mòn tới tàng trong cùng.

Cuối cùng vẫn sử dụng kính thủy tinh dự phòng, trựa tiếp tạo ra nơi tị nạn mới, địa điểm cuối cùng là phòng ăn của nhân viên, phòng nghỉ ngơi của nhân viên là phòng làm việc của lãnh đạo.

Nhân viên nhanh chóng làm việc, ghép tường thành hai tầng kính thủy tinh, hơn một trăm năm mươi hành khách được bố trí trong đó.

“Nơi ở ít, không khí khá mỏng, mọi người phải thật trấn định, tâm tình đừng quá kích động, phòng ngừa bị thiếu oxi, nếu quá kích động máy lọc không khí cũng không hoạt động được.”

Du Hành được sắp xếp vào phòng nghỉ ngơi của nhân viên, chen chúc cùng đám người một chỗ.

Cửa gỗ bị phá, gắn thủy tinh-- Vật liệu bằng gỗ là loại tương đối dễ bị ăn mòn. Lỗ thông hơi là phía sau cửa sổ, để lại khe hở vừa vặn, đặc biệt dùng mấy lớp vải ướt bao bọc, bên cạnh còn trang bị máy lọc.

Tí tách----

Nước chua không ngừng nhỏ xuống, nhân viên bên trong không ngừng đắp thêm từng tầng vải.

Ngày hôm sau, mù mịt sương độc không ngừng chui vào từ chỗ nào đó, nhanh chóng lan truền, bọn Du Hành ở trong phòng nghỉ của nhân viên cũng có thể thấy làn sương bồng bềnh bên ngoài tường thủy tinh, rất nhanh đã chiếm hết chỗ trống trong xe.

“Hu hu hu....” Có cô gái trẻ tuổi khóc lên: “Tôi không muốn hủy dung, không muốn hủy dung, hu hu hu...”

“Đừng khóc, lãng phí oxi.” Có người nhỏ giọng khuyên: “Đừng khóc.”

Cho dù là người lý trí thế nào đi nữa, khi trơ mắt nhìn thấy sương độc ăn mòn mặt tường thủy tinh, cũng chẳng thể tiếp tục thờ ơ--- Một con dao sắc bén vô hình đặt trên đỉnh đầu, không biết bao giờ sẽ rơi xuống.

Thậm chí, bởi vì không gian nhỏ hẹp, không khí ngột ngạt, ngay cả than vãn hay khóc cũng không được, mọi người chỉ đành nhấm nháp sợ hãi trong lòng, dần dần, lý trí, lạc quan và hy vọng cũng sắp bị cắn nuốt hết.

Bọn họ ngây người trong này mười hai ngày, lúc này, đã đổi thêm một tầng thủy tinh, vốn từ tầng bên trong, giờ đã thành tầng ngoài. Nhưng dù có như vậy, mấy ngày sau lớp thủy tinh vẫn bị ăn mòn tới tận sâu bên trong. Theo tốc độ này, nhiều nhất chỉ chống đỡ thêm được hai ngày, nếu không kết thúc thì sẽ bị công phá hoàn toàn.

Nửa đêm, không biết tiếng thét chói tai ở đâu vang lên, sau đó là tiếng vang thật lớn.

Cô lập trong phòng nghỉ ngơi, một người đàn ông đã mất khống chế quăng ghế lên, dung hăng nện lên mặt kính đã bị ăn mòn.

Bởi vì thiếu dưỡng khí, mọi người đều trở nên mơ màng buồn ngủ, tới buổi tối sẽ sẽ ngủ tới hôn mê, hoàn toàn không có ai chú ý tới người đàn ông đang làm ra cử động đáng sợ.

Không ai phát hiện, cũng chẳng người ngăn cản, người đàn ông đỏ mắt thay phiên ném ghế, ném liên tục mười mấy cái liền đập cửa kính thủy tinh xuất hiện từng vết vỡ mạng nhện.

“Mày điên rồi!”

“Mau bắt nó lại!”

Người đàn ông như phát điên cười lớn, dùng sẽ ném ghế cụt chân lên tường thủy tinh: “Ha ha ha ha ha ha ha! Cùng chết đi! Cùng chết đi!”

Đến khi bị người khác chế ngực, nhân viên mở đèn pin lên kiểm tra tường thủy tinh, tuyệt vọng nói: “Tường bị phá hủy!”

“Mau sửa đi!”

Bọn họ có một tấm thủy tinh có thể thay thế, nhưng không có thời gian! Hoàn toàn không đủ thời gian!

Tí tách....

“Sương độc vào rồi!”

“A a a a a... đau quá!:

“Cứu với!!!”

Sương độc như xuyên da xuyên thịt, cắn nát máu thịt mọi người.

Tí tách....

Tiếng da thịt bị ăn mòn lít nhít vang lên, bọn Du Hành trong phòng nghỉ nhơi mặc dù không nghe thấy thanh âm đáng sợ đó, nhưng vẫn rơi vào khủng hoàng.

“Thế nào? Bên kia thế nào rồi?”

Đầu tiên là mấy tiếng vang lớn, sau đó là tiếng gầm thét, sau đó là rất nhiều tiếng kêu! Bên kia, đã xảy ra chuyện gì?

Màn đêm đen, đồ vật cũng khó nhìn ra, tất cả sợ hãi trong lòng đều được phòng đại.

“Để tôi hỏi, để tôi hỏi! Mọi người đừng gấp!” Nhân viên vội vã cầm bộ đàm lên gọi, nhưng gian phòng cách vách không có ai trả lời, chỉ có tiếng thở gấp và những âm thanh thảm thiết.

Mọi người sợ hãi trắng mặt. Có một người đàn bà khiếp sợ nói: “Chẳng lẽ là... sương độc bên kia đã tràn vào?”

“Có, có lẽ, cái này cũng đã bao nhiêu ngày.”

Mọi người đều hút khí.

Nhân viên vội vàng gọi vào bộ đàm: “Lão Trần, Lão Trần, bên kia thế nào?” Một nhân viên khác cầm đèn pin soi ra bên ngoài, hai gian phòng nghỉ ngơi song song nhau, cậu ta không dám dán người lên cửa kính để nhìn, chỉ hơi hơi dựa vào, nghiêng đầu nhìn bên trái.

Có người chạy ra từ phòng nghỉ ngơi, vừa chạy vừa kêu.

Phát hiện có ánh đèn, mấy người kia lập tức chạy tới.

“Cứu mạng, cứu mạng!”

Bọn họ dán người lên tường kính, lớn tiếng gào: “Mở cửa cho tôi vào!!!”

“Mở cửa nhanh!!”

Mấy người đó vừa gào vừa vỗ cửa kính, dọa mọi người bên trong hoảng hốt, đổi giọng hét lên: “Đừng vỗ!”

“Mọi người đừng kích động, cửa kính đã cố định, không mở được!” Sau khi phá cửa gỗ, thủy tinh đã được gắn cố định vào, trừ khi phải dỡ hắn ra, nếu không thì không mở được! Nhưng muốn tháo cũng rất tốn thời gian, mà tháo xong, muốn gắn lại cũng không kịp. Chắc chắn phòng nghỉ ngơi này đã bị sương độc tràn vào, trong đó không còn chỗ dung thân nữa rồi.

Nhưng những người bên ngoài chỉ cảm thấy đau đớn và sợ hãi, hoàn toàn không nghe vào đầu, đập thẳng vào cửa.

Dưới ánh đèn pin, cả gương mặt của những người đó lộ ra rõ ràng, máu thịt lẫn lộn, máu tươi không ngừng chảy ròng ròng khắp nơi, thậm chí, lúc gào thét, trong miệng họ cũng toàn là mái.

Một nhân viên khác hấp tấp nói: “Tới phòng ăn! Cửa bên đó vẫn còn hoạt động!!”

Nghe thấy lời họ, ngoài trừ một người đàn ông ở lại thì những người khác đều chạy tới phòng ăn--- Đều là nhân viên nội bộ, cách suy nghĩ không sai biệt lắm.

“Hắn ta làm sao thế?”

“Anh không thấy hắn ta bất động rồi à.”

Người đàn ông co rút thân thể xong rồi đứng bất động, nhân viên ngồi gần mặt cửa kính hỏi: “Vị tiên sinh này?”

Người đàn ông đó đột nhiên ngầng đậu đụng mạnh vào cửa, trong mắt tràn đầy hận ý.

Nhân viên làm việc sợ hãi ngồi bệt xuống đất.

“Tí tách- được rồi! Bên chúng ta đã an toàn, nhưng ngoài cửa... tí tách- còn một vị khách nữa, tình hình có vẻ không được tốt lắm.”

Tin tức do bên phòng ăn truyền tới qua bộ đàm, đã thành công cứu những hành khách kia, trong đó có một nhân viên vệ sinh đang xử lí vết thương cho họ.

Nghe được tin tức này, bên kia nói: “Cậu xem vị khách đó đi một mình hay còn ai khác? Nếu như phái người tới đón thì lại phải mở cửa thêm, hành khách bên chỗ chúng tôi.. cũng không đồng ý nhiều lắm.”

Không có cách nào khác, đành tiếp tục dỗ vị khách kia: “Nhưng người này bất động!”

“Bằng không chúng ta mở cửa ra?”

“Cửa này không thể mở được, trừ khi phá hủy luôn!”

Ồn ào một lúc lâu, cuối cùng cửa kính vẫn không được mở ra, mà người bên trong cũng chẳng muốn.

“Bên phòng ăn đón người thế nào? Cửa vừa mở ra chắc chắn sương độc cũng vào theo đúng không?” Du Hành hỏi: “Anh hỏi thử tình huống bên đó đi.”

“Được, để tôi hỏi.”

Sau khi hỏi thăm mới biết, bên kia lúc mở cửa đã sử dụng bình cứu hỏa phun cùng lúc, tạo thành mấy giấy quý giá để lôi mọi người vào.

“Cho là làm thế nhưng vẫn có sương mù vào được, khiến không ít người bị thương.” Bởi vì chuyện đó nên không ít hành khách không đồng ý mở cửa lần hai.

“Nhưng bên chúng ta không có bình cứu hỏa!”

Không có ai nói nữa, Du Hành về chỗ đám người ngồi xuống.

Nhân viên đi tới nhà vệ sinh, đóng cửa lại, không biết có phải do không nhận được chỉ thị gì hay không, sau khi ra ngoài liền khích lệ những người đang hoang mang: “Đã qua nhiều ngày như vậy, hy vọng vẫn đang ở trước mặt chúng ta! Hy vọng mọi người có thể điều chỉnh được tâm trạng của mình, đừng làm ra hành động quá khích gì.”

“Không lừa gì mọi người, phòng nghỉ ngơi cách vách lần này bị bất ngờ như vậy là do có một hành khách bị mất khống chế, dùng ghế đập vỡ cửa kính! CHo nên, hy vọng mỗi vị sẽ để ý tới người bên cạnh mình, nếu phát hiện có gì không đúng xin thông báo tới chúng tôi!”

“Kiên trì thêm một thời gian nữa, sương độc rất nhanh sẽ tiêu tán!”

“Nhưng thức ăn không đủ, ngày mai ăn cái gì?”

Lời khích lệ lần này chỉ mang tới tác dụng vừa đủ, vì hôm nay mọi người chỉ được ăn một bữa.

“Mọi người đừng nản chí, hy vọng nhất định sẽ tới! Nếu mọi người bỏ qua hy vọng sinh tồn trước mặt, thì cái chết sẽ cách chúng ta không xa!”

Ban đêm dần khôi phục yên tĩnh, người đàn ông ngoài cửa vẫn không nhúc nhích, mọi người trong phòng xoay người sang hướng khác, để tầm mắt của mình không rơi vào người kia.

Dần dần, có tiếng khóc thút thít vang lên, sau đó có thêm mấy tiếng khóc nữa tham gia vào.

Không khí trong phòng vẩn đục, đại đa số mọi người đều mơ mơ màng màng. Hơn nữa, biến cố đem này lại khiến mọi người càng thêm mệt mỏi.

Ngay cả mấy tiếng khóc thút thít kia cũng nhanh chóng ngừng lại.

Du Hành thong thả giữ vững hô hấp, cũng giữ vững bình tĩnh.

Cậu không hề lo sợ, vì cậu có [Lồng bảo hộ tinh tú], cũng không tới mức cùng được.

Sang buổi sáng hôm sau, có người kêu lên: “Không thấy người kia đâu cả!”

Đoàn người lập tức vây tới xem: “Thật sự không thấy? Chẳng lẽ đi rồi?”

“Có thể đi đâu chứ?”

Nhân viên cầm bộ đàm lên hỏi đồng nghiệp các nơi, nhưng không có kết quả.

“Sớm biết thế tối qua đã để hắn ta vào, thê thảm quá.”

“Ngay cả có một số người ích kỷ, nhìn thử xem! Bao nhiêu người bị hại chết!”

“Mày nói ai ích kỷ đấy! Không phải tối qua cũng không thấy mày ho he gì hay sao? Lúc cần thì đ** thấy nói gì, bây giờ nói hăng như pháo nổ!”

“Đừng ầm ĩ nữa, ai cũng khó chịu cả, đừng lãng phí không khí.”

“...”

Tới buổi trưa, họ đã dùng hết phần kính thủy tinh cuối cùng.

“Nhất định có thể chống đỡ qua.”

Nhưng lại qua một ngày, bên họ đã hết sạch đồ ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.